Nghe Lời Anh Nhất

Chương 56: Bữa tối

Edit: Mộc Tử Đằng
Tô Hiển Ngôn đúng là muốn kết hôn, anh muốn sớm khóa chặt cô nhóc này bên người mình. Nhưng anh cũng biết cô còn chưa tốt nghiệp đại học, ước mơ cũng chỉ mới thực hiện được một nửa, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng tuyệt đối không ép buộc cô.


Từ ngày nói về đề tài muốn kết hôn này về sau, hai người không nói đến nữa, trong lòng cả hai cũng hiểu rõ còn chưa tới thời điểm thích hợp. Nhưng mà sau đó mấy ngày, Trình Tư Miên được mời đến nhà họ Tô, những người lớn trong nhà đều nói về đề tài này.


Hôm nay nhà họ Tô tụ tập đông đủ, nhưng lúc này Trình Tư Miên lại không thấy Tô Gia Nam và Tô Căng Bắc đâu. Tô Căng Bắc không có ở đây ngược lại rất bình thường, nhưng còn Tô Gia Nam vì sao cũng không xuất hiện.


Vì vậy thừa dịp mọi người không hỏi đề tài này nữa, Trình Tư Miên liền nhỏ giọng hỏi Tô Hiển Ngôn, “Tô Gia Nam sao không ở nhà?”
Tô Hiển Ngôn vẫn chưa ra lời đã nghe Dương Á Như nói, “Hôm nay Gia Nam có hẹn ra ngoài chơi với bạn học, lúc này chắc sắp về rồi.”


“Bạn học? Là cháu gái bảo bối của lão Điền đấy à?” Tô lão gia tử hỏi.
Dương Á Như mỉm cười, “Vâng đúng vậy ạ.”
Tô lão gia tử gật đầu, “Rất thích hợp.”


Tô Duẫn Đông mới từ trên lầu đi xuống nghe được câu này thì lắc đầu một cái, “Ông nội, Gia Nam là bị lôi đi, vị tiểu thư của nhà họ Điền kia luôn quấn lấy em trai nhà chúng ta.”
Tô lão gia tử liếc anh ta một cái, “A, cháu cũng chỉ suy bụng ta ra bụng người thôi.”


Tô Duẫn Đông lười biếng ngồi tựa vào sofa, “Người quấn lấy cháu rất nhiều, ông nội, ông muốn gặp không?”
“Thằng nhóc chết tiệt, những thứ đàn bà kia đừng hòng mang về nhà này.”
Tô Duẫn Đông nhún nhún vai, không nói nữa.


Ngay lúc này, quản gia đứng ở cửa nói, “Tiểu thư và cô gia (cháu rể) đã về, à còn có thiếu gia và Điền tiểu thư cũng đã trở lại.” Bốn người bước xuống từ trên xe.


Trình Tư Miên nhìn về phía cửa, một lát sau quả nhiên nhìn thấy Tô Căng Bắc và người đàn ông lạnh lùng kia đi vào, phía sau họ còn có một nam một nữ đang nói chuyện ríu rít.


Trình Tư Miên nhướng nhướng mày, ôi, đã lâu không gặp không ngờ Tô Gia Nam đã cao hơn, hơn nữa nhìn sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước nữa, bây giờ nhìn cậu cao lớn tươi sáng như ánh mặt trời.


“Điền Dao, không phải cậu nói đi dạo xong rồi về nhà sao, cậu đến nhà tớ làm gì?” Tô Gia Nam buồn bực vì bị cô gái bên cạnh quấn lấy, đi vào nhà cũng không phát hiện có một đám người đang ngồi ở phòng khách, càng không biết bạn thân Trình Tư Miên ở Mỹ lại xuất hiện trong nhà.


Điền Dao cứng rắn kéo lấy cánh tay của cậu, “Nhà tớ và nhà của cậu có quan hệ tốt mà, tớ đến nhà cậu làm khách thì có vấn đề gì sao, hơn nữa dì Dương và ông nội Tô rất hoang nghênh tớ.”
Mặt Tô Gia Nam đầy phiền muộn, “Vậy cậu buông tớ ra trước đi, đừng có lôi lôi kéo kéo.”


