Nếu người mà bạn muốn quyến rũ đã biết rõ bạn là người đang tìm cách chinh phục thì họ sẽ ít tốn công sức hơn và sự căng thẳng sẽ giảm bớt. Bạn cần đánh thức họ dậy, lùi một bước để họ bắt đầu tấn công bạn. Hãy bắt đầu bằng cách giả vờ xa lánh, không đến nhưng không báo trước, tỏ vẻ chán, giả bộ quan tâm đến người khác để khuấy động người mà bạn quyến rũ. Nhưng đừng làm những điều này một cách công khai, lộ liễu; hãy để cho họ tự cảm nhận được điều đó và trí tưởng tượng của họ sẽ làm phần việc còn lại, sinh ra mối nghi ngờ theo đúng ý đồ của bạn. Lúc ấy họ sẽ không muốn để mất bạn và sẽ tìm mọi cách chinh phục bạn. Mục đích của thủ thuật này chính là làm cho người mà bạn muốn quyến rũ không thể cưỡng lại ý chí của mình và ngã vào vòng tay của bạn. Hãy tạo ảo giác ở người mà bạn muốn quyến rũ rằng bạn đang là người bị quyến rũ.
Sức quyến rũ
Vào đầu những năm 1840, trung tâm của sự chú ý trong giới nghệ thuật Pháp là một phụ nữ trẻ có tên là Apollonie Sabatier. Chính vẻ đẹp rất tự nhiên của cô đã khiến nhiều nhà điêu khắc và họa sĩ tranh nhau lưu lại hình ảnh của cô trong tác phẩm của mình. Apollonie Sabatier duyên dáng, thân thiện và khá quyến rũ. Vẻ đẹp tuyệt trần của cô đã thật sự thu hút cánh đàn ông. Căn hộ ở Paris của cô trở thành tâm điểm đối với giới văn nghệ sĩ. Chính vì vậy, không lâu sau đó mặc dù chưa lập gia đình nhưng vì cô bắt đầu được nhiều người biết đến, nên Apollonie Sabatier đăng cai một trong những triễn lãm văn học quan trọng nhất ở Pháp. Nhiều văn nghệ sĩ có tên tuổi như Gustave Flaubert, Alexandre Dumax và Théophile Gautier là một trong số những khách mời thường xuyên của cô.
Gần cuối năm 1852 khi Apollonie Sabatier bước vào tuổi 30, cô nhận được lá thư của một người đàn ông giấu tên. Tác giả bức thư thú nhận rằng anh ta rất yêu cô. Nhưng sợ cô cảm thấy điều đó thật là lố bịch nên anh muốn giấu tên của mình. Tuy nhiên, anh vẫn muốn cô biết rằng anh yêu cô tha thiết. Hết người đàn ông này đến người đàn ông khác tỏ tình với cô, cho nên Sabatier cũng chẳng lạ gì với sự tỏ tình kiểu như thế của cánh đàn ông, thế nhưng lá thư này thì hoàn toàn khác: Dường như cô đã làm cho người đàn ông này si mê. Lá thư này do chính tay anh ta viết ra nhưng dưới hình thức ngụy trang chữ viết của mình, trong thư có một bài thơ tặng cô với tựa là “Chỉ dành cho một người đàn bà phóng đãng”. Bài thơ bắt đầu bằng sự ca ngợi vẻ đẹp kiều diễm của nàng nhưng kết thúc thì hoàn toàn ngược lại:
Và vì thế, một đêm nọ, ta muốn lẻn vào, Bóng tối báo hiệu cho thời khắc hành động, Một tên trộm hèn nhát đột nhập kho báu Ôi một thân hình đẩy đà,
đang đỉnh điểm đê mê khoái cảm!
Ôi đôi môi kia mới ngọt ngào làm sao!
Ôi sức quyến rũ của nàng
Khiến ta phải dã tâm cưỡng đoạt.
Rõ ràng là trong sự tôn kính của những người hâm mộ nàng xen lẫn một mong muốn lạ lùng, muốn vồ vập lấy thân hình kiều diễm của nàng. Bài thơ vừa hấp dẫn nhưng đồng thời lại vừa quấy rầy cô ta. Và cô cũng không biết ai là tác giả.
Một vài tuần sau đó cô lại nhận được một lá thư khác. Cũng giống như trước, trong lá thư này tác giả hết lời tôn vinh vẻ đẹp của cô cả về thể chất lẫn tâm hồn. Và cũng giống như lần trước, có một bài thơ: “Em là tất cả”.
Trong đó, anh viết:
Không có vẻ đẹp nào là hoàn hảo
Vì em là một bông hoa thánh thiện
Ôi, một sự thay đổi diệu kỳ
Và có một cảm giác bồng bềnh trong tôi
Tiếng nói của em ngạt ngào hương thơm
Hơi thở của em là giai điệu trầm lắng
Rõ ràng tác giả đã bị cuốn hút bởi sắc đẹp của Sabatier, hình ảnh của cô luôn ngự trị trong tâm trí anh ta. Nhưng bây giờ cô bắt đầu bị ám ảnh bởi anh ta, ngày đêm luôn nghĩ về anh ta và luôn tự hỏi anh ta là ai. Chỉ những lá thư đều đặn của anh ta càng thể hiện sâu sắc sự say mê cô. Có người nói rằng anh ta bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô ta nhiều hơn. Tuy nhiên cũng có người nói rằng anh ta không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp bên ngoài của cô.
