Một người bị cô lập rất yếu ớt. Từ từ cô lập nạn nhân, bạn sẽ làm họ dễ bị ảnh hưởng hơn. Cô lập về mặt tâm lí: Che chắn tầm nhìn bằng sự quan tâm đễ chịu bạn dành cho họ, xua tan những thứ khác trong đầu họ. Họ chỉ thấy và nghĩ về bạn. Cô lập về mặt vật lí: Đưa họ ra khỏi môi trường bình thường, bạn bè, gia đình. Làm họ có cảm giác đứng ngoài lề, bị bỏ rơi – họ đang bỏ lại đằng sau một thế giới và bước vào một thế giới khác. Khi đã bị cô lập như vậy, họ không còn sự ủng hộ từ bên ngoài, và khi lúng túng, họ dễ dàng đi lạc hướng. Cám dỗ nạn nhân vào hang ổ của bạn, nơi không có gì quen thuộc với họ cả.
Sự cô lập – hiệu ứng mới lạ
Đầu thế kỷ thứ V trước công nguyên, Phù Sai, vua nước Ngô, đánh bại kẻ thù lớn nhất của mình là Câu tiễn, vua nước Việt, qua rất nhiều trận đánh. Câu Tiễn bị bắt và bị buộc phải làm người giữ ngựa trong chuồng ngựa của Phù Sai. Rối cuộc thì Câu Tiễn cũng được cho phép trở về quê nhà, nhưng mỗi năm phải cống nạp một số lượng lớn tiền bạc và quà cáp cho Ngô Vương. Qua nhiều năm, của cống nạp ngày càng tăng thêm, vì thế mà nước Ngô trở nên thịnh vượng còn Phù Sai thì trở nên giàu có.
Năm nọ, Câu Tiễn cử một đoàn sứ giả tới nước Ngô: Họ muốn biết liệu nhà vua có chấp nhận món quà là hai cô gái xinh đẹp như một phần của cống nạp hay không. Phù Sai tỏ ra tò mò và chấp nhận lời đề nghị. Vài ngày sau, hai người phụ nữ đến, người ta đoán già đoán non, và nhà vua đón tiếp họ trong cung điện của ngài. Hai người phụ nữ tiến về phía ngai vua – mái tóc họ được búi một cách ấn tượng, theo kiểu gọi là “búi mây,” được trang điểm với những đồ trang sức bằng ngọc trai và lông bồ nông. Lúc họ bước đi, những chiếc vòng ngọc quàng quanh thắt lưng tạo nên một âm điệu thanh khiết nhất. Không gian tràn ngập một mùi hương làm mê say lòng người. Nhà vua vô cùng hài lòng. Vẻ đẹp của một trong hai cô gái vượt xa người kia; tên cô gái ấy là Tây Thi. Nàng nhìn thẳng vào mắt nhà vua không chút e thẹn; quả thực nàng rất tự tin và quyến rũ, một điều mà Phù Sai không thường thấy ở một người phụ nữ trẻ như thế.
Phù Sai ra lệnh mở tiệc chiêu đãi để ghi nhớ sự kiện này. Khắp cung điện đầy những người dự tiệc; rượu làm cho Tây Thi hưng phấn, nàng bắt đầu nhảy múa trước mặt nhà vua. Nàng còn hát nữa, giọng nàng thật hay. Ngồi trên chiếc ghế bằng bạch ngọc, nàng trông giống như một nữ thần. Nhà vua không thể rời khỏi nàng. Ngày hôm sau nhà vua theo nàng đi khắp nơi. Trước sự kinh ngạc của nhà vua, Tây Thi tỏ ra hóm hỉnh, nhạy bén, và am hiểu nhiều điều, nàng có thể trích dẫn những tác phẩm kinh điển giỏi hơn nhà vua nhiều. Khi nhà vua phải tạm biệt nàng để lo việc triều chính, trí óc của nhà vua chất chứa đầy hình ảnh của nàng. Không bao lâu sau, nhà vua đưa nàng tới những buổi chầu triều của mình, hỏi ý kiến nàng về những vấn đề quan trọng. Nàng bảo nhà vua hãy bớt nghe lời những quan thần của mình; vì nhà vua khôn ngoan hơn họ, sự phán xét của ngài cao quý hơn họ.
Quyền lực của Tây Thi ngày càng lớn mạnh. Tuy vậy muốn chiều lòng nàng thì không phải dễ; nếu nhà vua không đồng ý thực hiện một ước muốn nào đó của nàng, lệ sẽ đẫm mắt nàng, trái tim của nhà vua sẽ tan chảy đi, và ngài sẽ nhượng bộ. Một ngày nọ, nàng cầu xin ngài xây cho nàng một cung điện ở ngoài kinh thành. Dĩ nhiên là nhà vua tuân lện nàng. Và rồi khi nhà vua tới thăm cung điện, ngài vô cùng ngạc nhiên trước vẻ lộng lẫy của nó dù ngài chính là người đã bỏ của cải xây dựng nó: Tây Thi đã trang trí cung điện bằng những vật dụng hào nhoáng nhất. Sàn nhà cung điện có một hồ nước nhân tạo với những chiếc cầu bằng đá cẩm thạch bắc ngang. Phù Sai ngày càng dành nhiều thời gian hơn để lưu lại đây, ngồi bên cạnh một hồ nước và ngắm nhìn nàng chải tóc, dùng hồ nước làm gương soi. Nhà vua thường ngắm nhìn nàng chơi đùa với những chú chim trong những chiếc lồng được trang trí bằng ngọc quý, hay đơn thuần chỉ là ngắm nhìn nàng dạo bước khắp cung điện vì nàng bước đi như một cành liễu bay trong gió nhẹ. Tháng ngày trôi qua; nhà vua ở lại luôn trong cung điện của Tây Thi. Nhà vua quên những buổi chầu triều, bỏ mặc hoàng gia và bằng hữu, phớt lờ những nhiệm vụ triều công của ngài. Nhà vua đã không còn khái niệm thời gian. Khi một phái đoàn tới để tâu với ngài về những vụ việc khẩn cấp, nhà vua bị phân tâm tới nỗi không thể lắng nghe. Không gì ngoài Tây Thi có thể chiếm lấy thời gian của ngài, nhà vua vô cùng lo lắng nàng sẽ trở nên giận dỗi.
