Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 63: Khách quý


Còn Hàn Phong sau khi có nửa ngày sắp xếp, toàn bộ nguyên liệu đã được hắn phân loại gọn gàng, bây giờ trên tay hắn đang cầm một quyển sổ ghi chép lại hết mọi thứ bên trong.
 
Trong đó, những thứ có giá trị tương đối cao, nhưng lại không có giá trị sử dụng thực tế, Hàn Phong gom lại một chỗ, chuẩn bị tìm thời gian bán đi hết.
 
Những thứ tương đối quý giá thì hắn cẩn thận cất đi, chuẩn bị sắp tới từ từ luyện chế.
 
Đương nhiên, vẫn còn một số nguyên liệu cần thiết cho việc tu luyện hàng ngày của Hàn Phong và luyện dược của Trầm Ngọc sau này hắn cũng đều phân loại rõ ràng.
 
Ngoài ra, nguyên liệu luyện khí cũng được hắn phân loại như vậy.
 
Về nguyên liệu luyện khí, Hàn Phong mặc dù hiểu nhưng cũng không phải sở trường nên xếp sang môt bên đợi sau này từ từ nguyên cứu.
 
Cuối cùng, sau khi sắp xếp xong xuôi, Hàn Phong mới gấp cuốn sổ lại, nhìn Trầm Ngọc đang nhíu mày chun mũi, nói:
 
- Được rồi, đừng có nhăn nhó như thế, mấy ngày tới cô cứ tập làm quen với những dược liệu này, sau khi thành thục, ta sẽ dạy cô những thứ khác.
 
Những ngày tiếp theo Hàn Phong vừa tu luyện vừa tiếp tục sắp xếp đống nguyên liệu, thời gian cũng có thể gọi là thoải mái.
 
Về phần Trầm Ngọc, bộ tuyệt ảnh mê tung mà Hàn Phong giao cho cô trước đây sau khi tu luyện vài ngày đã bị cô từ bỏ triệt để, bây giờ tất cả tinh lực của cô đều chuyên chú vào phương diện luyện dược.
 
Hàn Phong cũng không nói gì nhiều, hắn không hi vọng Trầm Ngọc có thành tựu gì trên phương diện tu luyện đấu khí.
 
Hôm nay, Hàn Phong sau khi sắp xếp một số loại nguyên liệu, nói với Trầm Ngọc mấy câu rồi đi ra ngoài, lần này hắn quyết định đến Phong Vân thương hội.
 
Qua điều tra, Hàn Phong biết Phong Vân thương hội là thương hội mạnh nhất trong Hồng Diệp Thành này, trong thành mặc dù vẫn còn một vài thương hội khác quy mô cũng tương đối lớn nhưng đều là trò vặt, so với Phong Vân thương hội, thực lực thua xa.
 
Bên trong Phong Vân thương hội lúc này đang có hai ba vị khách ăn mặc vô cùng đẹp đẽ đang đứng xem hàng. Hàn Phong chỉ mặc một bộ quần áo bình thường chọn mua trong thành nên so với những người đó bộ dạng có vẻ khó coi.
 
Hàn Phong vừa bước vào lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, những người đó sau khi nhìn cách ăn vận của hắn càng có vẻ khó chịu hơn, tránh hắn như tránh một người bị hủi, lùi mấy bước nép sát vào góc.
 
Hàn Phong chẳng quan tâm phản ứng của họ, đi thẳng vào tận bên trong.
 
Lúc đi qua chỗ mấy vị khách ăn vận đẹp đẽ, Hàn Phong nghe thấy đối phương cất giọng chế giễu:
 
- Thời buổi này loại người nào cũng có, cũng chẳng biết nhìn thân phận mình, cứ tưởng Phong Vân thương hội là chợ gần nhà hắn sao.
 
Người thanh niên đi cùng lớn tiếng phụ họa:
 
- Dù sao họ cũng là loại dân đen vô tri, Trương thiếu tính toán với họ làm gì.
 
Người thanh niên có tên Trương thiếu thần tình cao ngạo nói:
 
- Nói cũng có lý, so mình với loại bình dân ngu ngốc này thì chỉ mất giá trị bản thân.
 
