Trương Tư Ninh hít hít mũi rồi giải thích qua loa lý do vừa nãy khóc cho Vệ tiên sinh nhà mình nghe, vừa nói vừa đưa chi phiếu trong tay cho anh xem: “Anh xem, đây là của hồi môn ông nội cho em, ông lo lắng sau này anh sẽ đối xử với em không tốt, ông nội nói trong tay có tiền sẽ không phải lo lắng gì nữa, sau này em không cần phải nhìn sắc mặt anh mà sống.”
Vệ Cẩm Huyên nghe xong dở khóc dở cười, véo cái mũi đã đỏ ửng lên vì khóc của cô, dịu dàng nói: “Đây là tâm ý của ông nội, em cất đi, sau này chúng ta sẽ đền đáp ông bằng cách khác.” Anh rất hiểu hoàn cảnh nhà vợ mình, cũng biết cô có khúc mắc với người thân, cho nên đến nay anh vẫn giữ thái độ xa cách và thận trọng với những người này. Thậm chí hôm nay nhìn thấy ông cụ, cũng không thật sự kính trọng.
Nhưng lúc này, cách nhìn của anh đối với ông cụ đã tốt hơn, ít nhất, lão ông này cũng thật lòng yêu thương cháu gái mình, có thể ở một khía cạnh nào đó ông đã không cân nhắc kỹ, nhưng tình cảm dành cho cô là chân thành không lẫn chút tạp chất. Chỉ một điểm này đã khiến Vệ tiên sinh mở lòng tôn kính ông cụ.
Trương Tư Ninh dạ một tiếng, đáng thương nhìn anh bàn bạc: “Herman, sau này em muốn đưa ông nội đến Vũ Lăng chăm sóc, ông ở với Hàng Yến không tốt, chú thím út thì sợ ba em nên không dám đón ông nội về ở cùng.” Ông ba đại gia của cô vừa kiêu ngạo vừa sĩ diện, cho rằng ông ta là con cả trong nhà, cha mẹ phải ở cùng ông ta, nếu không mọi người sẽ nghĩ ông ta bất hiếu. Suy nghĩ rất cố chấp, nhưng ông ta là trụ cột của Trương gia nên không ai dám làm trái ý.
Vệ Cẩm Huyên ủng hộ, anh nói được: “Chỉ cần em vui, sao cũng được hết.” Nói xong vỗ vỗ lưng cô, hôn lên trán cô một cái: “Tư Ninh ngoan, đừng buồn nữa, em khóc anh thương lắm.”
Những lời ngọt ngào của người mình yêu luôn là liều thuốc an ủi tốt nhất, Trương Tư Ninh mím môi mỉm cười, hai má lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện, vô cùng đáng yêu. Vệ tiên sinh nhìn thấy rất vui, mỗi khi cô cười, thế giới của anh bừng sáng tươi đẹp như ánh mặt trời rực rỡ ngày đông.
Ông nội Trương sĩ diện ở trong nhà vệ sinh rửa tay mãi một lúc lâu sau mới lấy lại dáng vẻ trưởng bối từ từ đi ra. Nhìn thấy cháu gái bảo bối nhà mình đang đóng tổ trong ngực người đàn ông khác, liền nổi lửa giận, giận xong mới chợt nhớ ra người ta đã là vợ chồng, ôm ấp nhau cũng là chuyện hợp pháp nên toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, ủ rũ, ỉu xìu, vừa chán nản vừa không cam lòng.
Sao lại thích một người đàn ông què quặt như vậy chứ?!
Sao có thể thích người đàn ông như vậy chứ!
Ông cụ nghĩ thế nào cũng cảm thấy tim máu sôi sục, nhưng vì cháu gái, nên nhịn.
Ba người lại ngồi xuống, ông nội Trương nhìn Vệ Cẩm Huyên, miễn cưỡng nở nụ cười cứng nhắc, ra vẻ ôn hòa nói: “Tiểu Vệ à, Tư Tư nhà chúng tôi là đứa nhỏ rất tốt, từ nhỏ đã được cưng chiều như hoa như trứng, lớn lên trong mật ngọt, chưa từng chịu khổ, chưa từng vất vả, ta đã nghe Tư Tư nói hoàn cảnh của cậu, cậu là đứa nhỏ tốt,” nói tới đây, vẻ mặt của ông cụ có chút méo mó, hít mấy hơi thật sâu mới nói tiếp: “Ta giao phó nó cho cậu, sau này nếu nó có làm sai điều gì, có chỗ nào không tốt, cậu lớn hơn nó, tầm nhìn rộng, cố nhường nhịn nó một chút.”