Rồi một ngày nọ có một nghĩ xuất hiện trong đầu Madame Sabatier là tác giả có thể là ai: Một nhà thơ trẻ thường đến phòng triển lãm sách của cô vài năm qua. Đó là Charles Baudelaire. Dường như anh mắc cỡ và cảm thấy khó nói với cô nhưng cô đã đọc một số thơ của anh ta dù cho nhiều từ ngữ trong bài thơ được trau chuốt và phong cách thơ tương tự nhau. Tại căn hộ của mình, Baudelaire luôn luôn ngồi một cách gọn gàng ở một góc phòng nhưng nếu lúc này cô suy nghĩ về điều đó thì anh ta sẽ mỉm cười với cô một cách lạ lùng và sợ sệt. Đó là cái nhìn của một thanh niên đang yêu. Lúc bấy giờ khi anh đến thăm cô, cô nhìn kỹ anh và càng nhìn cô càng chắc rằng anh ta chính là tác giả của những bức thư nhưng cô chẳng bao giờ tin vào trực giác của mình bởi vì cô không muốn giáp mặt với anh – có thể anh mắc cỡ vì anh ta là đàn ông và vì một lý do nào đó anh ta có thể đến với cô và cô chắc chắn điều đó. Rồi đột nhiên cô không nhận được lá thư nào nữa và Madame Sabatier cũng không thể hiểu tại sao bức thư cuối cùng lại hay hơn những bức thư trước đó.
Nhiều năm trôi qua cô thường nghĩ về những bức thư vô danh của những người ngưỡng mộ cô nhưng chúng vẫn không có gì mới. Tuy nhiên, vào năm 1857 Baudelaire xuất bản một tập thơ: “Những bông hoa độc” và Madame Sabatier nhận ra có những khổ thơ đã được viết cho cô. Bây giờ chúng được xuất bản cho mọi người đọc. Không lâu sau đó nhà thơ gửi đến cô một món quà: Một bản copy đặc biệt của quyển sách và một lá thư lần này có ký tên anh ta. Thật vậy, anh đã viết chính anh là tác giả vô danh và liệu cô có tha thứ cho việc làm quá bí ẩn của anh ta trước đây hay không? Hơn nữa, cảm giác của anh dành cho cô bao giờ cũng mãnh liệt: “Em không nghĩ rằng một lúc nào đó anh sẽ quên em sao?… Đối với anh, em là hơn cả một hình ảnh trìu mến gợi lên trong giấc mơ, em là sự mê tín của anh… là người đi cùng anh trong suốt quãng đời còn lại, em là bí mật của anh! Tạm biệt Madame thân yêu. Anh muốn hôn bàn tay của em một cách tha thiết nhất.
Lá thư này có ảnh hưởng mạnh mẽ đối với Madame Sabatier hơn những lá thư trước đây. Có thể đó là sự chân thành giống trẻ con của anh ta và cuối cùng anh ta cũng đã viết thư trực tiếp cho cô. Có thể chính vì anh đã yêu cô mà không đòi hỏi thứ gì từ cô và không giống như những người đàn ông mà cô biết trước đây luôn muốn một điều gì đó ở cô. Dù sao đi nữa thì cô có một mong muốn cháy bỏng là muốn gặp anh ta. Ngay ngày hôm sau cô mời anh đến căn hộ của mình, một mình Baudelaire xuất hiện vào giờ đã được hẹn trước. Anh ta ngồi một cách sợ sệt, mở mắt to nhìn chằm chằm vào cô, ít nói và khi anh nói thì rất trang trọng và lịch sự. Dường như anh ta có khoảng cách đối với cô. Và sau khi anh để lại trong Madame Sabatier một sự kinh hoàng và ngày hôm sau chính cô đã viết cho anh lá thư đầu tiên: “Hôm nay em bình tỉnh hơn và em cảm thấy rõ hơn ấn tượng về buổi tối thứ ba của chúng ta. Em có thể nói với anh rằng nếu không có sự mạo hiểm về việc anh nghĩ rẳng em là người phóng đại quá mức sự thật rằng em là người hạnh phúc nhất trên trái đất này, em cảm thấy em đã yêu anh và chưa bao giờ em cảm thấy anh đẹp hơn, đáng yêu hơn như lúc này, người bạn thân thương của em”.
Trước đây, Madame Sabatier chưa bao giờ viết thư như thế cho ai.Cô luôn luôn là người được người khác theo đuổi. Cô đã mất đi sự bình tỉnh vốn có của mình và điều đó thật là tồi tệ: Baudelaire không hồi âm ngay. Khi lần sau đó cô gặp anh, anh ta tỏ ra lạnh lùng hơn trước. Cô có cảm giác rằng có một điều gì khác thường, đó là người yêu cũ của anh ta, Jeanne đột nhiên xuất hiện trở lại trong cuộc đời anh và đẩy cô cách xa anh. Vào một đêm, cô trở nên là người chủ động ôm lấy và hôn anh nhưng anh không đáp lại và nhanh chóng tìm lydo bỏ đi. Tại sao anh ta đột nhiên không đến được? Cô bắt đầu gửi thư cho anh tới tấp bảo anh đến với cô. Không thể ngủ, cô đợi anh đến suốt đêm. Cô chưa bao giờ trải qua sự chán nản như thế. Dù sao đi nữa cô cũng đã quyến rũ anh, chiếm lấy anh. Cô thử mọi cách – thư từ, làm dáng, hứa hẹn đến khi cuối cùng anh viết thư nói rằng anh thật sự không còn yêu cô nữa.
