Editor: AM
"Được rồi, đừng lo lắng, ta tự biết chừng mực." Chung Tử Kỳ vẫn cười ôn nhã như trước, không có chút lo lắng nào, giống như chuyện gì cũng không thể làm khó hắn, làm cho những người khác cảm thấy tin tưởng.
"Tốt lắm, hôm nay bán đến đây thôi, cũng không còn ai nữa, chúng ta về đi." Trải qua khúc nhạc đệm vừa rồi, không còn ai hỏi thăm quầy hàng nữa, rất nhiều tiểu thương vui sướng khi nhìn thấy bọn họ gặp hoạ, cảm thấy sắp mất đi một đối thủ mạnh mẽ rồi.
Như vậy cũng tốt, Chung Tử Kỳ nhân cơ hội này mà thu quán, hắn không còn tâm trạng buôn bán nữa.
"Hả? Sao hôm nay về sớm vậy?" Hoàng A mẫu nghi ngờ hỏi. Hoàng đại thúc nghe thấy cũng rời khỏi phòng.
"À, có một số việc, cho nên hôm nay dự định về sớm một chút, đây là tiền thuê hôm nay." Chung Tử Kỳ đưa bốn đồng tiền cho Hoàng A mẫu, nụ cười vẫn như cũ, chỉ có nụ cười của Triệu Thăng và Triệu Trữ là có chút miễn cưỡng.
Tiễn bước bốn người, Hoàng A mẫu xoay người nghiêm túc nói với Hoàng đại thúc: "Mấy hài tử này có chút kỳ lạ, có phải hôm nay xảy ra chuyện gì không?"
Hoàng đại thúc cũng nhíu mày, Kỳ ca nhi che dấu rất tốt, nhưng Triệu Thăng và Triệu Trữ lại không che dấu được, cái gì cũng viết lên mặt làm cho người ta vừa nhìn liền hiểu ngay.
"Ta đi hỏi thăm." Hoàng đại thúc phủi quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài, hắn quen biết rất nhiều người trong bến tàu, vừa hỏi liền biết được.
Hoàng A mẫu ở nhà lo lắng, luôn cảm thấy bất an, một lát sau Hoàng đại thúc trở lại, trên mặt mang theo chút buồn rầu.
"Thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Hoàng A mẫu vội vàng hỏi, hy vọng là hắn suy nghĩ nhiều.
"Nghe nói tửu lâu Xương Thuận đến gây rối."
"Cái gì? Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Hài tử đáng thương!" Hoàng A mẫu rất sợ, họ đều là người sống ở đây từ nhỏ, cho nên rất rõ ràng thế lực ở đây.
Tửu lâu Kim Hoa là tửu lâu lớn nhất trấn Thanh Thuỷ, thế lực sau lưng bọn họ làm người ta không dám trêu chọc, rất thần bí. Mà sự tồn tại của tửu lâu Xương Thuận cũng giống như tửu lâu Kim Hoa, bọn họ cũng có thế lực duy trì sau lưng, huyện thái gia thành Phượng Dương chính là thế lực sau lưng bọn họ.
Thành Phượng Dương bao quanh trấn Thanh Thuỷ, cách trấn Thanh Thuỷ không xa, mà Thường gia ở đó cũng chỉ là gia đình nghèo hèn, sở dĩ dám kiêu ngạo như vậy, là bởi vì Thường gia có một ca nhi xinh đẹp như hoa, có phải khuếch đại hay không thì mọi người không biết, nhưng mà ca nhi này được huyện thái gia nhìn trúng nạp thành tiểu thiếp, rất là sủng ái, có thể ngồi ăn cùng bàn với chính thê.
Ca nhi đó bởi vì được sủng ái mà lấy không ít vàng bạc châu báu về nhà mình, làm cho Thường gia ngày càng kiêu ngạo. Đệ đệ của ca nhi này cũng là người có đầu óc, tuy rằng cảm thấy như vậy rất bẽ mặt nhưng mà vẫn dựa vào trợ cấp của ca ca để mở tửu lâu, chính là tửu lâu ở trấn Thanh Thuỷ, nếu hỏi vì sao không mở tửu lâu ở thành Phượng Dương, nguyên nhân là thành Phượng Dương có rất nhiều tửu lâu, thứ hai là chính thê của huyện thái gia cũng có chút thế lực ở thành Phượng Dương, cho nên bọn họ mới mở tửu lâu ở cách xa thành Phượng Dương, để tránh va chạm với người bên đó.
