Ngày Em Đến

Chương 103

Năm tháng sau.

Trương Tư Ninh đậu xe xong bước xuống đi ra phía sau ôm nhóc con vô cùng ngoan ngoãn không khóc không làm loạn đang ngồi trên ghế an toàn cho trẻ em ra, hôn một cái lên khuôn mặt mũm mĩm trắng hồng, khen ngợi: “Khoai tây nhà chúng ta thật là một em bé ngoan mà!”

Bây giờ Vệ khoai tây đã gần một tuổi rưỡi, mặc dù không hiểu rõ mẹ đang nói gì nhưng cũng biết mẹ đang khen mình, nên cái miệng bé xíu xiu nhe răng cười toe toét, gọi “Ma ma.” Âm thanh ngọng nghịu mềm mại. Mặc dù cân nặng của cu cậu đã vượt hơn chỉ tiêu một chút, Vệ phu nhân lại mảnh khảnh nên ôm con khá vất vả, nhưng cứ nhìn cái mặt ngốc nghếch của cu cậu là lại muốn ôm vào lòng, cô nâng cái mông của nhóc con lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đẩy cửa xe ra, đưa tay xách một cái túi đã chuẩn bị trước, cười nói với nhóc con: “Đi thôi, cho ba nhóc bất ngờ nào.”

Cô đi vào theo lối cửa chính của tòa nhà Hoa Tín, dọc đường đi tất cả nhân viên đều rối rít nhường đường cho bà chủ và cậu chủ nhỏ, hết sức ân cần chào hỏi: “Vệ phu nhân, xin chào.” Hiện tại hầu như mỗi ngày Trương Tư Ninh đều tới Hoa Tín một lần, cô mở nhà hàng cách Hoa Tín không xa, rất thuận tiện để đưa cơm tình yêu hàng ngày. Có khi cô mang theo nhóc con, có khi không cho nhóc đi cùng, vì số lần tới quá nhiều nên tất cả nhân viên của công ty đều biết, vợ chồng ông chủ rất ân ái, có thể nói là tấm gương điển hình.

Hoa Tín không có lối đi đặc biệt dành riêng cho tổng giám đốc như Bác Lãng, cho nên để ra vào nơi này hoặc là đi cầu thang lối cửa sau hoặc sử dụng thang máy ở cửa trước. Dĩ nhiên vẫn có thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, văn phòng của Vệ tiên sinh ở tầng hai mươi bảy, rất cao, đi cầu thang là chuyện không thể nào nghĩ tới được.

Trương Tư Ninh ôm nhóc con mũm mĩm hì hục ra khỏi thang máy, đúng lúc Tần Chu từ phòng làm việc đi ra, nhìn thấy Trương Tư Ninh, vội vàng gọi Vệ phu nhân, cánh tay đang tính đóng cửa văn phòng lại đẩy cửa mở ra, rồi di chuyển sang chỗ khác nhường đường cho hai mẹ con. Trương Tư Ninh nhìn Tần Chu mỉm cười, bảo nhóc con gọi chú, Vệ khoai tây là một nhóc con rất thông minh đã đi theo mẹ đến đây chơi nhiều lần rồi nên rất quen thuộc với Tần Chu, nghe mẹ nói liền há cái miệng bé xíu kêu ‘chú chú’, mặc dù không nói rõ như khi gọi ba mẹ, nhưng nghe qua cũng có thể hiểu được.

Tần Chu rất thích tiểu Mũm mĩm này, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ khoai tây ‘moah moah’ mấy tiếng rồi mới rời đi.

Sau khi Trương Tư Ninh chào Tần Chu xong đi vào phòng làm việc, Vệ tiên sinh vẫn còn đang gọi điện thoại. Thấy bà xã ôm con vào, vì vừa rồi anh đã nghe tiếng ồn ào ngoài cửa nên cũng không ngạc nhiên, chỉ nhìn vợ yêu và con trai mỉm cười, dùng khẩu hình miệng ra hiệu sẽ xong nhanh thôi.

Vệ Khoai Tây vừa nhìn thấy papa liền hoạt bát nháo động hẳn lên, mặc kệ có phải lúc này pa pa nhóc đang gọi điện thoại hay không, há miệng i i a a kêu pa pa, còn muốn Trương Tư Ninh thả cu cậu xuống, muốn đi tìm pa pa. Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời vừa rồi biến mất không chút tung tích, cái này đều do pa pa nuông chiều quá thành ra như vậy.

Âm thanh của nhóc con rất lớn, vang rất xa, đối tượng đang trò chuyện với Vệ tiên sinh nghe thấy giọng nói của cu cậu, không biết nói gì với Vệ Cẩm Huyên, chỉ thấy anh mỉm cười: “Được, đến lúc đó anh đưa hai mẹ con ra sân bay đón chú.”

