Hàn Phong ôm Trầm Ngọc đi với một tiểu viện trong hoàng cung rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường. Mà lúc này Triệu Vô Cực cũng đi theo, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra tình trạng của Trầm Ngọc.
Hàn Phong và nhóm người Tiêu Linh thì đứng ở đằng sau có chút lo lắng đợi chờ.
Mọi người cũng không có dám gây ra động tĩnh gì sợ rằng sẽ gây ảnh hưởng đến việc phán đoán của Vô Cực.
Ngay cả đến tiểu nha đầu tinh nghịch Lâm Phỉ Vân cũng cố nên đau thương trong lòng mà đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mìn rúc vào sâu trong lòng Lâm Nguyệt.
Một lúc sau, sau khi Triệu Vô Cực hoàn tất quá trình kiểm tra thì xoay người nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong trong lòng vô cùng căng thẳng, không khỏi có chút mong chờ hỏi thăm:
- Tiền bối! Thế nào?
Chẳng qua câu trả lời tiếp theo của Triệu Vô Cực khiến cho Hàn Phong rơi xuống đáy vực.
Sau khi Triệu Vô Cực quan sát một lần thì đối với tình huống của Trầm Ngọc nhíu mày không ngớt, nhưng hắn cũng giải thích cho mọi người nghe:
- Không nghĩ tới nàng đối với bản thân tàn nhẫn như vậy. Tự tuyệt kinh mạch mà chết. Chết như vậy thì vô cùng thống khổ. Nếu là người bình thường cũng không thể nào làm được như vậy.
Nghe thấy Triệu Vô Cực nói như vậy thì trong đầu Hàn Phong một lần nữa hiện lên cảnh tượng Trầm Ngọc tự sát trước mắt mà trong lòng không khỏi co giật.
Mà Triệu Vô Cực cũng là lắc đầu nói tiếp:
- Tuy ràng lúc trước ngươi hao tốn không ít tinh khí nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì được kinh mạch cho nàng. Đến khi mà tinh khí của ngươi tiêu tán hết thì cũng là lúc nàng đoạn tuyệt sinh cơ thể nào sống lại.
Triệu Vô Cực vẫn tiếp tục nói:
- Hơn nữa mặc dù hiện tại bộ dạng này của nàng bất quá cũng chỉ cam đoan được rằng thân thể của nàng không bị hao tổn, có thể duy trì được sự hoạt động thấp nhất nhưng cũng không thể nào khiến cho nàng tỉnh lại được.
Cuối cùng Triệu Vô Cực tổng kết nói:
- Với phân tích của ta thì cô gái này bất quá cũng chỉ có thể là cử hoạt nhân mà thôi. Theo như ta biết thì hiện tại không có ai có thể cứu được.
Triệu Vô Cực định luận một phen nhất thời giống như sấm nổ bên tai của Hàn Phong. Triệu Vô Cực đã khẳng định như vậy cũng xem như triệt để đoạn tuyệt hi vọng của Hàn Phong.
Đối với một người sống đã hơn ngàn năm như Triệu Vô Cực thì Hàn Phong tự nhiên tin tưởng. Với sự từng trải của hắn mà đã kết luận như vậy thì thực không có biện pháp nào hác. Cho nên trên cơ bản Triệu Vô Cực tuyên bố như vậy chẳng khác nào nói Trầm Ngọc chắc chắn phải chết.
Nhưng kết quả như vạy Hàn Phong cũng không muốn tin. Hoặc giả nói thực ra trong lòng Hàn Phong đã biết rõ kết quả này nhưng hắn vẫn không muốn đối mặt mà thôi.
Mà lúc này Lâm Phỉ Vân luôn rúc trong lòng Lâm Nguyệt cũng đột nhiên ly khải khỏi nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo lệ ngấn tràn đầy phẫn nộ chỉ voà Triệu Vô Cực quát lên:
- Ngươi gạt người, Ngọc tỷ tỷ chắc chắn sẽ không chết! Ta không tin ngươi.
- Vân nhi! Không được hồ đồ!