Cuối cùng thì tin tức cũng tới tai nhà vua về một cuộc khủng hoảng ngày càng trầm trọng: Số của cải mà nhà vua đã bỏ vào việc xây dựng cung điện đã làm thâm hụt ngân khố quốc gia, còn dân chúng thì bất mãn. Nhà vua trở về kinh thành, nhưng đã quá trễ: Một đội quân từ Việt quốc đã xâm lăng Ngô quốc và đã đặt chân đến kinh thành. Không còn gì nữa. Phù Sai không còn thì giờ để sum họp với nàng Tây Thi yêu quý của mình. Thay vì để mình rơi vao tay của Việt vương, người đã từng làm nô dịch trong chuồng ngựa của ngài, Phù Sai đã tự sát.
Phù Sai không hề biết rằng Câu Tiễn đã hoạch định cho cuộc xâm lăng này từ nhiều năm trước và sự quyến rũ công phu của nàng Tây Thi chính là nhân tố chủ chốt trong kế hoạch đó.
Giải thích: Câu Tiễn muốn chắc rằng cuộc đánh chiếm Ngô quốc không được thất bại. Kẻ thù của Câu Tiễn không phải là quân đội của Phù Sai, cũng không phải là của cải hay tài nguyên của vị vua này mà chính là trí óc của Phù Sai. Nếu Phù Sai có thể bị phân tán tư tưởng một cách sâu sắc, nếu trí óc ngài bị lấp đầy bởi một điều gì đó ngoài việc triều chính, Phù Sai sẽ rụng như trái chín. Câu Tiễn tìm thấy cô gái đẹp nhất trong vương quốc của mình. Ngài đã huấn luyện cô gái này trong ba năm để tinh thông đủ mọi hình thức nghệ thuật – không chỉ là ca hát, nhảy múa, thư pháp, mà còn là cách ăn mặc, cách nói chuyện, cách để quyến rũ. Kế hoạch đã thành công: Tây Thi không cho Ngô vương một chút ngơi nghỉ. Mọi thứ liên quan đến nàng đều xa lạ, kì quặc. Phù Sai càng quan tâm đến Tây Thi, đến mái tóc, tâm trạng, ánh nhìn, lối đi đứng, nhà vua càng ít nghĩ tới vấn đề ngoại giao và chiến tranh. Phù Sai đã bị đẩy tới sự phân tán tư tưởng.
Tất cả chúng ta đều là những ông chúa bà hoàng bảo vệ cho vương quốc nhỏ bé là chính cuộc sống của mình, bị đè nặng bởi đủ loại trách nhiệm, bị vây quanh bởi các quan thần và cố vấn. Một bức tường được hình thành xung quanh ta – chúng ta miễn nhiễm với những ảnh hưởng của người khác vì chúng ta quá chú tâm vào việc mình làm. Vậy hãy làm như Tây Thi, bạn phải quyến rũ đối tượng một cách chậm rãi và nhẹ nhàng ra khỏi những công việc lấp đầy trí óc họ. Và điều quyến rũ họ ra khỏi lâu đài của mình hiệu quả nhất chính là hương vị của sự lạ lẫm. Mang đến cho họ những điều mới lạ sẽ làm họ si mê và níu giữ được sự chú ý của đối phương. Hãy tỏ ra khác biệt trong cách xử sự và vẻ bề ngoài, dần dần cuốn họ vào trong thế giới khác biệt này của bạn. Luôn giữ cho đối phương mất cân bằng qua sự thay đổi tâm trạng quyến rũ. Đừng lo lắng sự đột ngột mà bạn mang đến sẽ làm họ trở nên tình cảm hơn – đó chỉ là dấu hiệu họ đang dần trở nên yếu đuối. Hầu như ai cũng có hai mặt xúc cảm: Một đằng họ cảm thấy thoải mái với những thói quen và bổn phận, mặt khác họ cảm thấy chán chường, và sẽ sụp đổ bởi bất kỳ điều gì trông có vẻ là lạ, như là đến từ một thế giới khác. Họ có thể đấu tranh hoặc nghi ngại nhưng những niềm vui mới lạ là không thể cưỡng lại được. Bạn càng dẫn họ đi sâu vào thế giới của bạn, họ càng trở nên yếu đuối. Cũng như Ngô vương, đến lúc họ vỡ lẽ chuyện gì đã xảy ra, lúc ấy đã quá trễ.
Sự cô lập – hiệu ứng “chỉ có mình bạn”
Năm 1948, nữ diễn viên 29 tuổi Rita Hayworth, thường được gọi là Nữ Thần Tình Yêu Của Hollywood, đang ở một thời kỳ bi đát trong cuộc đời của mình. Cuộc hôn nhân với Orson Welles bị đỗ vỡ, mẹ cô qua đời, sự nghiệp như khựng lại. Mùa hè năm đó cô tới Châu Âu. Welles lúc bấy giờ ở Ý, và tận trong sâu thẩm trí óc của mình Rita mơ có ngày họ sẽ hòa hợp.