Giải thích: Baudelaire là người có tài quyến rũ. Anh muốn làm cho Madame Sabatier choáng ngợp bằng những gí nah nói, chiếm lấy suy nghĩ của cô, làm cho cô yêu anh. Về ngoại hình, anh biết rằng anh không thể nào so sánh với nhiều người ngưỡng mô khác của cô – anh hay mắc cỡ, vụng về và không đẹp trai.Vì thế anh sử dụng sức mạnh duy nhất của minh. Đó là thơ ca. Thường gửi đến cô bằng những lá thư vô danh đã làm cho anh ta hổi hộp. Anh cần phải biết rằng cô sẽ dần dần nhận ra chính anh là phóng viên của cô – không có ai khác viết giống anh ta – nhưng anh muốn tự cô đoán ra điều này. Anh không viết thư cho cô nữa vì anh đã để y có người khác nhưng anh biết cô sẽ nghĩ về anh, sẽ thắc mắc, và có thể sẽ chờ đợi anh. Và khi anh xuất bản quyển sách, anh quyết định gửi thư lại cho cô và lần này thì gửi trực tiếp, quấy rầy cô bằng những lời lẽ nặng nề mà anh đã từng làm tổn thương cô, Khi chỉ có hai người, anh có thể biết cô mong đợi anh làm một điều gì đó, ôm lấy cô nhưng anh không phải là loại người quyến rũ như thế.Ngoài ra, anh cảm thấy vui khi anh biết tự kìm chế mình để cảm nhận sự mạnh mẽ của anh thông qua một người phụ nữ mà anh đã từng có nhiều ham muốn. Và lúc cô trở nên mạnh bạo và hung hăng thì sự quyến rũ thuộc về phía anh ta. Chính anh đã làm cho cô yêu anh; thế là đủ.
Sự phá hoại về việc xô đẩy của Baudelaire đối với Sabatier đã dạy cho chúng ta một bài học hay về sự quyến rũ. Trước hết, tốt nhất là nên giữ khoảng cách đối với đối tượng. Bạn không cần phải cách xa giống như là giữ một sự bí danh nhưng bạn không muốn được thấy gặp thường xuyên giống như là một sự quấy rầy. Nếu bạn thường xuyên xuất hiện trước mặt họ, thường xuyên tấn công thì họ sẽ trở thành người thụ động và vì thế hiệu suất quyến rũ của bạn sẽ kém đi. Hãy dùng lá thư để làm cho họ luôn nghĩ về bạn ve nuôi dưỡng trí tưởng tượng của họ. Hãy nuôi dưỡng sự bí mật và ngăn chặn họ đoán ra bạn. Những lá thư của Baudelaire có nhiều nghĩa, trộn lẫn giữa sự ca ngợi về ngoại hình và tính cách Sabatier với vô số sự giải thích có thể.
Và rồi một lúc nào đó khi thích hợp với mong muốn và sở thích, khi có thể họ mong đợi bạn thay đổi – như Madame Sabatier mong đợi ngay xảy ra trong chính nhà mình. Thật không mong đợi bạn giữ khoảng cách hay thân thiện nhưng đừng đi xa hơn nữa và chắc chắn không có quan hệ tình dục ở đây. Hãy để điều này lằng xuống trong một hay hai ngày. Sự rút lui của bạn sẽ gây ra sự lo lắng; cách duy nhất thể hiện sự lo lắng này là sẽ theo đuổi và chiếm lấy bạn. Hày lùi lại và đối tượng của bạn sẽ ngã vào vòng tay bạn như trái chín cây, không biết sức mạnh của trọng lực đang đưa họ về với bạn. Họ càng tham gia vào thì sự bắt buộc của họ càng gắn chặt hơn và tác động về ham muốn thể xác sẽ càng sâu sắc hơn. Bạn đang thách thức họ sử dụng sự quyến rũ của họ đối với bạn và khi họ đáp ứng thì tình thế sẽ thay đổi và họ sẽ theo đuổi bạn bằng sự tuyệt vọng.
Tôi rút lui và ở đó dạy cho cô ấy trở thành chiến thắng như khi cô đã theo đuổi tôi. Tôi tiếp tục rút lui và trong lần rút lui này tôi dạy cô ta sức mạnh của tình yêu thể xác, suy nghĩ hỗn loạn, giận dữ và mong mỏi gì, hy vọng và sự mong đợi nôn nóng.