Thường chưởng quầy là họ hàng của Thường gia, tính tình ham ăn biếng làm, bởi vì gia đình ngày càng lợi hại mà bắt đầu hoành hành ngang ngược. Nhưng mà tửu lâu Xương Thuận có thể trở thành tửu lâu số hai trấn Thanh Thuỷ cũng không phải là không có thực lực, thức ăn nổi tiếng đều do cướp ở bên ngoài như vậy.
Còn nữa, đối đầu với tửu lâu Kim Hoa, bởi vì việc buôn bán của tửu lâu Kim Hoa có thể ôm đồm cả trấn Thanh Thuỷ, đừng thấy tửu lâu Xương Thuận là tửu lâu số hai mà lầm, chênh lệch trong đó chỉ có bọn họ mới biết được.
Điều đó dẫn đến việc chỉ cần là thứ mà tửu lâu Kim Hoa coi trọng thì tửu lâu Xương Thuận đều muốn cướp lấy, nguyên nhân cũng là do người đứng sau lưng tửu lâu Kim Hoa không xuất hiện, bình thường đấu đá nhỏ nhặt chứ không thật sự đối đầu, bởi vì không rõ người đứng sau lưng tửu lâu Kim Hoa cho nên mới làm cho người ta sợ hãi.
Thường chưởng quầy rất phách lối ở trấn Thanh Thuỷ này, không sợ ai cũng không cố kỵ ai, Kỳ ca nhi đụng phải hắn đúng là phiền phức mà.
Một đường im lặng trở về thôn Triệu gia. Triệu Thăng và Triệu Trữ muốn đến chỗ Chung Tử Kỳ suy nghĩ kế sách nhưng bị Chung Tử Kỳ từ chối: "Ta biết phải làm thế nào, các ngươi về nói cho Triệu A mẫu biết chuyện không cần thu mua đồ ăn nữa, những cái đã thu mua thì cứ đặt ở chỗ các ngươi."
Trong lòng Triệu Thăng và Triệu Trữ có dự cảm không tốt, cuối cùng đành phải cẩn thận bước về nhà.
Gương mặt tươi cười của Chung Tử Kỳ cũng chậm rãi thu hồi.
"Nương tử, không cần không vui, Chính An sẽ bảo vệ nương tử." Triệu Chính An lo lắng khi cả người nương tử đều toả ra áp suất thấp, hắn không có sợ hãi chút nào, chỉ có lo lắng mà thôi.
"Ừ. Ta tin tưởng ngươi." Chung Tử Kỳ không yên lòng cười cười, đi thẳng về nhà.
Triệu Chính An cẩn thận đi bên cạnh Chung Tử Kỳ, không dám lên tiếng quấy rầy hắn. Chung Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ đó của Triệu Chính An thì liền cảm thấy buồn cười, sờ sờ đầu của hắn, trong lòng có chút lo lắng, lần đầu nhìn thấy thế lực tà ác này sẽ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ở xã hội hiện đại có pháp luật kiềm hãm nên không có ai kiêu ngạo như vậy, mà cổ đại lại là trời cao xa hoàng đế, dân chúng không có người dẫn đầu, chỉ cần có chút tiền là có thể dẫm nát dân chúng dưới lòng bàn chân, đây là lần đầu hắn cảm thấy cả người vô lực như vậy, lần đầu tiên cảm thấy chua xót khi là kẻ nhỏ bé không có chức có quyền.
Nhưng hắn sẽ không khuất phục như vậy, hắn cũng không cầu cái gì đại phú đại quý, hắn sẽ tìm cách giải quyết tất cả trở ngại.
"Đói bụng chưa, ta đi nấu cơm." Suy nghĩ cẩn thận xong rồi, Chung Tử Kỳ xốc lại tinh thần đi vào nhà bếp.
"Ta giúp nương tử." Triệu Chính An cũng đi theo.
