Trầm Ngọc nghe vậy, gật gật đầu, cũng cảm thấy như vậy, mặc dù cô có thiên phú luyện được cực cường đại nhưng thân phận cô trước đây chỉ là nô bộc, nên đương nhiên chưa bao giờ được nghe về những loại nguyên liệu cao cấp, mà Hàn Phong cũng không nói rõ.
Kì thực, giá trị của u lan thảo cao hơn nhiều so với chu tử la thảo trong tay những kẻ mê thuốc của Huyền Thiên Tông.
Dược tính bản thân của u lan thảo vô cùng mạnh, bất luận vết thương nghiêm trọng thế nào, chỉ cần một nhánh u lan thảo, thời gian hồi phục sẽ được rút ngắn rất nhiều, nếu như lại được qua tay luyện dược sư luyện chế, phối hợp cùng các loại dược liệu khác, có thể luyện chế ra tử dương tâm đan cao cấp.
Nghe nói tử dương tâm đan có công hiệu hồi phục rất mạnh, thậm chí còn có thể cứu sống một người đang đứng ở bờ vực cái chết.
Nhưng, bây giờ u lan thảo đang được Hàn Phong lấy ra điều trị một cái chân trẹo đơn giản, nếu như bị những luyện dược sư khác biết, e rằng sẽ đấm vào ngực thùm thụp và nổi trận lôi đình mất.
May mà lúc còn ở trong U Ám sâm lâm, Hàn Phòng phát hiện ra một nơi mọc rất nhiều u lan thảo, nên bây giờ trong túi của hắn chí ít cũng phải còn bảy tám nhánh, bây giờ có dùng một ít Hàn Phong cũng không cảm thấy xót xa. Hơn nữa mặc dù u lan thảo vô cùng quý giá nhưng những thứ đang nằm trong túi xách của hắn còn quý giá hơn u lan thảo rất nhiều lần.
- Trầm Ngọc tiểu thư không sao chứ?
La Mạn chạy đến, quan tâm hỏi han.
Hàn Phong lắc lắc đầu, nói:
- Không sao, chỉ không cẩn thận bị trẹo chân thôi.
- Vậy thì tốt!
La Mạn nghe vậy, gật gật đầu, nói tiếp,
- Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lúc, đợi cho chân của Trầm Ngọc tiểu thư khỏi hẳn rồi hãy lên đường?
Hàn Phong quay sang nhìn, thấy trán Trầm Ngọc lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, lúc này mới nhớ ra Trầm Ngọc không có đấu khí vậy mà đã phải chạy theo họ cả quãng đường, người cô giờ này chắc phải khó chịu lắm. Không ngờ cô gái này chẳng than thở lấy một riếng, kiên trì cho đến bây giờ, nếu như không phải lúc nãy cô không cẩn thận bị ngã thì Hàn Phong đã không để ý tới.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi tự trách mình quá hồ đồ chủ quan. Nghĩ một lúc, hắn bỏ túi hành lý của mình xuống, thản nhiên đưa cho La Mạn, sau đó cúi xuống ôm Trầm Ngọc đứng dậy, điều chỉnh tư thế để cô dựa vào lưng mình trong ánh mắt ngạc nhiên của La Mạn.
- Á!
Trầm Ngọc bị ôm bất ngờ, không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc, sau đó phát hiện mình đang được Hàn Phong cõng, nhất thời có chút xấu hổ, ghé vào tai Hàn Phong, thì thầm nói:
- Ngươi làm gì vậy, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, mau bỏ ta xuống.
Ai ngờ, Hàn Phong lắc lắc đầu, nói:
- Cô bị thương thì cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ vào thành nhanh thôi.
Sau đó, Hàn Phong quay đầu nói với La Mạn:
- Trầm Ngọc để ta cõng, mọi người cứ tiếp tục lên đường, đợi vào thành rồi cùng nghỉ ngơi sau.
La Mạn nhìn hai người đầy thâm ý, sau đó miễn cưỡng giúp Hàn Phong đeo hành lý, xoay người bước tiếp về phía trước với một bộ dạng rất buồn cười.
Còn Hàn Phong thì mặc kệ những yêu cầu của Trầm Ngọc, bước nhanh theo La Mạn.
