Editor: AM
Cứ như vậy mà quầy hàng của Chung Tử Kỳ không ngừng phát đạt, nhân tiện còn kéo theo quầy bánh bao của Tống đại thúc. Không ngừng có người đến quầy hàng của hắn, cho nên những quầy hàng gần Chung Tử Kỳ cũng buôn bán đắt hơn ngày xưa khoảng mười văn tiền.
Quá giữa trưa, Chung Tử Kỳ không thể không thu quán, không phải hắn không muốn bán nữa, mà là nguyên liệu nấu ăn không đủ để bán, trong lúc bán Triệu Thăng đã đi ra ngoài vài đợt, đi cửa tiệm bán gạo mua gạo tấm hai lần, còn đến nhà Hoàng A mẫu mua rau dưa hai lần, trái hồng ngâm nước lạnh ăn rất ngon miệng, cho nên Chung Tử Kỳ không tiết tiền mà cho thêm nhiều một chút. Nhưng rau dưa nhà Hoàng A mẫu chỉ đủ cho hai người bọn họ ăn, nếu mua quá nhiều thì nhà họ sẽ không còn lại bao nhiêu, cho nên Chung Tử Kỳ cảm thấy như vậy hoài cũng không được, hôm nay dừng ở đây thôi.
Mới hơn nửa ngày mà danh tiếng quán mì của Chung Tử Kỳ đã vang dội, vài người thấy Chung Tử Kỳ thu quán thì rất uể oải, Chung Tử Kỳ nói ngọt: "Hôm nay bán đến đây thôi, hôm nay là ngày đầu tiên ta mở quán, không ngờ lại được mọi người yêu thích, cho nên không chuẩn bị đủ vật liệu, ngày mai ta sẽ mang nhiều một chút, cam đoan mọi người ăn đủ được không?"
"Được, có lời này của ngươi, ngày mai ta nhất định sẽ ăn hai chén." Có người kêu lên.
Chung Tử Kỳ cười ha ha đáp lại: "Vị đại thúc này nói rất hay, ta sẽ nhớ kỹ ngài." Người sảng khoái đều có thể làm người khác thích, hơn nữa còn là ca nhi trắng trẻo.
Trước khi đi, Chung Tử Kỳ cố ý làm một bát mì lạnh đưa cho Tống đại thúc cách vách, cũng nói lời cảm ơn: "Hôm nay cám ơn Tống thúc thúc, làm phiền thúc rồi."
Tống đại thúc đã thèm món mì lạnh này từ lâu, cho nên lúc này cũng không từ chối: "Được, nói đến chuyện này, ta còn phải cám ơn ngươi, hôm nay nhờ ngươi mà ta bán lời hơn một chút."
"Vậy thì tốt rồi, sau này lại quấy rầy Tống đại thúc rồi."
"Mỗi ngày đều như vậy mới tốt."
Chung Tử Kỳ thu quán, có người vui mừng có người tiếc nuối, đương nhiên người vui mừng chính là những người cũng bán đồ ăn lạnh, bởi vì lúc Chung Tử Kỳ mở quán thì một nửa số khách bị Chung Tử Kỳ cướp lấy, bây giờ Chung Tử Kỳ đã đi cho nên lượng khách cũng khôi phục lại, mà người tiếc nuối chính là những người bán hàng xung quanh Chung Tử Kỳ, nhưng mà thành quả hôm nay cũng đủ khiến bọn họ cười toe toét cả ngày rồi.
Chung Tử Kỳ cũng không biết suy nghĩ của những người đó, Triệu Thăng đẩy xe đẩy về nhà Hoàng A mẫu, Hoàng A mẫu đã biết Chung Tử Kỳ buôn bán rất tốt, bởi vì nhà họ ở gần bến tàu, một chút gió thổi cỏ lay đều biết được, huống chi lúc Triệu Thăng đến mua rau dưa còn tiện tay đem cho bọn họ một chén mì lạnh, cuối cùng ngay cả hắn nấu cơm nhiều năm cũng không thể không kêu một tiếng bội phục.
"Hoàng A mẫu, đây là mười văn tiền, là tiền thuê hôm nay, ngài nhận lấy đi, quấy rầy ngài rồi." Chung Tử Kỳ đưa mười văn tiền cho Hoàng A mẫu.
