Editor: AM
Triệu Thăng ăn cơm xong thì cũng đã đánh mất cảm giác ngại ngùng vừa rồi, lập tức gõ đầu đệ đệ: "Ngươi đó, nấu cơm còn có thể đốt bếp, làm gì cũng không được, bình thường nên học hỏi Kỳ ca nhi, sau này gả đi cũng không chịu thiệt."
Triệu Trữ bị lão ca nhà mình nói xấu liền giả vờ giận dữ: "Bây giờ trong lòng huynh, tẩu tử mới là người tốt nhất, đệ biết mà, đệ đệ đã bị cho ra rìa rồi."
Triệu Thăng ngại ngùng gãi đầu.
Chung Tử Kỳ hứng thú ngồi xem hai người cãi nhau, lâu lâu cũng chen vào một câu, còn Triệu Chính An thì ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật.
Trời không còn sớm nữa, bởi vì đang là mùa hè nên trời đêm vẫn còn hơi sáng, Triệu Thăng và Triệu Trữ chuẩn bị về nhà, trước khi đi, Chung Tử Kỳ đưa một bát lớn đồ ăn cho Triệu Trữ đem về cho thúc thúc và A mẫu ăn. Triệu Thăng và Triệu Trữ không muốn nhận, cũng là Chung Tử Kỳ cứng gắn đưa đi: "Đây đâu phải cho các ngươi, đây là ta tặng cho thúc thúc và A mẫu, các ngươi không từ chối được đâu, nhanh về đi."
Cuối cùng Triệu Trữ vẫn phải cầm bát đồ ăn về nhà, ở Triệu gia, Triệu A mẫu và Triệu Bảo đang ăn cơm, mùa hè ở nông thôn đều ăn hơi trễ, bọn họ cũng có thể làm thêm chút chuyện kiếm sống. Nhìn thấy ca nhi nhà mình bưng một cái bát về thì hơi tức giận: "Đừng nói với ta là các ngươi ăn xong rồi còn đóng gói đem về?"
Triệu Thăng cúi đầu ngại ngùng: "Kỳ ca nhi kêu đem về cho phụ mẫu nếm thử."
Triệu Trữ đặt cái bát lên bàn, mùi hương bay nức mũi: "A mẫu, A phụ ăn thử đi, tay nghề Tử Kỳ rất tuyệt, ta và ca ăn đến nỗi no căng cả bụng luôn."
Triệu A mẫu lắc đầu nói: "Không có tiền đồ." Dù nói vậy nhưng vẫn cùng Triệu Bảo gắp một đũa ăn thử, đúng như lời ca nhi nhà mình đã nói, tay nghề mà ngay cả hắn đã nấu nướng nhiều năm cũng không bì kịp.
Triệu Bảo lạnh lùng ít lời cũng phải khen ngợi: "Ăn ngon, bỏ vào không ít mỡ."
Triệu A mẫu gật đầu: "Không được rồi, Kỳ ca nhi còn nhỏ mà đã không biết tiết kiệm rồi, nhưng mà không ngờ tay nghề lại tốt đến vậy."
...
Chung Tử Kỳ cầm chén bát đi rửa sạch sẽ rồi mới đánh thức Triệu Chính An, vắt khăn ướt lau gương mặt toàn là dầu mỡ của hắn, Triệu Chính An mơ màng mặc kệ Chung Tử Kỳ đùa giỡn, Chung Tử Kỳ lau xong liền kéo Triệu Chính An đứng dậy: "Đứng lên, chúng ta lên giường ngủ."
"À." Triệu Chính An nhắm mắt cởi quần áo, bàn tay không ngừng sờ soạn nhưng vẫn không tìm thấy nút thắt, giống như hán tử đang say xỉn.
Chung Tử Kỳ dở khóc dở cười thở dài, cởi nút thắt quần áo cho hắn, Triệu Chính An nhắm mắt cười ngây ngô, than thở: "Nương tử thật tốt." Rồi lại ngủ tiếp.