“Không muốn đó, cậu xấu hổ à.”
“Ai xấu hổ chứ?!”
Tô Gia Nam không biết làm sao, cũng dứt khoác mặc kệ cô ấy, chỉ ngẩng đầu đi về phía trước. Nhưng mới ngẩng lên cậu liền ngây người.
Trình Tư Miên?


Mái tóc dài, váy trắng, khuông mặt tươi cười điềm tĩnh và dịu dàng, nhìn rất không phù hợp với khí chất của Trình Tư Miên, nhưng mà nhìn kỹ một chút sẽ thấy đôi mắt chứa ý cười đùa nghịch, rõ ràng vẫn là cô gái cởi mở, tính tình tùy tiện trong trí nhớ của cậu, Tô Gia Nam không ngờ hôm nay đột nhiên lại thấy được cô ở đây.


Cậu dụi dụi mắt, có hơi không xác định được, “Trình, Trình Tư Miên?”
Tất cả phản ứng của Tô Gia Nam đều bị Điền Dao nhìn thấy, khi nghe được cái tên Trình Tư Miên, ngực cô ấy giật thót lên rồi vội vàng nhìn theo tầm mắt của Tô Gia Nam.


Trình Tư Miên đứng lên, cười tươi nói, “Sao hả, mấy năm không gặp đã không còn nhận ra tớ nữa sao?”
Tô Gia Nam vừa mừng vừa lo, vội vàng hất tay Điền Dao ra rồi đi lên phía trước, “Sao cậu về mà không nói tiếng nào thế, Tử Văn cũng không nói cậu về.”


“Tử Văn ở Đế Đô quá xa, tớ lại lén về nên không nói cho cậu ấy biết.” Trình Tư Miên nói tiếp, “Cậu cũng đang có kỳ nghỉ sao?”
“Ừ, đúng vậy.”


Trình Tư Miên gật đầu, ánh mắt lại dừng lại ở cô gái đứng phía sau, Tô Gia Nam cũng quay đầu nhìn theo cô, gãi gãi sau gáy, bất đắc dĩ nói, “Đây là bạn học đại học của tớ.”
“Không phải là bạn học.” Điền Dao bước lên mấy bước, “Là bạn gái!”
Trình Tư Miên nhướng mày.


Tô Gia Nam trợn to mắt, “Bạn giá gì chứ! Cậu đừng nói bậy được không.”
“Chính là bạn gái, Tô Gia Nam cậu cũng đã hôn tớ rồi, cậu đừng nghĩ không chịu trách nhiệm.”


Lời này vừa nói ra, mặt Tô Gia Nam nhất thời đỏ lên như quả cà chua, các trưởng bối ở sau lưng cũng cười vui vẻ. Bọn họ đã quá quen với tình cảnh hai đứa trẻ này ở chung một chỗ rồi.
“Các thiếu gia, tiểu thư, cơm tối đã làm xong.”


Tô lão gia tử nghe thế thì đứng lên, “Được rồi, vào ăn cơm trước đi.”
Tô Hiển Ngôn ôm chặt bả vai Trình Tư Miên, “Đi thôi.”
Trình Tư Miên gật đầu tồi đi theo Tô Hiển Ngôn và phòng ăn.


Trên bàn cơm, Trình Tư Miên cảm nhận được có một ánh mắt luôn nhìn cô. Cô liền ra vẻ lơ đãng ngẩng đầu nhìn qua, thì phát hiện cô gái Điền Dao theo chân Tô Gia Nam về đang nhìn mình. Ánh mắt của cô ấy..nói thế nào nhỉ, chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu.


Sau khi ăn cơm tối xong, Tô lão gia tử đi vào thư phòng, những người còn lại ai muốn làm gì thì làm, Tô Duẫn Đông ra ngoài, Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn thì về phòng.
“Thì ra cậu là Trình Tư Miên.” Trong phòng khách, Điền Dao chống cằm nhìn cô đầy hứng thú.
Trình Tư Miên, “Cậu biết tôi?”