Hàn Phong đứng một bên thấy tiểu nha đầu bướng bỉnh vô lễ với Triệu Vô Cực như vậy thì cũng không khỏi nghiêm khác la rầy.
Lâm Phỉ Vân nghe vậy thì nước mắt lại rơi xuống, trong thanh âm có thể thấy được sự bi thương vô hạn nói với Hàn Phong:
- Sư huynh. Người nói cho tiểu Vân nhi biết Ngọc tỷ tỷ không có việc gì có phải không?
Trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bi thương của Lâm Phỉ Vân thì trong lòng Hàn Phong vô cùng đau đơn nhưng vẫn phải an ủi nàng:
- Vân nhi! Không nên khổ sở, sư huynh sẽ nghĩ biện pháp. Ta nhất định sẽ không để Ngọc nhi tỷ tỷ cứ như vậy mà chế đi.
Ngữ khí Hàn Phong kiên định không gì sánh được. Ngay cả Triệu Vô Cực cũng đã nói như thế thì muốn cứu sống được Trầm Ngọc cũng không có hi vọng gì.
Chẳng qua Hàn Phong hắn không muốn buông tha mà thôi. Chỉ cần có hi vọng hắn sẽ không buông tha.
Đới với việc Lâm Phỉ Vân la rầy thì Triệu Vô Cực tự nhiên sẽ không để trong lòng. Nếu ngay cả một tiểu cô nương tâm tình không được tốt hồ ngôn loạn ngữ mà hắn cũng nổi giận thì chẳng phải uổng phí một ngàn năm cuộc sống sao.
Bất quá đang nhìn mọi người trong phòng tràn ngập bi thương thì Triệu Vô Cực đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nói cho mọi người:
- Có thể có một phương pháp. Chẳng qua điều kiện của phương pháp này thập phần trắc trở. Hơn nữa ta cũng không dám khẳng định phương pháp này có thể thành công được hay không……
Chợt nghe thất Triệu Vô Cực nói như thế thì tâm tình của Hàn Phong vốn đang đắm chìm ở đấy vực cũng một lần nữa nổi lên một tia hi bọng.
Không chỉ có hắn mà cả những người khác có mặt trong phòng đều chờ mong nhìn Triệu Vô Cực.
Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng, mong chờ cỉa mọi người Triệu Vô Cực cũng là cười khổ lắc đầu, đầu tiên hơi chần chờ một lúc rồi mới chậm rãi nói:
- Muốn cứu sống nàng thì chỉ có thể có một địa phương.
- Địa phương nào?
Hàn Phong lo lắng hỏi.
- U Ám Sâm Lâm!
Triệu Vô cực chậm rãi nói.
U Ám Sâm Lâm.
Trong lòng Hàn Phong cảm thấy sửng sốt. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới địa phương theo lời Triệu Vô Cực nói lại là U Ám Sâm Lâm.
Chẳng qua, Hàn Phong cũng có thể coi là tương đối quen thuộc đối với U Ám Sâm Lâm. Nhưng hắn cũng không rõ Triệu Vô Cực ám chỉ điều gì.
Dù sao thì hắn cũng đã từng ở trong U Ám Sâm Lâm một thời gian. Một nơi được coi là chốn nguy hiểm nhưng kỳ thực cũng chỉ có một số hung tà ma thú cũng không chỗ nào đặc biệt.
Như vậy thì địa phương này thật có thể cứu được Trầm Ngọc?
Nhìn thấy thần tình nghi hoặc của mọi người thì Triệu Vô Cực đầu tiên là trầm tư trong chốc lát thì nói rằng:
- Việc này nói ra rất dài dòng. Lúc này ngươi đã dùng nguyên khí để bảo vệ tâm mạch của Trầm Ngọc, ngoài ta cũng nhờ đó là Trầm Ngọc mới có thể giữ lại được một tia sinh cơ. Ít nhất có thể cam đoan rằng lục phủ ngũ tạng của nàng không bị hư hỏng. Cho nên việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Nghe vậy thì trong lòng Hàn Phong tuy lo lắng nhưng hắn cũng minh bạch ý tứ của Triệu Vô Cực.