Soren Kierkegaard
Bí quyết quyến rũ
Bởi vì con người tự nhiên là những sinh vật bướng bỉnh và cứng đầu, nghiêng về sự nghi ngờ động lực của người khác. Điều này là tự nhiên và trong bất kỳ sự quyến rũ nào và trong một số trường hợp, đối tượng của bạn sẽ chống cự lại bạn. Sự quyến rũ ít khi được thực hiện môtạ cách dễ dàng mà không có sự thất bại. Nhưng khi những nạn nhân của bạn khắc phục được một số nghi ngờ của họ và bắt đầu bị bạn quyến rũ thì họ sẽ đến nơi mà họ bắt đầu đi. Họ có thể cảm thấy rằng bạn đang dẫn họ đi nhưng họ đang thực hiện điều đó. Mọi người không mong muốn mọi thứ phức tạp và khó khăn và đối tượng của bạn sẽ mong sớm có kết thúc. Tuy nhiên đó là chỗ mà bạn cần tự tập cho mình tính kiềm chế. Hãy bày tỏ điểm cực sướng mà họ đang chờ đợi, đầu hàng đối với khuynh hướng tự nhiên để mang lại sự quyến rũ kết thúc nhanh chóng và bạn đã bỏ lờ một cơ hội để đạt đến một sự căng thẳng và làm cho việc này trở nên nóng hơn. Cuối cùng, bạn không muốn một nạn nhân nhỏ thụ động đùa giỡn với bạn. Bạn muốn người bị quyến rũ gắn chặt y chí của họ và sức mạnh của họ để trở thành người tham gia chủ động trong việc quyến rũ. Bạn muốn họ theo đuổi bạn và một cách tuyệt vọng gài bẫy họ mạng lưới của ban trong tiến trình thực hiện. Cách duy nhất để hoàn thành điều này là lùi lại một bước và làm cho họ lo lắng.
Bạn đã lùi lại một cách có kế hoạch trước đây (xem chương 12), nhưng ở đây thì khác. Đối tượng đang rơi vào kế hoạch của bạn và sự lùi lại của bạn sẽ dẫn đến những suy nghĩ hoảng hốt: Bạn đang mất dần sự yêu thích, dù sao đi nữa đó có thể là lỗi của tôi; có thể tôi dã làm điều gì đó. Đúng hơn là nghĩ bạn đang loại bỏ họ, mục tiêu của bạn sẽ mong muốn có một sự giải thích. Bởi vì nếu nguyên nhân của vấn đề là do họ đã làm điều gì đó thì họ có quyền níu bạn lại bằng cách thay đổi tính tình của họ. Ngược lại, nếu bạn chỉ đơn giản muốn bỏ họ thì họ không thể làm gì khác. Mọi người luôn luôn muốn giữ hy vọng. Lúc bấy giờ họ sẽ đến bên bạn, trở nên mạnh mẽ, và sẽ làm một trò bịp bợm. Họ sẽ tăng lên sự ham muốn về mặt thể xác. Hãy hiểu rằng: Sự ràng buộc của một người nào đó sẽ trực tiếp gắn liền với sự thôi thúc mãnh liệt về tình cảm, sự ham muốn về mặc thể xác. Khi những nạn nhân của bạn chờ đợi bạn một cách thụ động thì mức độ ham muốn thể xác của họ thấp xuống. Khi họ trở thành những người theo đuổi liên quan đến tiến trình này, có nhiều căng thẳng và lo lắng thì nhiệt độ sẽ tăng lên. Và vì thế hãy tăng cao nhiệt độ như bạn có thể.
Khi bạn rút lui thì hãy thực hiện một cách khôn khéo. Bạn đang làm cho họ lo lắng. Sự lạnh nhạt và giữ khoảng cách của bạn sẽ lôi cuốn đối tượng của bạn khi họ cô đơn trong sự nghi ngờ xâm chiếm suy nghĩ của họ. Sự hoang tưởng của họ sẽ tự bộc phát. Sự rút lui tế nhị của bạn sẽ làm cho họ muốn chiếm hữu bạn và vì thế họ sẵn sàng ngã vào vòng tay của bạn mà không bị xô đẩy. Điều này khác biệt từ chiến lược ở chương 20 mà bạn đang khắc sâu nổ đau, tạo ra nổi đau va sự hạnh phúc. Ở đó mục đích là nhằm làm cho đối tượng của bạn yếu ớt và phụ thuộc nhưng ở đây thì làm cho họ chủ đọng và mạnh mẽ. Bạn thích sử dụng chiến lược nào hơn (không thể kết hợp cả hai chiến lược lại với nhau) tùy thuộc vào những gì bạn muốn và khuynh hướng của đối tượng.
Trong Nhật Ký của Người Quyến Rũ của Soren Kierkegaard, Johannes nhằm mục đích quyến rũ Cordelia trẻ đẹp. Anh ta bắt đầu bằng cách là một người tài giải và từ từ kích thích cô.Và rồi anh gửi cho cô những lá thư thật lãng mạn và thu hút. Bây giờ sự lôi cuốn của cô ta nở rộ thành tình yêu. Mặc dù bản thân anh ta vẫn giữ khoảng cách nhỏ nhưng cô cảm thấy trong anh ta có sự sâu sắc và chắc chắn rằng anh yêu cô.Rồi một ngày trong khi họ đang nói chuyện, Cordelia có cảm giác là lạ: Có một điều gì đó khác lạ trong anh ta. Anh ta dường như quan tâm đến y kiến hơn là quan tâm đến cô.Qua nhiều ngày sau, sự nghi ngờ này trở nên nhiều hơn – những lá thư ít lãng mạn hơn và thiếu đi một điều gì đó. Cảm thấy lo lắng, cô dần dần trở nên mạnh mẽ, trở thành người theo đuổi anh ta thay gì được theo đuổi. Sự quyến rũ lúc bấy giờ càng thú vị hơn ít nhất là đối với Johannes.
