Edit: Mộc Tử Đằng
Trình Tư Miên là một cái tên rất dịu dàng, đọc lên rất mềm mại giống như một cơn gió nhẹ thoáng qua. Nhưng người quen biết với Trình Tư Miên đều biết, cô cùng với tên của cô không hề giống nhau chút nào. Nếu cô là gió thì chắc chắn đó chính là gió lốc.
Đại khái cũng bởi vì cô là một người ngang ngạnh, cho nên khi cô bị vứt bỏ cũng chỉ thảm hại một tí mà thôi.
Còn bây giờ thì Trình Tư Miên đang đứng trước một cái biệt thự nhỏ, bên cạnh chỉ có một cái vali.
Mười phút sau có người lái xe dừng lại trước mặt cô. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, trên người là bộ âu phục đơn giản, chân mang đôi giày da sáng bóng.
Trình Tư Miên nhìn người đàn ông đi đến gần, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đầy vẻ tức giận kia có hơi cứng nhắc, đôi môi hồng nhạt mím thành một đường thẳng.
“Ánh mắt đó là sao, cô nhìn tôi với anh mắt đó là có ý gì hả!” Da đầu Trình Tần đều tê dại cả lên, “Cha cô tại sao lại ném cô cho tôi, còn cô sao lại thật sự đến tìm thế này, sao không cút đi chỗ khác!”
Trình Tư Miên kéo vali, ngước mắt nhìn anh ta, không thèm đếm xỉa đến, trả lời, “Chú, ông ấy là anh ruột của chú. Ông ấy phá sản chạy trốn, người thân lại chỉ có một người thôi…Cho nên mới gửi cháu cho chú.”
“Người thân cái rắm! Ông Trình cha tôi cũng chính là ông nội cô từ khi qua đời thì tôi cũng chưa từng gặp qua anh ta, anh ta giàu sang phú quý nhưng chưa từng nghĩ đến tôi, bây giờ phá sản rồi thì chạy đến đây xin giúp đỡ hả?” Trình Tần hừ hừ, “Cô đi tìm người khác đi, muốn sống với ai thì sống.”
“Ngoại trừ chú thì cháu không còn ai khác để tìm.” Trình Tư Miên thu hồi ánh mắt nhết nhác của mình lại, dáng vẻ ủy khuất muốn có là xuất hiện ngay, “Hơn nữa trên người cháu một xu cũng không có.”
Trình Tần thiếu chút nữa là không bình tĩnh được, “Vậy tôi làm sao chăm sóc cô được, tôi còn phải đi tìm bạn gái nữa có được không, nói là con gái thì cũng quá lớn rồi!”
“Không cần chú chăm sóc cháu, cháu sẽ không quấy rầy việc chú tìm bạn gái đâu.” Trình Tư Miên nói đầy nghiêm túc, “Chỉ cần chú cho cháu chỗ ở, ăn cơm có thêm đôi đũa là được, học phí lúc trước cháu đã đóng rồi nên chú cũng không cần lo cái này. Nếu chú thương cảm thì có thể cho cháu tiền tiêu vặt là được.”
“Cô!” Trình Tần tan nát cõi lòng ngay tại chỗ.
Trình Tư Miên hơi trễ môi xuống, đôi mắt to bắt đầu dâng lên làn hơi nước, “Chú, cháu chỉ có một người thân là chú, mẹ cũng không cần cháu nữa, cha cũng vậy. Nếu chú không chứa chấp cháu thì cháu phải lưu lạc đầu đường xó chợ mất thôi, chú ơi, cháu sợ.”
Trong lời nói của Trình Tư Miên còn mang theo chút run rẩy, đúng là thế giới nợ cô một tượng vàng Oscar, nhìn qua dáng vẻ đó không thể không thương hại.
Trình Tần nhìn Trình Tư Miên như vậy quả thật trong lòng đã bắt đầu lung lay, mấy năm trước khi quan hệ còn chưa rạn nứt, anh ta thật sự rất thương yêu cô cháu gái này.
Nhưng mà anh ta cực kỳ ghét cái dáng vẻ giả tạo kia của anh trai, dựa vào cái gì làm sai còn bỏ trốn, đem con gái ném lại cho anh ta?! Quen thân với anh ta lắm sao!