Hiển nhiên Triệu Vô Cực biết được sự tình gì đó mà thường nhân không thể nào biết được. Hơn nữa hắn cũng không muốn nói cho quá nhiều người biết sự tình này cho nên mới nói như thế.
Ngẫm lại thì Hàn Phong cũng không có quá cưỡng cầu, hắn biết Triệu Vô Cực nếu như nhất định tiết lộ tin tức này thì hẳn là sẽ nói cho hắn biết. Dù sao việc cứu Trầm Ngọc cũng đều phải dựa vào bản thân hắn thực hiện.
Cho nên Hàn Phong sau khi trấn an sự bi thương của chúng nữ xong thì mọi người cũng lập tức ly khai.
Bất quá Hàn Phong đang định ly khai thì Triêu Vô Cực lại gọi hắn quay trở lại.
Hàn Phong vừa lúc trong lòng cũng có nhiều nghi hoặc muốn hỏi Triệu Vô Cực nhưng nếu bởi vì Trầm Ngọc gặp chuyện không may thì chỉ sợ hắn đã giống như trước kia mà mở miệng hỏi rồi.
Triệu Vô Cực đi tới một tiểu viện khác. Với tu vi hai người hiện tại hiển nhiên là không có e ngại việc bị người khác nghe trộm.
Mà Triệu Vô Cực hiếu kỳ nhất chính là thân phận của Hư Không. Dù sao thì lúc đó ngay cả mặt mũi của bản thân cũng đã che dấu đi nhưng mà dĩ nhiên Hư Không vẫn có thể nhận ra được hắn. Điều đó cho hắn người này năm đó đối với mình vô cùng quen thuộc cho nên mới có thể thông qua cách giao thủ, khí tức trên người mà nhận ra được thân phận của hắn.
Bí mật nếu như nhiều người đã biết thì cũng khó có thể giữ được. Triệu Vô Cực cũng minh bạch được điểm ấy.
Cho nên bây giờ chỉ còn lại Hàn Phong và hắn hai người, tự nhiên Triệu Vô Cực muốn hỏi cho rõ ràng.
Trông thấy Triệu Vô Cực nghi hoặc nhìn mình thì Hàn Phong cũng có chút dở khóc dở cười. Hắn không có nghĩ tới lão giả Triệu Vô Cực đã sống hơn ngàn năm mà dĩ nhiên đối với một việc như vậy vẫn chấp nhất.
Tuy rằng chẳng qua trải qua nửa ngày tiếp xúc, nhưng có lẽ là do ảnh hưởng của cho nên Hàn Phong đối với cảm giác của Triệu Vô Cực cũng vô cùng quen thuộc.
Hơn nữa hắn đối với sự tình của Hư Không và Triệu Vô Cực cũng chỉ biết được chút ít. Mà Triệu Vô Cực trước mắt này hiển nhiên cũng không có phải là hạng người tà ác.
Có thể bọn họ trong lúc đó tồn tại hiểu lầm gì đó không thể nói cũng không chừng. Tỉ mỉ suy tư một hồi thì Hàn Phong liền đem thân phận của Hư Không nói cho Triệu Vô Cực biết.
Đồng thời bọn họ trước tại vùng thiếu Văn Minh Chi Cảnh tao ngộ sự tình cũng nhất nhất tóm tắt lại một lần.
Mà nghe xong câu chuyện của Hàn Phong thì khuôn mặt anh tuấn của Triệu Vô Cực cũng không nhịn được nổi lên một cỗ thần sắc kinh ngạc.
- Nghĩ không ra dĩ nhiên là hắn.
Triệu Vô Cực thì thào nói.
Nghe được Triệu Vô Cực nói như vậy. Hàn Phong tự nhiên rõ ràng Triệu Vô Cực vẫn nhớ tới lai lịch của Hư Không. Đới với thân phận Hư Không năm đó Hàn Phong cũng có chút hiếu gì. Cho nên hắn cũng phải dò hỏi:
- Tiền bối. Người biết thân phận của Hư Không, có thể hay không nói một chút sự tình năm đó không?