Đầu tiên Rita dừng chân ở Riviera. Những lời mời cứ tuôn đến, đặc biệt là từ những người đàn ông giàu có, vì lúc bấy giờ cô được xem là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới. Aristotle Onassis và quốc vương Iran hầu như ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô, nài xịn được hẹn gặp. Nhưng Rita đã khiến tất cả họ thất vọng. Dù vậy, vài ngày sau khi cô đặt chân đến Châu Âu, Rita nhận được một lời mời từ Elsa Maxwell, chủ của hội những người giàu có, sắp tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở Cannes. Rita từ chối nhưng Maxwell vẫn nhất mực mời cô, bảo cô mua một chiếc váy mới, đến trễ một chút, và bước vào một cách trang trọng.
Rita làm theo lời Maxwell, cô đến bữa tiệc mặc một chiếc váy màu trắng kiểu Hy Lạp cổ, mái tóc màu đỏ buông xõa trên đôi vai trần. Cô được chào đón bằng một phản ứng mà cô đã trở nên quen thuộc: Tất cả chuyện trò đều chấm dứt khi cả đàn ông và phụ nữ xoay mình lại, cánh đàn ông nhìn cô bằng sự kinh ngạc, phía nữ thì ghen tị. Một người đàn ông vội vã đến bên cạnh cô và đi cùng cô tới bàn của mình. Ở bàn đó có hoàng tử Aly Khan 37 tuổi, con trai của Aga Khan đệ tam, nhà lãnh đạo thế giới của nhóm Ismaili Hồi giáo và là một trong những người đàn ông giàu có nhất trên thế giới. Rita đã được cảnh báo về Aly Khan, một công tử phong lưu tai tiếng. Trước sự thất vọng của mình, cô và Aly ngồi cạnh nhau, và Aly chẳng bao giờ rời khỏi cô. Aly hỏi cô rất nhiều câu hỏi – về Hollywood, sở thích, và còn nhiều điều khác nữa. Cô bắt đầu thư giãn đôi chút và cởi mở. Ở đó có nhiều những phụ nữ xinh đẹp, những cô cônng chúa, những nữ diễn viên khác, nhưng Aly Khan phớt lờ tất cả bon họ, làm như thể Rita là người phụ nữ duy nhất ở đó. Aly dẫn cô lên sàn nhảy nhưng mặc dù Aly là một tay khiêu vũ chuyên nghiệp, cô vẫn cảm thấy không thoải mái – anh chàng Aly ôm cô quá sát. Tuy nhiên khi Aly đề nghị đưa cô về khách sạn, cô liền đồng ý. Họ đi dọc theo đại lộ Corniche; đó là một buổi tối tuyệt vời. Trong chỉ một buổi chiều Rita đã tìm cách quên đi mọi vấn đề của mình, và cô rất biết ơn Aly, dù vậy cô vẫn còn yêu Welles, và một mối tình với một tay phong lưu như Aly Khan không phải là thứ cô cần.
Aly Khan phải đón máy bay đi công việc trong vài ngày; anh nài xin cô hãy ở lại Riviera cho tới khi anh quay về. Trong khi Aly đi vắng, anh ta thường xuyên gọi điện thoại. Mỗi buổi sáng đều có một bó hoa lớn được gởi tới. Qua điện thoại Aly dường như rất bực dọc một cách đặc biệt khi biết quốc vương Iran đang cố hết sức để được gặp cô, và Aly buộc cô phải hứa hủy cuộc hẹn với quốc vương mà cuối cùng thì cô cũng đồng ý. Trong suốt thời gian này, một gã thấy bói rong đến khách sạn và Rita đồng ý xem bói. Gã thầy bói nói với cô: “Cô sắp sửa bước vào mối tình lãng mạn nhất trong cuộc đời mình đấy, anh ta là một người mà cô đã quen biết…Cô phải đồng ý và xiêu lòng với anh ta hoàn toàn. Chỉ có làm như thế thì cô mới tìm được hạnh phúc lâu bền.” Không biết ai có thê là người đàn ông đó, và vốn là người có điểm yếu là những điều thần bí, Rita quyết định ở lại lâu hơn. Aly Khan trở về, anh bảo cô rằng lâu đài của mình nhìn xuống vùng Địa Trung Hải là nơi hoàn hảo nhất để thoát khỏi giới báo chí và quên đi những phiền muộn của cô, và anh sẽ cư xử đúng như bản chất con người mình. Rita đồng ý. Cuộc sống ở lâu đài giống như trong chuyện thần tiên; hễ ngoảnh mặt đi đâu cũng có những người đầy tớ người Ấn Độ ở đó sẵn sangg giúp cô thực hiện mọi ước muốn của mình. Buổi tối Aly đưa cô tới sàn khiêu vũ khổng lồ của mình nơi chỉ có hai người họ khiêu vũ. Có thể nào đây là người mà gã thầy bói ám chỉ tới?
Aly Khan mời những người bạn của mình tới gặp cô. Ở giữa nhóm người không quen biết này Rita lại cảm thấy lạc lõng, buồn chán; cô quyết định rời khỏi lâu đài. Chỉ khi ấy, như thể đọc được ý nghĩ của cô, Aly Khan lập tức đưa cô tới Tây Ban Nha, đất nước làm cô vui thích nhất. Cánh báo chí nắm mọi thông tin về mối tình giữa họ và bắt đầu săn đuổi họ ở Tây Ban Nha: Rita đã có một người con gái với Welles – vậy đây có phải là cách mà một người mẹ xử sự hay không? Danh tiếng của Aly không giúp được gì, nhưng anh luôn ở cạnh cô, bảo vệ cô khỏi giới truyền thông với tất cả sức lực của mình. Giờ thì Rita cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết, và lại càng phụ thuộc vào Aly.