Vì Hàn Phong phải cõng Trầm Ngọc nên bọn La Mạn cũng giảm tốc độ để Hàn Phong có thể theo kịp họ.
Nhưng, quãng đường tiếp theo, đến bọn La Mạn cũng phải ngạc nhiên trước thể lực của Hàn Phong.
Không ngờ Hàn Phong cõng Trầm Ngọc mà vẫn có thể theo kịp họ, hơn nữa mặt không đỏ và cũng không thở gấp, giống như không có vấn đề gì.
Mấy người La Mạn sau khi kinh ngạc liền thử tăng tốc độ, nhưng Hàn Phong vẫn không nhanh không chậm, theo sát phía sau.
La Mạn và ba người còn lại quay sang nhìn nhau, mắt không khỏi ánh lên một tia kinh ngạc.
Nhưng, trước sự kinh ngạc của bọn La Mạn, Hàn Phong chẳng thèm giải thích nhiều.
Trải qua một ngày dài di chuyển, cuối cùng bọn Hàn Phong cũng đến được mục tiêu, bây giờ họ chỉ còn cách thành trấn mấy chục bước chân.
Lúc này, Trầm Ngọc đã có thể đứng dậy được, u linh thảo quả nhiên là linh dược, chỉ cần nửa ngày, vết thương của Trầm Ngọc về cơ bản đã hoàn toàn bình phục.
Trầm Ngọc nhìn tòa thành trấn trước mặt, ánh mắt có vẻ hưng phấn, nói:
- Cuối cùng cũng đến được một nơi có người, tốt quá!
Hai má cô đỏ bừng, không biết là vì nhìn thấy thành trấn quá hưng phấn hay là vì vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì được Hàn Phong cõng.
Bọn La Mạn nhìn kiến trúc của tòa thành trấn trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhìn phong cách kiến trúc của tòa thành trấn này, bọn La Mạn biết, nơi này tuyệt đối không phải Hán Sâm đế quốc, còn đây là đâu, trong mắt La Mạn kì thực không quan trọng.
Rời khỏi quốc gia của mình, đối với hắn mà nói, nơi nào cũng như nhau.
Hàn Phong nhìn kiến trúc trước mặt, cẩn thận hồi tưởng lại, phát hiện kiếp trước mình đã từng đến đây, lúc đó hắn đi cùng thương đoàn vượt đại dương, sau đó có đi qua mảnh đất này.
Nếu như hắn nhớ không nhầm, nơi này cách Thiên Tinh đế quốc tương đối xa, ở giữa lại cách một U Ám sâm lâm, trừ phi mạo hiểm quay lại khu rừng đó, thử vận khí truyền tống, bằng không chỉ có một cách duy nhất là lại cùng thương đoàn vượt biển quay về.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi thở dài, muốn nhanh chóng quay về, xem ra rất khó. Đành phải ở lại đây vài ngày thăm dò tin tức, xem có may mắn gặp được con thuyền nào không.
- Hàn Phong ngươi làm sao vậy?
Trầm Ngọc phát hiện Hàn Phong có chút kì lạ, không khỏi quan tâm hỏi.
Hàn Phong nghe cô hỏi vậy mới hồi lại thần, cười với Trầm Ngọc, sau đó nói:
- Không có gì, chúng ta vào trong thôi!
Bọn Hàn Phong mang theo túi lớn túi nhỏ hành lý, đi về phía cổng thành.
Sự xuất hiện của họ đương nhiên thu hút sự chú ý của đám thủ vệ quân.
- Đứng lại!
Một thủ vệ quân tiến lên quát.
Ngôn ngữ của thủ vệ quân này giống như ngôn ngữ của Thiên Tinh đế quốc, chỉ có điều ngữ điệu có chút khác biệt nên bọn La Mạn đương nhiên nghe không hiểu.
Hàn Phong nhíu mày, nói:
- Có chuyện gì không?
- Các ngươi là ai? Ăn mặc kì quặc quá!
Cảnh vệ binh quát hỏi.