“Nghe vài người nói qua.”
Tô Gia Nam sững sốt một chút, “Tớ nói qua với cậu khi nào?”
Điền Dao lườm cậu một cái, “Tớ có nói là cậu à.”
Tô Gia Nam nghẹn lời, “Nếu không thì cậu biết khi nào.”


Điền Dao hừ hừ không trả lời lại cậu, chỉ nhìn Trình Tư Miên rồi nói, “Mặc dù tôi biết cậu nhưng cho tới giờ cũng không biết cậu chính là bạn gái của anh Hiển Ngôn.”
Điền Dao vừa nói xong còn cười nói, “Thật tốt.”
Thật tốt? Trình Tư Miên có chút buồn bực, tốt cái gì chứ?


“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, lão gia mời hai người tới thư phòng.” Quản gia đi vào phòng khách gọi hai người họ.
Tô Hiển Ngôn nhìn về phía cửa thư phòng một chút, biết rõ Tô lão gia tử có điều muốn căn dặn nên anh nói một tiếng với Trình Tư Miên rồi đi đến thư phòng. Tô Gia Nam cũng đi theo sau anh.


Lần này trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Trình Tư Miên và Điền Dao.
Điền Dao vẫn đang đánh giá cô, Trình Tư Miên cong môi nói, “Vừa rồi trên bàn ăn cậu cũng nhìn tôi, bây giờ vẫn còn nhìn, cậu có gì muốn nói sao?”
Điền Dao, “Cậu không hiếu kỳ vì sao tôi biết cậu à?”


Trình Tư Miên không tò mò gì, “Không hiếu kỳ lắm.”
Điền Dao nghẹn lời, “Cậu không hiếu kỳ tôi vẫn phải nói, thật ra là tôi nghe nói đến cậu từ trong miệng Tô Gia Nam, nhưng khi đó cậu ấy đang uống say, lúc hôn tôi còn gọi tên của cậu.”


Trình Tư Miên ngẩn ra, cái ly thủy tinh trong tay cô suýt chút nữa đã rơi xuống đất.


Trên mặt Điền Dao lộ ra vẻ chán nản, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cô ấy cong môi, nói, “Tôi vốn rất để ý đến cô gái được gọi là Trình Tư Miên là ai, nhưng tôi lại càng muốn khi cậu ấy ở cạnh tôi sẽ không còn nhắc đến cái tên Trình Tư Miên này nữa, chắc là hai người đã quen biết nhau rồi, nếu đã là người trong quá khứ, vậy thì tôi liền có biện pháp thay thế cậu, để cho Tô Gia Nam chỉ nhở đến một mình tôi.”


Trình Tư Miên có hơi bất ngờ nhìn Điền Dao, cô ấy tự do thoải mái như vậy, còn to gan nói những lời đó khiến cô có một loại cảm giác rất quen thuộc…à dường như giống như lúc cô đang theo đuổi Tô Hiển Ngôn. Trình Tư Miên không hiểu sao lại có chút thiện cảm với Điền Dao.


“Tôi vốn cũng sắp quên cậu nhưng không ngờ hôm nay lại nghe được cái tên này một lần nữa từ trong miệng Tô Gia Nam, hơn nữa còn được gặp người thật.” Điền Dao nói, “Nhưng điều làm cho tôi ngạc nhiên nhất chính là cậu là bạn gái của anh Hiển Ngôn. Này, Trình Tư Miên, trước kia Tô Gia Nam…có thích cậu không?”


Trình Tư Miên kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Điều này rất quan trọng sao?”
Điền Dao ngẩn người, tùy tiện nói, “Hình như rất quan trọng mà hình như cũng không phải thế.”
“Vậy là được rồi, nếu như cậu thích cậu ấy vậy thì cậu cố gắng lên.” Trình Tư Miên nói.


“Hừ dù sao tôi cũng sẽ cố gắng, xem như cậu ấy còn tình cảm với cậu tôi cũng sẽ cố gắng để cho cậu ấy quên đi.” Điền Dao nói xong lại đột nhiên nổi lên cơn tò mò đi đến gần, “Nhưng mà sao cậu lại có thể trở thành bạn gái của anh Hiển Ngôn vậy, nhìn anh ấy giống kiểu người sống chớ đến gần, bình thường luôn lạnh lùng nghiêm túc, này này này, bình thường anh ấy có cười không?”


