Nghệ thuật quyến rũ

10. Dùng sức mạnh hủy hoại của lời nói để gây mơ hồ

Không phải dễ để nói mà người ta nghe; ai cũng dồn tâm trí vào suy nghĩ và mong muốn của mình nên khó mà để ý đến bạn. Thủ thuật làm họ phải nghe là nói những gì họ muốn nghe, nhét vào tai họ những gì họ thấy dễ chịu. Đây là bản chất của ngôn ngữ quyến rũ. Hãy thổi bùng ngọn lửa tình cảm trong con người bằng những cụm từ đầy hàm ý, tôn vinh họ, vỗ về những bất an trong họ, bao bọc họ trong những điều tưởng tượng, trong lời nói và những hứa hẹn ngọt ngào; họ không chỉ nghe theo bạn, họ còn mất cả ý chí chống lại bạn. Phải khiến cho ngôn ngữ bạn sử dụng trở nên mơ hồ, không rõ ràng, và để tự họ suy diễn theo chủ ý của mình. Sử dụng cả chữ viết để khơi gợi cho họ tưởng tượng và tạo ra chân dung lý tưởng cho bạn.

Tài hùng biện quyến rũ

Vào ngày 13 tháng 5 năm 1958, phe cánh hữu người Pháp và những người ủng hộ họ trong quân đội đã nắm được quyền kiểm soát Algeria, nơi sau này trở thành thuộc địa của Pháp. Họ đã từng e ngại rằng chính quyền xã hội chủ nghĩa của Pháp sẽ công nhận quyền độc lập của Algeria. Bây giờ, với nước Algeria nằm dưới sự kiểm soát, họ đe dọa rằng sẽ tiếp quản toàn bộ nước Pháp. Chiến tranh của nhân dân xem ra không thể tránh khỏi.

Vào thời điểm khốc liệt này, tất cả mọi sự chú ý đổ dồn vào tướng quân Charles de Gaulle, là một anh hùng trong thế chiến thứ 2, người đã từng đóng vai trò chủ yếu trong sự nghiệp giải phóng nước Pháp khỏi tay phát xít Đức. Trong 10 năm cuối cùng de Gaulle đã không tham dự vào các hoạt động chính trị, ông đã chán ghét sự đấu tranh nội bộ giữa những đảng phái khác nhau. Ông vẫn còn được nhiều người ngưỡng mộ, thường được xem như là một người có thể thống nhất đất nước, nhưng ông cũng là một thành viên của Đảng Bảo Thủ và những thành viên phe cánh hữu cảm thấy chắc chắn rằng nếu de Gaulle lên cầm quyền thì ông sẽ ủng hộ sự nghiệp của họ. Những ngày sau ngày 13 tháng 5 kì diệu, chính phủ Pháp – nền Cộng Hòa thứ tư – đã sụp đổ, và Quốc Hội đã kêu gọi de Gaulle giúp đỡ thiết lập một chính phủ mới, nền Cộng Hòa thứ năm. Ông yêu cầu và được cung cấp toàn quyền trong bốn tháng. Vào ngày 4 tháng 6, những ngày sau khi trở thành nhà lãnh đạo chính quyền, de Gaulle bay sang Algeria.

Những tên thực dân Pháp vô cùng sung sướng. Đó là hàng một hành động phi thường của chúng đã gián tiếp đưa de Gaulle lên cầm quyền; rõ ràng, họ tưởng tượng ông ta đến để cảm ơn họ và để đoan chắc một lần nữa rằng Algeria sẽ thuộc về tay người Pháp. Khi ông ta đến Algeria, hàng ngàn người đã đổ dồn vào quảng trường chính của thành phố. Không khí tưng bừng như lễ hội – có những biểu ngữ, âm nhạc, và những khẩu hiệu hô to không ngừng “Algeria thuộc Pháp”, khẩu hiệu của thực dân Pháp. Một cách bất ngờ, ông ta xuất hiện trên một ban công nhìn ra quảng trường. Quần chúng tập hợp rất đông. Vị tướng quân, một người đàn ông rất to cao, giơ đôi tay cao lên khỏi đầu, và tiếng hoan hô vang dội lên. Quần chúng đang mong đợi ông ta tham dự. Thay vào đó ông ta hạ dần tay xuống cho tới khi tất cả im lặng, sau đó giang tay rộng ra, và chậm rãi phát biểu một cách sâu sắc, “Je vous ai compris” – Tôi hiểu các bạn. Có một khoảnh khắc của sự im lặng, và sau đó, dường như câu nói của ông ta đã thấm nhuần, một tiếng hét chói tai: Ông ta đã hiểu được họ. Đó là tất cả những gì họ cần nghe.

De Gaulle bắt đầu nói về sự to lớn của nước Pháp. Tiếng hoan hô lớn hơn. Ông ta hứa rằng sẽ có những cuộc bầu cử mới, và “với những đại biểu đã đắc cử này chúng ta sẽ thấy thế nào là sự yên tâm.” Đúng vậy, một chính quyền mới, chỉ là cái quần chúng muốn có – những tiếng hoan hô vang dội hơn. Ông ta sẽ “tìm ra một chỗ đứng cho Algeria” trong “ấn tượng chung” của nước Pháp. Đó phải là “kỷ luật tuyệt đối, không có sự hạn chế và không có những điều kiện” – Ai có thể bàn cãi về điều đó? Ông ta kết thúc với một tiếng hô vang: “Nền Cộng Hòa muôn năm! Nước Pháp muôn năm!”, một khẩu hiệu cảm động đã từng là lời kêu gọi tập hợp lại trong cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa Phát Xít. Tất cả mọi người một lần nữa lại reo vang nó lên. Trong một vài ngày sau de Gaulle có những bài diễn văn tương tự khắp Algeria, tới những đám đông cuồng nhiệt hơn nữa.

Chỉ sau khi de Gaulle trở về Pháp để thực hiện những lời nói trong các bài diễn văn: Không phải là ông ta đã từng hứa rằng sẽ giữ mối quan hệ giữa người Pháp và Algeria. Thực ra, ông ta đã gián tiếp gợi ý rằng ông có thể trao cho người Ả Rập quyền bầu cử, và có thể ban đặc ân cho những nhóm phiến loạn đang đấu tranh giành quyền kiểm soát của người Pháp ở Algeria. Dù thế nào chăng nữa, trong sự kích động mà những lời nói của ông ta đã tạo ra, những tên thực dân đã lơ là trong việc tập trung vào những gì họ thực sự muốn. De Gaulle đã lừa bịp họ. Và thực vậy, trong những tháng tới, ông ta thực hiện việc công nhận nền độc lập của Algeria – một nhiệm vụ mà rốt cuộc ông ta đã hoàn thành vào năm 1962.

Sự thể hiện. De Gaulle chú tâm một chút đến một thuộc địa cũ của Pháp, và đến những gì nó tượng trưng cho một số người Pháp. Ông ta cũng không có bất kì sự đồng tình nào cho bất kì ai thúc giục chiến tranh thường dân. Một mối quan tâm của ông ta là tạo cho nước Pháp một sức mạnh hiện đại. Và như vậy, Khi đến Algiers, ông ta có một kế hoạch dài hạn: Làm suy yếu những phe cánh hữu bằng cách làm cho họ xảy ra đấu tranh nội bộ, và hoạt động hướng về sự độc lập của Algerian. Mục tiêu ngắn hạn của ông ta là làm xoa dịu tình trạng căng thẳng và đạt được chính mình vào một lúc nào đó. Ông ta sẽ không lừa dối những tên thực dân bằng cách nói rằng ông sẽ hỗ trợ mục đích của họ – điều đó sẽ gây ra vấn đề ngược lại trong nước. Thay vào đó là ông ta sẽ đánh lừa họ với tài hùng biện quyến rũ của mình, làm say sưa họ bằng những lời nói. Câu nói nổi tiếng của ông ta “Tôi đã hiểu các bạn” rõ ràng là có ý nghĩa, “Tôi hiểu những mối nguy hiểm mà các bạn đang đối mặt”. Nhưng quần chúng hân hoan chờ đợi sự hỗ trợ của ông ta như cách mà họ muốn. Để họ vẫn giữ được sự phấn chấn cao độ, de Gaulle nhắc đến những mối quan hệ cảm động – về phong trào kháng chiến ở Pháp trong suốt Đệ Nhị Thế Chiến, để làm gương, và tới sự cần thiết cho “Kỷ luật”, một từ hết sức cần thiết đối với những phe cánh hữu. Ông ta nhồi nhét vào lỗ tai họ đầy những lời hứa – một chính quyền mới, một tương lai huy hoàng. Ông ta làm cho họ phải hân hoan, tạo nên một mối quan hệ cảm động. Ông ta nói với giọng điệu đầy ấn tượng và cảm xúc đầy rung động. Những lời nói của ông ta tạo nên phần nào sự cuồng nhiệt.