- Đúng vậy, Trương thiếu lại đây mà xem, viên dạ minh châu này màu sắc lấp lánh, trong suốt toàn bộ, nếu như Trương thiếu mua nó tặng cho Liên Linh cô nương nhất định Liên Linh cô nương sẽ rất vui lòng. Nói không chừng, Trương công tử đến lúc đó…
 
Trương thiếu nghe vậy, nhất thời ý động, chỉ có điều viên dạ minh châu này giá một trăm kim tệ, giá cả có chút cao, nhưng, hắn đảo mắt sang phía Hàn Phong, nói:
 
- Ý kiến hay, cứ làm như ngươi nói đi.
 
Hai người trao đổi không quá lớn nhưng bên trong thương hội khá yên tĩnh nên những vị khách xung quanh đều nghe rõ họ đang nói gì.
 
Thấy có người nói muốn mua dạ minh châu, mọi người nhất loạt ngoái nhìn khiến người thanh niên tên Trương thiếu cảm thấy đắc ý vô cùng, vô thức quay sang phía Hàn Phong liếc nhìn mấy cái.
 
Thấy đối phương gần như không có phản ứng gì, càng ngầm khẳng định đối phương là loại thiếu hiểu biết, tiện dân không hiểu giá trị của dạ minh châu nên một chút phản ứng cũng không có.
 
Hắn không biết là Hàn Phong một chút hứng thú với hai người bọn hắn cũng không có.
 
Liếc sơ qua hai người bọn họ, Hàn Phong nhanh chóng thu ánh mắt và lại tiếp tục đi vào bên trong, lúc này hắn đã nhìn thấy Tất Thanh Sơn đang bước đến, vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, chỉ có điều Hàn Phong nhìn thấy rõ vẻ kích động trong mắt đối phương.
 
Trương thiếu thấy Tất Thanh Sơn xuất hiện, càng đắc ý, hắn tưởng Tất Thanh Sơn đến đây là vì nghe nói mình muốn mua dạ hải minh châu nên mới đích thân chạy đến tiếp cận.
 
Trong lòng không khỏi càng thêm đắc ý.
 
Phải biết Phong Vân thương hội là thương hội lớn nhất trong Hồng Diệp Thành, thực lực bản thân vô cùng hùng hậu, sở hữu rất nhiều phân hội ở các thành trấn khác trong Thiên Nguyệt đế quốc, có thể nói sản nghiệp rải khắp Thiên Nguyệt đế quốc này.
 
Một thương hội khổng lồ như vậy đương nhiên phải có phương thức sinh tồn của riêng mình. Hồng Diệp Thành chỉ là một tiểu thành hẻo lánh cho nên những thế lực ở đây đều là những thế lực nhỏ.
 

Đối với một đại quái vật khổng lồ như Phong Vân thương hội đương nhiên kính nể vô cùng. Thân là người phụ trách Phong Vân thương hội ở thành phố này, thân phận Tất Thanh Sơn không phải tầm thường.
 
Có thể nói, trừ thành chủ và mấy vị gia chủ thế gia có năng lực ra, những người khác muốn được Tất Thanh Sơn đích thân tiếp kiến đương nhiên không dễ.
 
Bọn Hàn Phong lần trước đến đây gặp được Tất Thanh Sơn có thể nói là chuyện vô cùng trùng hợp.
 
Lúc đó vừa hay những người trong tiệm đang bị ông phái đi làm việc nên ông cũng rỗi rãi ngồi lại, ai ngờ gặp bọn Hàn Phong.
 
Trương thiếu vội vàng chỉnh lại y phục, tâm trạng có chút kích động chuẩn bị bước ra chào hỏi, bụng thầm nghĩ: viên dạ hải minh châu này mặc dù có đắt một chút, giá trị một trăm kim tệ, phải mua vốn dĩ cũng hơi tiếc, nếu như không phải bị người nên cạnh khích bác, cộng thêm bộ dạng nhà quê của Hàn Phong chưa chắc hắn đã dám lớn tiếng như vậy.
 
Nhưng bây giờ thấy Tất Thanh Sơn xuất hiện, nộ khí trong bụng Trương thiếu nhất thời tan thành mây khói. Hắn nghĩ nếu như các đại thế lực trong Hồng Diệp Thành mà biết tin này, chắc chắn thể diện của hắn sẽ được tăng lên rất nhiều.
 