Hoàng A mẫu nhíu mày: "Sao lại nhiều thêm hai văn, chẳng phải chúng ta đã nói là tám văn sao?"
"Chúng ta còn đến múc nước nữa mà, cửa nhà đã sắp bị chúng ta đạp đổ rồi, không đưa thêm chút tiền thì rất ngại." Chung Tử Kỳ nói lời thật lòng.
"Ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng, còn nữa, ngươi mua rau dưa đều trả tiền, cho nên ta không thể thu tiền này." Hoàng A mẫu từ chối, hắn cũng không phải hạng người thấy tiền liền sáng mắt, hắn cảm thấy hài tử này rất đáng thương. Cho nên không muốn chiếm tiện nghi của hắn.
Chung Tử Kỳ cứng gắt nhét tiền vào tay Hoàng A mẫu: "Ngài nhận đi, hôm nay ta bán không tệ, nếu ngài không lấy thì sau này làm sao ta dám làm phiền ngài nữa."
"Nhận lấy đi, Hoàng A mẫu." Triệu Trữ cũng nói, trên mặt còn có tươi cười vui sướng.
"Này... Được rồi. Ta sẽ nhận, ngươi hài tử này." Hoàng A mẫu cười lắc đầu, trong lòng cảm thấy rất thích, đáng tiếc là đã thành thân, nếu không...
Chung Tử Kỳ gửi mì và đồ gia vị ở chỗ Hoàng A mẫu, hắn tin tưởng thái độ làm người của Hoàng A mẫu và Hoàng đại thúc, hắn chỉ đẩy xe và nồi gốm về nhà. Trước khi về còn đến tiệm gạo mua hơn hai mươi cân gạo tấm, còn mua thêm một ít mì, đều gửi lại ở chỗ Hoàng A mẫu.
Lại đến hàng thịt mua mấy cân xương cốt, ba cân thịt ba chỉ, trên đường trở về, Chung Tử Kỳ vui vẻ nói: "Đến nhà ta đi, ta nấu cho các ngươi ăn."
Triệu Trữ và Triệu Thăng không từ chối, bọn họ cũng muốn chúc mừng một chút để thể hiện sự vui vẻ trong lòng.
Một đường trở lại thôn Triệu gia, trên đường đi còn gặp thôn dân khác, thấy bọn họ liền hỏi: "Các ngươi đi đâu thế? Còn đẩy cái bình lớn."
"Không có gì đâu, chúng ta chỉ vào trấn bán mì thôi." Chung Tử Kỳ không định giấu giếm, sớm muộn gì thì mọi người cũng biết, huống hồ hắn còn muốn thu mua trái hồng và dưa leo, cho nên không thể giấu được.
"Ôi, Kỳ ca nhi thật lợi hại, bán được bao nhiêu?" Có người xen vào hỏi, ai cũng không tin một ca nhi choai choai lại có thể kiếm tiền, sinh ý trên trấn đâu dễ kiếm như vậy. Đừng thấy người trong thôn thường vào trấn, thật ra người có năng lực kiếm tiền ở trong trấn đều khiến mọi người hâm mộ. Giống như trước kia, Triệu Chính An thường làm việc trong trấn, cho nên khiến mọi người nhìn mà thèm thuồng, bây giờ hắn trở thành thằng ngốc, lại càng có nhiều người cười nhạo và vui vẻ trong lòng.
Nhưng mà hâm mộ thì hâm mộ, lòng ghen tỵ cũng không giảm bớt, nhìn thấy nhà khác sống tốt hơn nhà mình thì sẽ cố gắng chửi bới. Ví dụ như việc buôn bán của Chung Tử Kỳ truyền khắp thôn Triệu gia, người hiểu lí lẽ sẽ lắc đầu thở dài, cảm thấy ca nhi Chung Tử Kỳ sống không dễ dàng, người ghen tỵ sẽ không tích đức như vậy, xuất đầu lộ diện, không tuân thủ nữ tắc, thậm chí còn thông đồng với hán tử, từ nào khó nghe cũng được nói ra.
Chung Tử Kỳ về nhà, cũng không gấp gáp nấu cơm, hắn lấy túi tiền trong ngực ra đổ lên bàn. Bốn người ngồi xung quanh bàn, ánh mắt toả sáng loè loè, Chung Tử Kỳ, Triệu Trữ và Triệu Thăng nhìn thấy nhiều tiền cho nên rất vui vẻ, mà Triệu Chính An thì thấy bọn họ vui vẻ nên cũng vui vẻ theo.
