Edit: Mộc Tử Đằng
“Tiểu Miên Miên, sao không ăn đi?” Tra Dịch Quang tan làm sớm nên đã mua về cho Trình Tư Miên một phần bánh Red Velvet, nhớ lần trước cô ăn đã khen rất ngon, nhưng bây giờ lại không ăn miếng nào.
Tâm tư của Trình Tư Miên bây giờ vẫn còn đặt ở chỗ của Tô Hiển Ngôn, nên tất nhiên sẽ không rãnh để ăn bánh ngọt, những lời nói hôm nay của Tô Hiển Ngôn vẫn quanh quẩn trong đầu cô từ lúc tan học đến giờ.
Trình Tư Miên bắt đầu xem xét lại bản thân mình, cô thật sự có giống như lời Tô Hiển Ngôn nói hay không, quá buông thả bản thân rồi ư?
Cô đã từng không học hành gì, muốn làm gì thì làm bởi vì trong lòng cô oán hận, oán hận cha mẹ bỏ mặt cô. Có lẽ lúc đó cô có điều kiện để lãng phí mọi thứ.
Bây giờ cô vẫn còn oán hận cha mẹ mình, nhưng điều kiện đã mất rồi, có oán hận đến mấy cũng phải sống thật tốt, cô không thể nào tệ hơn được nữa, nếu cô cứ tiếp tục như vậy những người khó chịu với cô sẽ cười nhạo, những người không cần cô cảm thấy quyết định của mình là sáng suốt…
“Tiểu Miên Miên, em không ăn thì tôi ăn đó.”
“Trà Nhất Quán, Tô Hiển Ngôn rốt cuộc là người thế nào vậy?”
“Chữ đầu là zha*.” Tra Dịch Quang im lặng sửa lời cô.
(*zha là phiên âm của họ Tra, họ này đọc gần giống như cây Trà)
“Tôi biết anh rất cặn bã**…Cái này không quan trọng.” Trình Tư Miên vô cùng nghiêm túc nhìn Tra Dịch Quang, “Anh chỉ cần nói cho tôi biết Tô Hiển Ngôn là người như thế nào là được.”
(**cặn bã: phát âm giống từ Tra)
Tra Dịch Quang cũng nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Khiêm tốn lễ phép, tao nhã lịch sự, bề ngoài trông rất vô hại, đặc biệt rất hấp dẫn phái nữ, dĩ nhiên so với tôi còn kém một chút.”
“Câu trước tôi đồng ý còn câu cuối…Có chút không đúng với thực tế.”
Tra Dịch Quang: “Tiểu nha đầu chết tiệt!”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có…Tôi sống chung với anh ta mấy năm rồi nên biết rõ một điều, anh ta tuyệt đối không phải người hiền lành gì. Nếu tính tình hiền lành giống như vẻ bề ngoài thì cái công ty này của chúng tôi cũng không thuận lợi phát triển như bây giờ. Cạnh tranh kịch liệt trên thương trường đã sớm gặm đến không còn mảnh xương nào.”
“Ừ.” Điều này cô đồng ý, thật sự trong thâm tâm cô cũng cảm thấy Tô Hiển Ngôn không hề đơn giản.
“Em hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Chẳng qua là hôm qua khi nghe anh nói những lời đó cảm thấy ánh mắt anh có chút không đúng lắm, giống như không chỉ đang giáo dục cô mà càng giống như đang nói về việc anh đã trải qua hơn.
“Không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây.” Trình Tư Miên không đoán ra được, không thể làm gì khác hơn là về phòng đi ngủ.
“Này, không ăn bánh ngọt hả?”
“Để tủ lạnh đi, ngày mai tôi ăn, cám ơn.”
“Nha đầu này, để qua đêm ăn không ngon đâu!”
