Chiều tối hôm đó, bên ngoài Hồng Diệp Thành, một đoàn người ngựa chậm rãi bước đến, ước chừng có khoảng mấy chục người.
- Phía trước là Hồng Diệp Thành?
Một thanh niên trong đội, khí chất phi phàm, ăn mặc vô cùng hoa lệ nhìn Hồng Diệp Thành phía xa, quay sang hỏi người sau lưng.
Vị lão giả sau lưng người thanh niên thấp giọng đáp:
- Vâng, thiếu gia.
Bên cạnh người thanh niên, một người thiếu niên tuổi độ mười bốn mười lăm, ăn vận cũng rất hoa lệ, diện mạo có bảy tám phần giống người thanh niên, hưng phấn nói:
- Tốt quá, đi bao nhiêu ngày như vậy, cuối cùng cũng đến rồi!
Nhìn bộ dạng hưng phấn của thiếu niên, người thanh niên cũng mỉm cười, nói:
- Phí lão, thông báo cho mọi người tăng tốc, chúng ta sẽ vào thành đêm nay.
Phí lão gật đầu đáp một tiếng, đi về phía những người khác.
Lúc này bên trong thành phủ Hồng Diệp Thành, không khí có chút nóng bỏng.
Trong đại sảnh,vài bóng người đang ngồi quây lấy chiếc bàn tròn, người ngồi trước đương nhiên là Hồng Diệp Thành thảnh chủ Đỗ Bán Thành, bên trái là Hắc Nham Thành thành chủ Phạm Thế Thiên.
Những vị trí còn lại đều là những người có máu mặt trong Hồng Diệp Thành, đương nhiên, đối với Đỗ Bán Thành và Phạm Thế Thiên mà nói, địa vị của những người này thấp hơn rất nhiều.
Lần này, Hắc Nham Thành thành chủ Phạm Thế Thiên đến tìm Đỗ Bán Thành là để thương thảo chuyện hợp tác giữa hai bên. Đỗ Bán Thành đương nhiên nhiệt tình đón tiếp.
Trong luscc mọi người trò chuyện vui vẻ, ăn uống linh đình, quản gia của Đỗ Bán Thành có chút hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào, chạy đến bên Đỗ Bán Thành thì thầm mấy câu gì đó.
Đỗ Bán Thành nghe xong, sắc mặt vụt biến, thấy quản gia gật đầu xác nhận Đỗ Bán Thành không khỏi vụt đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài.
Mọi người trong đại sảnh thấy vậy, nhất thời ngây ra. Phạm Thế Thiên thấy Đỗ Bán Thành vứt hắn ở lại đấy, một mình chạy ra ngoài, sắc mặt có chút không vui, lạnh giọng nói:
- Đỗ thành chủ hành sự cũng lạ thật, Phạm mỗ từ Hắc Nham Thành xa xôi đến đây, vậy mà lại được đối đãi kiểu này?
Đỗ Bán Thành lúc này không có thời gian rảnh quan tâm đến Phạm Thế Thiên, thấy sắc mặt của hắn không vui cùng mặc kệ, vội vàng mang theo quản gia và một tên hộ vệ, chạy đến trước cửa tửu lầu nổi tiếng nhất Hồng Diệp Thành.
Để lại sau lưng đám đông ngơ ngác và Phạm Thế Thiên mặt đầy nộ ý.
Nhanh nhẹn đi đến cửa tửu lầu, Đỗ Bán Thành thì thầm hỏi:
- Ngươi chắc chắn ở trong này chứ?
Quản gia bên cạnh gật gật đầu, đáp lời:
- Không sai được đâu ạ, thủ hạ hôm đó cùng đại nhân đi Đế Đô bàn chuyện, cũng đã nhìn qua dung mạo hai vị điện hạ, mặc dù hai vị điện hạ đã lớn nhưng dung mạo cũng không thay đổi nhiểu.
Đỗ Bán Thành có được xác nhận, không nghi ngờ thêm nữa, đi vào trong tửu lầu.
Lúc này, ngoài cửa tửu lầu đang có mấy tên hộ vệ ăn mặt như võ giả, mới chỉ nhìn lướt qua có thể phát hiện nhưng hộ vệ này thực lực không thường, trong lòng càng chắc chắn quản gia không lừa hắn.
Cúi đầu sửa soạn dung mạo, Đỗ Bán Thành xốc lại tinh thần, đi vào trong tửu lầu.
Chỉ có điều, lúc hắn đi qua cửa đã bị mấy người hộ vệ ngăn lại.
Một người trong đó lạnh lùng nhìn Đỗ Bán Thành, lạnh giọng quát:
- Tửu lầu này đã được chủ nhân nhà ra bao hết rồi, người khác không được đi vào.
Đỗ Bán Thành nghe vậy, ngẩn ra, sau đó mới sực nhớ nếu cứ tự nhiên xông vào đúng là có chút không ổn thật, đang định lên tiếng giải thích ai ngờ tên thủ hạ sau lưng đã lanh chanh quát lớn:
- To gan, có biết người đang đứng trước mặt ngươi là ai không, một hộ vệ cỏn con mà cũng dám cuồng vọng!
Thôi Húc là một địa giai cửu phẩm cao thủ, trước đây bị Đỗ Bán Thành phái đi, mấy ngày trước mới quay trở lại Hồng Diệp Thành. Vừa quay lại đã nghe thấy tin Tôn nhị lão - kẻ vẫn luôn chễm chệ trên đầu mình đã bị giết.
