Chương 46
Danh sách quà tặng bị Tô Tiêu Tiêu cắt giảm hơn phân nửa nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại. Chu Lâm Duyên đành phải đem bản danh sách đưa cho Lý Cao. "Cậu cứ dựa vào đây mà làm."
Nếu còn để Tô Tiêu Tiêu cắt giảm anh nhất định sẽ phải tay không đi gặp người lớn.
Chờ Lý Cao đi rồi Tô Tiêu Tiêu lại về phòng thu dọn hành lý.
Cô vốn là muốn cùng Chu Lâm Duyên cùng nhau trở về, nhưng mà anh lại có việc cho nên chỉ có thể đổi lại vé máy bay về muộn hơn cô một ngày.
Chu Lâm Duyên dựa vào cạnh cửa nhìn Tô Tiêu Tiêu thu dọn đồ đạc, nhìn một lát anh bỗng nhiên nói. "Nếu không anh cũng giúp em đổi vé máy bay nhé. Em ở lại chờ anh thêm một ngày rồi chúng ta cùng nhau trở về."
Tô Tiêu Tiêu ngồi xếp bằng ở trên giường gấp quần áo, nhấp môi cười. "Không đâu. Em còn đang nóng lòng muốn trở về nhà."
Chu Lâm Duyên cười nhạo cô. "Lần trước là ai nói cùng anh xa nhau một ngày cũng chịu không nổi."
Tô Tiêu Tiêu hừ một tiếng. "Dù sao lúc anh đi công tác thường sẽ hơn mười ngày. Em cũng đã thành thói quen."
Chu Lâm Duyên đi qua trực tiếp cúi người bế cô lên. Anh xoay người ngồi lên giường rồi đặt Tô Tiêu Tiêu trên đùi.
Tô Tiêu Tiêu một tay ôm cổ Chu Lâm Duyên nén cười. "Anh muốn làm gì hả ?"
Chu Lâm Duyên nhìn cô. "Chờ anh một ngày."
Tô Tiêu Tiêu niết cằm anh. "Cho nên ai mới là người không rời được đối phương."
Chu Lâm Duyên. "Là anh."
Tô Tiêu Tiêu được dỗ vô cùng vui vẻ. Cô cười rộ lên, tay nhéo nhéo khuôn mặt Chu Lâm Duyên. "Em vẫn sẽ không chờ anh đâu, mẹ của em làm đồ ăn rất ngon. Em muốn trở về ăn đồ ăn của mẹ."
Chu Lâm Duyên đều bị chọc cười, anh hôn lên môi Tô Tiêu Tiêu rồi cắn nhẹ một cái. "Không lẽ ngày thường anh để em bị đói sao."
Tô Tiêu Tiêu thân mật mà xoa bóp lỗ tai anh. "Không phải nha."
Buổi chiều ngày hôm sau Tô Tiêu Tiêu lên máy bay, Chu Lâm Duyên lúc ấy đang ở công ty vì vậy đã an bài để tài xế tới nhà đưa cô tới sân bay.
Lúc 4 giờ chiều, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay Diệp Thành.
Tô Tiêu Tiêu từ sân bay đi ra vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba mẹ.
Cô cao hứng hướng về phía hai người vẫy tay.
Lúc Tô Tiêu Tiêu chạy tới thì phát hiện mẹ Tô đang nghiêng đầu nhìn xung quanh, cô duỗi tay ở trước mắt bà vẫy vẫy. "Mẹ ơi, con ở chỗ này."
Con gái của mẹ ở chỗ này mà.
Mẹ Tô kéo tay của Tô Tiêu Tiêu xuống, đôi mắt trông mong nhìn vào bên trong. "Mẹ biết...mẹ là đang nhìn xem con rể của mẹ đang ở đâu."
Ba Tô ba ba ở bên cạnh muốn rụt rè chút, thậm chí còn giả bộ nghiêm túc, chỉ là ánh mắt kia cũng đang nhìn vào bên trong. Bà xã ở nhà mỗi ngày đều khen con rể cho nên ông thật sự muốn nhìn xem vị con rể tương lai này có thực sự tốt như lời bà xã hay không.