“Khi cha quay về cháu sẽ không quấy rầy chú nữa đâu, được không.” Trình Tư Miên kéo tay áo của Trình Tần, “Cháu van cầu chú đấy, hãy cho cháu ở lại đi, cha cháu có nhiều kẻ thù như vậy nói không chừng cháu cũng có thể bị…”
Trình Tần nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, thật ra thì trước khi tới đây anh ta cũng đã thỏa hiệp rồi bằng không thì cũng không tới làm gì, “Nơi này không chỉ có mình chú, hơn nữa chú sẽ không cho cháu nhiều tiền để phung phí đâu, cháu bây giờ không còn là đại tiểu thư nữa, biết chưa hả?”
Trình Tư Miên dùng sức gật đầu, “Cháu biết rồi.”
“Hừ, tốt nhất là vậy, đi vào theo chú.” Trình Tần lấy chìa khóa mở cửa ra, “Bọn chú còn có việc, cháu đợi trước đi.”
“Dạ”
“Bởi vì cháu mà chú cũng không ăn cơm, thật là…”
“Chú, chú chưa tốt nghiệp nhỉ, mới học năm thứ nhất hả?” Trình Tư Miên đi theo sau anh ta vào cửa, “Vậy mà thật lợi hại thế này đây.”
“Chú mà không lợi hại thì chết đói từ đời nào rồi, cha cháu quả thật là lòng lang dạ sói, thừa dịp ông nội cháu qua đời mà ôm đi hơn phân nữa tài sản, mẹ nó, nghĩ đến lại thấy tức giận!”
“Đừng tức giận đừng tức giận, bây giờ ông ấy đã bị báo ứng rồi đó thôi.” Trình Tư Miên sờ sờ môi, “Tham thì thâm mà.”
Trình Tần quay đầu nhìn cô một cái, “Cháu lại dám nói cha cháu như vậy?”
“Chú à, bây giờ chúng ta đang cùng chung một chiến tuyến, chú nghĩ xem, chú là em trai bị bỏ rơi, còn cháu là con gái cũng bị bỏ rơi nốt, đây không phải là đồng bện tương liên à?”
“Đi đi, ai lại đồng bệnh tương liên với cháu chứ.” Trình Tần kéo cà vạt một cái, “Phòng bên trái ở trên lầu là của chú, còn mấy phòng khác là của người khác, còn của cháu thì chờ khi nào chú quay về sẽ sắp xếp sau, nhớ tuyệt đối không được đi lung tung, ngoan ngoãn mà ngồi ở phòng khách đi, biết chưa hả?”
Trình Tư Miên gật đầu.
“Được rồi, chú có việc gấp nên phải đi trước đây.”
“Này chú!”
Trình Tần căn bản không để ý đến cô, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Trình Tư Miên nghe được tiếng xe hơi đã đi thì đành từ bỏ không gọi Trình Tấn nữa.
Cô không có tiền, hôm nay lại đi đến nơi này mất cả ngày trời, cô cũng sắp mệt chết rồi, hơn nữa cũng đói muốn chết rồi.
Trình Tư Miên mang theo mệt mỏi cùng cơn đói dựa trên sô pha mà ngủ.
Ngủ khoảng được hai tiếng thì Trình Tư Miên tỉnh vì đói. Cô mở mắt ra nhìn bốn phía chung quanh một cái, yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn treo trên trần là sáng rỡ.
Hơn mười một giờ rồi mà Trình Tần vẫn chưa về.
Trình Tư Miên đứng dậy đi vào phòng bếp định tìm gì đó để lót dạ, mở tủ lạnh ra chỉ có một mảnh trống không, chỉ còn duy nhất một trái táo nằm lẻ loi, không biết đã ở đây từ bao giờ.
Trình Tư Miên: “…”
“Lách cách.” Có người mở cửa bằng chìa khóa.
Ánh mắt Trình Tư Miên sáng lên, nghĩ ngay đến Trình Tần trở về sẽ được ăn. Vì vậy chạy nhanh đến cửa định dùng tinh thần nhiệt tình nhất đón anh ta.
“Chú~ Rốt cuộc chú cũng trở về, cháu…”Thanh âm chợt ngừng lại, Trình Tư Miên kinh ngạc nhìn người ngoài cửa.
Mà người ngoài cửa cũng hơi đứng khựng lại.
Người đứng ngay cửa mặc âu phục đen, mang cà vạt đen, tóc vô cùng gọn gàng. Anh đứng ở nơi đó, mang theo một chút lạnh lẽo từ bên ngoài.
Đây là bạn của chú à? Trình Tư Miên bình tĩnh quan sát, dáng dấp lại còn đẹp mắt như vậy.
