Đây là cái ngục tối tôi đang bị nhốt.
Hình vuông, mỗi chiều 8 piê (1 piê 30 cm), bốn bức tường bằng đá đẽo, đặt trên nền đá lát cao hơn hành lang bên ngoài một bậc.
Bên phải cửa ra vào có một chỗ thụt vào, như một cái hốc kê chiếc giường, người ta vất vào đấy một bó rơm coi như có chỗ để người tù nghỉ ngơi và ngủ. Quần áo của người tù chỉ là một chiếc quần vải và một chiếc áo bằng vải chéo, đông hay hè cũng chỉ có vậy.
Trên đầu tôi không phải trời cao lồng lộng mà là một vòm đen ngòm hình cung nhọn, giăng đầy mạng nhện. Vả lại, không có cửa sổ, một lỗ để ánh sáng bên ngoài lọt vào như cửa sổ tầng hầm cũng chẳng có. Một cửa ra vào, cánh bằng gỗ nhưng bọc kín bằng sắt có một ô vuông mỗi chiều 9 pút (mỗi pút khoảng 27 mm), có chấn song sắt chữ thập và buổi tối cai ngục đóng lại.
Bên ngoài là một hành lang hẹp, được chiếu sáng và thoáng nhờ những ô cửa hẹp ở trên tường và chia thành nhiều ngăn bằng gạch xây thông với nhau bằng một loạt cửa hẹp và thấp. Mỗi một ngăn đó được dùng như phòng đợi giống như xà lim án chém của tôi. Trong các xà lim này viên quản trại nhốt những tên tù khổ sai vi phạm kỷ luật của trại. Có ba xà lim đầu tiên dành để giam những tử tù đợi ngày ra pháp trường. Ba xà lim này ở gần nhà ngục nhất nên rất tiện cho cai ngục để mắt.
Những xà lim này là tất cả những gì còn lại của lâu đài Bicêtre do Hồng y giáo chủ Winchester xây từ thế kỷ XV, chính ông đã cho thiêu sống Jean d’Arc. Tôi được nghe người ta nói như thế hôm nọ, với những người tò mò đến tham quan, họ đã đứng xa nhìn tôi như nhìn một con vật lạ ở vườn thú. Viên cai ngục đã bỏ túi một trăm xu vì chuyện này.
Tôi quên không nói rằng đêm ngày có một lính gác túc trực ở cửa xà lim của tôi và mỗi khi tôi ngước mắt nhìn qua ô cửa hình vuông bên trên cửa ra vào thì đều gặp phải cặp mắt của người lính gác lúc nào cũng mở trừng trừng nhìn tôi.
Vả chăng người ta giả định rằng trong chiếc hộp hình vuông bằng đá này vẫn có không khí và ánh sáng ban ngày.