Nghe vậy, Triệu Vô Cực cũng là thâm ý liếc mắt nhìn Hàn Phong, tiện thể đạm bạc cười nói:
- Ta và hắn sự tình năm đó cũng không có quá mức phức tạp. Chẳng qua nếu hắn đã không muốn nhắc lại thì ta cũng không có muốn nói tới. Miễ cho hắn ngày sau lại càng thêm oán hận ta.
- Hừ!
Ngay khi Triệu Vô Cực nói xong thì Hàn Phong cũng nghe được một tiếng hừ lạnh từ ngoài sân vọng vào.
Mà Triệu Vô Cực cũng là vừa cười vừa nói:
- Ngươi xem nếu như ta vừa rồi nói cho ngươi biết thì chỉ sợ có người tìm ta liều mạng mà thôi….
Ngay khi Triệu Vô Cực nói xong thì thân ảnh Hư Không xuất hiện trong tầm mắt của Hàn Phong.
Thấy Hư Không xuất hiện thì Hàn Phong cũng biết được sự tình mình muốn biết không thể nào biết được đáp án cho nên hắn có chút thất vọng lắc đầu.
Bất quá hắn cũng chỉ có chút hiếu kỳ. Nhưng thật ra cũng vô cùng lưu ý.
Chân chính làm hắn lưu ý, trừ sự tình cảu Trầm Ngọc ra thì cũng chỉ có Võ Hoàng điện.
Trải qua việc hôm nay, cùng với những sự tình phát sinh mấy năm gần đây, trong lòng Hàn Phong vốn không có rõ ý nghĩ cho nên cũng dần dần hiểu rõ.
Kỳ thực sớm nhất lần đầu tiên tiếp xúc với Võ Hoàng điện chính là Hàn Phong gặp được ở sau đại hội Thiên Thánh. Và khi ở Băng Tuyết các cũng đã đụng độ với ba gã nguỵ Thiên giai cường giả của Võ Hoàng điện.
Hắn còn nhớ rõ, lúc đó ba người kia biểu hiện ra ngoài thực lực xác thực thập phần quỷ dị. Tuy rằng thực lực không đông đảo nhưng thủ đoạn thì có đầy.
Cũng may lúc đó có Bố Lôi Địch giúp đỡ. Coi như là trợ giúp Băng Tuyết Các đẩy lui một cường địch.
Bất quá hiện tại ngẫm lại thì Hàn Phong mặc dù lúc đó không có Bối Lôi Địch xuất thủ. Chỉ sợ với Băng Tuyết các thực lực cũng không thể nào đối phó được với ba người kia.
Dù sao thì trước kia, Võ Hoàng điện cũng không có đem lực lượng trọng yếu nhất của mình ra để đối phó với Băng Tuyết các.
Nếu như Võ Hoàng điện cử ra cường giả giống như đám người Thiên Khôi, thì Băng Tuyết các một trong bốn diệu các xác định cũng không thể nào đứng vững được.
Chẳng qua những thứ này Hàn Phong hiện nay cũng chỉ biết được có thế thôi.
Ngay sau đó hắn cũng ở đế đô trợ giúp Tiêu Tấn ngăn cản Lâm gia phản loạn, phá hư kế hoạch của Võ Hoàng điện.
Xét về mặt ý nghĩa mà nói thì cũng chính bởi vì lúc này đây mà Hàn Phong với tính triệt để đối với Võ Hoàng điện kết thành cừu nhần.
Mà vô luận sau đó thập đại tông môn hay là ngũ đại thế lực vây công Huyền Thiên tông, chắc hẳn phía sau cũng có dấu vết của Võ Hoàng điện.
Lúc này Hàn Phong có thể chắc chắn năm đó thảm ản thập đại tông môn bị diệt cũng chính là do Võ Hoàng điện ở sau lưng dở trò.
Chắc chắn chính là muốn vu oan giá hoá cho Huyền Thiên tong, làm cho người của Trọng Tài giả mới xuất hiện.
Sau khi xâu chuỗi những sự tình này lại với nhau thì Hàn Phong cũng là một lần nữa cảm thụ được Võ Hoàng điện đáng sợ đến mức nào.
