Mà bây giờ Hàn Phong cũng lo lắng dị thường. Trừ lo lắng đối phương trước mặt thì trong lòng hắn vẫn còn lo lắng cho Trầm Ngọc và nhóm người Tiêu Linh ở cách đó không xa.
Mặc dù trước mắt thì Trầm Ngọc đã tự sát nhưng Hàn Phong đã đem tinh khí của bản thân mình không ngừng quán nhập vào trong thân thể nào. Tuy rằng cuối cùng không thể nào cứu sống được nàng nhưng mà cũng có thể miễn cưỡng bảo trụ được tâm mạch. Có thể nhìn qua tưởng rằng Trầm Ngọc tuy đã chết nhưng kỳ thực sinh cơ vẫn chưa đoạn.
Hàn Phong lo lắng nếu như cứ tiếp tục kéo dài trận chiến này đến khi tinh khí mà hắn truyền vào cơ thể Trầm Ngọc tiêu tán đi hết thì đến lúc đó cũng không còn phương pháp nào có thể xoay chuyển được trời đất nữa.
Đương nhiên mặc dù bây giờ Hàn Phong cũng minh bạch việc cứu sống Trầm Ngọc là một việc vô cùng trắc trở khó khắn. Nhưng chỉ cần còn có một tia hi vọng thì hắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
Hàn Phong không ngừng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra. Từ khi hắn bắt gặp nàng cho đến bây giờ. Từ những cử chỉ, hành động, lời nói của nàng. Thẳng cho đến khoảng khắc nàng tự vẫn thì hắn mới biết được rằng nữ tử vẫn một mực yên lặng đi theo đằng sau hắn lại quan trọng với hắn đến như thế.
Hàn Phong đột nhiên cảm giác bản thân tựa hồ đối với Trầm Ngọc không được tốt, không thể nào bảo họ nàng được an toàn. Nếu như sau này có thể cứu sống được nàng thì Hàn Phong muốn bảo hộ nàng cũng như những người thân khác của hắn không một ai phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng Trầm Ngọc hôm nay lại chết trước mặt hắn, điều này khiến cho Hàn Phong khó có thể tiếp thu được. Thế nhưng với tình hình ngày càng bất lợi đối với bên Hàn Phong thì trong lòng cho dù lo lắng nhưng hắn cũng không thể nào cải biến được tình hình.
Mà lúc này một trong hai người mới đến đột nhiên mở miệng nói:
- Thiên Khôi. Ngươi dĩ nhiên đồng thời triệu hoán hai người chúng ta đến. Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không thể nào giải quyết được…
Thiên Khôi nghe vậy thì lại âm trầm cười, hồi đáp:
- Gọi hai người các người đến là để đề phòng vạn nhất. Hành động lần này đối với Võ Hoàng điện của chúng ta vô cùng quan trọng. Cơ hội lần này không được phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Mặt khác một lão giả nhìn qua thập phần gầy yếu, là người cuối cùng mở miệng, âm hiểm cười nói:
- Ngươi chỉ hai gia hoả trước mắt này?
Thiên Khôi nhìn Hàn Phong với Hư Không với vẻ mặt cảnh giác , gật đầu nói:
- Thiên Nhàn, không nên xem thường hai người bọn họ. Bọn họ tuỳ tiện một người cũng không có gì thua kém ngươi đâu. Cẩn thận không bao giờ thừa đâu.
Thiên Nhàn nghe vậy thì cũng không có là đúng nói rằng:
- Nhiều năm bế quan tu luyện thật không ngờ lá gan của ngươi ngày càng bé đi. Trên phiến đại lục này người có thể làm cho ta vướng tay bận chân cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hai người trước mắt này cũng không có gì đáng nói cả.
Nhưng thật khả một lão giả khác đứng bên cạnh nghe được Thiên Khôi nhắc nhỏ thì cũng âm thầm quan sát Hư Không và Hàn Phong, rồi nói:
- Thiên Nhàn, Thiên Khôi nói cũng không phải là không đúng đâu. Lúc trước hai người chúng ta xuất hiện cũng đã thử chiêu với hai người này. Thế nhưng bọn họ có thể đơn giản né tránh được đòn tấn công bất ngờ của chúng ta. Nhưng vậy có thể thấy hai người này và chúng ta là bình thủ, không ai hơn ai.
Thiên Nhàn nghe lão giả bên cạnh nói vậy tuy rằng sắc mặt vẫn như trước nhưng nhãn thần lại lộ ra một tia dị sắc xem thường. Nhưng lòng khinh thị cũng phải thu hồi lại tiện đầ nói:
- Nếu như ngươi đã nói như vậy thì hai người này rốt cuộc có thân phận gì. Võ Hoàng điện chúng ta tại sao từ trước tới giờ chưa từng nghe qua có cao thủ nào như vậy. Chẳng nhẽ là mấy lão già lánh đời xuất sơn sao?