Tô Tiêu Tiêu bị chính ba mẹ mình chọc cười. Cô cười đến không thẳng nổi eo. "Công ty đột nhiên có việc, ngày mai anh ấy mới tới đây."
Mẹ Tô sửng sốt, lại thấy con gái đang cười vui vẻ, không khỏi cũng cười theo. Bà túm lấy cánh tay Tô Tiêu Tiêu. "Nha đầu chết tiệt, như thế nào không nói sớm cho mẹ biết."
Tô Tiêu Tiêu ôm lấy cánh tay bà đi ra ngoài. "Mẹ cũng đâu có hỏi con."
"Chúng ta hiện tại đi nơi nào ạ ?"
"Bây giờ chúng ta sẽ về nhà ông nội sau đó sẽ tới khách sạn cùng nhà cậu con ăn bữa cơm đoàn viên."
Tô Tiêu Tiêu ồ một tiếng, cô lôi kéo tay mẹ Tô làm nũng. "Nhưng mà con muốn ăn cơm mẹ nấu thì làm sao bây giờ."
Mẹ Tô cười, kéo con gái ngồi lên xe. "Con gấp cái gì, lần này trở về không phải con sẽ ở nhà một thời gian hay sao, đến lúc đó con muốn ăn cái gì thì mẹ đều làm cho con ăn."
"Con muốn ăn thật nhiều món. À đúng rồi, con muốn ăn cơm sườn, ngày mai mẹ làm cho con được không ?"
"Được.. được, sáng mai mẹ sẽ đi mua xương sườn."
Dọc đường Tô Tiêu Tiêu vô cùng vui vẻ cùng ba mẹ trò chuyện.
Tới nhà ông nội Tô Tiêu Tiêu đem hành lý xách về phòng. Đang cởi áo khoác thì nghe thấy chuông điện vang lên.
Tô Tiêu Tiêu đoán hẳn là Chu Lâm Duyên, lập tức cao hứng nhảy lên giường nghe điện thoại. "Alô."
"Tới rồi sao ?" Chu Lâm Duyên ở bên kia vừa mới kết thúc cuộc họp cùng mấy vị cao tầng, ra khỏi phòng họp liền gọi điện thoại cho Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm, cô nằm sấp trên giường, một tay chống cằm, hai chân gập lại. "Ừ, em vừa tới nhà ông nội. Bên anh đã kết thúc công việc chưa ?"
"Vẫn chưa, anh vừa mới kết thúc một cuộc họp xong."
Tô Tiêu Tiêu cầm di động rời khỏi giường, đi mở vali ra. "Buổi tối anh ăn cái gì ?"
"Tùy tiện ăn đi, buổi tối anh còn muốn tăng ca."
"A, thật đáng thương."
Tô Tiêu Tiêu cười nói. "Tối nay cả nhà em sẽ đi tới khách sạn ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình của cậu đấy nha."
Chu Lâm Duyên ở bên kia cười một tiếng, bỗng nhiên nói. "Em đem điện thoại đưa cho ông nội đi."
Tô Tiêu Tiêu sửng sốt. "Anh muốn làm gì ?"
"Hôm nay anh không thể trở về cho nên muốn xin lỗi ông một tiếng."
Tô Tiêu Tiêu cười cười. "Anh chờ một chút, để em xuống lầu."
Tô Tiêu Tiêu đi xuống lầu, đem điện thoại đưa cho ông Tô. "Ông nội, Chu Lâm Duyên."
Ông Tô ngồi ở trên sofa cũng ngẩn ra một lúc mới cầm lấy điện thoại.
Tô Tiêu Tiêu ngồi xuống bên cạnh dóng tai lên nhưng cũng nghe không thấy hai người nói cái gì, chỉ là trên khuôn mặt của ông nội thế nhưng có nét tươi cười, còn không dừng gật đầu, liên tục nói. "Không có việc gì, không có việc gì, công việc vẫn là quan trọng. Cháu cứ đem công việc xử lý tốt, ngày mai tới đây cũng được, trên đường chú ý an toàn..."
Tô Tiêu Tiêu không biết Chu Lâm Duyên đã nói những gì, nhưng sau khi cúp điện thoại trên mặt của ông lộ ra sự vừa lòng. "Đứa nhỏ này không tồi, rất có lễ phép."