Đại Hắc và Tiểu Hắc ve vẩy đuôi chạy từ bên ngoài vào. Triệu Chính An vội vàng ngăn chặn, nương tử nói không cho bọn nó chạy vào nhà bếp vì có thể làm dơ thực vật.
"Ô ô uông." Tiểu Hắc ở đôi mắt to ngập nước kêu lên.
"Không được vào, nương tử không cho, các ngươi chơi trong sân đi." Triệu Chính An lấy một cục xương quăng cho bọn chúng. Đại Hắc và Tiểu Hắc liền nhảy lên cướp lấy rồi chạy đi xa.
Giữa trưa cũng không có tâm tình ăn cơm, Chung Tử Kỳ làm hai chén mì lạnh đơn giản, luộc hai cái trứng chim bỏ vào, ăn rất thơm ngon.
Cơm nước xong, Chung Tử Kỳ thu dọn chén bát, đứng trong phòng ngủ suy nghĩ một lát. Bắt đầu lục tung.
Triệu Chính An hoảng sợ hỏi: "Nương tử, ngươi muốn tìm cái gì, Chính An giúp ngươi!"
"Ngươi đứng đó đi."
Chung Tử Kỳ lấy quần áo lần trước ở riêng đem đến, chủ yếu là vài món quần áo rách nát của Triệu Chính An. Từ khi bắt đầu mở quán, Chung Tử Kỳ đã mua cho hắn và Triệu Chính An mấy bộ quần áo, sau đó liền quên mất những thứ này. Mấy ngày nay lại bận rộn cho nên cũng không đem bỏ được, bây giờ đúng lúc cần dùng đến.
Quăng một bộ quần áo cho Triệu Chính An: "Thay."
Triệu Chính An nhận quần áo, không hỏi gì mà ngoan ngoãn mặc vào. Chung Tử Kỳ cũng thay quần áo. Hắn muốn vào trấn, nhưng mà lần này phải điệu thấp, không thể để người ta nhận ra.
Nhưng mà đến khi mặc vào Chung Tử Kỳ mới cảm thấy quần áo này rách nát đến cỡ nào, nhất là tay áo có một cái lỗ rất to, vừa thấy liền biết là làm quá nhiều việc nặng, trong lòng Chung Tử Kỳ liền chua sót, nhưng mà cũng không có thời gian cho hắn suy nghĩ. Sau khi mặc xong quần áo, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An liền xuất môn.
Hai người đi đến nhà Triệu nhị thúc, Chung Tử Kỳ cũng không muốn tiết kiệm mấy đồng, hắn muốn ngồi xe ngựa vào trấn, tốc chiến tốc thắng.
Tiểu tử nhà Triệu nhị thúc đã thú thê, hài tử đã được ba tuổi, trong nhà hoà thuận vui vẻ, khi Chung Tử Kỳ đến thì cả nhà đang ăn cơm. Nghe thấy mục đích Chung Tử Kỳ đến thì Triệu nhị thúc liền vội vàng ăn ngụm cơm cuối rồi đứng dậy kéo xe ra ngoài.
"Kỳ ca nhi, hai người ăn cơm chưa? Ăn một chút không?" Bạn đời của Triệu nhị thúc nhiệt tình tiếp đón, nhà bọn họ là nhóm đầu tiên được Triệu A mẫu thu mua đồ ăn, sau đó nghe nói là ý định của Chung Tử Kỳ thì rất cảm kích, cảm thấy hài tử này cũng không tệ.
"Không cần đâu A mẫu, ta đã ăn rồi, các ngươi ăn đi, giữa trưa mà ta còn đến quấy rầy." Chung Tử Kỳ ngại ngùng cười cười.
"Có gì mà quấy rầy chứ, khi nào rãnh thì đi thôi mà, lúc nào rãnh ngươi cũng có thể đến trò chuyện với Linh Tử nhà ta."
Linh Tử là tức phụ nhà hắn, nghe vậy thì rất ngại ngùng cười với Chung Tử Kỳ, hài tử béo múp trong lòng hắn cũng cười lộ má lúm đồng tiền với Chung Tử Kỳ.
"Tốt, nhất định."
Lúc này Triệu nhị thúc đã chuẩn bị xe ngựa xong rồi, Chung Tử Kỳ liền tạm biệt với A mẫu nhà Triệu nhị thúc rồi lên xe.