De Gaulle không cố gắng để biểu lộ những cảm nghĩ của chính mình hoặc nói sự thật; ông ta đang cố gắng để sản sinh ra một sự hiệu quả. Đây là chìa khóa của nghệ thuật quyến rũ. Cho dù bạn đang nói chuyện với một cá nhân đơn lẻ hay là một đám đông, hãy cố gắng thử nghiệm điều này: Kiềm chế mong muốn của mình để chứng tỏ bản thân. Trước khi mở miệng, hãy đặt cho chính bạn một câu hỏi: Mình có thể nói gì cho hiệu quả và làm người nghe hài lòng tuyệt đối? Thường thì những đòi hỏi này sẽ tâng bốc lòng tự trọng của họ, làm giảm bớt những sự thiếu tự tin, đem đến cho họ những hi vọng mơ hồ về tương lai, đồng cảm với những khó khăn của họ (“Tôi thấu hiểu bạn”). Khởi đầu với một vài điều vui vẻ và mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng: Sự đề phòng của người ta sẽ giảm đi. Họ sẽ trở nên dễ bảo, sẵn sàng cho sự đề nghị. Nghĩ về những lời nói của bạn như một thứ thuốc mê, rằng nó sẽ làm người ta dễ xúc động và bối rối. Giữ cho cách diễn đạt của bạn được đa nghĩa và mơ hồ, hãy để cho người nghe lấp đầy những khoảng trống với những sự tưởng tượng của họ. Thay vì gạt bạn ra khỏi vấn đề, bắt đầu tức tối hay đề phòng, trở nên thiếu kiên nhẫn đối với bạn và muốn bạn chấm dứt, ngược lại họ sẽ trở nên dễ bị tác động, vui vẻ với những lời nói dễ nghe của bạn.

Văn phong quyến rũ

Vào một buổi chiều mùa xuân trong những năm cuối thập kỉ 1830, tại một con đường ở Copenhagen, một người đàn ông tên là Johannes nhìn thấy sự thoáng hiện của một cô gái đẹp. Con người cô ấy còn mang đầy sự hấp dẫn của một cô gái ngây thơ trong trắng, cô ấy đã quyến rũ anh ta, và anh ta đi theo cô ấy, nhưng giữ một khoảng cách, và đã tìm ra nơi cô ấy sống. Suốt nhiều tuần liên tiếp anh ta đã tìm hiểu nhiều thông tin và đã biết được thêm nhiều về cô ấy. Tên cô ấy là Cordelia Wahl, cô ấy sống chung với người dì. Hai người có một cách sống trầm lặng; Cordelia thích đọc sách và sống một mình. Quyến rũ những cô gái trẻ là “chuyên ngành” của Johannes, nhưng đối với Cordelia sẽ là một sự theo đuổi: Cô ấy đã từng bác bỏ một vài người theo đuổi.

Johannes cho rằng Cordelia có thể khao khát một vài thứ bên ngoài cuộc sống, vài điều gì đó quan trọng, một vài thứ tương tự như những cuốn sách mà cô ấy đã đọc và những mơ mộng, rằng những điều đó có lẽ sẽ lấp đầy tâm trạng cô đơn của cô ấy. Anh ta sắp xếp một cuộc giới thiệu và bắt đầu hay lui tới nhà cô ấy, đi cùng với một người bạn tên là Edward. Chàng thanh niên trẻ này có ý định tán tỉnh Cordelia, nhưng anh ta lại vụng về, và không chiều chuộng cô ấy. Về phía Johannes thì gần như cố tình lờ đi cô ấy, thay vào đó là làm bạn với dì của cô. Họ sẽ nói chuyện về những điều tầm thường nhất – cuộc sống ở nông trại, bất cứ điều gì có trong tin tức. Đôi khi Johannes đổi đề tài sang thảo luận về triết học, thay cho cái mà anh ta quan tâm, ở phía bên kia, đó là những lúc mà Cordelia sẽ lắng nghe anh ta tỉ mỉ hơn, trong khi vẫn làm ra vẻ đang lắng nghe Edward.

Điều này diễn ra khoảng một vài tuần. Johannes và Cordelia mới nói chuyện với nhau, nhưng anh ta có thể nói rằng anh thích cô ấy, và Edward vẫn tiếp tục làm cô phát cáu. Vào một buổi sáng, khi biết rằng người dì đã đi ra ngoài, anh ta đến nhà họ. Đó là lần đầu tiên anh ta và Cordelia gặp riêng nhau. Với tất cả sự đơn giản và lịch sự, anh ta tiến đến cầu hôn cô ấy. Không cần phải nói thì chúng ta cũng biết cô ấy bị sốc và bối rối. Một người đàn ông đã không hề tỏ ra yêu thích cô ấy chút nào đột nhiên muốn kết hôn với cô? Cô ấy thực sự ngạc nhiên cho nên đã hỏi ý kiến người dì, người mà Johannes đã mong đợi sẽ đưa ra sự tán thành.

Về vẻ bề ngoài, mọi thứ đã thay đổi. Hai người đã được ràng buộc với nhau. Bây giờ Johannes đến nhà họ một mình, ngồi với Cordelia, nắm tay cô ấy, nói chuyện với cô. Nhưng trong thâm tâm anh ta đảm bảo mọi thứ vẫn như cũ. Anh ta vẫn tỏ ra dè dặt và lịch sự. Đôi lúc anh ta trở nên sôi nổi, đặc biệt khi trò chuyện về văn chương (chủ đề mà Cordelia thích nhất), nhưng có một điểm quan trọng, anh ta luôn trở lại nhiều chủ đề thông thường hơn. Anh ta biết điều này gây thất vọng cho Cordelia, người đã từng mong đợi anh ta sẽ khác hơn. Thậm chí khi họ đi ra ngoài cùng nhau, anh ta đưa cô ấy đến những nơi công cộng dành cho những cặp tình nhân. Thật là tầm thường! Liệu đây có phải là những gì mà tình yêu và hôn nhân cần có, đây có phải là thời kì quá sớm để mọi người nói về gia đình và tương lai buồn tẻ của họ? Cordelia, cô nàng lúc nào cũng e thẹn, yêu cầu Johannes đừng lôi kéo cô ấy vào những việc như vậy nữa.

Chiến trường đã được dọn sẵn. Cordelia bị bối rối và băn khoăn. Sau đó, một vài tuần sau cuộc hẹn hò của họ, Johannes gửi cho cô ấy một lá thư. Ở đây anh ta miêu tả trạng thái tâm hồn mình, và anh thực sự yêu cô ấy. Anh ta nói một cách bóng gió, gợi ý rằng anh ta đã phải đợi trong nhiều năm liền, giang tay chờ đợi sự xuất hiện của Cordelia; ước mơ dần trở thành sự thật, cái mong đợi rồi cũng sẽ đến. Văn phong thật nên thơ, từ ngữ chan chứa đầy sự mong ước, nhưng tất cả lại đầy nhập nhằng – Cordelia có thể sẽ phải đọc lại lá thư mười lần mà vẫn không biết chắc là trong thư nói gì. Ngày tiếp theo Johannes nhận được hồi âm. Lối viết rất đơn giản và thẳng thắn, nhưng lại đầy tình cảm: Cordelia viết rằng lá thư của anh ta đã làm cô ấy rất vui, và cô ấy đã không thể tưởng tượng rằng đây chính là anh ta. Anh ta hồi âm bằng cách viết rằng anh đã thay đổi. Anh ta không nói rằng như thế nào hay tại sao, nhưng sự hàm ý là bởi vì cô ấy.

