Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 94: Hãm hại


Tiêu Thần bên cạnh còn nhỏ, ham chơi, không khỏi lên tiếng hỏi Đỗ Bán Thành Hồng Diệp Thành này có chỗ nào vui.
 
Nghe Tiêu Thần hỏi vậy, Đỗ Bán Thành đang định lên tiếng trả lời thì ánh mắt chợt dừng lại ở chỗ Phí lão, một ý nghĩ nảy ra trong đầu.
 
Giả vờ trầm ngâm một hồi, Đỗ Bán Thành buồn rầu nói:
 
- Nếu như đổi thành thường ngày, hạ thần sẽ dẫn hai vị điện hạ dạo chơi một vòng quanh Đỗ Bán Thành, chỉ có điều.
 
- Đỗ thành chủ sao lại ấp úng như vậy, không lẽ có chuyện gì bổn điện không thể biết?
 
Tiêu Dật liếc nhìn Đỗ Bán Thành, giữa hai chân mày vô tình lộ ra một tia uy nghiêm lành lạnh.
 
Đỗ Bán Thành thấy Tiêu Dật còn trẻ mà đã có phong phạm của một vị đế vương, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa sợ, nhưng thù giết con khiến hắn bất chấp tất cả.
 
Thế nên, Đỗ Bán Thành nghiến răng, tiếp tục nói:
 
- Điện hạ chắc không biết, gần đây Hồng Diệp Thành không được thái bình cho lắm nên hai vị điện hạ cũng đừng nên ra ngoài nhiều, tránh gặp phải nguy hiểm.
 
- Ồ? Hồng Diập Thành xảy ra chuyện gì?
 
Tiêu Dật nghe vậy, có chút nghi hoặc hỏi.
 
Đỗ Bán Thành thầm tính toán trong lòng, bên ngoài ra vẻ hổ thẹn nói:
 
- Hạ thần không dám giấu hai vị điện hạ, mấy ngày trước, Hồng Diệp Thành xuất hiện một cô gái, nghe nói chuyên bán mỹ sắc, quyến rũ con cháu thế gia trong thành, đấy chiếm lấy thế gia cơ mật, hơn nữa một vài con cháu thế gia còn bị giết hại thảm thiết.
 
Dừng lại một chút, ngữ khí Đỗ Bán Thành chuyển sang bi phẫn:
 
- Hạ thần nghe được chuyện này, sau con trai mang theo hộ vệ đi bắt cô ta, ai ngờ bên cạnh cô ta bất ngờ xuất hiện một thiếu niên tu vi cao thâm, không chỉ cứu thoát cô ta mà còn giết chết hộ vệ quân hộ vệ, đứa con trai duy nhất của thần cũng bị chết thảm dưới tay đối phương.
 
Nói đến đây, Đỗ Bán Thành có chút ngậm ngùi, bộ dạng không hề có nửa phần giả dối.
 
Nhưng, những lời bịa đặt của hắn đã khiến Tiêu Dật và Tiêu Thần nổi giận đùng đùng.
 
- Hai kẻ tiện nhân đó đúng là to gan lớn mật, dám công khai giết hại hộ vệ quân hộ vệ.
 
Tiêu Thần giận dữ nói.
 
- Không ngờ những chuyện thế này mà Đỗ thành chủ còn giấu trong lòng.
 
Tiêu Dật nhìn bộ dạng Đỗ Bán Thành, trong lòng cũng có chút phẫn nộ.
 
Đỗ Bán Thành thu lại cảm xúc, chắp tay nói tiếp:
 

- Đa tạ điện hạ quan tâm, hạ thần không sao. Sau khi biết con trai gặp nạn, hạ thần vừa buồn vừa giận, phái hai tên thủ hạ là địa giai đỉnh phong cao thủ đi bắt hai kẻ ác tặc đó. Ai ngờ sau lưng ác tặc còn có cao thủ bảo vệ, hai địa giai đỉnh phong cao thủ mà hạ thần phái đi cũng bị chúng giết chết.
 
- Bọn ác tặc đó lợi hại vậy sao?
 
Tiêu Thần nghe mà không khỏi ngạc nhiên.
 
Đỗ Bán Thành nghiến răng gật gật đầu, nói:
 
- Biết tặc nhân thực lực lợi hại, hạ thần thực sự không biết phải làm gì. Đành phải trơ mắt đứng nhìn đám tặc nhân đó ngang nhiên hãm hại dân chúng Hống Diệp Thành.
 
Nói đoạn, Đỗ Bán Thành quỳ xuống, đau khổ nói:
 
- Là hạ thần vô dụng, mong hai vị điện hạ trách tội.
 
Tiêu Dật nghe vậy, vội vàng nói:
 
- Đỗ thành chỉ không càn làm vậy, bổn điện biết ngài đã tận lực, chỉ trách đám tặc nhân đó quá mạnh, chuyện này ta đã biết, chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn.
 
Thấy Tiêu Dật nói vậy, Đỗ Bán Thành đang cúi đầu, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhưng nụ cười đó đã được hắn giấu đi rất nhanh.
 
- Phí lão cảm thấy thế nào?
 
Tiêu Dật quay đầu hỏi.
 
Phí lão đứng phía sau nghe vậy, khẽ cúi người, nói:
 
- Điện hạ quyết định, lão phu đương nhiên không có ý kiến gì.
 