Chung Tử Kỳ không nhịn được mà liếc mắt xem thường, cũng mặc kệ hắn, tự mình đến nhà bếp nấu nước ấm, bởi vì quá mệt mà hắn cũng không định tắm rửa làm gì cho phiền phức, lau người xong liền đi ngủ.
Ngày hôm sau, bữa sáng chính là thức ăn còn dư lại hôm qua, cho dù cách một đêm nhưng vẫn còn ngon, ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ phát hiện trong nhà không có gì để làm, nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ tới ba mẫu đất được chia cho khi ở riêng, thật ra hắn cũng muốn lên núi, muốn xem xem có thể làm gì để kiếm tiền hay không, nhưng mà hắn không quen đường đi trong núi, phải gọi người quen dẫn đi mới được.
Ba mẫu đất của bọn họ thuộc loại đất cằn cõi, nếu trồng lúa thì cây lúa sẽ không sinh trưởng nổi. Chung Tử Kỳ không biết nên làm sao, cơ thể hắn không phù hợp với việc làm ruộng kiếm sống, ba mẫu đất này chỉ đủ cho bọn họ ăn uống qua ngày, sau này có tiền rồi hắn phải mua thêm đất mới được.
Sau khi đi xem đất về, Chung Tử Kỳ nhìn thấy Triệu Trữ đang đi lòng vòng trước cửa nhà mình: "Không nóng à? Ở đây làm gì?"
Triệu Trữ giơ tay lên: "Trả bát cho ngươi, sẵn tiện đưa cho ngươi mấy cái trứng chim, A mẫu ta cho ngươi đó." Trong bát có khoảng bảy tám cái trứng chim.
"Trứng, gà gà." Khi Triệu Chính An nhìn thấy trứng gà thì hai mắt lập tức sáng lên, hắn biết trứng là do gà đẻ ra, ăn ngon lắm, mặc dù hắn mới ăn một lần.
Chung Tử Kỳ xụ mặt: "Đem qua làm gì? Chúng ta lại không thiếu ăn, để dành bán lấy tiền đi." Hắn biết tình huống nhà Triệu Trữ, cũng không phải người giàu có gì, Triệu Thăng lại sắp thành thân, cái đó lại càng tốn kém, trong nhà nuôi năm sáu con gà mái để đẻ trứng đem lên trấn bán lấy tiền, còn cho hắn nhiều như vậy, có thể thấy được tấm lòng lương thiện của Triệu A ma, nhưng mà hắn nhận tấm lòng là được rồi.
"Trời ơi, ngươi đừng có lề mề như vậy, nhanh nhận lấy đi, không nhận thì chính là khinh thường ta, ngươi có xem ta là bằng hữu hay không vậy?" Triệu Trữ giả vờ tức giận.
"Này... Được rồi." Chung Tử Kỳ đành phải nhận lấy.
Mở cửa vào nhà.
"Hai người đi đâu vậy?" Triệu Trữ tò mò.
"Xem đất, đúng rồi Triệu Trữ, ta muốn lên núi, ngươi biết đường đi trên núi không?" Chung Tử Kỳ nói.
"Biết chứ, ta thường xuyên cùng ca ca vào núi, ngươi đã quên chuyện lúc trước ta rủ ngươi đi nhưng ngươi không chịu đi rồi à, còn nói A mẫu không cho đi."
Chung Tử Kỳ cười ngại ngùng, trong đầu hoàn toàn không có ấn tượng: "Vậy ngươi dẫn ta vào núi xem thử được không?"
"Được chứ, ta hiểu rõ ngọn núi này lắm, chỉ cần không đi sâu vào trong núi là được. Nếu ngươi lo thì ta sẽ kêu ca ta đi theo."
Chung Tử Kỳ khoát tay: "Ta không lo, đừng gọi Thăng ca, ta muốn nhờ Thăng ca trông chừng Chính An, dù sao thì nếu ta lên núi cũng không có ai xem chừng hắn." Hắn còn chưa biết tình huống trong núi thế nào, cũng không muốn tuỳ tiện dẫn Triệu Chính An lên núi, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng đã tính trước mọi việc của Triệu Trữ thì chắc là không có vấn đề gì, hình như trước đó có nhìn thấy ca nhi lên núi một mình.
