Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 469: Tiếng lòng Tiêu Linh


Mộ Dung dùng hết nửa ngày mới kể xong đoạn kịch sử, bây giờ mọi người đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
 
Cuối cùng thì các vị trưởng lão đac hiểu ý đồ thực sự Diệp Võ Hoàng tấn công tứ các.
 
Chỉ có điều, tứ các bây giờ gần như đã rơi vào tay Diệp Võ Hoàng, chỉ còn vài trăm đệ tử lẻ tẻ.
 
Cho dù biết được lịch sử kinh động của Tứ Diệu Các thì cũng không thể vui lên được.
 
Tứ các mất rồi, lịch sử huy hoàng đối với họ mà nói còn có tác dụng gì nữa.
 
Nhìn khuôn mặt ủ rũ của các vị trưởng lão, Mộ Tuyết cười nói:
 
- Chư vị trưởng lão, trước đây ta từng nói, đợi ta kể xong chuyện này, biết đâu các vị sẽ có ý kiến khác về việc hợp nhất tứ các, không biết bây giờ chư vị nghĩ thế nào?
 
Mấy vị trưởng lão nghe vậy, quay sang nhìn nhau, nhất thời trở nên trầm ngâm.
 
Hàn Phong đứng bên cạnh cũng lên khuyên:
 
- Nếu như bây giờ đã hiểu lý do Tứ Diệu Các phân tách là để bảo vệ tứ diệu thạch, vậy thì có thể nói giữa tứ các không hề có sự phân biệt nào hết, kẻ thù đang ở ngay trước mắt, nếu như hợp nhất lại trở thành Tứ Diệu Các, sẽ là một sức mạnh rất lớn.
 
Cố Hằng đến từ Phong Minh Các nghiên răng như đang ra quyết định gì trọng đại lắm, ngữ khí kiên định nói:
 
- Không sai, bây giờ tứ các đang gặp đại nạn, dù bên trong có mâu thuẫn gì thì vẫn phải đồng tâm hiệp lực, cho nên ta tán thành ý kiến của các chủ, hợp nhất Tứ Diệu Các.
 
Sau khi Cố Hằng lên tiếng, những vị trưởng lão khác cũng lần lượt lên tiếng tán thành.
 
Chỉ có điều, vẫn còn một người tỏ ra chần chừ, không thể hiện bất cứ ý kiến gì trước việc hợp nhất Tứ Diệu Các.
 
Người đó chính là Liệt Dư Bạch của Liệt Diễm Các.
 
Trước đây tứ các cùng Võ Hoàng Điện đại chiến, Liệt Diễm Các thiệt hại nặng nề, tám mươi phần trăm đệ tử gần như đã chết dưới tay Võ Hoàng Điện.
 
Liệt Diễm Các các chủ cùng các vị trưởng lão khác cũng chết trong trận đại chiến đó.
 
Người duy nhất sống sót là Liệt Dư Bạch.
 
Cũng bị Võ Hoàng Điện bắt giam, nếu như không phải Hàn Phong và hoàng thất liên kết ứng cứu, e rằng hôm nay Liệt Dư Bạch không thể đứng ở đây.
 
Quyết định của ông chính là quyết định của Liệt Diễm Các.

 
Nên, thấy ông chưa thể hiện thái độ, tất cả mọi ánh mắt đều dồn lên người ông.
 
- Liệt trưởng lão, ông còn gì thắc mắc nữa không?
 
Mộ Tuyết ngập ngừng hỏi.
 
Cố Hằng bên cạnh cũng tiếp lời:
 
- Không cần do dự Liệt trưởng lão, trước trận đại chiến này, tứ các chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới có thể qua được cửa ải khó khăn này.
 
Liệt Dư Bạch thấy mọi người nhìn mình, suy nghĩ một lúc, mới nói:
 
- Chuyện này, để ta suy nghĩ thêm một thời gian, bây giờ ba vị các chủ khác đều không còn, những gì Mộ Tuyết các chủ vừa nói không ai có thể chứng minh thật giả. Vì những đệ tử còn sống của Liệt Diễm Các, ta phải suy nghĩ cẩn trọng.
 
- Ngươi!
 
Cố Hằng nghe vậy giận đến nỗi không thốt nổi nên lời.
 
Mộ Tuyết thấy vậy, để cho không khí bớt căng thẳng, khuyên nhủ nói:
 
- Cố Hằng trưởng lão không cần phải giận, Liệt trưởng lão nói cũng có lý, đã vậy, chư vị cứ suy nghĩ thêm vài ngày, nhưng ta vẫn hi vọng mọi người phá được bức màn nghi kị trước đây, đồng tâm hiệp lực, gây dựng lại Tứ Diệu Các.
 
Thấy không còn gì để nói, mọi người đang định rời đi đột nhiên Hàn Phong như nghĩ ra điều gì, tiếp tục lên tiếng hỏi:
 
- Mộ các chủ, theo như bà nói thủy diệu các vẫn chưa rơi vào tay Diệp Võ Hoàng. Vậy bây giờ thủy diệu thạch đang ở đâu? Băng Tuyết Các bây giờ đã bị Võ Hoàng Điện chiếm lĩnh, ngộ nhỡ…
 
Mộ Tuyết nghe vậy, cười nhạt nói:
 
- Không cần lo lắng, thủy diệu các sớm được ta sắp xếp ổn thỏa cả rồi, bởi vì là chuyện quan trọng nên càng ít người biết càng tốt, ngộ nhỡ có một ngày, ta không may gặp nạn, vậy thì đại lục này sẽ không còn ai biết thủy diệu thạch ở đâu nữa, như vậy không sợ bị Võ Hoàng Điện lấy được, và tứ diệu tháp sẽ không có ngày được mở ra nữa.
 