Bây giờ những lá thư của anh ta đến hàng ngày. Độ dài của chúng thì gần như nhau, theo một phong cách lãng mạng và thêm chút điên rồ, như là anh ta say sưa trong tình yêu. Anh ta nói như thần thoại Hy Lạp, ví Cordelia như một nữ thần và chính anh ta đã rơi vào một dòng sông tình yêu với một thiếu nữ. Trong tâm trí anh, anh ta nói, chỉ có mỗi hình bóng của cô ấy; cô ấy là tất cả những gì anh ta có thể thấy và nghĩ về. Trong lúc đó, anh ta nhận ra những sự thay đổi trong Cordelia: Những lá thư của cô ấy trở nên thật nên thơ, thiếu tự chủ. Không nhận ra rằng mình đang lặp lại ý tưởng của anh ta, bắt chước phong cách và hình tượng của anh ta như là chúng thuộc về cô ấy. Hơn nữa, khi chúng cùng tồn tại trong người, cô ấy sẽ dễ bị kích thích. Anh ta tạo nên một điểm tương đồng, xa lìa và hạnh phúc, nhưng anh ta có thể nói rằng cô ấy nhìn thấy sự khác biệt ở anh, cảm nhận rằng không thể đo lường được những sự sâu sắc nơi anh. Một cách công khai, cô ấy dựa vào từng lời của anh ta. Cô phải ghi nhớ những lá thư của anh ta, để cô có thể nhắc lại mỗi khi họ trò chuyện. Đó là một cuộc sống bí ẩn mà họ chia sẻ. Khi cô ấy nắm tay anh ta, cô ấy nắm chặt hơn bao giờ hết. Đôi mắt cô ấy biểu lộ một sự nôn nóng, như thể là cô đang hi vọng rằng vào bất cứ lúc nào anh ta có thể làm điều gì đó táo bạo hơn.
Johannes bắt đầu viết thư ngắn hơn nhưng có vần điệu hơn, đôi khi gửi đi vài lá trong cùng một ngày. Hình tượng trở nên tự nhiên hơn và gợi nhớ hơn, phong cách rời rạc hơn, như là anh ta chỉ có thể tổ chức những suy nghĩ của mình. Đôi khi anh ta gửi một lá thư ngắn chỉ có một hoặc hai câu. Trong một lần tham dự một bữa tiệc tại nhà Cordelia, anh ta bỏ một lá thư ngắn vào túi len của cô ấy và đứng nhìn khi cô ấy chạy đi để đọc nó, gương mặt cô đầy xúc động. Trong những lá thư của cô ấy, anh ta nhận thấy những biểu hiện của tình cảm và sự xôn xao. Lặp lại một cảm nghĩ mà anh ta đã gợi ý trong một bức thư trước đó, cô ấy viết rằng cô ghét tất cả những cuộc hẹn công việc, nó nằm bên ngoài tình yêu của họ.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Cô ấy sẽ thuộc về anh ta sớm thôi, theo cách mà anh ta muốn. Cô ấy sẽ chấm dứt sự hứa hẹn. Một chỗ hẹn ở vùng quê sẽ đơn giản để sắp xếp hơn – thực ra cô ấy sẽ là người đề nghị điều đó. Đây sẽ là sự quyến rũ tài giỏi nhất của anh ta.

Giải thích: Johannes và Cordelia là những nhân vật trong cuốn tự truyện The Seducer’s Diary (1843), được viết bởi nhà triết học Đan Mạch Soren Kierkegaard. Johannes là một kẻ dụ dỗ đầy kinh nghiệm, người chuyên về hoạt động trong tâm trí của các nạn nhân. Đây chính xác là nơi mà những người theo đuổi Cordelia trước kia đã phạm sai lầm: Họ đã bắt đầu bằng cách gây ấn tượng cho chính mình, một sai lầm thường gặp phải. Chúng ta phải nghĩ rằng bằng cách kiên trì theo đuổi, áp đảo các đối tượng của chúng ta với những sự ân cần lãng mạn, chúng ta phải thuyết phục họ bằng sự yêu mến của chúng ta. Nhưng thay vào đó, chúng ta lại đang thuyết phục họ bằng sự thiếu kiên nhẫn và thiếu tự tin. Sự ân cần hăng hái không thể làm hài lòng bởi vì nó không mang tính cá nhân. Đó là hành động thiếu kiềm chế về tình cảm; đối tượng có thể hiểu được điều đó. Rõ ràng Johannes đã bắt đầu rất khôn khéo. Thay vào đó, anh ta chùn một bước, kích thích sự tò mò của Cordelia bằng cách thể hiện một chút lạnh nhạt, và rất cẩn thận trong việc tạo nên ấn tượng theo một cách trang trọng, có một chút gì đó của người đàn ông kín đáo. Chỉ sau đó anh ta mới đột kích cô ấy với lá thư đầu tiên. Rõ ràng có nhiều điều về anh ta hơn là cô ấy đã nghĩ, và một khi cô ấy bắt đầu tin điều này, sự tưởng tượng của cô ấy sẽ trở nên không kiềm chế được. Bây giờ anh ta có thể làm say sưa cô ấy với những lá thư tình của mình, tạo nên một sự hiện diện mà nó sẽ ám ảnh cô ấy như một hồn ma. Những lời lẽ của anh ta, với những hình ảnh và những sự liên quan về lãng mạn, chúng luôn luôn hiện diện trong tâm trí cô ấy. Và đây là nền tảng của sự quyến rũ: Chiếm hữu tâm trí cô ấy trước khi tiến đến chinh phục thể xác.

Câu chuyện của Johannes cho thấy thế nào là một trong số cả kho vũ khí của những kẻ dụ dỗ, thậm chí cả một lá thư cũng có thể. Nhưng nó là điều quan trọng khi học làm thế nào để hợp nhất những lá thư thành sự cám dỗ. Điều tốt nhất là không nên bắt đầu quan hệ thư từ cho đến khi có tối thiểu vài tuần sau sự tiếp xúc ban đầu. Hãy để cho nạn nhân có được một một ấn tượng về bạn: Bạn trông thật hấp dẫn, còn bạn thì thể hiện không có sự quan tâm đặc biệt gì về nó. Khi bạn cảm thấy rằng họ đang nghĩ về bạn, đó là lúc để tấn công họ với lá thư đầu tiên. Bất kì sự mong muốn nào mà bạn muốn bày tỏ với họ sẽ trở thành một điều ngạc nhiên; niềm kiêu hãnh của họ sẽ bị tác động và họ sẽ muốn nhiều hơn nữa. Bây giờ thì hãy viết thư thường xuyên, thật ra thì nên thường xuyên hơn so với những sự hiện diện của bạn. Điều này sẽ cho họ thời gian và không gian để suy nghĩ tốt về bạn, cái mà sẽ trở nên khó khăn hơn nếu bạn luôn hiện diện trước mặt họ. Sau khi họ đã rơi vào sự thu hút của bạn, bạn có thể lùi một bước, hãy gửi thư ít hơn – để cho họ nghĩ rằng bạn đang quân tâm ít đi và họ sẽ khao khát nhiều hơn.

Trình bày những bức thư như những sự tôn trọng của bạn dành cho các đối tượng. Làm cho họ hiểu những điều bạn viết, như thể họ là tất cả những gì mà bạn có thể nghĩ đến – một hiệu quả đặc biệt. Nếu bạn kể một chuyện vặt, làm sao để cho nó có liên quan đến họ. Quan hệ thư từ như là một sự phản ánh cho thấy bạn đang duy trì mối quan hệ với họ – họ sẽ thấy được chính bản thân họ hiện diện trong sự mong ước của bạn. Nếu vì một vài lí do mà họ không thích bạn, thì hãy viết lại cho họ như là họ đã làm. Hãy nhớ: Giọng điệu những bức thư của bạn sẽ là những gì mà họ phải chú ý. Nếu ngôn ngữ của bạn đầy phấn chấn, lãng mạn, sáng tạo mang tính ca ngợi, nó sẽ khiến cho họ bất chấp đến bản thân. Đừng bao giờ tranh cãi, đừng bao giờ bênh vực bản thân hay kết tội họ nhẫn tâm. Điều đó sẽ làm tiêu tan sự thu hút.

Một bức thư có thể gợi nên cảm xúc bởi vẻ bề ngoài hỗn độn, lan man từ chủ đề này sang chủ đề khác. Rõ ràng nó rất khó cho bạn suy nghĩ, tình cảm của bạn đã làm cho bạn rối trí. Những suy nghĩ rối loạn là những suy nghĩ hồi hộp. Đừng phí thời gian vào thực tế; hãy tập trung vào những cảm nhận và các cảm giác, sử dụng những biểu hiện chính chắn và có ý nghĩa. Đặt ra những ý tưởng bằng cách nêu ra những gợi ý, lối viết mang tính gợi cảm mà không giải thích về bản thân. Đừng bao giờ lên lớp và tỏ ra vẻ trí thức hay làm cao – bạn sẽ chỉ khoa trương cho chính bản thân mình, điều đó rất nguy hiểm. Tốt hơn hết là hãy nói một cách bình thường, suy nghĩ với một khía cạnh đầy thi vị để đưa ngôn ngữ của bạn vượt lên mức tầm thường. Đừng trở nên ủy mị – nó rất nhàm chán, và quá lộ liễu. Tốt hơn nên gợi ra sự ảnh hưởng của đối tượng đối với bạn hơn là thổ lộ bạn cảm giác như thế nào. Dừng lại ở tính mơ hồ và lưỡng nghĩa, để cho người đọc có được không gian để hình dung và mơ màng. Mục tiêu lối viết của bạn không phải để biểu hiện bản thân mà là để tạo nên cảm xúc cho người đọc, phơi bày sự bối rối và sự mong ước.