Sự rút lui của Johannes thí khá khôn khéo; anh chỉ để lại cho Cordelia ấn tượng rằng sự quan tâm của anh ta ít lãng mạn hơn trước đây. Anh ta trở thành người trí tuệ. Chính điều này tạo ra suy nghĩ lo lắng vì sự dịu dàng và vẻ đẹp của cô không còn y nghĩa gì đối với anh ta nữa. Cô cần nổ lực hơn, kích thích anh ta một cách mạnh mẽ về mặt ân ái để tự chứng tỏ rằng cô ta cũng có sức mạnh ảnh hưởng anh ta. Lúc bấy giờ cô tràn ngập những ham muốn về mặt thể xác và được tạo ra điều đó bởi sự rút lui tình cảm khôn khéo của Johannes.
Mỗi giới tính đều có sự thu hút riêng tư nhiên ở mỗi người. Khi bạn dường như thích ai đó nhưng không đáp lại thì đó là một điều phiền taói và là một thách thức: Họ sẽ tìm cách để quyến rũ bạn. Để thực hiện điều này, trước hết thể hiện sự quan tâm đối với mục tiêu qua thừ từ và những lời nói ẩn tế nhị. Nhưng khi bạn gặp họ, hãy thể hiện một sự chừng mực. Hãy thân thiện, nhiệt tình và chỉ dừng lại ở đó. Bạn đang đẩy họ vào việc tự trang bị cho mình sự dịu dàng quyến rũ tự nhiên về mặt thể xác của họ. Đó chính xác là những gì bạn muốn.
Trong giai đoạn sau của sự quyến rũ, hãy để đối tượng của bạn cảm thấy rằng bạn đang quan tâm đến một người khác – đây là một hình thức khác của sự rút lui. Khi Napoleon lần đầu tiên gặp một góa phụ trẻ Josephine de Beauharnais vào năm 1795, ông ta cảm thấy thật sự bị lôi cuốn bở vẻ đẹp gợi cảm và ánh mắt của bà ta nhìn ông. Ông bắt đầu chú y đến cô trong các buổi dạ hội hàng tuần và ông cảm thấy rất vui vì bà ta từ lờ đi những người đàn ông khác và ở bên cạnh ông, lắng nghe ông nói. Ông tự cảm nhận ra rằng ông đã yêu Josephine và có ly do tin rằng bà ta cũng cảm thấy như thế.
Và rồi, tại một buổi dạ hội, bà ta thân thiện và ân cần, như thường lệ – ngoại trừ việc bà cũng đối xử thân thiện đối với những người đàn ông khác ở đó, một thành viên của tầng lớp quytộc trước đây giống Josephine, loại người mà Napoleon chẳng bao giờ có thể so sánh khi nói đến tư cách và sự hài hước. Sự nghi ngờ và ghen tị bắt đầu xuất hiện trong ông. Là một người đàn ông trong quân đôi, ông hiểu nghĩa của việc bị làm nhcụ và ngay sau đó vài tuần cho một chiến dịch mạnh mẽ và nhanh chóng, ông ta đã chiếm lấy được cô và thậm chí cưới cô.Và tất nhiên Josephine, một người quyến rũ khéo léo đã sắp đặt trước tất cả. Bà không nói bà ta thích một người đàn ông khác nhưng sự có mặt của ông ta ở nhà bà, một ánh mắt, những cử chỉ khéo léo đã thể hiện điều đó. Không có cách nào hay hơn để nói rằng bạn đang mất đi sự ham muốn. Hãy làm cho sự quan tâm của bạn đối với một người khác rõ ràng dù cho kết quả không như mong muốn. Đây không phải là tình huống mà trong đó bạn muốn nó thảm khốc. Sự nghi ngờ và lo lắng là hậu quả bạn có sau này. Hãy làm cho sự quan tâm của bạn đối với một người khác có thể rõ ràng được nhận thấy.
Khi ai đó yêu bạn thì bất kỳ sự thiếu vắng nào cũng sẽ tạo ra sự lo lắng. Thật vây, bạn đã tạo ra khoảng cách. Người quyến rũ người Nga tên Lou Andreas Salomé có một sự thể hiện mãnh liệt. Khi một người đàn ông ở bên cạnh cô, anh ta cảm thấy cô nhìn anh chán nản và thường bị mê hoặc bởi dáng điệu và tâm hồn của cô. Nhưng rồi, có một điều không thể thay đổi được là cô sẽ phải rời khỏi thị trấn một thời gian hoặc có thể quá bận rộn đến nỗi không thể gặp anh ta được. Trong suốt thời gian cô vắng mặt, người đàn ông đó cảm thấy thất vọng trong tình yêu dành cho cô và thề rằng sẽ chủ động hơn trong lần sau gặp cô.Sự vắng mặt của bạn vào thời điểm sau của sự quyến rũ ít nhất dường như thanh minh cho một điều gì đó. Bạn đang muốn nói đến không phải là một sự tống khứ trơ trẽn mà là một ít nghi ngờ: Có thể bạn đã tìm ra một ly do nào đó để giữ lại, có thể bạn đang mất dần sự quan tâm, có thể có một ai khác. Trong khi vắng mặt của bạn, sự đánh giá của họ về bạn sẽ tăng lên. Họ sẽ quên đi lỗi lầm của bạn và sẽ tha thứ cho tỗi lỗi của bạn. Và khi bạn trở về, họ sẽ theo đuổi bạn như bạn muốn. Điều đó giống như là bạn đã trở về từ cỏi chết.
