Nghề Vương Phi

Chương 138: Lam Tranh lại nổi sóng gió

Lam Tranh sao có thể không để tâm được.


Nghe thám tử báo cáo xong, hắn tức giận gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất, mắng: “ɖâʍ phụ, ta còn chưa chết đã muốn gả cho người khác rồi! Còn Diệp Thành nữa! Hắn hắn hắn hắn —– hắn lại còn dám nói với Vũ Lâu là muốn thành thân với nàng! Quả nhiên ta không nghĩ sai cho bọn họ mà!”


Vương Lân nói với tên thám tử vẫn trốn trong chỗ tối nghe Diệp Thành và Vũ Lâu nói chuyện với nhau, không bỏ sót từ nào: “Đi xuống lĩnh thưởng đi.” Thám tử kia dập đầu quỳ lạy, vui vẻ rời đi.
Lam Tranh đấm một quyền xuống bàn: “Tức chết ta! Tức chết ta! Tức chết ta! Tức chết ta‼‼!”


Ngài không cần nói thì ta cũng nhìn thấy là ngài bị chọc tức muốn chết rồi. Vương Lân khuyên nhủ: “Không phải Tần cô nương cự tuyệt Tấn vương đấy sao. Chứng tỏ là nàng không muốn ở cùng với Tấn vương, nếu nàng nguyện ý thì đã đồng ý rồi.”


“Hừ! Đó là nàng lạt mềm buộc chặt.”
Vương Lân thấy khuyên bảo không có hiệu quả, liền thở dài: “Có lẽ vậy.”
“Cái gì?!” Lam Tranh hận đến mức muốn bóp chết Vương Lân luôn: “Ngươi nói nàng nghĩ như vậy thật?”


“Là tự điện hạ nói ra mà.” Vương Lân xua tay liên tục, cũng đứng dậy trốn sang một bên.


Lam Tranh hít sâu một hơi. Bình tĩnh, bình tĩnh, để tức đến hỏng người thì không đáng chút nào. Hắn ngồi nhắm mắt suy nghĩ một lát, mới quay sang nói với Vương Lân: “Bọn họ chắc không biết chúng ta ở trong phủ đúng không.”


“Chắc chắn là không.” Phủ Tề quốc công lớn như vậy, nếu ngoại công không nói thì sẽ không ai biết.
“Không ngờ Diệp Thành lại đến đây. Hắn là thật lòng muốn câu dẫn Tần Vũ Lâu.”
“Cũng có thể.” Vương Lân phụ họa.


Câu này lại như chạm vào nỗi đau của Lam Tranh, làm hắn càng thêm tức giận. Lam Tranh liền đuổi tên biểu ca làm cho người khác khó chịu này đi: “Ngươi đi ra chính phòng nhìn xem, có tình hình gì thì phái người báo ta biết.” Vương Lân vâng một tiếng rồi đi ra ngoài.


Vương Lân đi rồi, Lam Tranh cũng không tĩnh tâm được, nhìn lửa cháy bừng bừng trong lò sưởi thì lại càng khó chịu, lớn tiếng gọi thị nữ đến dập tắt. Không có lò sưởi, gió bên ngoài thổi vào cũng lại khiến hắn bực mình thêm, lại gọi thị nữ đến đóng kín cửa sổ lại.


Không lâu sau, một hạ nhân đi tới, thấp giọng nói: “Điện hạ, Hầu gia nói, mọi người đang tụ tập ở chính phòng.” Không thấy Huệ vương nói gì, hạ nhân kia lại lặp lại: “Tiểu Hầu gia nói, mọi người đang tụ tập ở chính phòng……”
“Nghe rồi, cút!” hắn quát lên.


“Vâng!” Tên hạ nhân bị dọa, vội vàng chạy ra ngoài.


Lam Tranh không muốn đi, nhưng lại không nhịn được, nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định muốn nhìn một cái, nếu Vũ Lâu không thèm để ý đến hắn, hắn sẽ bực bội, nhưng dù sao, sự xuất hiện của hắn ít nhất cũng sẽ khiến Diệp Thành không thoải mái. Ôm ý tưởng ‘hại mình hại người’, Lam Tranh cười toe toét đi đến cửa chính phòng.


Tề Quốc công Vương Bá, là hầu tước cha truyền con nối, con gái chính dòng là Hoàng hậu, con gái thứ dòng là Hiền phi, con trai là Tể tướng, thế lực lớn hơn nhiều so với những thân vương khác, đến Hoàng đế còn phải nể mặt ông vài phần, chứ đừng nói những người khác. Người ta nói, thế lực của ông như mặt trời ban trưa, coi trời bằng vung. Nhưng gần đây, Thái tử qua đời khiến ông vô cùng đau lòng, bệnh cũ lại tái phát, nằm trên giường không dậy nổi.


Thái tử qua đời, vị trí ở Đông Cung chỉ có Tấn vương là có khả năng nhất. Tuy ông không thích gặp Tấn vương, nhưng vì lo lắng cho tương lai, nên thái độ đối với hắn cũng tốt hơn nhiều. Vả lại, ông sinh bệnh, hắn lại chủ động tới ân cần thăm hỏi, nên Vương Bá cũng muốn làm dịu quan hệ đi, để Tấn vương vào nói chuyện. Đang trò chuyện thì lại nghe thông báo Huệ vương điện hạ đến. Ông vội đón Lam Tranh, cháu ruột của mình.