Nhưng, Đỗ Bán Thành biết người đứng sau lưng Hàn Phong và Liên Linh thực lực cường đại, nó có chút không yên tâm, nói:
 
- Hai địa giai cao thủ trong tay thuộc hạ tinh thông một bộ hợp kích cho thuật vậy mà cũng không làm gì được thiên giai cường giả đó, bị hắn kích sát mộ cách dễ dàng, có thể thấy thực lực của đám tặc nhân đó cao thâm khó đoán, điện hạ chi bằng phát lệnh truy nã, hạ thần kiến nghị hay là điều động cao thủ cường đại của các thành trấn xung quanh lại giúp đỡ, đề phòng cẩn thận?
 
Nghe nói trong đám tặc nhân có thiên giai cường giả, Tiêu Dật không khỏi liếc nhìn Phí lão.
 
Phí lão nghe vậy, cũng suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
 
- Điện hạ chi bằng cứ làm như Đỗ thành chủ nói, đề phòng bất trắc, lão phu mất mạng là chuyện bình thường, hai vị điện hạ tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện.
 
- Phí lão khiêm tốn, Thiên Nguyệt đế quốc này có thể đánh bại được phí lão, e rằng không có mấy người. Mấy tên ác tặc cỏn con đương nhiên không là vấn đề.
 
Tiêu Dật cười lạnh nói.
 
Đối với thực lực Phí lão, Tiêu Dật rất có tự tin.
 

Nhưng, Phí lão vì sự an toàn, kiên quyết khuyên nhủ, cuối cùng Tiêu Dật đành phải gật đầu đồng ý nói:
 
- Đã vậy thì cứ làm theo lời Đỗ thành chủ, phái người đi thông báo cho các thành trấn xungq aunh, bảo họ phái người đến, lần này nhất định phải nhổ tận gốc đám ác tặc này.
 
Đỗ Bán Thành thấy Tiêu Dật nói vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
 
Lúc hắn quay người rời khỏi đại sảnh, đến một nơi bọn Tiêu Dật không nhìn thấy, không khỏi thì dữ dằn, thì thầm nói: Cứ đợi đấy, lần này ta nhất định khiến hai đứa cẩu nam nữ các ngươi chết không toàn thây để an ủi linh hồn con trai ta.
 
Từ cửa tiệm Mạc gia quay về, vừa đến cửa Hàn Phong nghe thấy trong nhà có tiếng ồn ào.
 
Bước vào xem kĩ, thì ra Tát Khắc bế quan mấy ngày nay cuối cùng cũng ra, lúc này đang cùng Bố Lôi Địch giao thủ
 
Hai người đang tỷ thí rất vui vẻ, Hàn Phong thấy vậy cũng không làm phiền, một mình đứng ra một góc.
 
Ở đó, Liện Linh và Trầm Ngọc đang ngồi với nhau, vừa trò chuyện vừa nhìn hai người tỷ thí.
 
Liên Linh bây giờ là nhân giai ngũ phẩm võ giả, đối với những chiêu thức tinh diệu của hai người, đương nhiên cũng hiểu một chút.
 
Trầm Ngọc chẳng qua chỉ mới học được mấy ngày tuyệt ảnh mê tung mà Hàn Phong đưa cho cô, đấu khí căn bản không chưa kịp hình thành trong người, những cũng quan sát đầy hứng thú, đến chỗ hấp dẫn sắc mặt lập tức trở nên hưng phấn.
 
Hàn Phong đến bên hai cô gái, thấy chỉ còn vị trí bên cạnh Liên Linh liền thuận thế ngồi xuống.
 
Vì Hàn Phong ngồi cạnh nên Liên Linh có thể cảm nhận được khí tức đàn ông trên người hắn, nhớ lại hôm đó được hắn che chở trong phòng, tim không khỏi đập bịch bịch.
 
Hàn Phong lúc này đang cẩn thận quan sát trận đấu giữa hai người, không chú ý đến biểu tình của Liên Linh, mà chỉ nghi hoặc hỏi Trầm Ngọc:
 
- Cô xem có hiểu những võ kĩ này không?
 
Trầm Ngọc thấy Hàn Phong hỏi vậy, ngoác miệng nói luôn:
 
- Không hiểu.
 
- Vậy cô hưng phấn cái gì?
 
Hàn Phong ngạc nhiên hỏi.
 
Trầm Ngọc chỉ chỉ vào Tát Khắc, cười ha ha nói:
 
- Ngươi không cảm thấy bộ dạng của Tát Khắc đại thúc, kết hợp với động tác của thúc ấy, rất giống với xon địa địa thương hùng mà chúng ta gặp trong khu rừng U Ám sao?
 
Phì.
 
Liên Linh nghe Trầm Ngọc nói vậy, nhất thời không thể kìm được, cũng cười ra thành tiếng.
 
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Trầm Ngọc, Hàn Phong cũng bị câu trả lời của cô làm cho không biết nên khóc hay nên cười. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nếu như Tát Khắc biết trong mắt Trầm Ngọc, hắn giống như một con đại địa thương hùng thì không biết cảm thấy thế nào.
 
Chán nản lắc lắc đầu, Hàn Phong mặc kệ Trầm Ngộ, quay sang Liên Linh, hỏi:
 
- Sao, sống ở đây đã thấy quen chưa?
 
Liên Linh nghe vậy, khẽ gật đầu, dịu dàng nói:
 
- Chỗ này rất tốt, mọi người thường ngày cũng rất quan tâm đến ta, ta thích cảm giác này.
 
Trầm Ngọc bên cạnh cũng góp chuyện:
 
- Yên tâm đi, ngày nào ta cũng ở cạnh Liên Linh, không để cô ấy phải buồn. Đâu có giống ngươi, cả ngày thần thần bí bí, không biết làm cái gì, chẳng thấy bóng dáng đâu.