Theo nhà tâm lyhọc Theodor Reik, chúng ta học cách yêu thương chỉ thông qua sự phủ nhận. Khi còn nhỏ, chúng ta được chứng tỏ tình yêu bởi mẹ của chúng ta – chúng ta không biết điều gì khác. Nhưng khi chúng ta bắt đầu lớn, chúng ta cảm thấy rằng tình yêu thương của mẹ là vô bờ bến. Nếu chúng ta cư xử không phải, nếu chúng ta không làm bà ấy vui thì bà sẽ lấy lại tình cảm đó. Ý nghĩ rằng bà sẽ lấy lại tình yêu thương của bà đà làm chúng ta lo lắng và rồi giận dữ và chúng ta sẽ chứng tỏ cho bà ta, chúng ta sẽ nổi cơn giận dỗi. Nhưng điều đó vẫn không có hiệu quả và chúng ta nhận ra rằng cách duy nhất để ngăn chặn bà ta bỏ chúng ta là bắt chước bà – sẽ là người đáng yêu, tử tế, và trìu mến như bà ta. Điều này sẽ đưa bà ta đến chúng ta một cách sâu sắc nhất. Cách này sẽ khắc sâu vào chúng ta trong suốt quãng đời còn lại bằng việc trải qua một sự từ bỏ hay sự lạnh lùng, chúng ta sẽ học đón nhận và theo đuổi trong tình yêu.
Tái tạo lại cấu trúc sơ khai này trong sự quyến rũ của bạn. Trước hết, hãy trao cho đối tượng của bạn sự yêu thương. Họ sẽ không chắc điều này đến từ đâu nhưng đó là một cảm giác vui sướng và họ sữ chẳng bao giờ muốn mất đi. Khi mất đi sự yêu thương trong chiến lược rút lui của bạn, họ sẽ có những khoảnh khắc lo lắng và giận dữ, sẽ tỏ ra nổi nóng và sẽ có hành động giống như trẻ con. Cách duy nhất để níu kéo để có bạn một cách chắc chắn sẽ là giữ nguyên cách này, sẽ bắt chước bạn sẽ là người thể hiện sự yêu thương đối với ai đó. Đó là sự kiếp sợ về sự từ bỏ đối với trường hợp này.
Cách này tự nhiên sẽ được lặp lại trong chuyện tình cảm hay trong mối quan hệ. Môt người nào đó trở nên lạnh lùng, người khác theo đuổi và rồi trở lên lạnh lùng và ngược lại, làm cho người đầu tiên trở thành người theo đuổi,
… Theo một người quyến rũ thì đừng bỏ lỡ cơ hội. Hãy nắm lấy cơ hội. Bạn đang day người khác trở thành người quyến rũ như người mẹ theo cách của mình đã dạy đứa trẻ đáp lại tình yêu thương của bà ta bằng cách đối xủa với ban ta như cách của bà.Bởi vì mục đích cảu bạn là học cách lôi cuốn sự đảo ngược vai trò này. Đừng chỉ đóng vai trò như người được theo đuổi mà hãy trở thành người theo đuổi. Niềm vui được theo đuổi bởi nạn nhân của bạn có thể thường vượt trội hơn sự hồi hộp của người thợ săn.
Biểu tượng
Cây lựu. Được trồng trọt và chăm bón chu đáo. Trái lựu bắt đầu chín. Đừng hái nó quá sớm và rút nó ra khỏi cuống. Nó sẽ cứng và đắng hơn. Hãy để trái lựu lớn lên từ từ và mọng nước. Sau đó nó rụng một cách tự nhiên. Đó là thời điểm trái lựu ngon nhất.
Điểm yếu
Có những lúc sự trống vắng sẽ hiện lên trên mặt bạn. Sự vắng mặt của ai đó vào thời điểm quan trọng có thể làm cho đối tượng không quan tâm đến bạn. Điều này cũng có nghĩa là bỏ đi qua nhiều cơ hội trong khi bạn đi xa, họ có thể tìm người khác nhằm xóa đi hình bóng bạn trong đầu của họ. Cleapatra dễ dàng quyến rũ Mark Antony nhưng sau những lần gặp gỡ đầu tiên, Mark Antony đã quay về La Mã. Cleopatra là người huyền bí và quyến rũ nhưng nếu cô ta bỏ qua nhiều thời gian, anh ta sẽ quên đi sự duyên dáng của cô ta. Vì thế cô dẹp bỏ đi tính kiểu cách hàng ngày và theo anh ta gia nhập quân đội. Cô biết rằng chỉ cấn anh ta nhìn thấy cô một ngày là anh ta lại bị quyến rũ và theo đuổi cô.