Gần cuối chuyến đi, Aly Khan ngỏ lời cầu hôn với cô. Nhưng cô làm anh thất vọng; vì cô không nghĩ Aly là mẫu người đàn ông mà cô kết hôn. Aly theo cô tới Hollywood nơi những người bạn trước đây của cô tỏ ra ít thân thiện hơn trước. Ơn trời là cô còn có Aly Khan để giúp cô. Một năm sau Rita cũng ngã lòng, từ bỏ sự nghiệp của mình, dời tới lâu đài của Aly Khan và kết hôn với anh.
Giải thích: Giống như nhiều người đàn ông khác, Aly Khan yêu Rita Hayworth ngay lúc anh xem bộ phim Gilda phát hành vào năm 1948. Aly quyết định bằng cách nào đó anh sẽ quyến rũ cô. Lúc nghe tin cô đang tới Riviera, Aly nhờ bạn mình là Elsa Maxwell tìm cách đưa cô tới bữa tiệc và xếp cho cô ngồi cạnh mình. Aly đã biết về cuộc hôn nhân không thành của cô và cô dễ bị tổn thương tới mức nào. Chiến thuật của Aly là ngăn chặn tất cả mọi thứ không cho xâm nhập vào thế giới của cô – rắc rối, những gã đàn ông khác, những mối hoài nghi về Aly và những động cơ của anh, và nhiều thứ khác. Chiến dịch của Aly bắt đầu bằng việc tỏ bày một mối quan tâm mãnh liệt với cuộc sống của Rita – những cuộc điện thoại thường xuyên, hoa, quà tặng, tất cả là để giữ hình ảnh của anh trong tâm trí của cô. Aly còn sắp đặt chuyện gã thầy bói để gieo hạt giống tình yêu của mình. Khi Rita bắt đầu xiêu lòng với Aly, anh giới thiệu bạn của mình với nàng, biết rằng cô sẽ cảm thấy cô độc khi ở giữa họ, và vì vậy mà phải dựa dẫm vào anh. Rita càng phải dựa dẫm vào Aly trong chuyến đi tới Tây Ban Nha, nơi cô sống trên một miền đất lạ lẫm, bị những nhà báo vây quanh và buộc phải bám lấy Aly để được giúp đỡ. Aly từ từ lấn át ý nghĩ của Rita. Hễ cô ngoảnh mặt đi đâu, Aly cũng ở đó. Rốt cuộc thì Rita cũng ngã lòng vì sự yếu đuối và sự tôn cao bản ngã của cô mà lòng quan tâm của Aly mang lại. Dưới bùa mê của Aly, Rita quên đi tai tiếng tồi tệ của anh, chấm dứt những nỗi hoài nghi là thứ duy nhất bảo vệ cô khỏi anh.
Không phải là của cải hay dáng vẻ của Aly làm cho anh trở nên một kẻ quyến rũ đại tài. Thực ra Aly không được điển trai cho lắm còn của cải của anh thì đã tiêu tán gần hết bởi tiếng xấu của mình. Thành công của Aly là nhờ vào chiến thuật: Aly cô lập đối phương, chậm rãi và tinh tế đến nỗi đối phương không hề nhận thấy. Sự mãnh liệt của niềm quan tâm làm cho người phụ nữ cảm nhận được điều đó trong đôi mắt của Aly, ngay lúc đó, cô chính là người phụ nữ duy nhất trên trái đất. Sự cô lập được đón nhận như một niềm vui; người phụ nữ không biết rằng mình đang ngày càng trở nên phụ thuộc vào người khác, cô không biết làm thế nào mà cách người ấy lấp đầy trí óc của cô bằng sự quan tâm lại dần dần cô lập cô ra khỏi bạn bè và xã hội. Những mối nghi ngờ tự nhiên về người đàn ông bị chìm khuất bởi hiệu ứng kích động của người ấy lên cái tôi của người phụ nữ. Aly Khan gần như luôn luôn tạo ra được sự quyến rũ bằng cách đưa người phụ nữ tới một nơi thú vị nào đó – một nơi mà Aly biết rất rõ nhưng ở nơi ấy người phụ nữ lại cảm thấy lạc lõng.
Đừng để cho đối phương có thời gian hay khoảng trống để lo lắng, để nghi ngại, hay cự tuyệt bạn. Hãy phủ vây lấy họ bằng sự quan tâm xua tan đi tất cả những suy nghĩ, những mối bận tâm hay rắc rối khác. Hãy nhớ – con người thầm khao khát được dẫn lạc bước bởi một ai đó biết rõ họ đang đi đâu. Nếu trò chơi quyến rũ được chơi một cách chậm rãi và lịch lãm thì việc để người khác dẫn bước, thậm chí cảm giác cô lập và yếu đuối cũng có thể là một niềm vui.
Đặt đối phương vào một tình thế mà họ không có một phương hướng nào khác, và rồi họ sẽ chết trước khi chạy trốn.
Sun-tzu
Bí quyết quyến rũ
Những người xung quanh dường như có vẻ mạnh mẽ và ít nhiều kiểm soát được cuộc sống của mình nhưng đó chỉ đơn thuần là mặt bên ngoài. Còn bên trong, con người mỏng dòn hơn vỏ bọc mà họ khoác lên người. Điều làm họ trông mạnh mẽ là chuỗi những chiếc tổ và lưới an toàn mà họ tự bọc mình vào – bạn bè, gia đình, thói quen thường ngày, những thứ cho họ một cảm giác xuyên suốt, an toàn và có kiểm soát. Bất ngờ rút tấm thảm dưới chân họ ra, để họ một mình ở một nơi xa lạ nào đó nơi mà những biển báo quen thuộc không còn hay rối tinh rối mù, thì rồi bạn sẽ thấy được một con người rất khác lạ.