Vệ tiên sinh rất trịnh trọng nói: “Ông yên tâm, cô ấy còn quan trọng hơn cả tính mạng của con.” Lời này phân lượng không nhẹ, nhưng trong lòng ông cụ không mấy tin, chỉ nghĩ anh ba hoa, nói cho dễ nghe mà thôi. Quan trọng hơn tính mạng? Trên đời này có ai không luyến tiếc sinh mệnh của mình? Cho nên ông không tin cũng không hi vọng người đàn ông trước mắt này thật sự xem cháu gái mình quan trọng hơn tính mạng, chỉ cần không ức hiếp nó là tốt rồi.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt ông nội Trương cũng không biểu hiện gì chỉ phảng phất lộ ra nét vui mừng mỉm cười: “Tốt tốt, ta yên tâm giao Tư Tư cho cậu, tiểu Vệ à, mặc dù người Trương gia đều ở Phúc Kiến, nhưng nhà chúng tôi cũng có chút mặt mũi ở đây, sau này nếu cậu có chuyện gì cũng đừng khách khí, đều là người một nhà, giúp đỡ hỗ trợ nhau mà thôi.”
Đây cũng tựa như một lời cảnh báo, ông cụ muốn nói cho anh biết, người của Trương gia không dễ bị ức hiếp, nếu cậu dám bắt nạt cháu gái tôi, chúng tôi cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
Trương Tư Ninh nghe thấy vậy nước mắt lại lưng tròng, Vệ tiên sinh vờ như không hiểu lời cảnh báo của ông cụ, mỉm cười gật đầu: “Ông nội, ông yên tâm, con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, nếu đã cưới cô ấy, con sẽ vì cô ấy chịu trách nhiệm.”
Những lời này có thể khiến ông cụ hài lòng hơn cái gì mệnh, sinh mệnh kia rất nhiều, nét cười trên khuôn mặt ông nội Trương rất chân thành, ánh mắt cũng dịu lại. Sau đó ông cụ bảo Trương Tư Ninh tránh mặt một lát: “Ông muốn nói mấy câu với tiểu Vệ, con vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi đi.” Ngay câu đầu tiên đã đuổi cháu gái đi rồi.
Trương Tư Ninh thầm cảm thấy buồn cười, nhưng ông nội như vậy lại khiến cô cảm thấy ấm áp vui vẻ, vô cùng thỏa mãn.
Ông nội nói gì với Vệ tiên sinh, Trương Tư Ninh không biết, cô cũng không cố truy hỏi ông xã nhà mình, thực ra nghĩ một chút cũng có thể đoán được, không ngoài mấy lời tha thiết dặn dò mà thôi.
Buổi tối ông cụ ở lại ăn một bữa cơm với cháu gái và cháu rể, nghe cháu gái nói muốn đón mình đến Vũ Lăng ở một thời gian, ông cụ rất xúc động. Ông và con dâu Hàng Yến không nhìn mặt nhau, cháu trai Tôn Nghị cũng không thích ông lão lọm khọm thích quản đông quản tây, con trai đứng kẹp giữa mỗi khi có chuyện gì luôn ba phải, con trai thứ hai và vợ nó thì luôn nhìn sắc mặt của anh cả mà làm việc, con gái út trong nhà còn có bố mẹ chồng, ông đến cũng không thích hợp.
Bà bạn già vừa mất, ông có mục rửa cũng không ai quan tâm.
Ông cụ không còn làm ra vẻ nghiêm chỉnh nữa, ông nói: “Được ah, để ông sắp xếp, sắp xếp ở đây xong, mấy hôm nữa ông sẽ đến Vũ Lăng, đúng lúc nhìn xem nhà hàng cháu gái ông mở.”
Trương Tư Ninh nghe được câu trả lời chắc chắn, lập tức mỉm cười rạng rỡ.