Bạn sẽ biết rằng những lá thư của bạn đang có sự tác động thích hợp khi các đối tượng của bạn trở thành sự phản ánh những suy nghĩ của bạn, lặp lại những lời mà bạn đã viết, dù trong những lá thư của họ hay trong con người họ. Đây chính là lúc tiến tới tự nhiên và gợi cảm hơn. Dùng ngôn ngữ có ý nghĩa rung động giới tính, hoặc, tốt hơn là vẫn như vậy, gợi lên bản năng giới tính bằng cách viết thư ngắn hơn, thường xuyên hơn, và thậm chí còn lộn xộn hơn trước kia. Không có gì nên thơ hơn là một bức thư ngắn gửi đến đột ngột. Những suy nghĩ chưa được hoàn thành: Chúng chỉ có thể được hoàn tất bởi người khác.

Sganarelle gứi tới Don Juan: Xem nào, điều anh phải nói là…Anh không biết phải nói gì; để cho em thay đổi những thứ theo như cách mà em nói, điều đó có vẻ như là em đúng; và còn nữa, sự thật là chính nó, em thì không phải. Anh có những suy nghĩ tốt nhất trên đời, và những lời nói của em đã làm đảo lộn nó.

Molière

Bí quyết quyến rũ

Hiếm khi chúng ta suy nghĩ trước khi chúng ta nói. Đó là bản chất tự nhiên của con người khi nói ra cái điều đầu tiên mà chúng ta nghĩ trong đầu – và là những điều gì đó trước tiên về bản thân chúng ta. Chủ yếu chúng ta sử dụng những lời nói để biểu hiện những tâm trạng của mình, các ý tưởng, và những quan điểm. (Cũng là để phàn nàn và tranh cãi.) Đây là bởi vì hầu hết chúng ta đều chỉ quan tâm đến mình – người quan tâm đến chúng ta chủ yếu là bản thân chúng ta. Về một mức độ chắc chắn, đây là điều không thể tránh được, và trong suốt cuộc sống của chúng ta không có gì là sai lầm đối với nó; chúng ta có thể thực hiện khá tốt cách này. Trong sự quyến rũ, dù như thế nào, nó cũng giới hạn khả năng của chúng ta.

Bạn không thể quyến rũ nếu không có một khả năng để bộc lộ chính mình và thấu hiểu bản thân người khác, xuyên thấu tâm lý của họ. Chìa khóa để đạt được ngôn ngữ quyến rũ không phải là những lời lẽ mà bạn bày tỏ, hay giọng nói có sức quyến rũ của bạn; nó là một sự thay đổi hoàn toàn về viễn cảnh và thói quen. Bạn phải ngưng nói về điều bạn nghĩ trước tiên – bạn phải kiểm soát sự ham muốn về những chuyện tầm thường và thông suốt những quan điểm của mình. Chìa khóa chính là việc xem những lời nói như một công cụ, không phải dùng để truyền đạt những suy nghĩ và những cảm nhận thực sự, nhưng để làm lúng túng, làm vui thích, say sưa.

Sự khác biệt giữa ngôn ngữ thông thường và ngôn ngữ quyến rũ cũng giống như sự khác biệt giữa tiếng ồn ào và âm nhạc. Sự ồn ào là một sự bất biến trong đời sống hiện đại, một vài thứ kích thích chúng ta phát ra nếu chúng ta có thể. Ngôn ngữ thông thường của chúng ta giống như tiếng ồn – mọi người có thể sẽ không chú ý lắng nghe khi chúng ta đang kể về chính mình, nhưng đúng như trong nhiều trường hợp thường thì suy nghĩ của họ lại ở tận đẩu tận đâu. Thỉnh thoảng thì họ vểnh tai lên nghe khi một vài điều chúng ta nói động chạm đến họ, nhưng những điều này chỉ tồn tại cho đến khi chúng ta vẫn chưa chuyển đề tài sang câu chuyện khác về chính mình. Ngay từ thời thơ ấu, chúng ta đã học cách phát ra dạng tiếng ồn này (đặc biệt là khi nó đến từ cha mẹ của chúng ta).

Âm nhạc, là một khía cạnh khác, lại có sức quyến rũ, và làm chúng ta phải chú ý. Nó được định ra cho niềm vui thích. Một giai điệu hay nhiệp điệu ngấm sâu vào trong máu chúng ta trong nhiều ngày sau khi chúng ta được nghe nó, biến đổi tâm trạng và cảm xúc của chúng ta, làm bớt căng thẳng hoặc kích thích chúng ta. Để lấy âm nhạc thay thế cho sự ồn ào, bạn phải nói những điều làm vừa lòng – những điều có liên quan đến đời sống mọi người, đụng chạm tới sự kiêu căng tự phụ của họ. Nếu họ có nhiều vấn đề, bạn có thể tạo ra tác dụng tương tự bằng cách làm rối trí họ, tách rời sự chú ý của họ bằng cách nói những điều hóm hỉnh và thú vị, hoặc là những điều làm cho tương lai có vẻ sáng sủa và đầy hy vọng. Những lời tâng bốc và hứa hẹn chính là thứ âm nhạc mà bất kì ai cũng muốn nghe. Đây là ngôn ngữ dành cho việc lay động lòng người và làm giảm đi sự đề phòng của họ. Nó là thứ ngôn ngữ dành cho họ, không phải là nhằm vào họ.

Tác giả người Ý Gabriele D’Annunzio thật sự là chẳng có gì hấp dẫn, phụ nữ lại còn không thể chịu đựng được ông ta. Ngay cả những người biết đến nhân vật Don Juan nổi tiếng của ông ta cũng ghét ông ta bởi vì nó (cô đào hát Eleanora Duse và diễn viên múa Isadora Duncan, là một thí dụ) chịu sức ảnh hưởng mạnh của ông ta. Bí quyết chính là luồng lời nói mà anh ta sử dụng để bao trùm lấy một người phụ nữ. Giọng điệu của ông ta nghe rất êm tai, ngôn ngữ nên thơ, và hầu hết đã phá hủy tất cả, ông ta biết làm thế nào để tâng bốc. Sự tâng bốc của ông ta hoàn toàn nhằm vào những điểm yếu của một người phụ nữ, những phạm vi mà cô ta cần sự thông qua. Một người phụ nữ đẹp, hãy còn thiếu sự tin tưởng vào sự hóm hỉnh và trí óc của mình? Ông ta dám chắc để nói rằng ông ta bị mê mẩn không phải là vì vẻ đẹp mà vì tâm hồn của cô ta. Ông ta có thể so sánh cô ta như một tế bào bài tiết của văn chương, hay như là một sự lựa chọn chu đáo cho nhân vật thần thoại. Khi trò chuyện với ông ta, cái tôi của cô ta sẽ được nhân đôi.

Sự tâng bốc là ngôn ngữ quyến rũ ở dạng thuần túy nhất của nó. Mục đích của nó không phải để biểu lộ một sự thật hay một cảm giác thực sự, mà chỉ để tạo nên một tác động đến người nhận. Giống như D’Annunzio, tìm cách nhắm sự tâng bốc một cách trực tiếp vào sự thiếu tự tin của một con người. Lấy làm thí dụ, nếu một người đàn ông là một diễn viên giỏi và anh ta cảm thấy tin chắc vào những kĩ năng chuyên nghiệp của mình, khi tâng bốc anh ta với sự diễn xuất của anh thì sẽ có rất ít hiệu quả, và thậm chí còn có thể thu được kết quả trái ngược – anh ta có thể cảm thấy rằng anh ta có thừa sự vuốt ve cần thiết cho cái tôi của mình, và sự tâng bốc của bạn sẽ có vẻ như nói về mặt khác. Nhưng hãy để chúng tôi nói rằng nam diễn viên này là một nhạc sĩ hoặc một họa sĩ nghiệp dư. Anh ta làm công việc này bằng chính bản thân, không cần sự hỗ trợ chuyên nghiệp hay sự quảng cáo, và anh ta nhận thức rất tốt được rằng những thứ khác làm nên sự tồn tại của chúng. Sự tâng bốc những sự kỳ vọng nghệ sĩ của anh ta sẽ đi thẳng đến đầu óc anh ta và giúp cho bạn nhân đôi mục đích. Tìm cách để phát hiện ra những thành phần của cái tôi trong một con người cần được thông qua. Hãy tạo nên một sự ngạc nhiên, một vài điều gì đó trước kia chưa có ai khác nghĩ ra để tâng bốc – một vài điều mà bạn có thể miêu tả như là một tài năng hay quả quyết về năng lực mà những người khác chưa từng chú ý. Nói với một chút rung động, như thể là sức hấp dẫn của đối tượng đã lấn át bạn và làm bạn cảm động.