Nhưng Thôi Húc không hề cảm thấy phẫn nộ mà ngược lại vui vẻ như vừa tai qua nạn khỏi.
Cùng là thủ hạ của Đỗ Bán Thành, Tôn thị nhị lão luôn ỷ vào tu vi cao cường, không coi những người khác ra gì, Thôi Húc sớm đã khó chịu với hai vị lão giả.
Bây giờ hai người đều đã chết, cộng thêm mấy ngày trước bất ngờ tiền nhập địa giai cửu phẩm, khiến hắn trở thành thủ hạ số một dưới tay Đỗ Bán Thành.
Thậm chí trong Hồng Diệp Thành cũng không tìm ra người đủ khả năng luận cao thấp với hắn. Thân phận của hắn đương nhiên lên như diều gặp gió, ngay cả thái độ của Đỗ Bán Thành với hắn cũng trân trọng hơn trước vài phần.
Sự chuyển biến đột ngột này khiến Thôi Húc cũng không khỏi có chút tự đắc, làm việc chẳng còn kiêng nể ai nữa.
Thôi Húc vừa dứt lời, đám hộ vệ lập tức lạnh sắc mặt, đồng loạt sờ vào binh khí bên hông, lạnh lùng nhìn vào ba người Đỗ Bán Thành. Chỉ cần thêm một câu không hợp nữa thôi là sẽ động thủ.
Nghe Thôi Húc nói chuyện như vậy, Đỗ Bán Thành cũng biến sắc, trong lòng thầm mắng Thôi Húc sao lại ngu ngốc như vậy.
Nhưng hắn vẫn chưa kịp lên tiếng mắng thì Thôi Húc đã một mình nhảy ra, hừ lạnh một tiếng, một luồng khí thế cường đại trong nháy mắt ập về phái mấy người hộ vệ trước mặt.
Mấy người hộ vệ cảm nhận khí tức truyền đến từ người Thôi Húc, thần tình trở nên nghiêm trọng, người hộ vệ đầu tiên trầm giọng quát:
- Bắt hắn lại!
Lời vừa dứt, thân ảnh của bốn năm hộ vệ đã cùng đồng thời lao vào Thôi Húc.
Lúc này, bên trong tửu lầu vô cùng yên tĩnh, chỉ có một chiếc bàn là đang có hai người ngồi.
Người thanh niên tuổi có vẻ lớn hơn nghe thấy bên ngoài ồn ào, không khỏi nhíu mày, có vẻ khó chịu với kẻ đã làm phiền họ dùng cơm.
Vị lão giả sau lưng thấy vậy, trầm giọng nói:
- Thiếu gia, để ta ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
Người thanh niên nghe vậy, cũng gật gật đầu, nói:
- Vậy phiền Phí lão.
Vị lão giả được gọi là Phí lão cung kính hành lễ, đi ra ngoài cửa.
Ra đến cửa tửu lầu, Phí lão thấy hộ vệ bên mình đang ẩu đả cùng người khác, ánh mắt không khỏi quắc lại.
Địa giai cửu phẩm!
Chỉ cần nhìn sơ qua, Phí lão biết hộ vệ bên mình trong một thời gian ngắn không thể bắt được người này, lạnh lùng nói:
- Các ngươi lui hết đi, đừng làm phiền thiếu gia dùng cơm.
Mấy tên hộ vệ đang cùng Thôi Húc ẩu đả thấy vậy, không do dự, một chiêu tránh đòn công kích của Thôi Húc, sau đó răm rắp rút lui.
Thấy đối phương đã rút, ánh mắt Thôi Húc có vẻ không vui, nhưng mặt thì đầy tự đắc.
Đột nhiên, một luồng khí tức không hề có dấu hiệu báo trước khóa chặt lấy hắn, Thôi Húc không kịp phản ứng thì đã thấy thân ảnh Phí lão xuất hiện trước mặt hắn.
Thôi Húc thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, chỉ cảm thấy ngực đau nhói, cả người bay ngược lại phía sau, đập vào bức tường đá sau lưng, rơi mạnh xuống đất.
Nhất thời, khí huyết trong người Thôi Húc cuộn lên, chỉ cảm thấy xương cốt trong người như rời ra, đấu khí mà hắn vẫn luôn tự hào trực tiếp bị kích tán, trong một thời gian ngắn khó có thể hồi phục được.
Thôi Húc vốn tưởng Tôn thị nhị lão chết rồi, mình sẽ là người mạnh nhất trong Hồng Diệp Thành, những lúc này ngay cả bộ dạng đối phương thế nào còn không nhìn rõ đã bị đánh bại, trong lòng chấn động vô cùng.
Nhẹ nhàng giải quyết xong mọi chuyện, Phí Lão chuyển ánh mắt sang phía Đỗ Bán Thành.
Đỗ Bán Thành thấy Phí lão nhìn mình, sắc mặt nhất thời sợ hãi bất an, tay không ngừng lau mồ hôi, miệng lắp bắp giải thích:
- Phí… Phí lão, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm, xin ngài nghe ta giải thích.
- Ngươi biết lão phu?
Phí lão nghe vậy, không khỏi nhìn Đỗ Bán Thành khắp một lượt, xác nhận không có bất kì ấn tượng gì mới lạnh lùng nói.