Cúp điện thoại xong, Vệ Cẩm Huyên vội vàng chống gậy đứng lên hỏi: “Không phải em nói hôm nay không có thời gian tới đây sao,” vừa đi tới sofa ngồi xuống, để gậy sang một bên, giơ hai tay ôm nhóc con đáng thương đang muốn khóc nhưng quyết không khóc, nói với bà xã: “Lại bắt nạt nó rồi.”

Trương Tư Ninh cảm thấy mình đúng là oan thấu trời xanh, cô bĩu môi nói: “Nó đòi anh, không phải anh đang nói chuyện điện thoại sao, em chỉ vỗ mông nó có hai cái, trừng mắt liếc nó một cái mà thôi.”

“Vậy mới nói em đánh con, trừng con làm gì? Cho dù con có quấy anh gọi điện cũng không sao, ai có thể vì con anh gọi ba mà cúp điện thoại của anh chứ?”

Trương Tư Ninh câm nín, ngắm nhìn…..trần nhà, cái này, đúng là làm hư con mà, thật hết nói nổi! Sau này chuyện dạy dỗ nhóc con này chắc chắn không thể nào trông cậy vào anh được!

Vệ Cẩm Huyên rất nhanh đã dỗ được nhóc con vui vẻ cười khanh khách không ngừng, Trương Tư Ninh đã đầu hàng ông xã mình rồi, tình thương của người mẹ trong anh còn bao la hơn cô nữa. Cô lấy hộp thức ăn trong túi, xếp từng thứ từng thứ ra, đưa cho anh đôi đũa: “Anh ăn đi, vừa rồi em có hỏi Tần Chu, buổi trưa anh vẫn chưa ăn cơm nữa! Cũng may là em đến kiểm tra bất ngờ, nếu không sẽ không biết Vệ tiên sinh nhà em lại thích giảm cân như vậy.”

Thấy giọng điệu cô vợ nhỏ châm chọc như vậy, Vệ tiên sinh khục khặc ho mấy tiếng, trước đó anh đã đồng ý với cô cho dù sau này công việc có bận rộn tới mức nào cũng sẽ ăn cơm đúng bữa, hôm nay quả thật có khá nhiều việc, loay hoay mãi đến tận lúc này, nếu cô không tới, anh cũng chuẩn bị kêu nhà hàng mang thức ăn sang. Chỉ là vận số không tốt, bị bà xã bắt quả tang.

Trương Tư Ninh lười so đo với anh, chính xác mà nói, cô đúng là bị anh làm cho tức chết mà. Cô ôm con lại, không để cho anh đút nhóc con ăn nữa: “Con mới ăn rồi, anh không thấy bụng nó phồng lên đây nè!”

Vệ tiên sinh chiều con đến vô pháp vô thiên, anh xoa xoa cái bụng tròn xoe của Vệ tiểu béo, quả thật no tròn, anh nhìn con với vẻ mặt tiếc nuối, cúi đầu tránh ánh mắt trong trẻo mong chờ của Vệ khoai tây, bắt đầu tập trung ăn bữa trưa tình yêu muộn này.

Trong vấn đề dạy dỗ con cái, Vệ tiên sinh rất có trách nhiệm mà nói rằng, bà xã anh mới là chuyên gia, còn anh chỉ gây thêm rắc rối mà thôi.


Ăn cơm xong, Trương Tư Ninh lại đưa nhóc con qua cho anh bế, vừa thu dọn hộp cơm vừa hỏi: “Vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với ai vậy ạ? Tính đi sân bay đón ai?”

Dường như nghĩ đến chuyện vui vẻ, nét cười trên mặt Vệ Cẩm Huyên sâu hơn, anh nói: “Mạch Khắc Tư, em trai cùng mẹ khác cha của anh, nó vừa từ Châu Phi trở về, nghe nói anh làm cha rồi, nên muốn đến Trung Quốc thăm chúng ta.”

“Vừa rồi anh nói chuyện với cậu ấy bằng tiếng Trung sao?”

“Ừ, từ nhỏ mẹ anh đã cho nó học tiếng Trung, cả Trân Trân cũng vậy, năm đó Trân Trân mới năm tuổi nói tiếng Trung không tốt, bây giờ hai đứa nó có thể hiểu được ngôn ngữ này, không thể bỏ qua công lao của mẹ anh.”

Trương Tư Ninh nghe xong im lặng một chút, rồi khẽ hỏi: “Là vì có anh, nên mới cho bọn họ học tiếng Trung sao?”

Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, gật đầu nói: “Mặc dù nền tảng của Vệ gia ở Pháp, nhưng bình thường khi nói chuyện trao đổi đều dùng tiếng Trung, chuyện này cũng giống như nhiều người ở trước mặt người ngoài thì nói tiếng phổ thông, nhưng khi ở nhà với những người quen thuộc thì dùng tiếng địa phương vậy đó.”