Kì thực cũng không thể trách tên vệ binh đó, bởi vì bộ dạng của bọn Hàn Phong vô cùng bi thảm. Y phục trên người họ cơ bản đều rách rưới, bọn La Mạn còn đỡ, được Tát Khắc bảo vệ chứ Hàn Phong và Trầm Ngọc trước đó còn bị Cửu U Bạch Hổ đuổi, quần áo trên người trông chẳng khác gì giẻ rách.
Cộng thêm bọn Hàn Phong vai đeo túi lớn túi nhỏ, những chiếc túi đó chỉ cần nhìn qua cũng biết được làm bởi da ma thú, giống y như một nhóm lưu dân từ trên núi xuống.
Trước câu hỏi của vệ binh, Hàn Phong bình thản trả lời:
- Bọn ta từ nơi khác đến đây, trên đường đi gặp ma thú tấn công nên mới thê thảm thế này.
- Các ngươi muốn vào thành?
Vệ binh có vẻ rất hứng thú với lai lịch của bọn Hàn Phong, lạnh lùng nói.
- Đương nhiên!
Hàn Phong trầm giọng nói.
Nghe Hàn Phong trả lời, vệ binh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vào cũng được, nhưng phải nộp một kim tệ coi như phí nhập thành!
Hàn Phong vẫn chưa kịp nói, Trầm Ngọc đứng đằng sau đã không nhịn được, nói:
- Một kim tệ? Các người muốn cướp đấy à?
Vệ binh nghe vậy, không vui nói:
- Hắc! Sao cô lại nói vậy, cả một đám người lai lịch bất minh vào thành, nhất định phải nộp một kim tệ làm lệ phí.
- Ngươi!
Trầm Ngọc nghe vệ binh nói, giận quá, đỏ bừng mặt không biết nói gì.
Hàn Phong đứng phía sau kéo Trầm Ngọc, lắc lắc đầu.
Trầm Ngọc thấy vậy dù có chút không cam lòng nhưng vẫn nghe lời Hàn Phong, nín nhịn.
Hàn Phong nói lại một lượt chuyện lệ phí với bọn La Mạn, La Mạn nghe xong cũng có chút tức giận nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được, đương nhiên hắn hiểu cường long còn không thể cãi lại được đạo lý của địa đầu xà, huống hồ bọn hắn là người chạy nạn, đương nhiên không muốn phức tạp thêm.
Nhưng, La Mạn lập tức cười khổ, lúc còn ở trong U Ám sâm lâm, tất cả tài sản mà hắn mang theo đều đã rơi hết, bây giờ có thể nói không một xu dính túi.
- Thiếu gia, ở đây vẫn còn một ít.
Khải Ly đột nhiên lên tiếng.
La Mạn nghe vậy mới nhớ ra Khải Ly luôn được họ bảo vệ rất kĩ, chưa hề bị thương, trong người có lẽ còn ít tiền.
Nên hắn bảo Khải Ly đưa hết tiền bạc trên người ra.
Cuối cùng, Khải Ly lấy ra một kim tệ duy nhất trên người, giao cho Hàn Phong, Hàn Phong tiến lên đưa cho tên vệ binh, nói:
- Đây là phí nhập thành, bây giờ chúng ta có thể vào được rồi chứ?
Ai ngờ, tên vệ binh bất mãn nói:
- Tiểu tử, ngươi không nghe rõ à, ta nói mỗi người nộp một kim tệ cơ mà.
- Làm sao chúng ta có nhiều tiền vậy?
Trầm Ngọc nghe vậy, nhất thời phẫn nộ lên tiếng quát. Một kim tệ trên tay Hàn Phong là tất cả số tiền mà họ có.
- Tiểu cô nương, cô có biết là mình đang nói chuyện với ai không, cô có tin là ta có thể bắt hết tất cả các người không.
Tên vệ binh biến sắc mặt, lạnh lùng nói.
Nhất thời, tên vệ binh như phát hiện ra điều gì đó, không ngừng nhìn khắp người Trầm Ngọc, mặt lộ ra một nụ cười dâm ác.
Y phục trên người Trầm Ngọc mặc dù rách rưới nhưng vẫn không thể giấu được hết vẻ mỹ lệ của cô. Cộng thêm lúc này cô đang giận, hai má đỏ hồng, mê hoặc vô cùng.