Chỉ sử dụng sự vắng mặt khi bạn biết chắc chắn tác dụng của nó và đừng bao giờ để điều đó đi quá xa. Đây là cách hiệu quả nhất trong nghệ thuật quyến rũ. Cũng đừng tạo khoảng cách quá lớn – Không nên ít gửi thư quá, đừng quá lạnh lùng, đừng tỏ ra quan tâm người nào đó quá nhiều. Đó là chiến lược phối hợp giữa niềm vui và sự đau khổ được nêu chi tiết ở chương 20 và sẽ tạo ra một nạn nhân lệ thuộc hay sẽ làm anh ta, cô ta từ bỏ hoàn toàn. Một số người có thói quen thụ động. Họ trông chờ bạn làm mất đi sự can đảm và nếu bạn không làm, họ sẽ nghĩ bạn là người yếu ớt. Niềm vui ta có được từ người này sẽ ít hơn niềm vui mà ta sẽ có được từ một người năng động. Nhưng nếu bạn thuộc tup người này, bạn làm điều gì mà bản thân thấy cần thiết trong trường hợp bạn có cách riêng của mình và rồi kết thúc sự việc và tiếp tục.
Sự lãng quên, phủ nhận, lệch lạc, dối trá, và sự quá từ tốn tất cả nhằm vào việc chọc tức trong giai đoạn thứ hai này, bí mật của sự quyến rũ thật sự. Sự quyến rũ thông thường có thể tiến hành bằng sự bền bỉ nhưng sự quyến rũ thật sự tiến hành bằng sự thiếu vắng nào đó. Nó giống như là một rào chắn: Một người cần chiến trường để nghi binh. Thông qua giai đoạn này, người quyến rũ [Johannes] tránh xa từ việc tìm sự gần gũi cô ta, tìm sự duy trì khoảng cách của anh ta bằng những công việc khác nhau: Anh không nói trực tiếp với cô ta nhưng chỉ nói với dì cô ấy và rồi chỉ nói về việc không đáng kể hày những chủ đề ngớ ngẩn. Anh ta trung hòa mọi thứ bằng cách châm biếm và giả vờ thông thái; anh ta không đáp ứng lại bất kể cử chỉ gợi cảm nào và thậm chí tìm cho cô ta một người theo đuổi khôi hài để không làm mê hoặc và đánh lừa cô. Đó là bước cô ta đi đầu tiên và cắt đứt sự kết nối của cô ta, vì vậy hoàn thành sự quyến rũ và tạo ra tình huống ly tưởng cho sự từ bỏ của cô ta.
Jean Baudrillard, Sự Quyến Rũ, Brian dịch
Nghệ thuật quyến rũ
Tin đồn lan ra khắp mọi nơi. Nó được kể cho một hoàng hậu [Guinever] đang ngồi ăn tối. Bà ta gần như bất tỉnh khi nghe tin đồn lừa dối về cái chết của Lancecor. Bà nghĩ đó là sự thật và bà ảm thấy quá xáo trộn đến nổi gần như không thể nói nên lời… Từ bàn ăn bà đứng dậy và bà có thể bỏ ngoài tai nổi đau buồn của mình mà không cần chú y hay nghe gi cả. Bà qua điên cuồng vì suy nghĩ tự sát đến nỗi bà ta cứ lập lại điều gì đó trong cổ họng mình. Tuy nhiên, trước hết bà ta thú nhận sự ăn năn hối lỗi và cầu xin thượng đế thứ tội. Bà ta tự kết tội mình đã phạm tội chống lại người mà bà biết đã ở bên cạnh bà và người sẽ luôn luôn sống… Bà ta điếm tất cả những điều tội lỗi và nhớ lại mọi điều. Bà ta ghi nhớ tất cả mọi người và thường lặp lại: “Ôi đau khổ làm sao. Tôi dang nghĩ gì?, khi người yêu tôi đến trước tôi và tôi đã không độ lượng để hoan nghênh anh ấy?Có phải tôi là kẻ ngốc khi từ chối nói chuyện với anh không?“Một kẻ ngốc? Không phải thế, hay cứu con thượng đế ơi. Con thật là tàn ác và dối trá. Tôi tin rằng chỉ mình tôi đánh anh ta chết. Khi anh ta vui vẻ đến bên tôi và mong tôi chấp nhận anh ta một cách vui vẻ nhưng tôi đã xa lánh anh và chẳng bao giờ nhìn vào anh. Đó có phải là cú đánh chết người không?
Lúc đó, khi tôi từ chối nói chuyền, tôi tin rằn tôi đã cắt đứt trái tim và sự sống của anh. Hai cú đánh này đã giết chết anh ta. Tôi nghĩ không có kẻ sát nhân nào cả: “Ôi thượng đế, con có được tha tội mưu sát không?Chẳng bao giờ, tất cả sông và biển sẽ khô cạn hết!Ôi, Làm sao có thể cho tôi niềm an ủi nếu tôi đã ôm anh vào vòng tay minh trước khi anh chết. Bằng cách nào” Phải, làm sao tôi có thể hoàn toàn nằm cạnh anh mà không mảnh vải che thân để vui vẻ bên anh…” Khi họ đi đến được 6 hay 7 dặm, nơi vua Bademagu đang ở, có nhiều tin tức về Lancecot làm hài lòng nhà vua. Tin mà nhà vua vui nhất là Lancecor vẫn còn sống và đang trở về, vần khỏe mạnh và vui vẻ. Ông đã cư xủ đúng đắn trong việc thông báo với hoàng hậu. “Tốt lắm” Hoàng hậu nói, “Thiếp tin điều đó vì bệ hạ đã nói với thiếp rối nhưng anh ta đã chết và thiếp chắc rằng thiếp không thể nào vui vẻ trở lại”.