Tô Tiêu Tiêu cầm di động trở về phòng ngủ gọi cho Chu Lâm Duyên. "Anh cùng ông nội của em nói chuyện gì vậy, ông còn khen anh đấy."
Chu Lâm Duyên cười. "Cũng không có gì."
Tô Tiêu Tiêu hừ một tiếng. "Anh không muốn nói thì thôi, bây giờ em phải cúp máy đây. Ngày mai trước khi anh lên máy bay thì nhắn tin cho em."
"Được."
Gia đình cậu ăn cơm ở khách sạn Cẩm Duyệt, lúc Tô Tiêu Tiêu cùng ba mẹ đi tới thì mọi người cũng đã tới gần như đông đủ.
Dì hai còn dành chỗ cho gia đình Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu theo ba mẹ đi qua.
Vừa ngồi xuống mọi người lập tức trò chuyện náo nhiệt. Tô Tiêu Tiêu có một thời gian không trở lại, hơn nữa lúc trước trở về cùng họ hàng gặp mặt không được vui vẻ lắm, tính toán thời gian cũng gần một năm chưa gặp qua.
Tô Tiêu Tiêu cùng các trưởng bối chào hỏi, rồi bị lôi kéo trò chuyện với bọn họ một lúc, lúc sau thì không còn ai trò chuyện cùng cô nữa. Tô Tiêu Tiêu ngồi một chỗ chờ phục vụ đem đồ ăn lên. Ở trên máy bay cô chỉ ăn chút điểm tâm lúc này đã đói bụng.
Cũng may tốc độ phục vụ rất nhanh, bữa tiệc bắt đầu. Khi bữa tiệc bắt đầu Tô Tiêu Tiêu liền nghe mọi người ở bên cạnh nói chuyện, chính mình yên lặng ăn cơm.
Một nhà cậu mợ cùng đi chúc rượu, cuối cùng mới tới một bàn Tô Tiêu Tiêu bên này.
Mọi người đều bưng lên chén rượu, chúc năm nay vui vẻ.
Sau khi chúc rượu xong thì cậu, mợ, chị họ cùng bạn trai chị ấy đều cùng nhau ngồi xuống.
"Tiêu Tiêu, cháu cũng đã lâu không đã trở lại nhỉ."
Mợ của Tô Tiêu Tiêu vừa ngồi xuống liền hỏi. "Lần trước nghe mẹ của cháu nói cháu không còn làm việc ở công ty nữa trước đây nữa. Cháu muốn về đây sao ?"
Tô Tiêu Tiêu cười cười. "Không ạ, hiện tại cháu cũng đã mở phòng làm việc riêng."
"Ồ, chính mình làm vậy thì sẽ có rất nhiều rủi ro, không ổn định nha."
Tô Tiêu Tiêu nói tiếp. "Vẫn tốt ạ, bây giờ làm cái gì cũng đều có nguy hiểm thôi mợ."
"Ai nha, con gái vẫn là phải làm công việc ổn định mới tốt, hơn nữa cháu cũng không có bạn trai, xã hội bây giờ nếu không có công việc ổn định thì rất khó có bạn trai. Cháu phải giống như chị họ rồi tìm lấy một người bạn trai là giáo viên hoặc là người làm công việc nhà nước khác. Còn nếu không có công việc ổn định thì những người đàn ông có công việc tốt đều sẽ cảm thấy chướng mắt."
Tô Tiêu Tiêu còn chưa kịp nói lời nào thì mẹ Tô bên cạnh đã mở miệng. "Việc này cũng không phiền mợ phải nhọc lòng, Tiêu Tiêu nhà chúng tôi đã có bạn trai."
Mợ Tô Tiêu Tiêu lập tức sửng sốt. "Tiêu Tiêu có bạn trai rồi sao, như thế nào không mang về gặp mặt mọi người ?"
Mẹ Tô lại nói. "Hôm nay cậu ấy còn có việc, ngày mai mới tới đây."
"A, gần tới ngày tết rồi mà vẫn phải làm việc sao. Vậy cậu ta làm việc gì ?"
Tô Tiêu Tiêu nói. "Anh ấy còn phải tăng ca."
"Cũng đã cận kề ngày tết mà vẫn phải còn tăng ca sao, cho nên mợ mới nói vẫn là có cái công việc tốt, như vậy thì lúc nên nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi..."