Lúc này Võ Hoàng điện trốn sâu ở trong góc âm u, mật thiết nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động giống như một con quái vật lớn. Hôm nay đối với hắn sản sinh uy hiếp thật sâu.
Cũng bởi vậy Hàn Phong thật muốn biết rõ thực lực của Võ Hoàng điện là như thế nào. Mà trước mắt Triệu Vô Cực không thể nghi ngờ chính là người hiểu rõ Võ Hoàng điện rõ nhất.
Mà Triệu Vô Cực cũng biết được Hàn Phong và Võ Hoàng điện mấy năm nay xảy ra không ít va chạm, ắt hắn đã kết thù địch với nhau cho nên hắn cũng phải kinh dị nói rằng:
- Không nghĩ tới, ngươi dĩ nhiến lại cùng với người của Võ Hoàng điện giao chiến nhiều lần như vậy. Thực là có chút ngoài ý muốn.
- Tiền bối, Võ Hoàng điện này rốt cuộc là tồn tại như thế nào. Mà theo như lời của tiền bối lúc trước thì Võ Hoàng là người nào?
Hàn Phong nghi hoặc nói.
- Là Võ Hoàng sao?
Chẳng biết tại sao khi nghe thấy cái tên này thì Triệu Vô Cực lại làm ra bộ mặt cười khổ, bất đắc dĩ cười nói:
- Võ Hoàng này chính là Điện chủ của Võ Hoàng điện cũng là người sáng lập ra Võ Hoàng điện. Có thể nói cả Võ Hoàng điện hoàn toàn là do một tay Võ Hoàng thành lập ra, kéo dài tới tận ngày hôm nay.
Tuy rằng trong lòng đã có chút suy đoán mơ hồ. Nhưng mà sau khi được Triệu Vô Cực xác thực đáp án thì Hàn Phong vẫn cảm thán không thôi.
Trong lòng càng âm thầm nghĩ tới dĩ nhiên Triệu Vô Cực tiền bối hiển nhiên là đối với Võ Hoàng điện biết rất nhiều. Ngay cả Điện chủ của Võ Hoàng điện là người phương nào tiền bối cũng biết. Xem ra tiền bối và Võ Hoàng điện có quan hệ thập phần thâm sâu.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong không khỏi hỏi:
- Tiền bối, làm thế nào mà người biết được tất cả những chuyện này?
Hàn Phong lại bổ sung nói:
- Theo ta được biết thì Võ Hoàng điện từ trước đến nay thập phần lặng lẽ, bí ẩn. Trừ phi bọn họ không có chủ động xuất kích thì không thể nào phát hiện ra được tung tích của bọn họ. Những năm gần đây ta cùng liên hợp với hoàng thất tốn rất nhiều công phu nhưng cũng không thể nào tìm được căn cứ của bọn họ.
Triệu Vô Cực nghe vậy thì thở dài nói rằng:
- Nếu như ta nói ta và Võ Hoàng từng là bằng hữu, các ngươi có tin không?
Triệu Vô Cực vừa nói ra lời này thì Hàn Phong kinh ngạc tới tốt định. Nếu không phải tâm tình hắn vốn kiên định thì đã sớm nhảy dựng lên rồi.
Mặc dù hắn nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào nghĩ tới dĩ nhiên Triệu Vô Cực lại cùng với Điện chủ của Võ Hoàng điện từng là bằng hữu.
Ngay cả Hư Không đứng ở một bên vốn lạnh lùng thì cũng phải khiếp sợ.
Đối với Võ Hoàng điện thì Hư Không mới tiếp xúc không lâu nhưng hắn cũng minh bạch tổ chức này ẩn chứa thực lực vô cùng cường đại.
Triệu Vô Cực nói như vậy khiến cho Hàn Phong khiếp sợ không thôi. Nhưng rất nhanh Hàn Phong ổn định lại được tâm tình, hắn cũng minh bạch không có tầng quan hệ đặc thù giữa Triệu Vô Cực và Điện chủ của Võ Hoàng điện thì làm sao Triệu Vô Cực biết được thân phận của Điện chủ.