Nghĩ đến đây, Trương thiếu không khỏi nhếch nhếch miệng nhưng vẫn cố giữ không để cho mình bật cười.
 
Tất Thanh Sơn mấy ngày này tâm trạng cực kì không tốt, mấy ngày trước chỉ là ngoại lệ đến thương hội quan sát tình hình, ai ngờ gặp bọn Hàn Phong.
 
Bọn Hàn Phong lúc đó ăn vận như một đám lưu dân từ trên núi xuống, Tất Thanh Sơn vốn dĩ không định quan tâm, nhưng vì quy định của thương hội, ông vẫn phải ra chào hỏi khách hàng.
 
Vốn dĩ tưởng chào hỏi mấy câu rồi có thể đuổi được đám lưu dân này.
 
Ai ngờ đám lưu dân trong mắt ông lại mang đến cho ông một niềm vui bất ngờ, niềm vui vượt quá tầm dự đoán của ông.
 
Ông tự mừng thầm trong bụng, nếu như lúc đó không phải ông mà là đám thủ hạ của ông ra tiếp khách, e rằng đã bị cách ăn vận của đối phương làm cho nổi giận, như vậy không phải sẽ mất đi một vụ làm ăn lớn sao.
 
Sau khi Hàn Phong rời đi, Tất Thanh Sơn chỉ muốn ra lệnh ngay cho đám thủ hạ đi nghe ngóng tin tức Hàn Phong. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi.
 
Mặc dù bọn Hàn Phong ăn vận vô cùng "kì lạ" nhưng một lần có thể đưa ra nhiều vật phẩm quý giá như vậy chắc chắn không phải là loại tầm thường, huống hồ ông còn nhớ sau lưng bọn Hàn Phong còn vác thêm túi to túi nhỏ.
 
Nhãn lực của ông không tệ, sau khi xác nhận, ông biết túi hành lý mà bọn Hàn Phong đang đeo được làm bằng da đại địa thương hùng thú, đại địa thương hùng thú này là địa giai ma thú.
 
Có thể dùng da địa giai ma thú làm túi hành lý, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến Tất Thanh Sơn toát mồ hôi, may mà ông phản ứng nhanh không phái thủ hạ đi theo dõi đối phương, nếu không chắc đã chọc giận đối phương rồi.
 
Không nói chuyện đối phương sẽ vì thế từ chối không bán những nguyên liệu quý giá còn lại cho ông nữa, ngộ ngỡ chọc giận đối phương, phát sinh xung đột thì còn thiệt hại nhiều hơn.
 
Mặc dù Phong Vân thương hội thực lực hùng hậu, dù có xung đột cũng có địa giai cao thủ, chẳng phải sợ đối phương.
 
Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh thương hội, muốn lấy cũng không lấy lại được.
 
Cuối cùng, Tất Thanh Sơn đành phải cử người luân phiên canh ở cửa, chỉ cần đối phương xuất hiện là lập tức chạy về báo cáo.
 
Hai ngày trước, mấy người ngoại quốc đi cùng Hàn Phong đã rời khỏi Hồng Diệp Thành, vì tướng mạo của họ kì lạ nên Tất Thanh Sơn nhớ rất kĩ.
 
Nhưng vì Hàn Phong vẫn chưa rời đi, nên Tất Thanh Sơn chưa làm gì hết, mấy ngày nay ông đều ở thương hội đợi, chờ Hàn Phong tới.
 
Lúc nãy, ông vừa đếm xong số tiền khổng lồ được chuyển đến từ trấn lân cận, số tiền này được chuẩn bị để mua số phẩm vật trong tay Hàn Phong.
 
Muốn kiếm được lợi nhuận lớn thì phải mạo hiểm, huống hồ chỉ là mất công vận chuyển mà thôi.
 
Đợi suốt mấy ngày nay, cuối cùng Hàn Phong cũng xuất hiện, Tất Thanh Sơn sao có thể ngồi yên, vội vàng từ bên trong bước ra, nghênh đón Hàn Phong.,
 
Chỉ còn hai ba bước nữa Tất Thanh Sơn sẽ xuất hiện trước mặt Hàn Phong, sau lưng Trương thiếu đã chuẩn bị xong, chờ Tất Thanh Sơn nghênh đón.
 
Tất Thanh Sơn lên tiếng nói:
 
- Quý khách, ngài cuối cùng cũng đến rồi, ngài khiến lão hủ đợi lâu quá.
 