Vốn dĩ Trương cô nương và Vệ tiên sinh lên kế hoạch sẽ ở lại Phúc Kiến khoảng hai ba ngày, cô muốn đến thăm mộ ông bà ngoại, đốt chút giấy tiền vàng. Nhưng đáng tiếc kế hoạch không theo kịp biến hóa, mới sáng sớm hôm sau, trại an dưỡng ở Vũ Lăng gọi điện tới, nói Vệ Trân Trân làm loạn đòi xuất viện, ầm ĩ rất khủng khiếp, thậm chí còn có hành động tự tổn thương chính mình.
Sau khi Trương Tư Ninh nghe tin tức đó không biết nói gì luôn, không còn cách nào khác chỉ có thể vội vàng gọi điện thoại tạm biệt ông nội, vội vã lên máy bay chạy về Vũ Lăng với Vệ tiên sinh.
Máy bay hạ cánh, lão Trịnh và Tần Chu đã có mặt đợi sẵn ở sân bay, hai chiếc xe, cộng thêm nhóm bốn người tiểu Trịnh, tám người ngồi vừa đủ. Tiểu Trịnh lái xe thay Tần Chu, Tần Chu ngồi ở vị trí phó lái xoay người lại báo cáo tình hình với ông chủ: “Tôi đã đến bệnh viện xem qua, tình trạng của Vệ tiểu thư thật sự không tốt lắm, liên tục làm ầm lên đòi xuất viện, nói là phải về Mỹ cứu Sầm Giang.”
Cứu Sầm Giang?
Trương Tư Ninh hiếu kỳ, nhìn về phía Vệ Cẩm Huyên: “Không phải vẫn chưa nói cho cô ấy nghe chuyện của Sầm Giang sao?”
Vệ tiên sinh trầm mặt, thản nhiên nói: “Chúng ta không nói, vậy chỉ có thể là người của Sầm gia nói thôi.” Sau cùng cười lạnh một tiếng khiến người ta dựng thẳng hết tóc gáy.
Có điều người Sầm gia quả thật đặc sắc hiếm thấy, hết dùng chiến thuật vu hồi thông qua người khác tiếp cận, lôi kéo tình cảm của Vệ Cẩm Huyên, thì lại làm chuyện tiểu nhân đi hạ thuốc người ta, không phải sớm nói thẳng ra với Vệ Trân Trân luôn là được rồi sao, cần gì phải đi hết đường ngang ngõ tắt, đắc tội với người ta, rồi mới nghĩ tới chuyện đi thẳng một mạch như vậy, hứng thú cũng thật lạ!
Hình thức tư duy của những người này quả thật khiến người ta không dám khen tặng.
......
Mặc dù xe đi với tốc độ khá nhanh, cũng không có kẹt xe hay xảy ra chuyện gì bất ngờ, nhưng trại an dưỡng cách sân bay khá xa, khi đến nơi đã hơn mười hai giờ trưa.
Vệ Cẩm Huyên không cho Trương Tư Ninh đi theo, sợ dáng vẻ điên loạn của em gái sẽ làm cô sợ hãi, anh nói: “Anh dẫn theo Tần Chu vào đó, em đợi trong xe, được không?”
Tuy là câu hỏi, nhưng Trương Tư Ninh nghe thấy sự khẳng định trong đó. Đối với chuyện này, cô đương nhiên không yêu cầu quá đáng, lần trước đến nơi khám bệnh nhìn thấy cảnh tượng đó, thỉnh thoảng nhớ lại, trên tay vẫn còn sởn gai ốc, rất đáng sợ.
Vệ tiên sinh dẫn theo Tần Chu vào trong, Trương Tư Ninh không có việc gì làm liền lấy di động ra chơi game, tiểu Trịnh đang ngồi phía trước bỗng nhiên gọi bà chủ, Trương Tư Ninh uhm? một tiếng, ngẩng đầu lên, tiểu Trịnh xoay người ngượng ngùng gãi đầu: “Cái kia, hôn lễ của cô và Vệ tiên sinh, này…..phù rể….uhm….Cô xem tôi có thích hợp không?”
Trương Tư Ninh phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó gật đầu nói: “Được, thích hợp mà, để tôi về nói với Vệ tiên sinh một tiếng anh làm phù rể.”