Sự tâng bốc có thể ví như một loại lời nói kích thích. Những sức mạnh của nữ thần Aphrodite về sự quyến rũ, nó được nói rằng đã đến từ cái thắt lưng lộng lẫy mà bà ta đeo, gồm cả một ngôn ngữ dịu dàng – một sự khéo léo nhẹ nhàng, lời nói quyến rũ mà sẽ mở đường cho những suy nghĩ tình tứ. Những sự thiếu tự tin và gây khó khăn cho bản thân sẽ có tác động làm giảm đi sự thôi thúc về tình cảm. Hãy làm cho các mục tiêu của bạn cảm thấy an toàn và lôi cuốn bởi các lời nói tâng bốc của bạn và sự kháng cự của họ sẽ tan biến đi.

Đôi khi điều làm người ta hài lòng nhất là được nghe lời hứa về một vài điều gì đó tuyệt vời, một tương lai mơ hồ nhưng lạc quan rằng đó chỉ là một phương diện nào đó. Tổng thống Franklin Delano Roosevelt, trong những bài diễn văn chung của ông ta, có nói một chút về những chương trình riêng biệt cho sự buôn bán với Sự phiền muộn; thay vào đó ông ta sử dụng thuật hùng biện sôi nổi để vẽ ra một bức tranh về tương lai huy hoàng của nước Mỹ. Trong nhiều truyền thuyết về Don Juan, một kẻ dụ dỗ tài giỏi sẽ ngay lập tức thu hút được sự chú ý của người phụ nữ vào tương lai, một thế giới không tưởng cho cái mà anh ta hứa sẽ nhanh chóng mang đến cho họ. Làm cho những lời nói ngọt ngào của bạn thích ứng với những vấn đề đặc biệt và khả năng tưởng tượng của các đối tượng. Hãy hứa một vài điều có thể thực hiện được, vài điều gì đó hợp lý, nhưng đừng làm cho nó quá rõ ràng; bạn đang đưa họ vào giấc mơ. Nếu họ bị sa lầy vào sự thẫn thờ như thường lệ, hãy nói về sự phiêu lưu, tốt nhất là với bạn. Đừng tranh luận làm thế nào để nó được thực hiện; hãy nói như thể là điều kì diệu là có thật, ở một nơi nào đó trong tương lai. Hãy đưa những suy nghĩ của con người lên các tầng mây và họ sẽ cảm thấy dễ chịu, những sự đề phòng của họ sẽ giảm xuống, và nó sẽ trở nên dễ dàng để dẫn dắt họ đi lệch hướng. Những lời nói của bạn trở thành một liều thuốc nâng cao.

Hình thức ngôn ngữ để chống lại sự cám dỗ hữu hiệu nhất là sự tranh luận. Có bao nhiêu kẻ thù thầm lặng mà chúng ta tạo ra bằng cách tranh luận? Đó là một cách tốt hơn để khiến cho mọi người lắng nghe và bị thuyết phục: Sự hóm hỉnh và một kĩ năng sáng suốt. Ở thế kỉ 19 nhà chính trị người Anh Benjamin Disraeli là một bậc thầy về trò chơi này. Trong nghị viện, việc thất bại khi đáp lại một sự buộc tội hay lời phê bình phỉ báng là một sai lầm chết người: Sự im lặng có nghĩa là người buộc tội đã đúng. Vào lúc đó việc phản ứng lại đầy giận dữ, để đi vào một sự tranh cãi, là việc xem ra rất tồi tệ và có tính chất phòng thủ. Disraeli sử dụng một thủ đoạn khác: Ông ta vẫn bình tĩnh. Khi thời cơ đến để đáp lại một sự tấn công, ông ta sẽ chậm rãi tiến đến bàn phát biểu, tạm ngừng, sau đó sẽ phát biểu đầy hóm hỉnh hoặc nói vặn lại đầy châm biếm. Tất cả mọi người sẽ cười. Bây giờ điều đó đã làm hâm nóng mọi người, ông ta sẽ bắt đầu bắt bẻ lại địch thủ của mình, vẫn pha trộn những lời bình luận vui; hay có lẽ ông ta sẽ chỉ tiếp sang một chủ đề khác, như thể là ông ta không dính líu gì đến chúng cả. Sự hài hước của ông ta đã làm mất đi sự chỉ trích của bất kì sự tấn công nào vào ông ta. Tiếng cười và sự hoan nghênh có một hiệu quả liên hoàn: Một khi những người nghe đã cười, có khả năng họ sẽ muốn cười một lần nữa. Trong tâm trạng thư thái như vậy, họ cũng sẽ muốn lắng nghe hơn. Một phong cách tinh vi và một chút châm biếm sẽ cho bạn khả năng để thuyết phục họ, đưa họ đến bên cạnh bạn, chế nhạo các địch thủ của bạn. Đó là một hình thức có tính quyến rũ của lý lẽ.

Không lâu sau cái chết của Julius Caesar, kẻ cầm đầu trong băng nhóm có âm mưu đã giết ông ta, Brutus, bị một quần chúng giận dữ tấn công. Hắn ta cố gắng lập luận với dân chúng, giải thích rằng hắn ta đã muốn cứu vãn nền Cộng Hòa La Mã ra khỏi chế độ độc tài. Chỉ trong giây lát mọi người đã bị thuyết phục, Brutus được xem như một người đứng đắn. Sau đó Mark Antony lên vũ đài, và ông ta lần lượt phát biểu lời ca ngợi về Caesar. Ông ta trông có vẻ như tràn ngập trong cảm xúc. Ông ta nói về tình cảm của ông ta giành cho Caesar, và về tình yêu của Caesar dành cho người dân La Mã. Ông ta đề cập đến nguyện vọng của Caesar; quần chúng la hét lên khi nghe điều đó, nhưng Antony nói không, bởi vì nếu ông ta đọc nó lên thì thì họ sẽ biết Caesar đã từng yêu thương họ sâu sắc như thế nào, và vụ án mạng đê tiện này là như thế nào. Quần chúng một lần nữa khăng khăng đòi ông ta phải đọc lên nguyện vọng của Caesar; thay vào đó ông ta lại đưa ra cái áo choàng nhuốm máu của Caesar, chú thích những vết rách và chỗ hỏng. Đây là nơi mà Brutus đã đã đâm nhà vua vĩ đại, ông ta nói; Cassius đã đâm ngài ở đây. Rốt cuộc sau đó ông ta cũng đọc nguyện vọng của Caesar, sự giàu có mà Caesar đã để lại cho người dân La Mã là rất nhiều. Đây là nhát đâm cho chết hẳn – quần chúng trở nên căm thù với những kẻ chủ mưu và tiến hành việc hành hình chúng.

Antony là một người thông minh, là người biết thế nào để lay động quần chúng. Theo nhà sử học Hy Lạp Plutarch, “Khi ông ta nhận thấy rằng tài hùng biện của mình đã mê hoặc toàn bộ quần chúng và họ hết sức bị khuấy động bởi những lời của mình, ông ta bắt đầu đưa vào những lời ca ngợi của mình [về Caesar] một giọng điệu nuối tiếc và sự căm phẫn cho số phận của Caesar.” Ngôn ngữ quyến rũ nhắm vào những cảm xúc của con người, bởi vì cảm xúc của con người dễ dàng bị đánh lừa. Antony sử dụng nhiều phương sách khác nhau để lay động quần chúng: Sự rung động trong giọng nói của mình, một giọng điệu quẫn trí và sau đó là giận dữ. Một giọng nói cảm động có một tác động trực tiếp, truyền cảm đối với người nghe. Antony cũng trêu chọc quần chúng với di nguyện của Caesar, đọc nó chậm rãi cho đến khi kết thúc, biết rằng nó sẽ đẩy mọi người ra khỏi khía cạnh của vấn đề. Giơ tấm áo choàng lên cao, ông ta tạo nên hình tượng của chính bản thân mình.