Chung Tử Kỳ đếm đếm, tổng cộng có hai trăm bảy mươi văn tiền, nói cách khác, hôm nay bọn họ bán được năm mươi bát mì, nhiều hơn dự định của hắn mười bát, Chung Tử Kỳ lạnh nhạt thế nào cũng không nhịn được mà cười khúc khích, hắn lấy ba mươi văn trả cho Triệu Thăng và Triệu Trữ mỗi người mười lăm văn tiền, hai người đã giúp hắn cả ngày rồi, hơn nữa Triệu Trữ còn giúp hắn nấu mì, nếu không một mình hắn không thể nào làm được nhiều như thế, xem như là bọn họ xứng đáng nhận được.
"Này... Này nhiều lắm." Triệu Thăng giật mình, vội vàng đẩy trở lại, ngay cả phụ thân hắn ra ngoài làm việc cả ngày mà tiền lương cũng chỉ bảy tám văn, lần này hắn kiếm được nhiều hơn phụ thân hắn, như vậy đâu được.
"Không phải ta đã nói ta đến giúp ngươi thôi mà." Triệu Trữ cũng không đồng ý, hắn sẽ không lấy tiền, A mẫu hắn đã nói, mục đích không phải là kiếm tiền, chủ yếu là đến học tập thái độ làm người của Tử Kỳ.
"Đây là các ngươi xứng đáng nhận được, ban đầu chúng ta đã nói rồi mà, Thăng ca đến giúp đỡ, một ngày mười văn tiền, hôm nay nhờ có hai người, nếu không chắc chắn ta và Chính An sẽ không làm được, ở đây có mười văn tiền mà chúng ta đã nói, năm văn tiền còn lại là lão bản ta thưởng cho các ngươi, nên nhận đi, nếu không lão bản ta sẽ tức giận mà sa thải hết các ngươi." Chung Tử Kỳ nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Triệu Trữ bị chọc nở nụ cười, nghĩ nghĩ vẫn là nhận lấy, mỗi lần Tử Kỳ quyết định hắn đều không thay đổi được, hắn cũng không muốn phí võ mồm, chính là sau này nhất định phải làm nhiều việc hơn nữa. Triệu Thăng nhìn thấy đệ đệ nhận, cho nên cũng nhận luôn.
Lúc này Chung Tử Kỳ mới vừa lòng gật đầu.
"Nương tử, ta đói bụng." Giọng nói khàn khàn của Triệu Chính An vang lên.
Chung Tử Kỳ vừa nghe thấy giọng Triệu Chính An liền nhớ mình vừa quên mất hắn, vội vàng hỏi: "Cổ họng có đau không? Đều do ta, vội vàng mãi rồi quên mất ngươi luôn." Hắn lo làm mì mà quên mất việc Triệu Chính An hét to hơn nửa ngày, giọng nói cũng khàn khàn, nói thật, hắn có hơi đau lòng.
"Không đau." Triệu Chính An ngoan ngoãn lắc đầu, cả người có vẻ không có tinh thần.
Sao Chung Tử Kỳ có thể tin lời Triệu Chính An được chứ, hắn đã từng trải qua chuyện như vậy, khi ở công ty diễn thuyết, chỉ nói bình thường hai tiếng mà miệng lưỡi khô khan, cổ họng cũng nóng rát, huống chi Triệu Chính An kêu gào đến trưa, hắn vỗ vỗ đầu Triệu Chính An, đau lòng: "Ngươi và Thăng ca với Triệu Trữ chờ ta một chút, ta đi nấu cơm." Nói xong, Chung Tử Kỳ nghĩ nghĩ rồi thêm một câu: "Hôm nay Chính An thật lợi hại, giúp ta không ít việc đó."
Quả nhiên, Triệu Chính An nghe thấy thế liền lên tinh thần, trên mặt xuất hiện tươi cười ngốc nghếch ngày xưa.
"Ta giúp ngươi." Triệu Trữ đứng dậy nói.
"Không cần, ta làm rất nhanh, các ngươi ở đây nghỉ ngơi đi." Chung Tử Kỳ khoát tay, một mình đi vào phòng bếp.