Da hơi trắng, đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng, môi hơi mở, đôi mắt vô cùng tinh xảo kia đang nhìn cô một cách kỳ quái.
Dịu dàng ôn hòa nhưng không phải là cái loại ôn hòa có thể đến gần mà chỉ có thể nhìn như vậy thôi, nói chung đây chính là người chỉ có thể nhìn từ xa.
“Cô là?” Môi anh khẽ mở, mang chút nghi ngờ.
Trình Tư Miên luôn rất biết ăn nói trong mọi tình huống, nhưng ngay lúc này lại rối rắm.
Anh đến gần một bước, từ trên cao nhìn xuống, “Chú? Tên cô là gì?”
Trình Tư Miên không tự chủ được lui về sau một bước, “Tôi là Trình Tư Miên.”
Anh không nói gì.
Trình Tư Miên ho khan một cái rồi nói tiếp, “Tôi tìm chú tôi, chính là Trình Tần. Chú ấy để tôi ở nhà chờ sau đó đi ra ngoài đến giờ cũng chưa trở về, không biết chú ấy đang ở đâu.”
Anh nhíu mày lại, như nhớ đến cái gì, nói: “Hôm nay cậu ta có xã giao chắc sẽ về trễ.”
“Uh…”
Anh gật đầu một cái rồi đi vòng qua người cô định lên lầu nhưng đi được mấy bước lại quay trở lại, khẽ cau mày nói: “Cần giúp cô gọi cho cậu ta không?”
Trình Tư Miên vội vàng gật đầu: “Được.”
Nói xong Trình Tư Miền nhìn thấy anh lấy điện thoại ra.
Trình Tư Miên nhìn nhanh qua tay anh một cái, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn. Móng tay được cắt ngắn gọn gàng giống như vỏ sò trong suốt áp lên ngón tay anh.
“Nghe đi.”
Trình Tư Miên thu hồi tằm mắt lại, lấy điện thoại từ tay anh áp lên tai nghe.
Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai bắt máy, Trình Tư Miên chờ đợi chỉ nghe được giọng nữ máy móc truyền đến vì vậy đành trả lại điện thoại cho anh, “Không có ai bắt máy.”
“Ừ.” Anh cất điện thoại đi, “Chút nữa cậu ta sẽ về thôi, cô nếu buồn ngủ có thể vào phòng cậu ta nghỉ ngơi.” Nói xong anh quay người đi đến phía cầu thang.
“Này, Chờ một chút.” Trình Tư Miên gọi anh lại, “Tên anh là gì?”
Anh quay người lại, dừng một chút rồi nói, “Tô Hiển Ngôn.”
Lễ phép lại hời hợt.
Trình Tư Miên nhẫm lại tên anh trong lòng một lần nữa. Sau đó ngay lúc anh định đi lên lầu thì kéo lấy tay áo anh, giọng nói trong trẻo nhưng đáng thương, “Tô Hiển Ngôn, tôi sắp chết đói rồi, anh có thể cho tôi chút đồ ăn không?”
Mấy phút sau, Trình Tư Miên ngồi cạnh bàn ăn, tay chống cằm nhìn Tô Hiển Ngôn đang nấu đồ ăn trong bếp.
“Cần tôi giúp không?”
“Ngồi đó đi.” Thanh âm của anh có chút trầm thấp nhưng lại có cảm giác mượt mà, từ tính vô cùng.
“Ồ.” Trình Tư Miên lắc lắc chân.
Trình Tư Miên là một người rất tinh ý, cô biết lúc nào có thể co lúc nào có thể giảng. Trước kia cô có thể làm xằng làm bậy nhưng bây giờ thì không thể.
Cô muốn ở lại đây nên ở trước mặt Trình Tần phải biểu hiện đáng thương và phải ngoan ngoãn nhiều hơn. Bây giờ cô cần ăn cơm cho nên phải càng nghe lời Tô Hiển Ngôn.
Nửa tiếng sau.
“Ăn đi.” Tôi Hiển Ngôn đặt một phần sủi cảo nóng hổi trước mặt cô, “Ở nhà chỉ có cái này thôi.”
“Tôi cứ nghĩ là chỉ còn một trái táo thôi chứ, thì ra trong tủ còn có sủi cảo.” Trình Tư Miên bưng chén lên ăn vô cùng nhanh, đã đói một ngày rồi nên bây giờ được ăn cảm giác như sống lại, sủi cảo nóng hổi, nhân thịt sủi cảo làm Trình Tư Miên muốn bay lên trời.