Khuôn mặt Tiểu Trịnh nở nụ cười tươi rói: “Cám ơn bà chủ, cô yên tâm, chắc chắn hôm đó tôi sẽ không để cô và Vệ tiên sinh mất mặt đâu!”
Trương Tư Ninh thấy anh ta cao hứng như vậy, cũng mỉm cười theo: “Sao anh lại muốn làm phù rể? làm phù rể vất vả lắm.” Ở tiệc cưới, Vệ tiên sinh là người có quyền, không ai dám chuốc rượu anh, vậy không phải phù rể hứng hết sao?
Tiểu Trịnh cười ngượng ngùng: “Ở quê tôi có phong tục, nếu làm phù rể cho người ta thì năm sau phù rể có thể thành chú rể. Tôi cũng lớn tuổi rồi, muốn có điềm tốt, có thể sớm tìm được đối tượng kết hôn.”
Trương Tư Ninh: -_-
Khoảng hơn một giờ chiều Vệ Cẩm Huyên mới đi ra, anh đi trước, Tần Chu theo sau. Nét mặt Vệ tiên sinh lạnh như sương giá, ngồi vào xe rồi mà khuôn mặt vẫn đen thui, như thể ai thiếu nợ anh mấy trăm vạn không trả. Trương Tư Ninh nhét di động vào ba lô, cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Vệ tiên sinh bảo tiểu Trịnh lái xe về nhà, sau đó đưa tay kéo vợ yêu vào lòng, thở dài: “Trân Trân thật sự rất ngang bướng, cho dù anh nói thế nào, nó cũng cương quyết lập tức sang Mỹ cứu Sầm Giang. Cơ bản nó không chịu nói chuyện phải trái, cứ càn quấy, giả ngây giả dại.”
Trương Tư Ninh chớp chớp mắt: “Đây là sức mạnh của tình yêu đích thực sao?”
Tình yêu đích thực cái khốn kiếp gì! Vệ tiên sinh thầm văng tục, anh giơ tay gõ vào đầu cô, nhưng sắc mặt đã thư giãn hơn rất nhiều, mở miệng nói: “Anh sẽ không bỏ qua chuyện này nữa, Sầm gia làm lần một lần hai anh còn có thể nhẫn nại, đến lần này là quá đáng rồi, thật xem anh như quả hồng mềm mà.”
Trương cô nương vỗ vỗ vai anh: “Đừng nóng giận, họ cũng là sốt ruột cứu người thôi, mặc dù cách làm khiến người ta chán ghét, nhưng anh thử nghĩ xem, người thân nhất bị bệnh tật giày vò, chữa trị không tốt sẽ về với ông bà luôn, hy vọng duy nhất lại ở ngay trước mắt, nếu bọn họ mặc kệ không làm gì thì mới kỳ lạ đó.” Cô còn nói: “Tất nhiên, phương pháp của họ không đúng, cho dù chúng ta muốn cứu người, cũng không thể làm không không như vậy, cũng phải để Sầm gia trả lại một cái giá tương xứng, dù sao cũng là người đàn ông độc đinh duy nhất trong nhà họ mà!” Mặc dù cứu người là Vệ Trân Trân, nhưng chắn chắn không thể nào làm không không được, như vậy quá lợi cho Sầm gia rồi, Vệ tiên sinh cũng vì cô nàng Trân Trân này mà bị Sầm gia ức hiếp một lần.
“Sao em biết anh muốn cứu người.” Vệ Cẩm Huyên buồn cười hỏi lại, tay trái của anh nắm lấy bàn tay phải cô, mười ngón tay đan vào nhau.
“Dù sao cũng là mạng người mà, nếu không giúp, nói ra không phải là kết thù sao, mặc dù Vệ tiên sinh nhà chúng ta rất quyền lực, nhưng loại kẻ thù như thế này…không có vẫn tốt hơn. Ngài không nghe người ta nói sao, xông pha trên giang hồ sớm muộn gì cũng đụng phải ân oán, còn có câu, đi bên bờ sông có giày nào không ướt? Chỉ nên kết thêm bạn chứ đừng tùy tiện kiếm thêm kẻ thù.”