“Không sao.” Trình Tư Miên không nghe Tra Dịch Quang nói nữa, trực tiếp đi vào trong phòng. Tra Dịch Quang lắc đầu một cái, đứng dậy mang bánh ngọt vào phòng bếp.
Hơn 10 giờ tối, Trình Tư Miên xuống lầu vào phòng bếp rót nước uống.
Sau khi uống xong mới vừa xoay người lại đột nhiên thấy một thân ảnh màu trắng đứng phía sau, cô bị dọa sợ thiếu chút nữa làm rơi cái ly đang cằm trên tay xuống đất, “Anh, anh đi đường nào vậy, sao tôi không nghe tiếng động gì hết.”
Tô Hiển Ngôn nhìn cô một cái: “Có thể lỗ tai cô không tốt lắm.”
“…Trễ như vậy anh vào trong bếp làm gì?”
Tô Hiển Ngôn lấy một cái ly từ trong ngăn tủ ra, “Giống cô.”
“Ồ…”
Trình Tư Miên đứng cạnh anh, nhìn anh ngẩng đầu uống nước.
Đều là con người, uống nước cũng giống nhau nhưng hành động uống nước của anh lại toát ra tư vị nho nhã, yết hầu bởi vì uống nước nên hơi chuyển động, đường cong đó vô cùng cám dỗ người ta.
Trình Tư Miên không hiểu tại sao mình lại đỏ mặt, trái tim như bị ai đó siết chặt làm cô không thở được. Cô hít sâu một hơi, hoảng hốt dời tầm mắt đi, sau đó nhanh chóng đặt cái ly xuống bàn rồi đi ra ngoài.
“Trình Tư Miên.” Phía sau vang lên thanh âm từ tính của anh, cản lại bước chân cô.
“Hả?”
Tô Hiển Ngôn nói: “Phải tập trung trong giờ học, bài thi lần sau không được đứng chót nữa.”
Trình Tư Miên quay đầu nhìn anh một cái: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Khóe miệng Tô Hiển Ngôn hơi cong lên, có chút lười biếng dựa vào cạnh bàn, “không phải cố hết sức mà là nhất định.”
“…”
“Sao, không làm được?” Chân mày Tô Hiển Ngôn hơi nhướng lên, “Ai đã nói sẽ nghe lời tôi?”
Con ngươi Trình Tư Miên hơi dại ra.
“Thế nào, nói đến việc học liền muốn trốn tránh?” Tô Hiển Ngôn bỏ cái ly xuống rồi đi đến gần cô, cúi người để tầm mắt hai người có thể giao nhau, “Lần sau thi tốt chú cô sẽ thưởng cho cô.”
“Vậy anh có thưởng cho tôi không?” Trình Tư Miên bỗng hỏi anh.
Trong con người Tô Hiển Ngôn thoáng hiện qua một chút ý cười, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, “Được, có tiến bộ tôi sẽ thưởng.”
“Được, tôi nghe lời anh, học cho giỏi, anh đừng quên đã đáp ứng tôi là tốt rồi.”
“Ừ.” Tô Hiển Ngôn đứng thẳng người dậy, tùy ý vỗ đầu cô một cái, “Được rồi, mai còn phải đi học nữa, về phòng ngủ đi.”
“Được.” Trình Tư Miên cong cong mí mắt, vừa chạy vừa nhảy lên lầu.
Tô Hiển Ngôn thu hồi tầm mắt trên người cô, nhìn ánh trăng yên tĩnh ngoài cửa sổ.
Trình Tư Miên…anh thấy được bóng dáng mình lúc còn nhỏ trên người cô. Tô Hiển Ngôn lộ ra một nụ cười khổ, anh rất hiểu rõ cảm giác bị vứt bỏ, nên mới động lòng trắc ẩn, mới cảm thấy đau lòng với đứa nhỏ này.
Ngày hôm sau ở trường học.
“Con muỗi, nếu hôm nay tớ sắp ngủ gục cậu nhất định phải hung hăng đánh tớ một cái nhé.” Trình Tư Miên mặt đầy nghiêm túc nói.
