Cuối cùng, và cũng là điểm quan trọng nhất, Hàn Phong rất cứ hứng thú với thương nghiệp kì tài La Mạn. Hắn hi vọng, khoảng thời gian tiếp theo có thể biến La Mạn thành người của mình, đây mới chính là nguyên nhân chính khiến hắn đồng ý với yêu cầu của La Mạn.
Thấy Hàn Phong đồng ý, La Mạn lộ ra một nụ cười vui vẻ, nói:
- Rất vui được làm bạn với hai người.
Chỉ có điều, đối với La Mạn và những điều hắn nói hôm qua, Trầm Ngọc trong lòng vẫn có chút khúc mắc. Bây giờ thấy hắn lộ ra một nụ cười "dâm đãng", tưởng hắn lại có âm mưu gì, không khỏi nép vào sau lưng Hàn Phong.
La Mạn không hiểu, thấy Trầm Ngọc tránh mình nên lại mỉm cười với cô, kết quả chỉ nhận được một cái trừng mắt, La Mạn nhất thời ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Sau đó, La Mạn dò hỏi mức độ hiểu biết của Hàn Phong về U Ám sâm lâm.
Hàn Phong ngẫm nghĩ một lúc, cũng không giấu diếm điều gì:
- Biết một chút, nhưng cụ thể phải đi thế nào thì không chắc chắn.
Hàn Phong nghĩ, muốn ra được khỏi U Ám sâm lâm, nếu chỉ dựa vào một mình hắn thì quá khó khăn, có bọn La Mạn giúp đỡ, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau đó, Hàn Phong kể lại sơ sơ về vị trí lối vào khu rừng, La Mạn nghe vậy vui mừng quá đỗi, hắn đã lòng vòng trong rừng không biết bao nhiêu ngày nay, sớm đã để mất phương hướng rồi.
Bây giờ có Hàn Phong hướng dẫn, đương nhiên có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Nhưng, khiến Hàn Phong bất ngờ nhất là vị quản gia thực lực có vẻ không mạnh của La Mạn cũng am hiểu chút ít về khu rừng này, điều này khiến Hàn Phong cảm thấy vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ.
Sau khi Hàn Phong nói xong, lão quản gia cũng trình bày ra những thông tin mà mình nghe được trước đây.
Sau đó, cả hai người cùng chỉnh lý lại những ký ức trong đầu, mặc dù những điều lão quản gia biết không nhiều nhưng vừa hay bù đắp được những chỗ còn thiếu trong ký ức Hàn Phong.
Vốn dĩ Hàn Phong cũng không nắm rõ vị trí cụ thể của lối ra, dù sao kiếp trước hắn cũng đã được vị thiên giai cường giả thần bí đưa ra ngoài nên sau đó nhanh chóng xác định được lối ra.
Quãng đường tiếp theo coi như tương đối nhẹ nhàng.
Bên La Mạn có Hàn Phong dẫn đường, cuối cùng không cần phải chạy loạn trong rừng rậm nữa, hơn nữa Hàn Phong thường khéo léo tránh những nơi có ma thú cư ngụ, chỉ khi gặp phải những con ma thú không thể tránh né mới cần Tát Khắc ra tay giải quyết.
Được La Mạn giới thiệu, Hàn Phong biết Tát Khắc là một thất phẩm địa giai cao thủ. Như vậy, chỉ cần ma thú địa giai đụng phải bọn họ cơ bản đều chết dưới đại kiếm của Tát Khắc.
Đối với thực lực của Tát Khắc, kì thực trước đó Hàn Phong đã cảm nhận được, chỉ có điều là không rõ lắm. Lúc này, nghe nói đối phương có thực lực thất phẩm địa giai, trong lòng đương nhiên cũng có chút kinh ngạc.
Có điều như vậy cũng giảm bớt vấn đề lo lắng cho Hàn Phong.
Trước đây mặt dù hắn biết phương hướng ra khỏi khu rừng nhưng vì thực lực không đủ, chỉ sợ đụng phải ma thú địa giai bản thân nhất định sẽ phiền phức.
Bây giờ có Tát Khắc và cả đoàn người đi cùng vần đề tự nhiên được giải quyết.
Còn việc có gặp phải thiên giai ma thú hay không, Hàn Phong không tin mình lại may mắn đến vậy. Trước đây mặc dù đã được gặp liền một lúc hai con, nhưng thiên giai ma thú không phải sinh vật cấp thấp đâu phải có thể tùy tiện gặp được trên đường.
Sự thật cũng chứng minh, hai ngày tiếp theo, đoàn người về cơ bản là không gặp nguy hiểm gì lớn trên đường. Những con ma thú thực lực hơi yếu đều bị Tát Khắc dùng đại kiếm của mình chém thành hai nửa.
Về phần một số ma thú khó nhằn, Hàn Phong cũng tìm đủ mọi cách tránh né, tránh không để trực tiếp đụng độ với chúng. Mặc dù có địa giai thất phẩm cao thủ Tát Khắc, thực lực vô cùng cường đại nhưng ở một nơi nguy hiểm như thế này, tránh được bao nhiêu vẫn nên tránh.