"Được rồi, không có gì, kêu ca ta đến giúp đỡ là được, bao giờ ngươi đi." Triệu Trữ hỏi.
"Ăn cơm trưa xong rồi đi được không?"
"Được, cứ vậy đi, ta về nói cho ca ta biết."
Thật ra Chung Tử Kỳ có một ý tưởng, trong trấn Thanh Thuỷ có một kênh đào, thường xuyên có thuyền thương nhân đi qua nơi này trao đổi hàng hoá, cho nên hai bến tàu Nam Bắc trong trấn Thanh Thuỷ rất là náo nhiệt, ở đâu cũng có tiểu thương.
Chung Tử Kỳ suy nghĩ, hắn muốn bán vài thứ ở bến tàu, dựa vào tay nghề độc đáo của mình, hắn tin mình có thể kiếm tiền, chỉ là trước tiên phải chuẩn bị cho thật tốt.
Giữa trưa ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ trấn an Triệu Chính An đang ồn ào, sau đó nói với Triệu Thăng: "Làm phiền Thăng ca."
Triệu Thăng gãi đầu xua tay: "Không có gì, các ngươi đi đi, cẩn thận một chút, đừng đi xa quá."
Lúc này hai người mới yên tâm lên núi.
Ngọn núi này, nếu nhìn từ xa thì sẽ không nhìn thấy được gì, nhưng khi bước vào sẽ thấy bên trong có rất nhiều cây cối rậm rạp và những tảng đá có hình thù kỳ lạ kề sát bên nhau, nhìn ra xa lại thấy dãy núi chạy dài không dứt. Nghe nói không có ai sống ở đó, cũng không biết vì sao, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu đó là nơi nguy hiểm, tất cả mãnh thú to lớn đều tập trung ở đó để sinh sản, cho nên người trong thôn mới yên tâm lên núi, cho dù gặp phải dã thú cũng chỉ là lợn rừng, hoặc là vài con sói con lạc đường.
Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ mỗi người mang một cái gùi, một trước một sau đi vào trong bụi cây, Chung Tử Kỳ liếc nhìn khung cảnh mới lạ xung quanh. Đời trước hắn sống ở đồng bằng, thứ nhìn thấy nhiều nhất chính là thảo nguyên, sao có thể nhìn thấy núi lớn, đừng nói đến cây cối như vậy, thật đúng là làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Mới vào núi một lát mà hắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ được bán với giá cắt cổ ở hiện đại, ví dụ như: hạnh nhân, hạt dẻ, táo, nho dại, dâu rừng,... Ở hiện đại, đối với gia đình bình thường, nếu muốn ăn những thứ đó thì cũng tốn không ít tiền, ở đây lại có thể nhìn thấy ở ven đường, muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn.
Nhưng mà bởi vì những thứ này có thể thấy được ở khắp nơi, cho nên cũng không đáng tiền, nếu ai thèm ăn cũng có thể lên núi lấy về một ít.
Ngoại trừ cái đó, trong núi cũng có rất nhiều măng và nấm, còn có mộc nhĩ đen, Chung Tử Kỳ vui vẻ hái một ít, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Triệu Trữ.
"Hả... Sao vậy?" Chung Tử Kỳ hỏi.
"Tử Kỳ, ngươi hái nó làm gì?"
"Ăn!"
Vẻ mặt Triệu Trữ lại càng kỳ lạ: "Tử Kỳ, ngươi đã quên chuyện trước kia có người trong thôn ăn thử rồi sao, nó vừa cứng lại vừa khó ăn, bao tử còn ầm ĩ nhiều ngày, không nhớ à?"