Phó Tử Văn: “Hả? Tại sao phải làm vậy?”
“Đương nhiên là vì tớ muốn học hành chăm chỉ!” Trình Tư Miên lấy sách toán từ trong cặp ra, “Tiết đầu sẽ học toán đúng không?”
“Đúng.” Phó Tử Văn nhìn cô đầy nghi hoặc, “Tư Miên, cậu uống lộn thuốc rồi hả?”
“Nói bậy gì đó, tớ đây phải gọi là cải tà quy chính!”
“À~ cậu chịu tập trung học thì tốt quá rồi.” Phó Tử Văn lại hỏi: “Hôm qua họp phụ xong đã suy nghĩ lại sao?”
“Ừ, có người buộc tớ phải nghĩ lại.” Nét mặt Trình Tư Miên đầy tươi cười, “Còn nói nếu lần sau tớ thi tốt sẽ thưởng quà to cho tớ.”
“Thật à, aaaa~ là anh trai cậu nói đúng chứ?”
“Đúng đúng.”
“Tư Miên, sáng sớm hôm nay có người kéo tớ lại hỏi anh trai cậu tên gì, các cậu ấy không dám tự đi hỏi cậu nên tớ bị hỏi đến thảm luôn, nhưng rốt cuộc tớ cũng có biết đâu.” Phó Tử Văn lắc đầu một cái, “Này, anh trai cậu tên gì vậy?”
“Bọn họ muốn biết để làm gì, Tô Hiển Ngôn là người bọn họ có thể chạm đến sao.” Trình Tư Miên hừ lạnh.
“Tô Hiển Ngôn?” Phó Tử Văn ngẩn người, “Không phải là anh trai cậu sao, các cậu không cùng họ hả?”
Trình Tư Miên liếc cô ấy một cái: “Thật ra thì anh ấy là bạn của chú tớ.”
Phó Tử Văn chớp chớp mắt, phản ứng có hơi chậm, “Bạn của chú cậu, vậy cậu nên gọi là chú mới đúng…”
“…”
“Hơn nữa, sao anh ấy lại đến họp phụ huynh cho cậu?”
“Hừ, không được nói cho người khác biết đâu, nếu chủ nhiệm lớp biết sự thật lần sau sẽ không cho anh ấy đi họp phụ huynh mất, trước mặt chủ nhiệm lớp, anh ấy chính là anh họ tớ.”
“Ồ.” Phó Tử Văn chống cằm, “À Tô Hiển Ngôn thật tốt nha, ngay cả cháu gái của bạn cũng ra tay giúp đỡ.”
Trình Tư Miên im lặng một hồi, trong con ngươi thoáng hiện lên chút dịu dàng, “Ừ, anh ấy rất tốt.”
Trước đó Trình Tư Miên chưa từng nghe giảng lần nào nên bây giờ tiếp thu những gì thầy nói thật khó khăn.
Kết quả là, bài tập toán hôm nay cô không làm được một bài. Ngồi suy nghĩ cả nửa giờ, cuối cùng cô quyết định cầm sách bài tập đi gõ cửa phòng Tô Hiển Ngôn.
Mới đi đến cửa phòng cô chợt dừng lại, cô cầm sách bài tập đúng đó trầm tư, do dự có nên gõ cửa hay không. Công việc Tô Hiển Ngôn bận rộn như vậy sẽ có thời gian giảng bài cho cô sao, hơn nữa cô đã không nghe giảng rồi, giờ anh giảng nữa lỡ không hiểu thì không phải chứng minh mình rất ngu à?
Kỳ kèo cả nửa ngày, Trình Tư Miên cũng đành từ bỏ, hay là ngày mai đi hỏi Phó Tử Văn là tốt nhất…
“Sao vậy?” Thanh âm trong vắt đột nhiên vang lên từ phía sau, Trình Tư Miên ngẩn người, ôm quyển sách quay đầu lại.