Có lẽ không phải bạn đang muốn làm cho quần chúng nổi giận; bạn chỉ muốn thuyết phục mọi người nghe theo bạn. Hãy lựa chọn chiến lược và lời nói của bạn một cách thận trọng. Bạn có thể nghĩ nó tốt hơn để lập luận với mọi người, để giải thích ý tưởng của bạn. Nhưng nó rất khó cho một thính giả có nên hay không khi lựa chọn một lý lẽ hợp lý khi họ lắng nghe lúc bạn nói. Họ phải tập trung và lắng nghe một cách tỉ mỉ, cái đòi hỏi sự hết sức cố gắng. Con người dễ bị làm rối trí bởi các tác nhân kích thích khác, và nếu như họ bỏ lỡ một phần lý lẽ của bạn, họ sẽ cảm thấy bối rối, thua kém về mặt trí thức, và phỏng chừng một cách ngờ ngợ. Sẽ có tính thuyết phục khi lôi cuốn tình cảm của con người hơn là đầu óc của họ.Mọi ngừơi sẽ chia sẻ cảm xúc, và không ai cảm thấy thua kém hơn một diễn giả, người đang làm lay động cảm nghĩ của họ. Quần chúng ràng buộc lẫn nhau, mọi người dễ dàng cảm nhận được cùng những cảm xúc. Antony nói về Caesar như thể là mình và những ngừơi nghe đang trải qua vụ án mạng từ quan điểm của Caesar. Cái gì có thể trở nên khiêu khích hơn? Đại loại như sử dụng những thay đổi của viễn cảnh để làm cho người nghe cảm nhận được bạn đang nói gì. Sắp đặt những tác động của bạn. Nó sẽ hiệu quả hơn khi tạo ra từ một cảm xúc này đến cảm xúc khác hơn là chỉ nhằm sự chú ý vào một cái duy nhất. Sự tương phản giữa sự yêu mến giành cho Caesar và sự căm phẫn đối với những tên sát nhân của Antony có nhiều tác động mạnh hơn nếu như ông ta đã chỉ ngừng lại với một cảm tưởng hay một thứ khác.

Cảm xúc mà bạn đang cố gắng đánh thức nên phải là một cảm xúc mạnh. Đừng nói về tình hữu nghị hay và sự bất đồng; hãy nói về lòng yêu thương và sự căm ghét. Và nó mang tính quyết định khi cố gắng cảm nhận một vài cảm xúc mà bạn đang cố để gợi ra. Bạn sẽ được tin cậy hơn bằng cách đó. Điều này không khó: Hãy tưởng tượng ra những lý do cho tình yêu và sự thù hận trứơc khi bạn nói. Nếu cần thiết, hãy nghĩ về vài điều gì đó trong quá khứ đã làm bạn giận dữ. Cảm xúc rất dễ lây lan; nó dễ hơn là làm cho ai đó khóc theo nếu bạn đang khóc. Hãy làm cho giọng nói của bạn trở thành một công cụ, và sử dụng nó khi truyền đạt cảm xúc. Hãy làm ra vẻ chân thành. Napoleon đã học tập các diễn viên vĩ đại nhất trong thời kì của ông, và khi chỉ có một mình ông ta sẽ rèn luyện để đưa cảm xúc vào trong giọng nói của mình.

Mục tiêu của lối nói quyến rũ thường là để tạo ra một dạng thôi miên: Bạn đang làm rối trí mọi ngừơi, làm sự đề phòng của họ trở nên yếu đi, làm cho họ dễ bị tấn công hơn bởi sự khêu gợi. Hãy nghiên cứu những lời khuyên của các nhà thôi miên về sự nhắc lại và sự khẳng định, những yếu tố chủ chốt trong việc đưa một đối tượng vào trong giấc ngủ. Sự nhắc lại bao gồm những lời nói giống nhau được lặp đi lặp lại, tốt nhất là một lời nói có nội dung dễ cảm động: “Những gánh nặng”, “những ngừơi tự do”, “những ngừơi mù quáng”. Sự thôi miên đang có hiệu quả – những ý tưởng có thể được khắc ghi vào tiềm thức của con người một cách đơn giản bằng cách luôn lặp lại cho tới khi đạt được hiệu quả. Sự khẳng định đơn giản chỉ là sự tạo nên những tuyên bố quả quyết chắc chắn, giống như những mệnh lệnh của nhà thôi miên. Ngôn ngữ quyến rũ nên có một tính táo bạo, cái sẽ che giấu được vô số tội lỗi. Người nghe sẽ bị ngắt lời với ngôn ngữ táo bạo của bạn, họ sẽ không có thời gian để suy nghĩ cho dù nó có đúng sự thật hay không. Đừng bao giờ nói “Tôi không nghĩ khía cạnh khác sẽ tạo nên một quyết định sáng suốt”; “Chúng ta đáng được tốt hơn,” hay nói là “Họ đã làm mọi thứ hỗn độn.” Ngôn ngữ khẳng định là ngôn ngữ chủ động, nhiều động từ, nhiều mệnh lệnh, và những câu văn ngắn gọn. Hãy bỏ bớt “Tôi tin”,“Có lẽ”, “Theo quan điểm của tôi.” Hãy đánh thẳng vào tình cảm.

Bạn đang học cách nói một loại ngôn ngữ khác. Đa số mọi người tận dụng ngôn ngữ biểu tượng – những lời nói của họ đại diện cho những điều có thật, những cảm nhận, những ý tưởng, và những sự tin tưởng mà họ thực sự có. Hoặc chúng đại diện cho những cái cụ thể trong thế giới thực. (Nguồn gốc của từ “biểu tượng” dựa vào một từ Hy Lạp có nghĩa là “mang nhiều thứ cùng nhau” – trong trường hợp này, một từ và một vài điều gì đó có thực.) Như một kẻ dụ dỗ, bạn đang sử dụng điều trái ngược: Ngôn ngữ hiểm ác. Những lời nói của bạn không đại diện cho bất kì điều gì có thực; âm thanh của chúng, những cảm giác mà chúng gợi lên, thì quan trọng hơn là những gì chúng được cho là đại diện. (Từ “hiểm ác” có ý nghĩa cơ bản là tách rời, ném bỏ vài thứ đi – ở đây, lời nói và tính xác thực.) Bạn càng làm mọi người tập trung vào ngôn ngữ ngọt ngào của mình, và vào những ảo tưởng và những ý nghĩ kỳ quặc mà chúng gợi lên, thì bạn lại càng giảm bớt được mối liên hệ của họ với sự thật. Bạn dẫn họ vào những tầng mây, nơi rất khó để phân biệt giữa sự thật và điều giả dối, thực tế hay ảo tưởng. Giữ cho lời nói của bạn mơ hồ và nhập nhằng, đến nỗi mọi người hoàn toàn không bao giờ biết chắc được bạn có ý định gì. Bao bọc họ với???, ngôn ngữ hiểm ác và họ sẽ không thể biết được những thủ đoạn của bạn, sự quyến rũ của bạn sẽ đạt được kết quả. Và họ lại càng đánh mất chính mình trong những ảo tưởng, sẽ càng dễ dàng hơn để làm họ đi lệch hướng và quyến rũ họ.

Biểu tượng

Bầu trời. Trong bầu trời rất khó để nhìn thấy chi tiết nhiều điều. Mọi thứ dường như mơ hồ; trí tưởng tượng bao la, những cái mà ta nhìn thấy ở đó không phải là ở đó. Lời nói của bạn sẽ đưa mọi người lên những tầng mây, là nơi dễ dàng để họ đánh mất con đường của chình mình.

Điểm yếu

Đừng nhầm lẫn ngôn ngữ hoa mỹ với quyến rũ: Khi sử dụng ngôn ngữ hoa mỹ, nguy cơ bạn sẽ làm con mồi bực mình vì bạn có vẻ rất giả tạo. Dài dòng thái quá là biểu hiện của tính ích kỉ, rằng bạn không có khả năng kềm chế khuynh hướng tự nhiên của mình. Đối với ngôn ngữ, ít hơn nghĩa là nhiều hơn; một cụm từ lưỡng nghĩa, mơ hồ, khó nắm bắt có giá trị buộc người nghe suy ngẫm hơn là một câu toàn lời nói khoa trương, hoa mỹ.