Vệ binh thấy có một cô gái xinh đẹp trong đoàn, không khỏi thầm nuốt nước bọt, trong đầu xuất hiện hàng loạt những suy nghĩ đen tối.
Tên vệ binh nheo mắt nhìn Trầm Ngọc, nói:
- Không đủ tiền cũng không sao, chỉ cần tiểu cô nương xinh đẹp này chơi với đại gia ta một lúc, biết đâu ta cao hứng lại để cho các ngươi vào.
Trầm Ngọc nghe vậy, nhất thời giận dữ, cô không ngờ đối phương lại đáng ghét đến vậy.
Hàn Phong cũng lạnh sắc mặt.
Bọn La Mạn phía sau mặc dù không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng thấy Hàn Phong biểu tình cũng giận như Trầm Ngọc, biết đối phương đang làm khó họ.
- Hàn Phong, mấy tên này muốn gì vậy?
La Mạn tiến lên hỏi.
Hàn Phong kể sơ lược lại cho hắn nghe, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, La Mạn lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, thản nhiên nói với Tát Khắc sau lưng:
- Tát Khắc!
Tát Khắc nghe vậy, tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn tên vệ binh, miệng hừ một tiếng bực bội.
Trong mắt hắn, tên vệ binh này chẳng là gì, nếu muốn bóp chết, hắn chỉ vần một ngón tay là đủ.
Tát Khắc vừa quắc mắt, khí thế trên người lập tức tán phát, trực tiếp ép thẳng về phía tên vệ binh.
Tên vệ binh đang định tiến lên trêu ghẹo Trầm Ngọc, đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ ập về phía mình, thân thể không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh buốt.
Bên kia mấy tên vệ binh phát hiện tình hình có vẻ không ổn, cũng chạy đến.
Tát Khắc chẳng hề bị chúng làm cho sợ hãi, sắc bén nhìn đám người trước mặt.
Những tên vệ binh bị ánh mắt của Tát Khắc quét qua sắc mặt đều trở nên trắng bệch, hô hấp vô cùng khó khăn.
- Hừ!
Tát Khắc nhìn bộ dạng của đám vệ binh, bực bội hừ lạnh một tiếng, thu khí tức lại, bọn này mà cũng dám gây chuyện với hắn.
Mấy tên vệ binh sợ hãi nhìn Tát Khắc, không sao hiểu nổi sao trong đám lưu dân này lại có một cao thủ lợi hại đến vậy. Vẫn còn có thể nhìn thấy rõ sự khiếp sợ trong mắt chúng.
Khí thế và ánh mắt đó xém chút nữa đã dọa cho bọn chúng sợ chết khiếp, nhìn người đàn ông trước mặt, tên vệ binh đứng đầu không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng sợ hãi vô cùng, thân thể lùi lại phía sau một cách vô thức, ai ngờ trước đó vừa bị khí thế của Tát Khắc áp đảo, hai chân vẫn còn mềm nhũn, không cẩn thận ngã lăn quay ra đất.
- Phế vật!
Tát Khắc cũng không quan tâm xem đối phương có hiểu hay không, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay lại sau lưng La Mạn.
Lúc này, Hàn Phong cũng đã tiến đến trước tên vệ binh đầu tiên, lạnh giọng nói:
- Bây giờ chúng ta có thể vào thành được rồi chứ?
- Có thể! Có thể!
Tên vệ binh có vẻ như bị khí thế của Tát Khắc làm cho sợ phát khiếp, bây giờ Hàn Phong hỏi, lập tức gật đầu điên cuồng, sợ mình trả lời chậm lại bị người đàn ông đáng sợ vừa rồi tặng cho một quyền.
Sau khi nhận được câu trả lời, Hàn Phong quay lại nhìn mấy người La Mạn gật đầu ra hiệu:
- Được rồi, chúng ta có thể vào.
Mấy người La Mạn nghe vậy, lúc này mới đi vào trong cổng thành, Tát Khắc lúc đi qua còn không quên trừng mắt nhìn mấy tên vệ binh.
Mấy tên vệ binh thấy vậy sợ hãi run lẩy bẩy, không hẹn mà gặp trong lòng cùng toát mồ hôi lạnh.