Ánh đèn hành lang có chút tối, anh đứng ngược với ánh sáng, vài tia sáng nhỏn vụn vặt rơi trên vai anh, dịu dàng lại ấm áp. Anh đi tới trước mặt cô, trên tay đang cầm tách cà phê, mùi hương tỏa ra vô cùng thơm, “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Ồ…Không có gì…có, có chuyện.”
Tô Hiển Ngôn bật cười, “Rốt cuộc là có hay không có?”
“Có…” Trình Tư Miên giờ quyển sách lên, do dự nói: “Anh học rất giỏi đúng không, tôi có nghe giảng nhưng kết quả không lý tưởng mấy.”
“Hử?”
“Tôi không hiểu.” Trình Tư Miên nhìn thẳng vào mắt anh, “Tôi rất nghiêm túc nghe giảng nhưng không hiểu.”
Tô Hiển Ngôn nhìn cô mấy giây, sau đó vòng qua người cô mở cửa phòng ra, “Vào đi.”
Trình Tư Miên nghĩ, anh như vậy chắc là đồng ý giảng bài cho cô rồi, vì vậy cô rất tự nhiên đi vào phòng. Nhắc mới nhớ, cô đến đây lâu rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên bước vào phòng Tô Hiển Ngôn.
Sau khi đi vào trong cô mới phát hiện, phòng của Tô Hiển Ngôn so với cô hay so với Tra Dịch Quang và Trình Tần không phải lớn hơn chút…
Trong phòng được trang trí với màu sắc rất đơn giản, trắng, đen, xám. Rất phù hợp với con người Tô Hiển Ngôn. Nhưng điều hấp dẫn ánh mắt Trình Tư Miên nhất chính là bàn máy tính cạnh ban công của anh, ba màn hình máy tính lớn đặt sát bên nhau thành một hình vòng cung, có một cái ghế xoay đặt gần đó, bàn vô cùng lớn, trên mặt bàn chất đầu văn kiện.
“Phòng anh sao lại để nhiều máy tính như vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Yêu cầu công việc.”
“Ồ, thật hoành tráng, giống như tiệm net vậy.”
Tô Hiển Ngôn “…”
Tô Hiển Ngôn dọn dẹp sơ qua văn kiện trên bàn, vừa dọn vừa nói: “Ngồi đây làm bài đi, cái gì không biết thì hỏi tôi.”
“Chờ một chút, chờ một chút!” Trình Tư Miên tinh mắt, lấy ra một tờ giấy từ trong đống văn kiện trên tay anh, “Đây là cái gì vậy, vẽ rất đẹp.”
“Thiết kế nhân vật trong trò chơi.”
“Trò chơi?” Cô nhớ ra rồi, lúc trước cha cô có từng nhắc đến công việc của Trình Tần, hình như có liên quan đến game, nhưng lúc đó cô cũng không để ý mấy, sau đó cũng không hỏi nữa.
“Đây là anh vẽ hả?”
“Không phải.” Tô Hiển Ngôn kéo ghế qua cho cô ngồi, “Họa sĩ vẽ, thành phẩm đưa tôi thôi.”
“Ồ.” Trình Tư Miên nhìn bản vẽ không chớp mắt, “Thật sự rất đẹp đó.”
“Thích sao? Khi nào có poster tôi sẽ bảo Trình Tần mang về cho cô một cái.” Tô Hiển Ngôn nói.
“Được, được.” Trình Tư Miên ngẩn đầu nhìn anh, “Nhân vật được thiết kế đẹp như vậy, trò chơi nhất định cũng rất hay, chờ anh phát hành tôi sẽ chơi.”
Đôi con người của Tô Hiển Ngôn lóe lên ý cười, cong ngón tay lại gõ trán cô một cái, “Học trước đi, trò chơi nói sau.”