Bạn luôn phải nghĩ đến con mồi của mình đầu tiên, nghĩ xem những gì dễ chịu đối với tai họ. Nhiều khi im lặng lại là tối ưu. Điều bạn không nói lại mang đầy hàm ý và là lờ nói hùng hồn nhất, giúp bạn có vẻ bí ẩn. Trong cuốn “Sách gối đầu giường của Sei Shonagon”, một cuốn nhật kí của triều đình Nhật thế kỉ VI, ông hội đồng Yoshichika bị lôi cuốn bởi một phụ nữ trầm lặng, xinh đẹp ngồi trên xe ngựa. Ông viết cho bà một lá thư và bà cũng phúc đáp lại; chỉ có ông đọc lá thư nhưng qua phản ứng người ta biết lá thư rất tệ, hoặc cách viết rất tệ. Nó phá hủy cả vẻ đẹp của bà. Shonagon viết: “Tôi nghe người ta khuyên rằng không trả lời còn tốt hơn trả lời dở.” Nếu bạn không phải là người biết ăn nói, nếu bạn không thể sử dụng ngôn ngữ quyến rũ, thì ít nhất hãy kiềm chế cái lưỡi của mình – dùng im lặng để tạo hiệu ứng bí ẩn.

Cuối cùng, quyến rũ có cường độ và nhịp điệu. Ở giai đoạn một bạn cần cẩn thận và gián tiếp. Tốt nhất là ngụy trang chủ ý, khiến con mồi dễ chịu bằng lời nói bình thường. Cách nói chuyện phải vô hại, thậm chí phải nhã nhặn, lễ phép một chút. Ở giai đoạn hai này, bạn phải chuyển sang tấn công nhiều hơn; đây là lúc dùng ngôn ngữ quyến rũ. Giờ đây dùng lời nói hay chữ viết đầy quyến rũ sẽ là một ngạc nhiên thú vị đối với con mồi. Nó làm họ có cảm giác vô cùng dễ chịu, rằng họ là người khiến bạn đột nhiên cần phải sử dụng loại ngôn ngữ văn thơ đi vào lòng người như vậy.
Người tình của tôi cấm cửa…
Tôi trở lại làm thơ và ca ngợi,
Những vũ khí tự nhiên của tôi. Những lời nói nhẹ nhàng

Tháo bỏ xích cửa xù xì. Đó là sự kì diệu trong thơ ca, những quyền năng của nó
Có thể kéo mặt trăng đỏ máu rơi xuống,
Quay ngược mặt trời, khiến cho đôi rắn xa lìa
Hay làm những con sông chảy ngược dòng.

Những cánh cửa không thể làm được những điều xuất thần như vậy, sự dẻo dai nhất

Những lọn tóc có thể là những chìa khóa thần kì bởi sức quyến rũ của nó. Nhưng anh hùng ca là một sự khô héo đối với tôi. Tôi sẽ chẳng đi tới đâu với sự vội vã
Thần Achilles, hay với những đứa con trai khác của thần Atreus.

Những gì mà tên của ông ta đã trải qua hai mươi năm trong chiến tranh và phiêu lưu, Hector đáng thương bị kéo lê trong bụi cát

Không tốt. Nhưng có rất nhiều lời lẽ tốt đẹp về hình bóng của một vài cô gái trẻ

Và dù sớm hay muộn thì cô ta cũng đệ trình bản thân như quyền thừa kế, Một sự đền đáp xứng đáng cho những nỗ lực của bạn. Tạm biệt những anh hùng
Những nhân vật huyền thoại – chỉ là miếng thuốc lá

Những bày tỏ ủng hộ cảu bạn sẽ không cám dỗ được tôi. Một bầy phụ nữ đẹp
Tất cả bị xúc động bởi những bản tình ca của tôi – đó là những gì tôi muốn.

Ovid, The Amores, Peter Green dịch
Khi cô ta vừa nhận được một lá thư, khi chất độc không màu của nó vừa xâm nhập vào máu cô, sau đó chỉ cần một lời là đủ để làm tình cảm của cô ta nóng lòng bộc lộ…Sự hiện diện của cá nhân tôi sẽ ngăn chặn sự nhập định. Nếu tôi chỉ hiện diện trong một bức thư, khi đó cô ấy có thể dễ dàng đối phó với tôi; đối với một vài phạm vi, cô ta nhầm lẫn tôi với một người nổi tiếng nào đó, kẻ trú ngụ trong tình cảm của cô ta. Sau đó cũng vậy, chỉ cần một lá thư có thể dễ dàng có được sự tự do kiểm soát; trong một lá thư tôi có thể hạ mình xuống dưới chân cô ta với kiểu cách tuyệt vời nhất, vân vân. – một vài điều sẽ dễ dàng có vẻ giống như những hành động vô nghĩa nếu như tôi đã đích thân làm nó, và sự ảo tưởng sẽ mất đi…

Rốt cuộc, những bức thư là và sẽ tiếp tục là một ý nghĩa vô giá cho việc tạo nên một ấn tượng đối với một cô gái trẻ; một lá thư với phong cách viết nghèo nàn thường có nhiều ảnh hưởng hơn một lời lẽ sinh động. Một lá thư là một sự truyền đạt kín đáo; một khi đã làm chủ được tình hình, thì sẽ không cảm thấy bị sức ép bởi sự hiện diện của người khác, và tôi tin rằng một cô gái trẻ sẽ thích ở một mình với lý tưởng của mình hơn.

Soren Kierkegaard, The Seducer’s Diary (Nhật Kí Kẻ Gạ Dẫm), Howard V. Hong và Edna H. Hong dịch

Hãy để??? mở đường cho bạn, trải ra trên những bánh xà phòng mượt mà, Hãy để??? đi trước như một một minh chứng cho tâm hồn của bạn – Mang lại cho cô ta những lời lẽ tâng bốc của bạn, những lời lẽ giống như người tình:

Và hãy nhớ, bạn đã từng là ai, cũng phải thêm vào sự tử tế
Những lời cầu xin. Những lời cầu xin là những gì khiến cho Achilles trả lại Thân thể của Hector trở về với Priam; thậm chí một sự giận dữ của thượng đế

Cũng bị mang đi bởi tiếng cầu nguyện. Thực hiện những lời hứa, cái gì là điều tệ hại trong đó

Hứa hẹn? đây là nơi mà bất kì ai cũng có thể làm rất tốt… Một bức thư có sức thuyết phục là
Thứ để bắt đầu với, thám hiểm tâm hồn cô ta,
Thăm dò quang cảnh. Một thông điệp khắc trên quả táo
Cydippe bị phản bội: Bà ta bị gài bẫy bởi chính những lời nói của mình.

Lời khuyên của tôi, rồi thì, những người lính trẻ thành Rome, cũng trở thành cao quý
Những mưu kế của người biện hộ – không chỉ để bảo vệ cho bạn

Một số khách hàng nhút nhát: Một người phụ nữ, không ít là công chúng, Thượng nghị sĩ Elite, hay một thẩm phán nghiêm nghị,

Cũng phải đầu hàng trước tài hùng biện. Tuy thế nhưng vẫn giả vờ Những khả năng của bạn, nên tránh những lời lẽ dài dòng. Đừng ra vẻ quá trí thức. Ai mà lại không ngu ngốc ngờ nghệch

Mà không thơ thẩn trước tình nhân của mình? Thật là một cách thiếu thông minh
Những cô gái rất hay từ chối.
Hãy dùng ngôn ngữ thông thường,
Lúc này giống như những lời thuyết phục – như thể là

Bạn ở đó, trong sự hiện diện của cô ấy. Nếu cô ta từ chối lá thư của bạn, Hãy gửi lại cho dù cô ấy không đọc, một cách kiên trì.

Ovid, Nghệ Thuật Tình Yêu, dịch bởi Peter Green Vì thế, người không thể viết thư và thông điệp không bao giờ có thể trở
thành một kẻ gạ gẫm lợi hại.