Lòng bàn tay, hay mu bàn tay thì cũng là thịt, nhưng rõ ràng thịt trên mu bàn tay thì đau hơn.
Lam Tranh chính là mu bàn tay.
“Lam Tranh, mau ngồi đây.” Vương Bá vỗ vỗ giường mình nói.


Lam Tranh nhìn trong phòng, Vương Bá đang nằm, Tấn Vương ngồi cạnh, còn Vũ Lâu thì đứng, hắn thầm nghĩ, mọi người cùng tụ hội rồi.
“Cửu ca, huynh đến lúc nào vậy?”
Diệp Thành nói: “Được một lúc rồi, còn Thập đệ đến lúc nào? Sao trước cửa phủ cũng không thấy xe của đệ.”


Đương nhiên là ta giấu đi rồi, còn để ngươi nhìn thấy nữa hay sao. Lam Tranh nói: “Vừa đến xong.” Nói xong, hắn ngồi xuống bên giường Vương Bá: “Ngoại công, thân thể người thế nào rồi? Y thuật của Phương Lâm rất cao, vết thương trên mặt Vũ Lâu là do hắn chữa khỏi đấy.”


Vương Bá chỉ nhìn thấy Tần Vũ Lâu một lần vào ngày sắc phong Huệ vương phi, nàng lại che khăn hỉ, không nhớ rõ nàng thế nào, nên dù nàng ở trước mặt cũng không nhận ra. Nghe Lam Tranh nói xong, ông cười: “Ha ha, vậy à? Xem ra phải cảm tạ Phương Lâm thật hậu hĩnh rồi!”


Vũ Lâu thấy Lam Tranh nhắc đến tên mình, căm hận liếc hắn một cái, trong lòng rất áp lực, vừa rồi thấy hắn đi vào, nàng bị dọa đến nhảy dựng lên, không biết hắn sẽ nói gì, nhưng chắc chắn hôm nay hắn sẽ lại gây sóng gió.


Rốt cuộc là hắn muốn gì?! Chẳng lẽ nàng không bỏ được hắn hay sao? Rõ ràng nàng rất đau khổ, không muốn gặp lại hắn, vì sao hắn cứ cố tình xuất hiện trước mắt nàng, để tất cả mọi người đều khó chịu chứ?!


Hừ, nàng nói đúng đấy, nàng trốn không được đâu! Ta thả nàng ra khỏi cung, nhưng không nói sẽ buông tha cho nàng. Trong lòng Lam Tranh lại thầm dùng lý do vô lại như vậy để làm cớ cho việc gặp lại Vũ Lâu.


Diệp Thành thấy Lam Tranh rõ ràng đã nhìn thấy Vũ Lâu mà còn giả vờ không thấy, hắn ta càng khẳng định Lam Tranh kỳ quái.
Rốt cuộc là Huệ vương đã hồi phục chưa?
Đang nghi ngờ thì nghe Lam Tranh nói tiếp: “Ngoại công, người chưa gặp Vũ Lâu đúng không, để hôm nào con đưa nàng tới gặp người.”


Vương Bá đã nghe chuyện Lam Tranh đuổi Vũ Lâu đi, không kìm được hỏi: “Các con đã làm hòa rồi sao? Con đón nàng về rồi à?”


Lam Tranh giống như bị chọc đúng chỗ đau, giọng điệu bỗng hạ thấp xuống: “Vẫn chưa…… Nhưng bây giờ con chưa thể đón nàng về được, Lân biểu ca nói, nữ nhân phải bị ném sang một bên, cho nàng nếm chút đau khổ mới được.”


Vương Bá trừng mắt nhìn Vũ Dương hầu, ý là, sao ngươi không dạy Huệ vương chuyện gì tốt đẹp vậy hả?
Vương Lân khóc không ra nước mắt.
Mặt Lam Tranh đau khổ nói tiếp: “Ngoại công, nhưng mà, nếu con không đón Vũ Lâu, nàng lại ở cùng với người khác mất thì làm sao bây giờ?”


“Hừ!” Vương Bá vỗ giường, giận dữ: “Lão phu thật muốn nhìn xem, tên nào không muốn sống nữa mà dám động vào nữ nhân của con!”
Vũ Lâu vừa nghe là biết chủ ý của Lam Tranh, hắn muốn dùng Tề quốc công uy hϊế͙p͙ Tấn vương.


Lam Tranh nói: “Có những lời này của ngoại công là con không sợ nữa rồi.” Trong mắt đầy ý cười nhìn qua Vũ Lâu, Vũ Lâu đen mặt quay đi. Vì để kìm chế cơn giận dữ, nàng bóp tay mình đến phát đau.


“Chờ vài ngày nữa, ta gặp mẫu thân con, sau đó sẽ nói giúp con, để con lại được lập Tần thị làm phi.”
Lam Tranh cười ha hả: “Tạ ơn ngoại công.”
Nhưng trừ Lam Tranh và Vương Bá, mọi người ở đây đều cười không nổi.


Nhất là Diệp Thành, nụ cười cứng ngắc trên mặt, rốt cuộc là hắn cũng không rõ biểu tình của mình lúc này thế nào nữa.


Lam Tranh cũng không sợ Tấn vương nhận ra hắn kỳ quái, dù sao trong mắt hắn, Tấn vương cũng không phải đối tượng đáng đề phòng như Thái tử. Dù sao hắn cũng sẽ chính thức khôi phục thân phận của mình, sớm muộn gì cũng đến lúc phải đối đầu với Tấn vương.