Vệ phu nhân bỗng nhiên cảm thấy rất xúc động, mẹ chồng bị tai nạn ngoài ý muốn kia, chắc bà rất yêu thương Vệ tiên sinh?

Dĩ nhiên chủ đề thương cảm này không cần thiết kéo dài, Trương Tư Ninh lại hỏi: “Vậy khi nào cậu ấy đến ạ? Để em chuẩn bị phòng ở.”

“Nhanh nhất cũng phải tháng sau, nó còn bận công việc.”

Vậy là trước mắt không vội, Trương Tư Ninh lấy hộp cơm bỏ vào túi, phủi phủi tay đứng lên: “Được rồi, bây giờ giao Vệ khoai tây cho anh, em có hẹn với Giai Giai, gần đây cô nàng này và tiểu Trịnh ầm ĩ đòi chia tay, muốn tìm em dốc bầu tâm sự.”

Vệ tiên sinh nghe vậy rõ ràng giật mình ngây ngốc: “Con...... ở lại đây, em đi chơi?”

Vệ phu nhân dõng dạc sửa lại lời ông xã cho chính xác: “Phải đi cứu vớt bạn thân sắp mất đi tình yêu, em đã hỏi Tần Chu rồi, chiều nay anh không có hội nghị, không phải tiếp khách, rất rảnh rỗi, em đi nhiều nhất hai tiếng sẽ trở lại.”

Hiện tại Vệ Ý chỉ cần có người dắt một tay là có thể đi được, không ôm cu cậu cũng không có việc gì, cho nên Vệ phu nhân rất yên tâm để một mình Vệ tiên sinh chăm con hai tiếng đồng hồ.

Chờ bà xã không chút vướng bận nhẹ nhàng đi rồi, Vệ tiên sinh nhìn nhóc con dở khóc dở cười, xoa nắn khuôn mặt mũm mĩm của Vệ khoai tây: “Mẹ nhóc càng ngày càng ỷ lại ba rồi, ngay cả nhóc mà cũng yên tâm giao cho ba, thật là….”

Thật là cái gì?

Thật là quá tuyệt!

Vệ Cẩm Huyên rất thích cảm giác được bà xã tin tưởng, không vì kiêng dè chân anh không khỏe mà lo lắng chuyện này chuyện khác, không vì đau lòng anh mà lúc nào cũng đặt anh lên vị trí hàng đầu để quan tâm, ngược lại luôn xếp bản thân mình ở phía sau, cứ như bây giờ thật tốt, Vệ tiên sinh rất thích bà xã được thoải mái thả lỏng khi đối diện với anh.

Vệ tiểu béo đâu có hiểu được pa pa đang nói gì, chỉ thấy pa pa lúc nào cũng cưng chiều mình hết mực đang nhìn mình cười rất dịu dàng, vì vậy tiểu Mũm mĩm cũng toe toét cười lại vô cùng đáng yêu.


Lúc Trương Tư Ninh trở lại cũng đã gần năm giờ, tiểu Mũm mĩm chơi đùa mệt quá đã ngủ thiếp đi, còn ông bố ngốc nghếch thương con cứ ngồi nguyên một chỗ cẩn thận ôm cu cậu, nét mặt rất dịu dàng.

Đối với chuyện này, Vệ phu nhân phản ứng rất trực tiếp, cô liếc mắt xem thường ông xã đang ngồi im ở đó. Có thể đặt nhóc con lên ghế sofa mà, ông xã nhà cô vì con mà hệt như đang ra trận, chỉ vì lần trước tiểu Mũm mĩm nằm ngủ trên chiếc sofa đen trong phòng làm việc của anh suýt tí nữa bị ngã xuống đất, anh đã đổi cái đó thành một cái sofa mềm rất rộng.

Vậy mà anh vẫn còn căng thẳng.

Buổi tối hai vợ chồng cùng nhau về nhà, thím Tào đã chuẩn bị xong cơm tối, thím Triệu giúp việc mới vào làm, làm xong công việc đã ra về.

Lúc ăn cơm, tiểu Mũm mĩm rất nghịch, cứ đòi papa đút ăn, Trương Tư Ninh đút, cu cậu nhất định không chịu ăn. Chuyện Vệ phu nhân thích làm nhất chính là uốn nắn tính tình của nhóc con này, cu cậu càng không muốn cái gì thì cô càng bắt cu cậu làm cái đó, những lúc Vệ khoai tây nghịch ngợm, đối với cu cậu mà nói, Trương Tư Ninh chính là người xấu, rất hung dữ.

Mà lúc này, hai người đang xót nhóc con, Vệ tiên sinh và thím Tào chỉ có thể biết điều đứng bên ngoài quan sát, tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện Vệ phu nhân dạy con, nếu không trong nhà sẽ có một trận tạo phản ngất trời.