Nhìn bộ dạng thảm hại của mấy tên vệ binh, Hàn Phong nghĩ ngợi một lúc, tiến lên nhét một kim tệ vào tay tên vệ binh đầu tiên, sau đó cũng không quay đầu, tiếp tục đi theo bọn La Mạn.
Tên vệ binh thấy Hàn Phong nhét một kim tệ vào tay mình, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nhưng nhìn một kim tệ trong tay, hắn vẫn nhất thời cười toét. Một kim tệ này chí ít cũng đủ cho hắn no bụng trong mấy ngày nên chuyện mới bị Tát Khắc dạy cho một bài học lúc nãy lập tức bị hắn ném vào dĩ vãng.
Phản ứng của tên vệ binh thế nào, Hàn Phong không có hứng thú quan tâm.
Lúc này, Trầm Ngọc đang giận dữ hỏi Hàn Phong sao lại đưa một kim tệ cho tên vệ binh.
Hàn Phong cười cười giải thích:
- Nơi này lạ lẫm, chúng ta lại lần đầu đến đây, tốt nhất là đừng nên gây chuyện với ai. Lúc nãy Tát Khắc mặc dù có dạy cho chúng một bài học khiến chúng không dám làm khó chúng ta nhưng chắc chắn chúng sẽ ghi hận trong lòng, đợi chúng ta vào thành rồi tụ tập thêm những người khác tìm chúng ta gây chuyện. Chi bằng chúng ta cứ đưa tiền cho chúng trước, như vậy cũng bớt phiền nhiễu.
Đây dù sao cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, bọn La Mạn sau khi vào được thành, tâm trạng thoải mái vô cùng, còn Trầm Ngọc sau khi được Hàn Phong giải thích cũng không còn nghĩ về chuyện ấy nữa.
Một tay ôm Tiểu Bạch, Trầm Ngọc kéo theo Khải Ly hai cô gái vừa hưng phấn vừa hiếu kì hết ngó Đông lại ngó Tây, ở đây đối với họ mà nói cái gì cũng mới mẻ. Nhất là hai cô gái tuổi đời còn nhỏ nên luôn có tâm lý hiếu kì với những thứ mới mẻ.
Hồng Diệp Thành là một tòa thành không lớn lắm, nằm ở một trấn xa xôi trong Thiên Nguyệt đế quốc.
Sở dĩ Hàn Phong biết điều này vì kiếp trước hắn đã từng đi qua đây, biết hết mọi thứ ở đây, mặc dù Hồng Diệp Thành của bây giờ đã có chút khác biệt với Hồng Diệp Thành trong kí ức nhưng về tổng thể mà nói, thay đổi không quá nhiều.
Có lẽ là vì lần cuối cùng đến đây là ở kiếp trước.
- Hàn Phong, chúng ta đi mua mấy bộ quần áo đi, người xem quần áo trên người ta đều sắp rơi hết cả rồi!
Trầm Ngọc kéo kéo tay Hàn Phong, nũng nịu nói.
Bây giờ đã hết nguy hiểm, Trầm Ngọc nhanh chóng quay lại với tính cách hoạt bát ngây thơ của mình. Nhìn những người đang đi trên đường thỉnh thoảng lại nhìn mình chỉ trỏ, Trầm Ngọc cảm thấy có chút ngượng ngùng, bộ quần áo cô đang mặc trên người chẳng khác gì của một tên ăn mày, nhiều nơi còn rách một lỗ lớn, may mà vẫn có thể miễn cưỡng che thân chưa để lộ hết ra ngoài. Nhưng con gái bẩm sinh luôn ưa hình thức, Trầm Ngọc cũng không phải ngoại lệ.
Vừa hay lúc đó, La Mạn cũng lên tiếng nói:
- Cuối cùng cũng an toàn, Hàn Phong, chúng ta tìm tửu lầu nào đánh chén một bữa đi, trong khu rừng đáng chết đó, ngoài chạy thoát thân ra, chẳng bữa nào được ăn uống tử tế, nói thế nào hôm nay ta cũng phải an ủi cái bụng của mình.
- Thiếu gia nói đúng lắm, mặc dù thịt mà Hàn Phong nướng mùi vị cũng không tệ nhưng cứ ăn mãi, miệng cũng đã chán rồi.
Tát Khắc tiếp lời.