Hàn Phong nghe vậy, bình thản nói:
 
- Yên tâm đi, trước đây đã nhận lời với ngài rồi, đương nhiên không thể nuốt lời được.
 
- Đó là đương nhiên.
 
Tất Thanh Sơn bối rối nói, nhưng ông đã điều chỉnh ngay tâm thái, quay người, giơ tay, vô cùng khách khí nói:
 
- Mời quý khách vào trong này, chúng ta cùng bàn bạc.
 
Hàn Phong gật gật đầu, nói:
 

- Gọi ta Hàn Phong được rồi, đừng kêu như vậy kì cục lắm.
 
Tất Thanh Sơn đương nhiên không phản đối, hai người một trước một sau cùng bước vào trong.
 
- Đây… đây là chuyện gì?
 
Trương thiếu đứng ngây ra nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt, đầu óc vẫn còn chưa kịp phản ứng. Thấy Tất Thanh Sơn rời đi rồi, hắn không biết làm sao, hét lớn:
 
- Tất lão tiên sinh, ta muốn mua viên dạ hải minh châu này.
 
Tất Thanh Sơn thấy có người gọi mình, quay lại nhìn, ngẫm nghĩ một lúc thấy người thành niên này có chút quen quen nhưng không nhớ rõ lắm là thiếu gia nhà nào, lúc này ông căn bản không có thời gian để ý đến hắn nên nói:
 
- Vị công tử này xin đợi một lát, ta sẽ gọi người đến tiếp công tử.
 
Nói đoạn, Tất Thanh Sơn gọi một thủ hạ đang đứng bên cạnh lại rồi dẫn Hàn Phong vào bên trong thương hội.
 
- Trương thiếu, ngài muốn mua viên dạ hải minh châu này?
 
Người này nhìn Trương thiếu, cung kính nói.
 
Lúc này Trương thiếu đang bận nhìn theo Hàn Phong, nhất thời không phản ứng kịp.
 
Mấy người bạn đi cùng hắn, những vị khách đã từng ra mặt khinh rẻ Hàn Phong lúc này cũng phải ngỡ ngàng. Người thiếu niên này tuổi mới chỉ độ mười mấy, hơn nữa ăn vận còn rất bình thường, sao có thể được Tất lão tiên sinh đích thân tiếp kiến. Hơn nữa thái độ của Tất lão tiên sinh còn rất cung kính nữa.
 
Cả bọn nhất thời quay sang nhau, chụm đầu bàn tán về lai lịch Hàn Phong.
 
Trương thiếu dưới sự nhắc nhở của mọi người, cuối cùng cũng hồi phụ lại thần sắc.
 
Nhìn người nhân viên nét mặt tươi cười tay cầm viên dạ hải minh châu, Trương thiếu nhất thời thấy hối hận vô cùng. Nhưng lúc nãy bao nhiêu người đã nghe thấy hắn nói, hắn đành phải nghiến răng, mua viên dạ hải minh châu.
 
Không biết vì sao, hắn cảm thấy mọi người đều đang nhìn mình, ánh mắt tràn ngập vẻ chế giễu.
 
Cảm giác này vô cùng khó chịu, nhận viên dạ hải minh châu từ tay đối phương, Trương thiếu giận dữ bước ra khỏi thương hội.
 
Lúc này, Hàn Phong đang được Tất Thanh Phong dắt vào phòng trong thương hội.
 
Nơi này thường ngày được dùng để đón tiếp những vị khách quý, Tất Thanh Phong dẫn Hàn Phong vào đây đủ chứng tỏ thành ý của ông.
 
Chỉ đáng tiếc Hàn Phong là người mới đến, không hiểu những chuyện này nên không biết được hàm ý bên trong.
 
Hàn Phong lần này đến đây đương nhiên có mang theo những thứ lần trước đồng ý bán cho đối phương.
 
Kì thực cũng không phải thứ gì quan trọng, ngoài hai trái huyết ngọc linh quả ra, tất cả đều là nguyên liệu luyện khí lấy được trên người địa giai ma thú. Trong đó có cả miếng vảy của Lục Trảo Minh Thú.
 