Nếu đối tượng là người mạnh mẽ và bảo thủ thì việc quyến rũ sẽ rất khó khăn. Nhưng thậm chí cả những người mạnh mẽ nhất cũng có thể trở nên dễ tổn thương nếu bạn tách họ ra khỏi những chiếc tổ và lưới an toàn của mình. Gạt bỏ bạn bè và gia đình họ sang một bên bằng sự hiện diện thường xuyên của bạn, cô lập họ ra khỏi thế giới mà họ vẫn hằng quen thuộc, và hãy đưa họ tới những nơi mà họ không biết. Hãy khiến đối phương dành nhiều thời gian hơn trong môi trường có bạn. Cố tình can thiệp vào những thói quen của họ, khiến họ làm những việc và họ chưa bao giờ làm. Họ sẽ trở nên tình cảm hơn, khiến họ dễ dàng bị lạc lối hơn. Hãy ngụy trang cho tất cả những điều này dưới hình thức của một trải nghiệm vui vẻ, rồi một ngày nọ đối phương sẽ thức dậy trong tình trạng bị tách biệt ra khỏi mọi thứ thường ngày vẫn khiến họ thoải mái. Thế là họ sẽ quay sang bạn để được giúp đỡ, cứ như một đứa trẻ khóc đòi mẹ khi bóng đèn bị tắt. Trong quyến rũ, cũng như trong chiến tranh, đối phương nếu bị cô lập sẽ trở nên yếu đuối và dễ bị tấn công.
Trong tác phẩm Clarissa của Samuel Richardson được viết vào năm 1748, tay công tử Lovelace cố quyến rũ nữ nhân vật chính xinh đẹp trong cuốn tiểu thuyết. Clarissa là một cô gái trẻ, đức hạnh và được gia đình cô che chở hết mực. Tuy thế nhưng Lovelace là một tay quyến rũ quỷ quyệt. Đầu tiên hắn dụ dỗ chị của Clarissa, Arabella. Họ dường như sẽ trở thành một cặp. Nhưng bất ngờ hắn chuyển sự quan tâm sang Clarisa, lợi dụng sự đối địch chị em để khiến Arabella điên tiết. James, anh trai họ, tức giận bởi sự thay đổi tình cảm của Lovelace; James gây gổ với Lovelace và bị thương. Cả gia đình nhốn nháo, đoàn kết chống lại Lovelace nhưng hắn cũng xoay sở để gởi những lá thư đến cho Clarissa và để đến gặp cô khi cô ở nhà một người bạn. Gia đình của Clarissa phát hiện ra sự việc và kết Clarissa tội bất hiếu. Clarissa vô tội; cô không xúi giục Lovelace viết thư hay tới gặp cô. Nhưng bấy giờ gia đình cô quyết định gả cô cho một người luống tuổi giàu có. Cô độc giữa thế gian, lại sắp sửa kết hôn với một người cô cảm thấy ghê tởm, cô chạy đến Lovelace như là người duy nhất có thể cứu cô ra khỏi mớ bòng bong này. Rốt cuộc thì Lovelace cũng giải thoát cô bằng cách đưa cô tới Paris, nơi cô có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân kinh hãi này nhưng cũng là nơi cô cảm thấy lạc lõng một cách tuyệt vọng. Ở vào những tình huống như thế này xúc cảm của cô đối với Lovelace trở nên dịu dàng. Tất cả những sự việc trên đã được lo liệu một cách tài tình bởi chính Lovelace – sự hỗn loạn trong gia đình Clarissa, sự cô lập sau cùng của Clarissa ra khỏi gia đình mình, toàn bộ sự việc.
Kẻ thù đáng sợ nhất trong trò chơi quyến rũ của bạn thường là gia đình và bạn bè của đối phương. Họ ở bên ngoài vòng chơi và miễn nhiễm với bùa mê của bạn; họ có thể cất tiếng nói của lí trí đến đối tượng của bạn. Bạn phải tiến hành trò chơi một cách thầm lặng và tinh tế để cô lập đối phương ra khỏi họ. Ngầm ám chỉ rằng họ ghen tị với sự may mắn của đối phương khi tìm được bạn, hoặc họ là những bậc cha mẹ đã mất đi sở thích phiêu lưu. Luận điểm thứ hai là cực kỳ hiệu quả với những người trẻ, bản sắc của họ luôn biến đổi khôn lường và họ rất sẵn sàng chống lại bất kỳ nhân vật quyền thế nào, đặc biệt là cha mẹ họ. Bạn đại diện cho sự hào hứng và sức sống; những người bạn hay những bậc phụ huynh đại diện cho thói quen và sự nhàm chán.
Trong tác phẩm The Tragedy of Richard III do William Shakespeare viết, nhân vật Richard khi còn là bá tước xứ Gloucester đã giết hại vua Henry đệ lục và con trai vua này, hoàng tử Edward. Không lâu sau đó, Richard tiếp cận phu nhân Anne, vợ góa của hoàng tử Edward, người biết Richard đã làm gì với hai người đàn ông thân thiết nhất của mình, và nàng cũng căm ghét Richard với tất cả sự thù ghét có thể của một người phụ nữ. Tuy nhiên Richard lại quyết tâm quyến rũ Anne. Phương pháp của Richard thật đơn giản: Hắn bảo nàng những gì hắn đã làm, hắn làm thế bởi tình yêu của hắn dành cho nàng. Hắn muốn trong đời nàng không có ai ngoại trừ hắn. Cảm xúc của hắn mạnh mẽ tới độ hắn phải giết người. Dĩ nhiên nàng Anne không chỉ khước từ những lời biện bạch này, nàng còn ghê tởm hắn. Nhưng hắn vẫn cứng đầu. Anne ở vào thời điểm nàng dễ bị tổn thương nhất – cô độc trên thế gian, không có ai giúp đỡ, lại ở tột đỉnh thương đau. Thật không ngờ, những lời nói của hắn bắt đầu có hiệu quả.
