Bị kết án tử hình!
Đã năm tuần trôi qua tôi phải mang ý nghĩ ấy trong đầu, một ý nghĩ làm tôi ớn lạnh và luôn luôn đè nặng trên thân xác tôi.
Trước đây cũng như mọi người, tôi không chỉ sống hàng tuần mà hàng năm, mỗi ngày, mỗi giờ khắc đều có ý nghĩa. Tâm hồn tôi phơi phới và phong phú, luôn luôn đầy ắp những tưởng tượng ngông cuồng lần lượt diễn ra trong tôi không theo một trật tự nào, không bao giờ dứt làm cho cuộc đời khô cứng và mong manh của tôi được thêu dệt bằng những đường nét ngẫu hứng của hoa lá, cỏ cây…
Đó là các thiếu nữ độ tuổi thanh xuân, những bộ lễ phục rực rỡ của linh mục, những trận chiến thắng lợi, những nhà hát ồn ào đầy ánh sáng, rồi cả những cô gái trẻ với các cuộc dạo chơi buổi tối dưới các tán lá sum sê của cây hạt dẻ. Đó luôn luôn là những ngày hội trong trí tưởng tượng. Tôi có thể nghĩ gì cũng được tùy theo ý muốn của bản thân. Tôi là người tự do.
Giờ đây tôi là người bị giam cầm. Thân thể tôi bị xiềng xích trong ngục tối. Tâm trí tôi cũng bị giam hãm trong một ý nghĩ, một ý nghĩ thật khủng khiếp, cay đắng khôn nguôi. Tôi chỉ còn nghĩ đến một điều, một điều chắc chắn không thể khác được: tôi bắt buộc phải chết.
Dù tôi có làm gì đi nữa, ý nghĩ khó chịu đến cùng cực kia vẫn hiện hữu trong tôi như một bóng ma nặng nề duy nhất ở bên cạnh tôi, luôn luôn đối mặt với con người khốn khổ là tôi, bằng đôi tay lạnh giá giữ rịt lấy tôi mỗi khi tôi muốn quay đầu hay nhắm mắt lại. Ý nghĩ ấy biến hóa dưới mọi dạng, theo đuổi tôi mỗi khi tôi muốn trốn chạy khỏi nó, pha trộn như một điệp khúc khủng khiếp với tất cả những lời lẽ mà người ta nói với tôi, luôn luôn bám chặt vào chấn song sắt xấu xa của cái ngục tối này, ý nghĩ ấy ám ảnh tôi mỗi khi thức giấc, rình mò giấc ngủ chập chờn của tôi và tái hiện trong ác mộng dưới dạng con dao sắc nhọn.
Tôi vừa giật mình tỉnh giấc, ý nghĩ đó đeo bám tôi và nói:
– Ah! Chỉ là một giấc mơ.
Vậy, trước khi những con mắt nặng nề có thời gian hé mở hơn để nhìn thấy ý nghĩ định mệnh kia được hiện rõ trong cái thực tế khủng khiếp bao quanh tôi, trên nền nhà ẩm ướt và tẻ ngắt của xà lim, trong những tia sáng yếu ớt của chiếc đèn đêm, trong manh áo bằng vải sợi thô, trên khuôn mặt u tối của người lính gác có chiếc túi đạn cũ vẫn còn láng bóng qua chấn song sắt của ngục tối, hình như một giọng nói đã thì thầm bên tai tôi: Án tử hình đã tuyên rồi. Thế nào ngươi cũng phải chết.