Thấy những thứ mà Hàn Phong mang đến, Tất Thanh Sơn hai mắt sáng rực, miệng không khỏi mỉm cười, nói:
 
- Nếu như quý khách đã yêu cầu thì lão hủ đành phải gọi ngài là Hàn Phong vậy.
 
Dừng lại đôi chút, Tất Thanh Phong khách khí nói:
 
- Hàn Phong, đầu tiên ta xin được thay mặt thương hội cảm ơn ngài đã tín nhiệm thương hội chúng ta.
 
Hàn Phong khẽ gật đầu nhưng không nói gì.
 
Hành động này của Hàn Phong khiến Tất Thanh Sơn hiểu đối phương không thích khách sáo nên vội nuốt ngay những lời lẽ hoa mỹ đang định nói vào bụng, đi thẳng vào vấn đề:
 
- Là thế này, những thứ mà ngài mang đến vô cùng quý giá, trong đó còn có những nguyên liệu rất hiếm có nữa, nên trước đó ta đã báo lại việc này cho Đông gia ta.
 
- Ồ? Không lẽ những thứ này có gì không ổn?
 
Hàn Phong bình tĩnh hỏi.
 
Tất Thanh Phong nghe vậy, lắc lắc đầu nói:
 
- Không phải có gì không ổn, mà là vì chúng quá quý giá nên Đông gia cho ta hai phương án, chờ ngài đến thương lượng với ngài xẹm có được hay không.
 
Hàn Phong nghe vậy, có chút nghi hoặc, hỏi:
 
- Là phương án gì?
 
Tất Thanh Sơn hắng hắng giọng, nói ra hai phương án mà thương hội đã thương thảo.
 
Hàn Phong nghe xong cũng nôm na hiểu được ý của đối phương.
 
Hai phương án này rất đơn giản, một là Phong Vân thương hội bỏ ra một món tiền lớn mua lại toàn bộ vật phẩm của Hàn Phong. Hai là, Hàn Phong ủy thác cho thương hội nhờ thương hội đấu giá giùm mình, như vậy Hàn Phong vẫn nhận được tiền mà thương hội cũng kiếm được một số tiền công trong đó.
 
Phương án thứ nhất đương nhiên là phương pháp hữu hiệu trực tiếp nhất. Nhưng Tất Thanh Sơn cũng giải thích vì chưa bao giờ gặp phải trường hợp một lần thanh toán nhiều như vậy nên dù thương hội có năng lực mua hết toàn bộ thì cũng khó tránh khỏi trường hợp kẹt vốn, như vậy, rất dễ phát sinh vấn đề.
 
Bởi vậy thương hội mới đưa ra phương án thứ hai, phương án này mặc dù quá trình tương đối phức tạp và thương hội chỉ nhận được một khoản tiền công nhất định nhưng như Tất Thanh Sơn đã hứa, những thứ này của hắn nếu bán đấu giá, thương hội sẽ lập tức nhận được tiền mà giá trị đấu giá lúc nào cũng cao hơn hẳn phương án ban đầu. Nếu như đến lúc đó giá trị nhận được thấp hơn, thương hội sẽ chịu phần hao hụt đó.
 
Đối với Hàn Phong mà nói, cái giá mà hắn phải trả cho phương án thứ hai chỉ là kiên nhẫn chờ đợi một khoảng thời gian. Vì Tất Thanh Sơn nói với hắn, từ giờ đến đại hội đấu giá thường niên của Hồng Diệp Thành chỉ còn khoảng hơn một tháng nữa.
 
Sau khi suy tính cẩn thận, Hàn Phong đồng ý với phương án thứ hai mà Tất Thanh Sơn đưa ra.
 
Dù sao lúc này hắn cũng không thiếu tiền, thời gian một tháng, hắn vẫn có thể đợi được.
 
Hơn nữa Hàn Phong sau khi giao phó mọi thứ cho đối phương, không phải nửa xu cũng không nhận được, những thứ mà hắn mang đến sau khi được định giá, thương hội sẽ trả cho hắn một phần tiền cọc, phần còn lại đương nhiên phải chờ đại hội đấu giá kết thúc mới có thể trả được.
 
Sau đó, hai người lại bàn bạc thêm một số chi tiết, Hàn Phong sau khi không còn câu hỏi gì nữa cáo từ rời đi, Tất Thanh Sơn tiễn hắn ra tận cửa.