Giết người không phải là một thủ pháp quyến rũ nhưng người quyến rũ cũng thực hiện một hình thức giết người – một hình thức giết người về mặt tâm lý. Những mối dây liên kết với quá khứ chính là một cản trở cho hiện tại. Thậm chí những người chúng ta bỏ lại phía sau cũng có thể tiếp tục níu giữ chúng ta. Là một người quyến rũ bạn sẽ bị níu kéo với quá khứ, bị so sánh với những người theo đuổi trước đây, có thể bạn sẽ bị coi là thấp kém. Đừng để mọi chuyện diễn tiến tới mức độ ấy. Hãy gạt bỏ quá khứ bằng sự quan tâm của bạn ở hiện tại. Nếu cần thiết, hãy tìm cách chế giễu những tình nhân trước đây của đối phương – tế nhị hay không tế nhị cho lắm là tùy thuộc vào hoàn cảnh. Thậm chí có thể đi xa tới mức cần thiết để khơi lại những vết thương cũ, khiến họ cảm nhận được những nỗi đau xa xưa và hãy nhìn xem hiện tại mới tốt đẹp làm sao khi đem so sánh với quá khứ. Bạn càng kéo họ ra xa quá khứ bao nhiêu, họ sẽ chìm sâu vào hiện tại cùng bạn bấy nhiêu.
Nguyên tắc của sự cô lập có thể được hiểu theo nghĩa đen là đưa họ tới một địa điểm xa lạ nào đó. Đây là phương pháp của Aly; một hòn đảo hẻo lánh mang đến hiệu quả tốt nhất, và quả thực những hòn đảo, bị tách biệt khỏi thế giới, luôn luôn được liên hệ với việc tìm kiếm những lạc thú xác thịt. Hoàng đế La Mã Tiberius đã vướng vào cuộc sống trụy lạc khi có lần vị vua này xây dựng cung điện của mình trên đảo Capri. Nguy hiểm của việc đi đây đi đó là đối phương bị phô bày một cách cặn kẽ ra trước mắt bạn – khó mà duy trì được một bầu không khí huyền bí. Nhưng nếu bạn đưa họ tới một nơi đủ để quyến rũ để phân tán tư tưởng họ, bạn sẽ ngăn không cho họ tập trung chú ý vào bất kỳ điều gì bất bình thường trong tính cách của bạn. Nữ hoàng Cleopatra đã quyến rũ hoàng đế Julius Caesar tham gia một chuyến du thuyền dọc theo sông Nile. Càng đi sâu vào Ai Cập, hoàng đế Caesar càng cách xa khỏi La Mã, và Cleopatra càng hấp dẫn hơn gấp bội phần. Natalie Barney, một phụ nữ đồng tính đầu thế kỷ XX, có một mối tình lúc thức lúc ngủ với nhà thơ Renée Vivien; và để giàng lại tình yêu của Vivien, Natalie đưa Vivien đi một chuyến tới đảo Lesbos, một nơi mà Natalie đã tới rất nhiều lần. Làm như vậy Natalie không chỉ cô lập Vivien nhưng còn trấn tĩnh và làm phân tán tư tưởng của Vivien với những mối liên tưởng mà nơi họ ở tạo ra về ngôi nhà của nhà thơ đồng tính huyền thoại Sappho. Vivien thậm chí bắt đầu tưởng tượng rằng Natalie chính là Sappho. Nơi nào cũng đưa đối phương đến là không nên; hãy chọn nơi có những mối liên tưởng hiệu quả nhất.
Sức mạnh quyến rũ của sự cô lập vượt xa khỏi thế giới tính dục. Khi những tín đồ mới tham gia đội ngũ những đồ đệ nhiệt thành của Mahatma Gandhi, họ được khuyến khích cắt đứt những mối dây với quá khứ – với gia đình và bạn bè họ. Hình thức từ bỏ này là một yêu cầu của nhiều nhóm tôn giáo qua nhiều thế kỷ. Những người cô lập chính họ theo cách này dễ bị ảnh hưởng và thuyết phục hơn nhiều. Một chính trị gia xuất cách thường tận dụng và thậm chí khuyến khích những cảm giác của con người về sự cô lập. John F. Kennedy đã làm điều này và đã tạo nên một tác động lớn lao khi Kennedy tinh tế chỉ trích những năm mà tổng thống Eisenhiwer nắm quyền; theo Kennedy ám chỉ, những tiện nghi của những năm 1950 đã đưa những lý tưởng của người Mỹ tới bờ vực nguy hiểm. Ông mời gọi nhân dân Mỹ tham gia cùng với ông xây dựng một cuộc sống mới, trên một “Mặt Trận Mới”, đầy những nguy hiểm và hứng thú. Đó là một sự quyến rũ cực kỳ hấp dẫn, đặc biệt là đối với những người trẻ, họ là những người ủng hộ Kennedy nhiệt tình nhất.
Cuối cùng, ở một thời điểm nào đó trong trò chơi quyến rũ bạn phải ngầm ám chỉ sự nguy hiểm trong mối tương giao. Đối phương cảm thấy họ đang có được sự phiêu lưu tuyệt vời khi theo bước bạn, nhưng đồng thời cũng có mất mát – một phần quá khứ của họ, sự thoải mái họ vẫn hằng ấp ủ. Hãy chủ động kích thích những cảm giác nước đôi ấy. Một chút sợ hãi sẽ là gia vị phù hợp cho trò chơi; dù sợ hãi quá độ sẽ làm đối phương yếu đuối nhưng với liều lượng nhỏ sợ hãi làm ta cảm thấy mình vẫn còn tỉnh táo. Như khi tung mình ra khỏi máy bay, cảm giác thật hứng thú, đó là một sự kích động, nhưng đồng thời cũng đưa đến chút sợ hãi. Và rồi người duy nhất có mặt ở đó để kết thúc giai đoạn rơi tự do hay đón lấy họ chính là bạn.