Soren Kierregaard, dịch bởi Howard V. Hong và Edna H. Hong Đứng trên một vách đá cheo leo của đỉnh Olympus

Từ ngai vàng của thần thánh, Hera nhìn thấy em trai của mình, Cũng là em trai của chồng mình,
Hãnh diện với sự tôn vinh của con người,

Và trái tim của bà rung động. Rồi bà ta nhìn thấy Zeus Đang ngồi trên đỉnh Ida cao nhất
Và tràn ngập sự oán giận. Đôi mắt đáng sợ của Hera

Trầm ngâm suy nghĩ làm thế nào để đánh lừa Sự quan tâm che chở của Zeus,

Và một kế hoạch có vẻ tốt nhất cho bà ta Là chuẩn bị tinh thần và đi đến Ida,

Thuyết phục Zeus, và sau đó làm cho ông ta cảm động Với ánh mắt nhẹ nhàng và nồng ấm…

Khi mọi thứ đã tốt đẹp, bà ta bước đi Ra khỏi phòng mình và gọi Aphrodite Và buông một lời bí mật:

“Hỡi đứa con yêu quý của ta, con sẽ làm vài điều gì đó cho mẹ chứ, Mẹ muốn biết, hay là con từ chối, tức giận bởi vì Mẹ thiên vị người dân Hy Lạp và con ủng hộ người dân thành Troa?” Và Aphrodite đáp lại:
“Con kính trọng người như con gái của Cronus,
Người cứ nói thẳng. Hãy nói cho con biết người muốn gì
Và con sẽ giúp người nếu con có khả năng.”
Và Hera, với mọi mục đích để đánh lừa:
“Hãy trao cho ta Sự Hấp Dẫn và Sự Ao Ước

Cái mà con sử dụng để chinh phục những con người và những vị thần bất tử…”
Và Aphrodite, người ưa mỉm cười:
“Làm thế nào con có thể, hay con sẽ, từ chối ai đó

Người ngủ trong vòng tay của thần Zeus đầy quyền năng?” Và với điều đó bà để lộ ra từ bộ ngực của mình

Một khăn choàng lộng lẫy đầy hấp dẫn. Mà trong đó là dục vọng, sự Ham Muốn và tính quyến rũ

Lời nói ngọt ngào, thậm chí có thể lừa gạt cả sự khôn ngoan… Hera nhanh chóng tiến gần lại Gargarus,
Trên đỉnh cao nhất của Ida, khi Zeus nhìn thấy bà, và khi ông ta nhìn thấy
bà ôm lấy mình một cách thèm khát,
Chỉ là lần đầu tiên họ làm tình.
Cởi bỏ y phục để ngủ với nhau sau lưng cha mẹ.
Ông ta đứng gần bà và nói: “Hera, tại sao nàng rời bỏ Olympus? Xe ngựa nàng để ở đâu?”

Và Hera, với tất cả mục đích để lừa dối: “Thiếp ra đi để đi đến nơi tận cùng của trái đất Với cha Ocean và mẹ Tethys
Người nuôi dưỡng và dạy dỗ thiếp ở nhà…”

Và Zeus, với những đám mây lướt qua mình:
“Nàng có thể đến đó sau cũng được.
Bây giờ hãy đi ngủ và âu yếm nhau đi nào.
Ta chưa từng với nữ thần hay phụ nữ bao giờ
Hãy làm cho ta thỏa mãn sự thèm khát…
Ta chưa bao giờ yêu bất kì ai giống như nàng bây giờ,
Chưa bao giờ bị lôi vào sự ham muốn thật ngọt ngào.”
Và Hera, với quyết tâm để dụ dỗ:
“Đúng là điều chàng nên nói, hỡi chúa tể đáng kính của thiếp.

Ý chàng muốn nói chúng ta sẽ nằm trên đỉnh Ida này Và âu yếm nhau giữa ban ngày sao!

Nếu có vị thần bất tử nào nhìn thấy chúng ta

Khi chúng ta đang ngủ và đi gặp tất cả những vị thần khác Và kể cho họ thì sao? Thiếp có thể không bao giờ tỉnh dậy Và trở về nhà. Thật là xấu hổ.

Nhưng nếu như chàng thật sự muốn làm điều này,

Ở kia là phòng ngủ mà người con trai yêu quý Hephaetus xây cho chàng, với cửa nẻo chắc chắn. Nào chúng ta hãy đi Đến đó và nằm xuống, khi chàng thích.”

Và Zeus, người thống lĩnh bầu trời, đáp lại:

“Hera, đừng lo ngại về bất kì thần linh hay con người nào

Sẽ trông thấy chúng ta. Ta sẽ ôm nàng trong một đám mây dày đặc Và thậm chí Helios cũng không thể phát hiện ra chúng ta, cho dù ánh sáng của hắn ta có sắc nét như thế nào.”

Homer, The Iliad, được dịch bởi Stanley Lombardo

ANTONY: Hỡi các bạn, những thần dân La Mã, hãy lắng nghe tôi; Tôi đến là để chôn cất Caesar, không phải là để ca ngợi ngài.

Sự tồi tệ là cuộc sống của mọi người phải theo điều đó. Tài sản thường được chôn theo hài cốt của họ. Vì vậy hãy để nó ở bên cạnh Caesar… Tôi nói lên đây không phải để bác bỏ những gì mà Brutus đã nói.
Nhưng ở đây tôi nói những gì mà tôi biết rõ.

Một khi các bạn đã yêu mến ông ta, không phải là không có lý do. Những lý do gì làm cho các bạn thương xót ông ta?
Không có sự phán xét, thủ đoạn của mi tàn bạo như thú vật,

Và con người đã đánh mất lẽ phải của mình! Hãy chịu đựng cùng tôi. Trong quan tài có tấm lòng của tôi cũng với Caesar, Và tôi phải chờ đợi cho đến khi nó quay về với tôi…
PLEBEIAN: Hỡi linh hồn đau khổ! Đôi mắt ông ta đỏ rực như lửa và đẫm lệ.
PLEBEIAN: Ở Rome không có ai quí phái hơn ANTONY.

PLEBEIAN: Bây giờ hãy chú ý vào ông ta. Ông ta đang bắt đầu nói nữa. ANTONY: Song ngày hôm qua, có thể lời nói của Caesar đã có giá trị đối với nhân loại. Bây giờ ông ta đã nằm đó,

Và không có ai phải nhún nhường để kính trọng ông ấy nữa. Ôi các bậc thầy! Nếu như tôi được sắp đặt để làm lay động Con tim và khối óc các bạn sẽ nổi loạn và thịnh nộ, Tôi nên đổ tiếng xấu cho Brutus, cho Cassius,

Những ai, trong các bạn biết tất cả, là những người xứng đáng. Tôi sẽ không đổ tiếng xấu cho họ…
Nhưng ở đây có bản giấy da và dấu ấn của Caesar.
Tôi đã tìm ra nó trong phòng ông ấy; đó là chúc thư của ông ấy.
Các bạn hãy chú ý lắng nghe bản di chúc này,
Xin hãy thứ lỗi vì tôi không có ý sẽ đọc,
Và họ sẽ tiến đến và hôn vào thi thể của Caesar Và nhúng khăn vào máu thiêng của ông ta…

PLEBEIAN: Chúng ta sẽ nghe bản di chúc! Hãy đọc nó đi, MARK ANTONY.

Tất cả đồng loạt: Di chúc, di chúc! Chúng tôi sẽ nghe bản di chúc của Caesar!
ANTONY: Hãy kiên nhẫn, hỡi các bạn; tôi không phải đọc nó.

Nó sẽ không cho các bạn biết Caesar đã yêu thương các bạn như thế nào. Các bạn không phải là gỗ đá, mà là con người;

Và là những người, lắng nghe di chúc của Caesar, Nó sẽ khích động các bạn, sẽ làm các bạn giận dữ.

Nó là tài sản mà các bạn không phải là người thừa hưởng; Nếu như các bạn cần, Ồi, nó sẽ mang lại điều gì?…
Nếu các bạn có nước mắt, hãy chuẩn bị khóc ngay bây giờ.
Các bạn biết tất cả về cái áo choàng này. Tôi nhớ
Lần đầu tiên Caesar đã mặc nó vào…
Hãy nhìn xem, chỗ này là nơi Caesar đeo dao găm.
Hãy xem, sự đố kị mà Caesar mà đã tạo nên là một vết rách.

Brutus đã đâm xuyên qua chỗ này,đã giết chết người chúng ta hết lòng yêu mến;

Và khi hắn ta rút thanh gươm đáng nguyền rủa của mình ra, Máu của Caesar đã tuôn ra theo nó như thế nào…
Đối với Caesar, như các bạn biết, Brustus là một người hiền lành.

Hãy nghĩ xem, có chúa chứng giám, Caesar đã yêu quí hắn ta như thế nào! Đây chính là sự nghiệt ngã nhất;
Khi Caesar đáng kính nhìn thấy hắn ta đâm mình,

Sự vô ơn bạc nghĩa, trở nên rõ ràng trong đôi tay của kẻ phản bội, Đã hoàn toàn đánh bại hắn ta…
Ôi, bây giờ các bạn khóc, và tôi hiểu được tấm lòng của các bạn

Vết thương trong lòng của sự đau xót. Đây là những giọt nước mắt nhân từ.

Những tâm hồn tử tế, các bạn khóc vì điều gì khi bạn chỉ mới nhìn thấy Chiếc áo choàng vấy máu của Caesar chúng ta? Bạn hãy nhìn vào đây! Đây chính là hắn ta, sự ô nhục khi bạn thấy những kẻ phản bội.

William Shakespeare, Julius Caesar