Hắn nhớ lần trước mình hái được rất nhiều lê, tìm tìm kiếm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy, may mà chưa hư. Chung Tử Kỳ đem đi rửa sạch, gọt vỏ, bắt nồi lên bếp, nước chưa sôi thì bỏ lê vào rồi thêm chút đường trắng, đun hai ba phút rồi bưng ra. Chia làm ba bát: "Uống chút nước lê đi, thanh giọng."
"Nước lê?" Triệu Trữ nhìn thấy bát nước nóng hầm hập: "Luộc? Ăn ngon không?"
"Ăn ngon không không quan trọng, quan trọng là nó tốt cho cổ họng, nghe lời ta, để nguội chút rồi uống hết đi." Chung Tử Kỳ khuyên.
"Hi hi, ngươi đau lòng Triệu Chính An nhà ngươi chứ gi? Vừa nghe nói cổ họng đau liền vội vàng đi làm." Triệu Trữ đùa giỡn. Bởi vì hắn và Triệu Thăng không có kêu gào, cho nên không tồn tại vấn đề cổ họng không thoải mái.
Chung Tử Kỳ trừng Triệu Trữ, còn chỉa chỉa vào trán hắn: "Nói gì đó, các ngươi không uống thì quên đi, đều cho Triệu Chính An."
Triệu Thăng nhanh chóng bảo vệ bát nước của mình, hắn chưa nói gì hết, không thể giận chó đánh mèo.
Triệu Trữ cũng cười lấy lòng: "Nói sai rồi, ngươi xem cái miệng thối của ta kìa, chắc chắn là Tử Kỳ đau lòng chúng ta, ta sẽ uống ngay."
Lúc này Chung Tử Kỳ mới vừa lòng, trước khi đi còn dặn dò Triệu Chính An: "Coi chừng bỏng, biết chưa?"
"Đã biết, nương tử." Triệu Chính An ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Chung Tử Kỳ mới rời đi, ở nơi mọi người không chú ý, hai lỗ tai hắn hồng hồng.
Chung Tử Kỳ nhíu mày bất mãn với cảm xúc khác thường đột nhiên xuất hiện trong người mình, hắn lắc đầu xua đuổi nó đi, bắt tay vào việc nấu cơm, vẫn như cũ là một nửa gạo trắng trộn với một nửa gạo lức, trước mắt hắn vẫn chưa có nhiều tiền đến nỗi có thể ăn gạo trắng, sẽ bị người ta nói là không biết tiết kiệm, phải biết rằng, trong thôn này chỉ có người giàu mới có thể ăn gạo trắng, những nhà bình thường đều ăn gạo lức, gạo trắng chỉ ăn vào ngày tết.
Nhóm lửa nấu cơm xong, Chung Tử Kỳ bắt tay vào việc nấu đồ ăn. Ba cân thịt ba chỉ, cũng đủ cho bọn họ ăn no say. Chung Tử Kỳ rửa thịt rồi cắt một nửa thành sợi mỏng, một nửa cắt thành khối.
Nấm hương lần trước hắn hái trong núi đã được phơi khô, cho nên hắn đem đi ngâm nước.
Mỡ trong nồi đã nóng, Chung Tử Kỳ bỏ thịt heo cắt thành sợi mỏng vào trong đảo đều đến khi mỡ trong thịt ba chỉ bị ép ra gần hết thì cho thêm hành và vài tép tỏi đã được giã nhuyễn. Sau đó thêm xì dầu, đường, rượu gạo, muối tinh, lại cho thêm chút nước cho ngập thịt, chậm rãi nấu dưới lửa vừa. Món này có tên là thịt kho, thật ra nếu có đường phèn thì ăn mới ngon, nhưng mà ở đây không có đường phèn cho nên hắn chỉ có thể lui một bước sử dụng đường trắng. Thế nhưng mùi vị vẫn như cũ. Khoảng ba bốn mươi phút sau là có thể ăn.
Lúc này, nấm hương đã được ngâm mềm rồi, Chung Tử Kỳ cắt bỏ phần rể bị bẩn rồi rửa sạch đặt sang bên cạnh. Buổi sáng còn dư chút canh xương, hắn bắt lên bếp rồi bỏ thịt ba chỉ đã cắt thành từng khối và nấm hương vào, sau đó cho thêm hành, gừng, còn có đại hồi, xì dầu, rượu gạo, đường trắng và lượng nước vừa phải rồi đun dưới lửa nhỏ.