Biểu tượng
Chiếc Kèn Túi. Một anh bạn vui vẻ trong chiếc áo khoác đỏ vàng của mình, anh ta quyến rũ những đứa trẻ ra khỏi nhà của chúng bằng những âm thanh vui tai từ chiếc kèn túi của mình. Bị lôi cuốn, chúng không biết chúng sẽ đi bao xa, bỏ lại gia đình phía sau như thế nào. Chúng thậm chí còn không chú ý thấy cái hang mà sau cùng anh ta dẫn chúng vào, rồi hang sẽ đóng lại mãi mãi.
Điểm yếu
Những rủi ro của phương pháp này rất cơ bản: Bạn cô lập ai đó quá chóng vánh thì bạn sẽ tạo nên cảm giác sợ hãi có thể kết thúc bằng việc đối phương sẽ rời bỏ bạn. Sự cô lập mà bạn mang đến phải thật chậm rãi và được ngụy trang bằng niềm vui – niềm vui được quen biết bạn, bỏ thế giới lại sau lưng. Dù gì đi nữa cũng có một số người yếu đuối đến độ không thể bị tách rời khỏi cột chống đỡ của mình. Cô gái điếm hạng sang thời hiện đại nổi tiếng Pamela Hariman có một cách giải quyết đối với vấn đề này: Thị cô lập đối phương ra khỏi gia đình, những bà vợ hiện tại hay trước đây của họ, và thay vào những mối liên hệ thuộc về quá khứ đó thị nhanh chóng tạo lập nên những tiện nghi mới cho tình nhân của mình. Thị làm họ choáng ngợp bằng sự quan tâm, chú ý tới mọi nhu cầu của họ. Trong trường hợp của Averill Hariman, tay triệu phú này rốt cuộc cũng cưới cô, Pamela thực sự đã xây một ngôi nhà mới cho ông này, một ngôi nhà không gợi mối liên tưởng nào với quá khứ và đầy những lạc thú của hiện tại. Thật là không khôn ngoan khi cứ để cho đối phương treo lơ lửng trong không khí quá lâu mà không có gì quen thuộc hay thoải mái trong tầm mắt. Thay vào đó, hãy thay thế những điều quen thuộc mà bạn đã tách họ ra bằng một ngôi nhà mới, một chuỗi những tiện nghi mới.
Ở nước Ngô, những công tác chuẩn bị hoành tráng đã được tiến hành để đón tiếp hai người đẹp. Ngô vương đón tiếp họ giữa dân chúng, xung quanh là các quan thần và tất cả triều đình của ngài. Lúc họ tiến về phía ngài, những chiếc vòng ngọc quý quanh thắt lưng họ rộn lên tiếng nhạc còn không gian thì tràn ngập hương thơm tỏa ra từ những chiếc đầm của họ. Những đồ trang điểm bằng ngọc trai và lông bồ nông làm mái tóc họ nổi bật lên. Phù sai, vua nước Ngô, nhìn vào đôi mắt đáng yêu của nàng Tây Thi (495 – 472 TrCN) thì liền quên đi thần dân và vương quốc của mình. Giờ thì Tây Thi không còn quay mặt đi và e thẹn như ba năm trước bên cạnh bờ hồ nhỏ. Tây Thi là một cô nàng hoàn hảo của nghệ thuật quyến rũ vì cô biết cách kích thích nhà vua ngắm nhìn nàng lần nữa. Phù sai gần như không hề chú ý đến cô gái thứ hai có vẻ đẹp trầm lặng không hấp dẫn được ngài. Nhà vua chỉ để mắt tới Tây Thi, và trước khi buổi nghênh đón kết thúc thì những người ở triều đình nhận ra rằng Tây Thi sẽ là một đối thủ đáng gờm và cô gái này có thể ảnh hưởng lên nhà vua cả theo chiều hướng xấu lẫn tốt…Giữa những người dự tiệc trong cung điện của nước Ngô, Tây Thi vây chiếc lưới của sự hấp dẫn quanh trái tim của con người hoàng gia dễ xiêu lòng này… “Rượu đã ngấm, bấy giờ Tây Thi bắt đầu hát những bài hát về đất nước Ngô để lấy lòng vị vua ngu ngốc này; và trong điệu nhảy của bài ca Tsu, nàng tinh tế hòa lẫn tất cả những bước đi nhịp nhàng của mình vào mục đích khơi gợi của nàng.”… Nhưng Tây Thi không chỉ có thể hát và nhảy để mua vui cho nhà vua, nàng còn có trí thông minh, và sự am hiểu về chính trị làm cho ngài phải ngạc nhiên. Nếu nàng muốn có được điều gì, nàng có thể rơi những giọt nước mắt làm xúc động trái tim của nhà vua tới nỗi ngài không thể từ chối nàng bất kỳ điều gì. Như Phạm Lãi đã nói, nàng là người độc nhất và duy nhất, nàng Tây Thi không gì so sánh được, nhân cách cuốn hút của nàng hấp dẫn mọi người, nhiều người thậm chí còn đi ngược lại với lý trí của mình nữa…Những mành vải thêu được dát thêm đá quý và san hô, những vật dụng có hương thơm và những chiếc bình phong phủ ngọc quý và xà cừ là những thứ xa xỉ luôn vây quanh người được nhà vua sủng ái…Trên một trong những ngọn đồi gần cung điện có một cái giếng nổi tiếng là nước rất trong sau này thường được người đời gọi là Giếng Ngô Vương. Để tiêu khiển cho nhà vua, Tây Thi thường chải đầu rửa mặt ở đây, dùng giếng làm gương soi trong khi vị vua cuồng dại chải đầu cho nàng…