Tô Hiển Ngôn nhìn cô gái nhỏ bé trước mắt, loáng thoáng nhớ đến lúc trước Trình Trần có nhắc qua…là chuyện về cha cô gái này.
Khi đó anh ta nói anh trai anh ta đã phá sản, Trình Tần còn cảm thán cô cháu gái nhà anh ta từ công chúa biến thành một cô bé lọ lem. Lại không nghĩ đến, hôm nay đã được gặp cô cháu gái từ trong miệng cậu ta.
“Tô Hiển Ngôn, anh thật tốt.” Trình Tư Miên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt rất sáng, mang theo chút thỏa mãn trẻ con. Tô Hiển Ngôn nhìn cô đến ngẩn người, lại nghe cô nói tiếp: “Đây là bữa cơm duy nhất mà hôm nay tôi ăn, người ta không quản tôi có ăn hay không, chỉ có anh đã tự làm sủi cảo cho tôi ăn.”
Tô Hiển Ngôn: “…”
Không phải là anh tốt mà là cô trước đó đã lôi kéo anh còn làm bộ dáng đáng thương muốn anh nhất định phải làm cho cô ăn.
Trình Tư Miên thật sự là khi đói rất ngoan, nhanh chóng đã ăn xong một chén sủi cảo.
Cô thỏa mãn thở ra một hơi, đứng dậy: “Đề tôi dọn dẹp.”
Cô rất cẩn thận cầm chén đũa lên.
Tô Hiển ngôn nhìn cô gái đi đến gần mình, cô cao mới đến ngực anh, trông rất gầy yếu. Anh nhớ Trình Tần có nói cô gái này lúc trước rất buông thả, rất không nghe lời, nhưng mà bây giờ xem ra không phải vậy, hay là không khỏe chứ.
Cửa lại vang lên tiếng mở cửa, lần này Trình Tần đã về. Trình Tần vào cửa thấy Tô Hiểu Ngôn thì có chút kinh ngạc, “Hôm nay cậu không ngủ ở công ty à?
“Ừ, đi về.”
“Cậu đã về thì đi xem Trình Tư Miên đi.” Vừa dứt lời, Trình Tần liền thấy Trình Từ Miễu đi ra từ phòng bếp, trên mặt đầy nụ cười, “Chú. chú đã về rồi, mới vừa rồi anh ấy làm sủi cảo cho cháu ăn, ăn rất no.”
Trình Tần mở to mắt: “Cậu làm sủi cảo cho con bé?”
Tô Hiện Ngôn ừ một tiếng, “Cậu vậy mà lại để một đứa trẻ ở nhà, điện thoại gọi đến cũng không bắt máy?”
“Làm phiền cậu rồi.” Trình Tần gãi đầu một cái, “Hôm nay cùng mấy người Lâm tổng đi ăn, vội vàng muốn chết nên không có thời gian quản con bé.”
“Không sao đâu chú, chú bận bịu thì không cần quan tâm đến cháu đâu.” Trình Tư Miên mặt dày lộ vẻ ‘Cháu rất biết điều’.
Trình Tần nhìn cô một cái, nói: “Cảm ơn cậu ấy đi chứ.”
“Tôi đã nói cảm ơn rồi đúng không Tô Hiển Ngôn?.”
Trình Tần cóc đầu cô một cái, “Gọi là chú, kêu thẳng tên ra vậy à, giáo dưỡng đâu hết rồi.”
Trình Tư Miên nhìn Tô Hiển Ngôn một cái, chú có thể kêu là chú bởi vì có quan hệ máu mủ tình thâm nên sẽ không thấy kỳ quái, nhưng mà vị đang đứng trước mặt này lại…Trẻ tuổi như vậy, đẹp trai đến như vậy sao mở miệng gọi chú được chứ?
“Gọi chú Tô? Cong lưỡi lên, môi cũng không cần phải mở nhiều.
“Cái đó, con…”
Tô Hiển Ngôn cười khẽ một tiếng, “Tùy tiện gọi sao cũng được, không cần chú trọng nhiều như vậy làm gì.” Nói xong anh nhìn về phía Trình Tần, “Tôi về phòng trước đây, các người cứ tiếp tục trò chuyện đi.”
“Ừ, được.”
Tô Hiển Ngôn nói xong đi lên lầu, ánh mắt Trình Tư Miên một mực nhìn theo bóng hình anh cho đến khi bóng dáng đó biến mất ngay tại khúc quanh của cầu thang.