Cuối cùng Thiên Nhàn cũng là tự hỏi tự mình trả lời, lắc đầu nói:
- Cũng không đúng, tiểu tử kia nhìn qua thế nào cũng rất trẻ, không có giống như những lão già lánh đời kia!
Nghe vậy thì Thiên Khôi lại giải thích nghi hoặc cho hắn:
- Tiểu tử này là người đã phá hư kế hoạch lần trước của chúng ta ở đế đô.
- Ngươi nói hắn là Hàn Phong?
Thiên Nhàn nghe vậy thì không khỏi kinh hãi, tiện đà nói:
- Điều này sao có thể. Kế hoạch đế đô năm đó thất bại thì tiểu tử này cũng chỉ là Địa giai cửu phẩm. Sau lại không biết tiểu tử này gặp được kỳ ngộ gì mà lại có thể trong vòng mấy năm tấn giai lại Thiên giai chi cảnh. Không những thế lại còn là Thiên giai thất phẩm cường giả?
Mà Thiên Cơ bên cạnh nghe thấy vậy thì hắn cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới người phá hư kế hoạch lúc trước của Võ Hoàng điện mấy năm nay thanh danh quaath khỏi, ngày hôm nay có thể giống như bọn họ đều là những cường giả đứng đầu đại lục.
Phải biết rằng Thiên giai thất phẩm cường giả đối với đại lục này vô cùng thưa thớt và trân quý.
Võ Hoàng điện tuy rằng có bốn đại điện sử đều là Thiên giai thất phẩm, thậm chí đã tiếp cận đến Thiên giai bát phẩm nhưng nếu như không có sự nỗ lực cũng với đại giới mà Võ Hoàng điện phải bỏ ra thì bọn họ cũng không thể nào có được một thân tu vi như ngày hôm nay.
Vì bồi dưỡng ra bốn điện sử bọn họ mà trước đó đã có không biết bao nhiêu đệ tử của Võ Hoàng điện phải chết một cách oan uổng.
Có thể nói Võ Hoàng điện vì muốn có được tứ đại điện sử mà hao tốn rất nhiều tâm tư. Thậm chí lúc đó còn không tiếc hao tổn hai, ba phần thực lực thì mới có thể có được bốn người bọn họ.
Nhưng thiếu niên trước mặt này dĩ nhiên chỉ cần chưa đến mười năm lại có thể ở trước mặt bọn họ tranh đấu hơn thua. Trình độ bậc này cũng khiến cho hai người cảm thấy ghen tỵ không thôi. Mà Thiên Nhàn lúc này nhìn về phía Hàn Phong cũng vô cùng âm trầm.
Hàn Phong cũng không rõ tại sao đám người này lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn hắn. Bất quá tất cả những chuyện này đều không thể nói. Hiện tại đối với Hàn Phong thì ba người này tạo cho hắn một cảm giác bị uy hiếp vô cùng lớn. Hắn đang tự hỏi phải làm như thế nào để đối phó với ba người trước mắt.
Mà trong lòng hắn cũng cảm thấy khiếp sợ thực lực của Võ Hoàng điện. Không nghĩ tới bọn họ không chỉ có một Thiên Khôi là Thiên giai thất phẩm cường giả.
Theo như lời Thiên Khôi nói thì Hàn Phong ý thức được thực lực của Võ Hoàng điện không có đơn giản như những biểu hiện vừa qua.
Hơn nữa Thiên Khôi còn nói Võ Hoàng điện có tứ đại điện sử. Tuy rằng Hàn Phong không có nghe nói qua nhưng trước mặt lại xuất hiện ba đại điện sử. Như vậy thì chắc hẳn ba người này cũng là ba người nổi bất nhất. Tất nhiên chính hắn cùng với ba người này thực lực giống nhau.
Cứ như vậy, nói cách khác Võ Hoàng điện có tới bốn gã Thiên giai thất phẩm cường giả. Hơn nữa bốn người này hiển nhiên không phải là một Thiên giai thất phẩm cường giả bình thường có thể đối phó được.
Nhưng trong lòng Hàn Phong cũng thập phầm nghi hoặc. Nhưng vậy ở kiếp trước vì sao Võ Hoàng điện với thực lực kinh người như thế mà vẫn bị bón diệu các liên thủ đánh bại.
Lẽ nào bốn diệu các cũng không có đơn giản giống như trong tưởng tượng. Chẳng nhẽ bọn họ cũng cất giấu thực lực mà thế nhân không thể nào biết được?
Càng nghĩ, Hàn Phong càng cảm thấy khả năng này rất khả thi. Dù sao thì cũng là một tông môn tồn tại mấy nghìn năm.
Nếu như nói Hàn Phong chẳng qua cũng chỉ biết được mặt ngoài thực lực của bọn họ thế nhưng chừng đó cũng đủ để bọn họ là một nhất lưu thế lực.
Thế nhưng hiển nhiên qua mấy nghìn năm bọn họ vẫn không có thay đổi gì, điều này cũng thập phần không phù hợp chút nào.