Eloise Talcott Hibbert, Embroidered Gauze: Potraits of Famous Chinese Ladies
Ở Cairo, Aly si mê ca sĩ Juliette Greco trở lại. Anh mời cô khiêu vũ. Cô đáp: “Anh chỉ toàn tiếng xấu thôi.” Aly vẫn kiên quyết: “Chúng ta đang trở nên quá cách xa nhau đấy, ngày mai em sẽ làm gì?” “Mai em bay tới Beirut,” Greco trả lời. Khi cô bước lên máy bay, Aly đã ngồi sẵn ở đó, cười hả hê trước sự ngạc nhiên của cô…Mặc một chiếc quần lông thú sậm màu bó sát và một chiếc áo len màu đen, Greco thoải mái ngã người trên một chiếc ghế bành trong ở căn nhà tại Paris của cô và tự nhủ: “Người ta nói Greco này là một người phụ nữ nguy hiểm. Trước kia Aly là một gã nguy hiểm. Anh ta tỏ ra quyến rũ theo một cách rất đặc biệt. Có hạng đàn ông rất lanh lợi với phụ nữ. Hắn dẫn bạn ra ngoài tới một nhà hàng dù cho có người phụ nữ xinh đẹp nhất bước vào thì hắn cũng không nhìn cô ấy. Hắn làm bạn cảm thấy mình là một nữ hoàng. Đương nhiên là Greco này biết tỏng điều đó và cũng không tin chuyện đó. Mình sẽ cười và chỉ ra người phụ nữ đẹp nhất. Nhưng đó là mình…Hầu hết phụ nữ đều cảm thấy rất hạnh phúc bởi sự quan tâm đó. Đó là bản ngã thuần túy. Họ nghĩ ‘Mình sẽ là người duy nhất còn những người khác sẽ biến mất.’… “Với Aly, cảm giác của người phụ nữ là điều quan trọng nhất…Anh ta là một bậc thầy quyến rũ, một kẻ dụ dỗ có cỡ. Anh ta làm bạn cảm thấy dễ chịu và mọi thứ đều dễ dàng. Không có vấn đề nào phát sinh. Không có gì phải lo lắng. Không hối tiếc. Lúc nào cũng là ‘Anh có thể làm điều gì cho em đây? Em cần gì?’ Vé máy bay, xe hơi, tàu thủy; bạn cảm thấy như thể mình đang trên một áng mây hồng.
Leonard Slater, Aly: A Biography
Anne: Ngươi không giết vị vua này sao [vua Henry đệ lục] ư?
Richard: Ta thề với nàng rằng…
Anne: Không nơi nào thích hợp cho ngươi trừ địa ngục.
Richard: Đúng vậy, nhưng còn một nơi khác nữa, nếu nàng cho phép ta xướng tên nơi ấy.
Anne: Phải chăng là một nhà tù nào đó.
Richard: Đó là phòng ngủ của nàng.
Anne: Khốn thay cho chiếc giường mà ngươi nằm!
Richard: Sẽ là như thế cho tới khi chung chăn gối với nàng…
Nhưng phu nhân dịu dàng Anne không phải là người gây ra những cái chết bất tử của những người thuộc dòng tộc Plantagenet này, vua Henry và con trai Edward, Anne cũng đáng trách như tên đao phủ sao?
Anne: Ngươi là nguyên nhân và cũng là hệ quả đáng nguyền rủa nhất.
Richard: Vẻ đẹp của nàng chính là nguyên do của kết quả ấy. Sắc đẹp của nàng đã ám ảnh ta trong giấc ngủ bắt ta phải chịu trách nhiệm cho sự diệt vong của thế giới, vì thế mà ta có thể sống trong vòng tay ngọt ngào của nàng được một giờ.
William Shakespeare, The Tragedy of King Richard III Hỡi người yêu ta hãy tưởng tượng xem mọi thứ sẽ trông ngọt ngào biết bao nếu ta được sống với nhau ở vùng đất tốt đẹp ấy,
Ở đó, tình yêu thật chậm rãi và vĩnh cữu,
Ở đó, tình yêu và sự chết luôn ẩn hiện trong những cảnh sắc bắt chước vẻ đẹp của nàng,
Khí hậu ấn tượng đó.
Ở đó mặt trời lặn ngụp trong mây chiếu sáng lung linh, xuyên qua không gian đầy những mây khiến tôi cảm động bằng một sự huyền bí như khi cảnh cảnh tượng ấy xuất hiện ở những chân trời kia, trong đôi mắt luôn thay đổi của nàng khi ta nhìn ngắm chúng chiếu sáng qua những giọt lệ.
Ở đó, không có gì khác, chỉ có sự lịch lãm và chừng mực, sự giàu có, tĩnh lặng và niềm vui…
Hãy xem, ẩn giấu sau những con sóng,
Ở đó trong những dòng kênh yên ả,
Có những con thuyền thẫn thờ mơ được vượt sóng lên phía trước; Đó là để thỏa lòng ước mơ bé bỏng của nàng,
Tới đây, chúng phiêu du qua mọi đại dương trên trái đất.
Mặt trời lúc hoàng hôn khoác lên những cánh đồng cỏ,
Lên những dòng kênh,
Rồi cuối cùng là cả thành phố
Tất cả trong một màu vàng và xanh tía: Chầm chậm mặt đất trôi dần vào giấc ngủ dưới một biển lửa êm dịu.
Ở đó, không có gì khác, chỉ có sự lịch lãm và chừng mực, sự giàu có, tĩnh lặng và niềm vui…
Charles Baudelaire, “Invitation to The Voyage,” The Flowers of Evil, Richard Wilbur dịch