Cả quãng đường, bọn La Mạn cũng không khỏi kinh ngạc trước khả năng am hiểu về tập tính các loại ma thú trong U Ám sâm lâm của Hàn Phong.
Bọn họ không ngờ Hàn Phong tuổi còn trẻ mà đã hiểu biết nhiều đến vậy.
Không chỉ họ, ngay cả người quen biết với Hàn Phong bấy lâu nay là Trầm Ngọc cũng hết sức kinh ngạc trước Hàn Phong.
Hai người quen nhau bao lâu nay, cũng có thể coi như cùng nhau trải qua hoạn nạn, nhưng Trầm Ngọc phát hiện, càng tiếp xúc, mỗi ngày Hàn Phong lại mang đến cho cô một sự bất ngờ mới.
Mỗi lần khám phá được điều gì mới ở Hàn Phong, sự kinh ngạc trong lòng cô lại càng thêm mạnh mẽ. Cả quãng đường, Trầm Ngọc cứ tranh thủ lúc Hàn Phong không để ý quan sát ánh, mắt không giấu nổ sự tò mò.
Trừ những chuyện này ra, hai ngày này, kiến thức và kinh nghiệm từng trải mà Hàn Phong thể hiện đều khiến bọn La Mạn được mở rộng tầm mắt.
U Ám sâm lâm không chỉ đáng sợ bởi những con ma thú cường đại mà còn là nhưng nguy hiểm kì quái xảy ra trên đường, thường những nguy hiểm này người ta khó lòng tránh nổi.
Như vừa rồi, bọn họ vừa mới đi qua một bụi cỏ có vẻ tĩnh lặng, Hàn Phong đột nhiên tiến lên một bước chặn họ lại.
Trong lúc họ còn đang ngạc nhiên, Hàn Phong nhặt một viên đá, ném nhẹ vào bụi cỏ.
Lập tức, từ trong bụi cỏ bay ra không biết bao nhiêu những con sâu mà đỏ, trong nháy mắt bu đầy lấy viên đá. Viên đá như bị kéo tuột vào trong bụi cỏ và mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng như chưa từng xảy ra điều gì.
Về phần viên đá, nó đã kịp biến thành bột ngay giữa không trung.
Cảnh tượng này khiến bọn La Mạn kinh hãi vô cùng. Thầm toát mồ hôi, nếu như không phải Hàn Phong ngăn lại, chắc họ đã lỗ mãng đạp lên bụi cỏ và bây giờ đã có kết cục như viên đá, đến xương cốt cũng chẳng còn.
La Mạn đột nhiên cảm thấy bốn người bọn họ có thể sống sót trong rừng mấy ngày trước, thực sự là quá may mắn.
Trầm Ngọc và Khải Ly nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó, mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Hai ngày, đoàn người gặp phải những chuyện nguy hiểm thế này không quá năm lần, cuối cùng vẫn là dựa vào phán đoán của Lăng Phong mới tránh được nguy hiểm.
Điều này khiến Tát Khắc vô cùng bội phục Hàn Phong, La Mạn vào lão quản gia thì càng thêm băn khoăn, không biết chàng thiếu niên thần kì này còn có thể khiến họ ngạc nhiên đến đâu.
- Hàn Phong, ngươi thực sự khiến ta cảm thấy ngạc nhiên đấy. May mà có ngươi dẫn đường nếu không cả quãng đường không biết chúng ta sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở.
La Mạn nói, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.
Hàn Phong lắc đầu, nói:
- Kì thực, mọi người chỉ cần để ý một chút cũng có thể phát hiện ra những điều không hợp lý. Những nơi mà chúng ta đi qua cũng có những bụi cỏ đó, nhưng không có bụi cỏ nào yên tĩnh như vậy, thỉnh thoảng phải có sinh vật chạy qua, nhưng bụi cỏ đó thực sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy tử khí nặng nề. Nên ta mới đoán trong đó chắc chắn có gì không đúng, cẩn thận kiểm tra, kết quả đúng như ta dự đoán.
Nghe Hàn Phong phân tích, bọn La Mạn cũng gật gật đầu, cảm thấy rất có lý. Nhưng dù Hàn Phong nói vậy, nếu đổi thành bọn họ e rằng sẽ khó để ý đến những chi tiết này, đoàn người lại không khỏi bội phục khả năng quan sát của Hàn Phong.
Trải qua chuyện này, mọi người đều trở nên hết sức cẩn thận, khu rừng này thực sự quá đáng sợ, nếu như không phải Hàn Phong, ai mà biết được trong bụi cỏ tưởng chừng vô hại ấy lại có một cỗ máy giết người.
Chỉ có điều, ông trời hình như rất thích đùa giỡn, bọn La Mạc càng lo sợ điều gì thì càng gặp phải điều ấy.