"Hả..." Chung Tử Kỳ gãi đầu không nói gì, ăn mộc nhĩ mà có thể ăn thành như thế thì chỉ có thể giải thích một chuyện, cách ăn không đúng. Hắn chớp mắt suy nghĩ nên đối phó thế nào: "Tiểu Trữ à, ta nhìn thấy trong sách, thứ này gọi là mộc nhĩ, muốn ăn thì phải ngâm nước cho thật mềm, nếu không sẽ cứng như ngươi nói." Chung Tử Kỳ cũng không có nói dối, trong trí nhớ nguyên chủ là một người biết chữ, không có nhiều ca nhi biết chữ đâu.
Triệu Trữ vẫn còn nghi ngờ nhìn chăm chú vào cái thứ đen đen đó, lo lắng dặn dò: "Vậy cũng phải cẩn thận, chút ta cũng không thiếu thứ để ăn." Triệu Trữ cũng biết Chung Tử Kỳ biết chữ, Chung thúc từng dạy hắn viết chữ, trong phòng hắn cũng có rất nhiều sách, hắn có thể đọc rất trôi chảy, điều đó làm cho không ít ca nhi hâm mộ không ngớt.
"Yên tâm, không sao, tin ta đi." Chung Tử Kỳ ném mộc nhĩ vào trong gùi, tiếp tục tìm kiếm. Tình cờ gặp được nấm tiên, hắn cũng không buông tha, đương nhiên còn có măng, hắn và Triệu Trữ đã đào không ít, dù sao thì trong núi này cũng nhiều măng, nếu hắn muốn mở cửa tiệm thì có thể đến đây đào măng đem về.
Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ ở trên núi vòng vo rất lâu, trong gùi ngày càng nhiều thứ, cuối cùng không thể không lên đường về nhà.
Vào núi một chuyến, trong đầu Chung Tử Kỳ có rất nhiều ý tưởng, cũng nghĩ ra rất nhiều phương pháp kiếm tiền, nhưng cũng không rời khỏi ẩm thực. Cũng không thể trách hắn, hắn học đại học ngành kinh tế học, bản thân cũng không thích chuyên ngành này, chỉ là có người thích ngành này, cho nên hắn mới học theo. Cho dù sau đó có đi làm, cũng chỉ muốn cùng người đó thân thiết, những thứ đó, hắn không hề dùng được chút nào, bản thân hắn chỉ có tay nghề nấu nướng, giống như thật sự không có gì dùng được, ở hiện đại có rất nhiều thứ có thể khiến người dân nơi này kinh ngạc, nhưng với điều kiện là hắn phải có tài nguyên và điều kiện, nếu không thì không cần bàn nữa.
Chạng vạng, về đến nhà, Chung Tử Kỳ giữ Triệu Thăng và Triệu Trữ ở lại ăn cơm, nhưng hai người lại không chịu ở lại, vội vàng rời đi, Chung Tử Kỳ lắc đầu, biết là bọn họ sợ tăng thêm gánh nặng cho mình.
Từ khi hắn trở về, Triệu Chính An cứ vây quanh hắn chuyển động không ngừng, trong miệng lảm nhảm: "Nương tử." Chung Tử Kỳ cũng mặc kệ, mặc kệ hắn giống như kẹo mè xửng bám vào người mình, hắn thấy giữa hắn và Triệu Chính An đã thành lập một tầng tin tưởng mỏng manh, loại tin tưởng này không giống bình thường khi mình nói gì Triệu Chính An cũng nghe theo, mà chính là cái loại tin tưởng cho dù không có hắn ở bên cạnh, Triệu Chính An cũng có thể toàn tâm toàn ý chờ đợi ngày hắn trở về.
Tuy rằng cái loại tin tưởng này còn rất mỏng manh, lần trước Triệu Chính An đỏ mắt chờ hắn về, còn hôm nay, ngoại trừ việc ầm ĩ và một chút bất an thì đã không còn thay đổi nào nữa, đây là thứ hắn muốn, không phải hắn không muốn dẫn theo Triệu Chính An, để Triệu Chính An ở bên cạnh mình, chỉ là hắn không chắn chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra bất chợt, hai người không thể cứ ở chung một chỗ, Triệu Chính An cần phải học cách bình tĩnh, nhưng mà chuyện này phải tiến hành từ từ, không thể cứ muốn là làm được ngay.