…Bấy giờ Lancencor có một điều ước duy nhất: Hoàng hậu sẵn lòng tìm kiếm bạn gái như ông ta đã ôm bà và cùng như bà đã ôm ông trong vòng tay.Người yêu của ông ta cũng khá dịu dàng và cư xủ tốt đối với ông, cả nụ hôn và sự quan tâm của bà.Thật sự cả hai người đều cảm thấy vui vẻ và tự hỏi điều gì đã được nghe và biết. Nhưng tôi sẽ giữ bí mật mãi mãi bởi vì điều đó không nên được viết đến: Niềm vui sướng nhất đã được gián tiếp nói đến và chẳng càn được nói đến trực tiếp.
Chrétien Be Troyes, Authorian Omances, William W. Killer dịch
Anh ta thỉnh thoảng qua tài giỏi đến nổi mà tôi tự cảm thấy bị hủy diệt như là một người phụ nữ; có những khi anh ta qua hung dữ và nóng giận, qua hao hức đến nỗi tôi hầu như run sợ trước anh ta. Đôi khi đối với anh tôi như một người xa lạ. Thỉnh thoảng anh bị bao vây hoàn toàn. Và khi tôi ôm anh, mọi điều như thay đổi và như tôi đang ôm vào mình một áng mây.
Cordelia Describing Johannes, Ở Soren Kierkegaard, Nhật Ký Của Người Quyến Rũ do Howard V. Hong và Edna V. Hone dịch Thật vậy, chúng ta không thể yêu nếu không có trí nhớ nào đó trong chúng ta đối với phạm vị rộng lớn nhất một trí nhớ không có khả năng nhận thức được rằng một khi chúng ta được yêu. Nhưng chúng ta cũng không thể yêu nếu cảm giác được yêu đôi khi không có sự ngờ vực khổ đau; nếu chúng ta luôn chắc chắn điều đó. Nói cách khác, không thể nào có tình yêu mà không đã được yêu và rồi bỏ lỡ điều chắc chắn được yêu. Nhu cầu được yêu không là nhu cầu cơ bản. Điều này đòi hỏi sự trải nghiệm trong thời thơ ấu.
Tốt hơn nên nói rằng: Qua nhiều sự trải nghiệm hoặc nhiều điều tương tự được lặp lại. Tôi tin rằng những kinh nghiệm này thuộc về loại phủ định. Đứa trẻ trở nên chú khi nó không còn được yêu hay khi tình yêu thương của mẹ nó không còn vô điều kiện. Đứa trẻ biết rằng nó có thể làm cho mẹ nó thỏa mãn và nó cũng biết răng mẹ nó sẽ lấy lại tình yêu thương đó nếu nó không cư xử đúng như bà ta mong muốn và bà ta có thể giận dữ. Tôi nghĩ rằng điều này đã đáng thức cảm giác của đứa bé. Khả năng mất đi tình thương của người mẹ chắc chắn đánh một đòn vào đứa trẻ và và đòn này không thể sánh hơn một trận động đất…Đứa trẻ biết thế nào khi mẹ nó không hài lòng hay không còn dành tình thương cho nó thì sẽ phản ứng lại sự đe dọa này trước hết bằng sự sợ hãi. Nó sẽ cố gằng lấy lại những gí dường như đã mất bằng cách thể hiện thái độ chống đối và hung hăng. Sự thay đổi về tính cách của nó bắt nguồn từ sự thất bại; khi đứa trẻ nhận ra rằng nổ lực thất bại. Và bấy giời có một điều lạ xảy ra. Đó là điều nằm ngoài nhận thức của chúng ta nhưng lại gần với cách thức của trẻ con. Thay vì nắm lấy đối tượng một cách trực tiếp và chiếm lấy bằng cách dùng bạo lực, đứa trả xác định đối tượng như nó trước đây. Đứa trẻ không làm theo cách mẹ nó đã làm trước đây đối với nó trong thời gian vui vẻ trước đây. Quá trình thực hiện đang diễn ra bởi vì nó hình thành nên khuôn mẫu của tình yêu nói chung
Một đứa bé trai thể hiện trong tính cách của nó những gì mà nó muốn mẹ nó đối xử với nó, cách mẹ nó đối xử với nó như thế nào. Đứa bé thể hiện điều này bằng cách thể hiện sự âu yếm và yêu thương đối với người mẹ như cách cảu mẹ nó đã làm trước đó. Đó là một sự nổ lực vượt qua nổi tuyệt vọng và mất mác trong việc đảm nhiệm vai trò của người mẹ. Đứa bé cố gắng tự mình thực hiện những gì mà nó ao ước: Nhìn kìa, tôi muốn bạn hướng về tôi và yêu thương tôi. Tất nhiên thái độ này không là kết quả của sự xem xét hay một kế hoạch hợp ly nhưng đó là một quá trình cảm xúc xác định, mốt sự chuyển đổi tự nhiên vai trò nhằm mục đích không xác định được về việc quyến rũ người mẹ thực hiện mong muốn của nó. Đứa bé thể hiện cách nó mong muốn được yêu thương bằng hành động riêng của nó. Đó là sự trình bày cơ bản thông qua vai trò đảo ngược, một minh họa điển hình cách đứa bé thực hiện điều mà nó mong muốn mẹ nó làm. Trong bài viết này làm sống dậy kỷ niệm về sự yêu thương, trìu mến được nhận từ mẹ hoặc những người đang yêu.