Trình Tư Miên hơi khựng lại, cảm khái trong lòng tốc độ thay đổi đề tài của Điền Dao đúng là quá nhanh, “Anh ấy à, hay cười lắm.” Hơn nữa ở trước mặt cô còn cười đầy dịu dàng, người phàm sẽ không được thấy đâu.


Điền Dao rõ ràng không tin, cô ấy quấn lấy cô hỏi nhiều vấn đề liên quan đến tính tình của Tô Hiển Ngôn, ở trong mắt cô ấy, Tô Hiển Ngôn chính là người không thể đến gần được, mà bên cạnh người đàn ông này lại đột nhiên xuất hiện một người bạn gái, cô ấy bày tỏ mình rất khó tin.


“Tư Miên.” Rốt cuộc Tô Hiển Ngôn cũng đi ra khỏi thư phòng, Trình Tư Miên đứng dậy đi về phía anh.
“Về nhà thôi.” Tô Hiển Ngôn nắm tay cô chuẩn bị đi ra cửa.
“Anh Hiển Ngôn, Trình Tư Miên, hẹn gặp lại nha.” Điền Dao vẫy vẫy tay với hai người ở sau lưng.


Trình Tư Miên cũng hẹn gặp lại với cô ấy.
Tô Hiển Ngôn khẽ gật đầu tỏ ý tạm biệt, chẳng qua lúc quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Điền Dao có hơi là lạ,  anh cũng không suy nghĩ nhiều, đợi đến khi lên xe mới hỏi, “Có phải em đã nói gì đó vói Điền Dao rồi không?”


Trình Tư Miên sững sốt một chút, giả ngu nói, “Hả? Nói gì? Có chuyện gì à?”
Tô Hiển Ngôn cho xe chạy, như cười như không liếc cô một cái, “Em chắc chắn không nói gì?”


Trình Tư Miên cười khan hai tiếng, “Thật ra thì cũng không có nói gì đặc biệt, chỉ nói với cậu ấy người lạnh lùng như anh ở phương diện yêu đương trái gái sẽ không hề lãnh đạm tí nào.”
Xe rẽ sang một con đường khác.


Trình Tư Miên lại nói, “Anh nghĩ đi, em sao có thể để người khác hiểu lầm năng lực của anh được chứ? Vì vậy em đã uyển chuyển nói cho cậu ấy biết, có một vài người, ở bên ngoài là một dáng vẻ, lúc trên giường lại có dáng vẻ khác, cái đó gọi là gì nhỉ, ngụy quân tử.”


Khóe miệng Tô Hiển Ngôn giật giật, trầm mặc một hồi mới nói, “Trình Tư Miên, em ngây ngô ở Mỹ quá lâu nên đã quên luôn cách dùng từ của Trung Quốc rồi phải không?”
“Gì? Không có mà…”


Tô Hiển Ngôn hừ lạnh một tiếng, “Được rồi, nếu em đã nói như vậy, người ngụy quân tử là anh đây xem ra phải làm chút chuyện mới được.”
“Hả?”


Trình Tư Miên cảm thấy mình không nói sai gì, sau lần đầu tiên đó, bọn họ còn làm qua mấy lần, nhưng mấy lần về sau này, Trình Tư Miên thật sự hiểu được sâu sắc thế nào là người ‘ngụy quân tử’. Ngày thường luôn dịu dàng, nho nhã, cưng chiều cô không có giới hạn, Tra Dịch Quang nói rằng cô chỉ va chạm nhẹ một cái thôi đã làm Tô Hiển Ngôn đau lòng muốn chết.


Nhưng mà trên giường thì hoàn toàn ngược lại, anh luôn nghĩ cách chơi đùa với cô! Nói tóm lại, ở bên ngoài là một dáng vẻ, trên giường là dáng vẻ khác, câu nói này hoàn toàn chính xác.