Mộ Tuyết đã nói vậy, mọi người mặc dù hiếu kì nhưng cũng không hỏi gì thêm.
 
Sau đó, Hàn Phong và Triệu Vô Cực rời khỏi tiểu viện.
 
Chuyện hôm nay, mang đến cho Hàn Phong một sự chấn động không nhỏ.
 
Bây giờ thì Hàn Phong đã hiểu ý đồ thực sự của Diệp Võ Hoàng.
 
- Không ngờ, Diệp Võ Hoàng lại là một tên điên cuồng như vậy, muốn thả con ma vật đó, không lẽ hắn không biết đạo sĩ đen cũng không thể điều khiển được con ma vật đó sao. Nếu như để nó thoát, e rằng đại lục sẽ lại lâm vào kiếp nạn mới.

 
Hàn Phong rùng mình nói.
 
Triệu Vô Cực bên cạnh cảm khái nói:
 
- Một ngàn năm trước, tên điên Diệp Vô Cực cũng có ý định này, nên ta không cảm thấy có gì ngạc nhiên, hoặc là Diệp Vô Cực nghĩ hắn nhất định có cách điều khiển con ma vật, nếu không hắn đâu có làm hành động ngu ngốc đó.
 
- Chỉ không biết thủy diệu thạch ở đâu, nhưng nghe ngữ khí Mộ các chủ thì có vẻ thủy diệu thạch đang rất an toàn.
 
Hàn Phong bình thản nói.
 
Triệu Vô Cực nhíu mày, nói:
 
- Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu khấn để Diệp Võ Hoàng không tìm ra thủy diệu thạch, chẳng may rơi vào tay hắn, e rằng con ma vật năm ngàn năm trước sẽ lại có cơ hội nhìn thấy mặt trời.
 
Mấy ngày tiếp theo, Mộ Tuyết và các vị trưởng lão vẫn ở trong hoàng cung tu dưỡng, chuyện hợp nhất tứ các vẫn chưa có kết luận cuối cùng.
 
Chuyện này, Hàn Phong cũng không quan tâm lắm, mặc dù hắn là người đưa ra ý kiến hợp nhất tứ các, nhưng đây là chuyện riêng của Tứ Diệu Các, hắn cũng không tiện can thiệp.
 
Bên Võ Hoàng Điện, trải qua cuộc chiến với Băng Tuyết Các, hình như cũng không có động tĩnh.
 
Hàn Phong lo lắng cho sự an nguy của Huyền Thiên Tông, nên đợi Triệu Vô Cực tìm ra cách hồi phục đấu khí cho bọn Mộ Tuyết xong, dự định rời khỏi đế đô.
 
Mười ngày, Triệu Vô Cực giúp bọn Mộ Tuyết đẩy lùi hết năng lượng của hắc cực châm còn sót lại trong cơ thể, đấu khí của bọn Mộ Tuyết cũng bắt đầu dần dần hồi phục.
 
Cho dù tốc độ hồi phục rất chậm, nhưng cũng khiến bọn Mộ Tuyết kích động vô cùng.
 
Làm xong mọi chuyện, Hàn Phong liền đến từ biệt Tiêu Phổ.
 
Trước khi rời khỏi đây, Hàn Phong cũng đến Hàn gia gặp phụ thân một lần.
 
Vì Hàn Thiên Sơn không ngừng giao quyền cho Hàn Nhất Nguyên, nên bây giờ địa vị của Hàn Nhất Nguyên ở Hàn gia đã tương đương với vị gia chủ Hàn Thiên Sơn.
 
Những đệ tử khác của Hàn gia, dường như cũng biết Hàn Thiên Sơn có ý nhường ngôi vị gia chủ cho Hàn Nhất Nguyên, nên dù ban đầu vẫn còn có người lên tiếng phản đối, dần dần mấy năm nay, quyền lực của Hàn Nhất Nguyên mỗi lúc một lớn, mọi người cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
 
Hơn nữa, sau lưng Hàn Nhất Nguyên còn có Hàn Phong, bất luận thế nào, những người này tuyệt đối không dám chọc giận một thiên giai thất phẩm cường gia.
 
Với thực lực của họ, muốn đối phó với Hàn Nhất Nguyên, chẳng khác gì tự tìm đến cái chết.
 
Nhưng, điều đáng nói nhất là vì giao quyền cho Hàn Nhất Nguyên, Hàn Thiên Sơn có nhiều thời gian tu luyện hơn, lại được Hàn Phong cung cấp một lượng lớn đan dược, trong một thời gian ngắn, Hàn Thiên Sơn thành công tiến nhập thiên giai nhị phẩm cảnh giới.
 
Chuyện này đối với Hàn gia mà nói, chẳng khác gì đại hỉ.
 
Tu vi của Hàn Nhất Nguyên, mặc dù chưa đạt đến thiên giai, nhưng được Hàn Phong giúp đỡ, mấy năm nay cũng có tiến bộ vượt bậc.
 
Đến bây giờ, Hàn Nhất Nguyên đã là một địa giai bát phẩm cao thủ, nhưng bởi vì phần lớn thời gian ông đều dùng để xử lý chuyện trong Hàn gia nên gần như không có thời gian tu luyện.
 
Rời khỏi đế đô, Hàn Phong và Triệu Vô Cực mở hết đấu khí, chỉ hai ngày đã về đến Huyền Thiên Tông.
 
Bởi vì quay về Huyền Thiên Tông không phải chuyện gì lớn nên Hàn Phong cũng không vội vàng như lúc đến đế đô.