Nếu đây không phải bữa cơm đoàn viên, dựa vào tính cách Tô Tiêu Tiêu thì sớm đã trở về. Bất quá hôm nay tâm tình cô tốt cho nên cũng lười phải phí lời với người này. Cơm nước xong Tô Tiêu Tiêu liền trở về bồi ông nội chơi cờ.
Hai ông cháu chơi cờ đến 10 giờ thì ông Tô muốn nghỉ ngơi, Tô Tiêu Tiêu cũng trở về phòng tắm rửa gội đầu, sau đó nằm ở trên giường cùng Chu Lâm Duyên gọi điện thoại.
"Anh còn đang muốn gọi cho em đây." Chu Lâm Duyên vừa mới về đến nhà, cởi áo khoác ném ở trên sofa.
"Anh xong việc rồi sao ?"
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng. "Xong rồi."
Tô Tiêu Tiêu cười vui vẻ. "Anh thật chăm chỉ."
Chu Lâm Duyên cũng cười theo. "Tất nhiên rồi, muốn nuôi bà xã thì anh nhất định phải kiếm thật nhiều tiền."
Tô Tiêu Tiêu vui vẻ nằm ở trong chăn. "Ai là bà xã của anh, đừng gọi bậy."
Chu Lâm Duyên đi về phòng cởi tây trang treo ở trên giá áo. "Ừ, em đã gần ngủ chưa ?"
"Đang chuẩn bị ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, bận cả một ngày, chắc là anh cũng mệt rồi phải không ?"
"Vẫn tốt."
Tô Tiêu Tiêu cong cong môi. "Vậy anh cũng nghỉ ngơi đi nhé."
"Được."
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Tô Tiêu Tiêu ngủ cái trời đen kịt, ngày hôm sau khi mặt trời lên cao cũng chưa tỉnh dậy, bữa sáng cũng chưa xuống ăn.
Tô Tiêu Tiêu ngủ đến quá say sưa, khi cửa phòng bị đẩy ra cũng không phát hiện.
Chu Lâm Duyên vào phòng đem áo khoác treo ở trên giá áo sau đó đi đến mép giường. Anh nhìn chằm chằm Tô Tiêu Tiêu, trong ánh mắt đầy ý cười. Qua một lúc Chu Lâm Duyên mới cúi người hôn lấy người ở trên giường.
Tô Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng cảm giác được trên môi có một xúc cảm quen thuộc, hơi thở có một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Cô giống như nghĩ đến gì đó, đôi mắt lập tức mở to, đập vào mắt chính là đôi mắt đang nhắm chặt của Chu Lâm Duyên, lông mi thật dài bao trùm ở trước mắt, anh đang cúi đầu hôn cô.
Tô Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, theo bản năng muốn gọi tên anh nhưng vừa mới hé miệng Chu Lâm Duyên liền thừa thế xông vào.
Một tay Chu Lâm Duyên giữ eo, một tay đặt ở sau đầu Tô Tiêu Tiêu, hôn đến thất điên bát đảo.
Thẳng đến khi cả hai đều có chút thở không nổi anh mới buông lỏng cánh môi, cười khẽ, nhéo khuôn mặt cô. "Tỉnh rồi hả."
Tô Tiêu Tiêu lập tức từ trên giường ngồi dậy, cô vừa mừng vừa sợ. "Sao anh lại ở đây, không phải buổi chiều mới lên máy bay hay sao ?"
Tô Tiêu Tiêu thật sự rất vui.
Chu Lâm Duyên bế Tô Tiêu Tiêu ngồi vào đùi mình. "Vì nhớ em cho nên anh đã đổi vé máy bay để tới đây gặp em sớm hơn."
Tô Tiêu Tiêu hôn nhẹ lên môi anh. Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi. "Anh đã gặp người nhà em chưa ?"
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng. "Đã gặp, là dì để anh đi lên đây tìm em."
"Vậy ông bà nội cùng với ba em đều thích anh sao ?"
Chu Lâm Duyên mỉm cười nhìn cô. "Em nói đi."
NGHE NÓI TỔNG TÀI THẦM YÊU TÔI
Nghê Đa Hỉ