Vệ Cẩm Huyên chỉ cần nghĩ đến trước đó bởi vì chuyện dạy dỗ nhóc con này mà anh và bà xã đã nảy sinh tranh luận sau đó dẫn tới hậu quả cực kỳ bi thảm, nên lúc này chột dạ không dám nhìn tới cu cậu.

Anh thật sự không muốn phải ngủ trong phòng khách, không muốn bị bà xã bỏ lơ không thèm nhìn tới, không muốn thấy bà xã len lén rơi nước mắt, cho nên…..vẫn là chó con phải cố gắng sửa lại nết xấu đi!

Đợi đến khi Vệ Khoai Tây bị mẹ uốn nắn khóc oa oa lên, rất ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ để mẹ đút cơm, Trương Tư Ninh khen thưởng hôn lên má bé con, trẻ con nào cũng gần gũi với mẹ, mặc dù trước đó mẹ có hung dữ làm người xấu đi nữa, nhưng khi mẹ dịu dàng thì chỉ trong tíc tắc mẹ lại trở thành thiên thần.

Buổi tối, lúc dỗ con ngủ, Trương Tư Ninh gối đầu vào lòng ông xã nhẹ nhàng hỏi: “Tháng này anh vẫn phải sang Pháp sao?”

Vệ Cẩm Huyên khẽ đáp bên tai cô: “Không đi nữa, Vệ thị giờ đã là nỏ mạnh hết đà, không chống đỡ nổi hết tháng sau, nếu Vệ Cẩm Thiệu thật sự không bán Vệ thị đi, có lẽ hắn ta sẽ phải ra đường ngủ.”

“Ra đường ngủ? Nghiêm trọng vậy sao ạ?”

“Anh không có đuổi cùng giết tận, chừa cho hắn chút tiền dưỡng lão, đã rất tốt với hắn rồi.”

Trương Tư Ninh nghĩ đến đoạn chân bị mất của ông xã, không thể không thừa nhận, ông xã mình vẫn còn rất nhân từ. Mặc dù anh âm thầm khiến cho Vệ thị tan rã, nhưng chuyện này cũng là trừng phạt thích đáng.

“Đúng rồi, còn Phương Y Chân...... Thật sự rời khỏi nước Pháp rồi sao?”

“Bà ta ở Mỹ,” giọng nói của Vệ Cẩm Huyên thản nhiên: “Bị ung thư vú giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu nữa.”

Tin tức này quá bất ngờ, Trương Tư Ninh nghe thấy có chút sợ hãi, Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ lưng cô: “Anh cũng chỉ mới nhận được tin tức sáng nay. Chuyện của hai mẹ con họ, sau này anh sẽ không để ý tới nữa, cứ như vậy đi, cát bụi về với cát bụi.”

Ý của anh là xóa bỏ tất cả ân oán?

Trương Tư Ninh ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao thì ai làm chuyện xấu cũng sẽ phải nhận lấy bài học kinh nghiệm.

Không muốn nhắc đến những người khiến mình khó chịu này nữa, Trương Tư Ninh vòng vo đổi đề tài, nói về những người khác: “Anh tính tiếp tục để Trân Trân ở Bắc Kinh sao?”

Nhắc tới đứa em gái duy nhất này, Vệ tiên sinh cũng vô lực: “Lần trước anh đi thăm con bé, nó vẫn đang giận anh, cảm thấy lúc đó anh không nên ép buộc nó, phải để nó đi theo Sầm Giang, thôi quên đi, nó giận thì giận, viện an dưỡng ở Bắc Kinh rất tốt, người của anh sắp xếp ở đó chăm sóc nó cũng không tệ.”

Có cô em gái như vậy, thật xui xẻo mà. Trương Tư Ninh vỗ về khẽ hôn lên môi ông xã, vệ Tiên sinh xoay người một cái áp đảo đặt cô nằm phía dưới: “Vệ phu nhân, chúng ta có thêm một nắm gạo nếp nhỏ nữa, được không?”

Chủ đề này khoảng cách thật xa mà, Trương Tư Ninh nhất thời không kịp phản ứng, Vệ Cẩm Huyên cũng không cho cô cơ hội suy nghĩ, từ sau khi sinh Vệ tiểu béo, hai vợ chồng vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, lúc này, anh không muốn dùng cái thứ vướng víu đó nữa.

Cảm thấy nguyện vọng đã được truyền đạt, Vệ Cẩm Huyên ngắm bà xã đang tròn mắt ra nhìn, bắt đầu mấy tháng tới đây sẽ hết sức hài hòa vận động.

Trương Tư Ninh vừa cảm thụ sự nhiệt tình của ông xã, vừa bất đắc dĩ nghĩ, người đàn ông này, càng ngày càng biết cách ỷ vào được cưng chiều đâm ra kiêu ngạo mà.