Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 412: Thượng cổ cấm chế


- Chẳng nhẽ, Triệu Vô Cực là người đến từ phiến đại lục thàn bí kia?
 
Hàn Phong thì thào lẩm bẩm.
 
Càng nghĩ thì Hàn Phong càng cảm thấy khả năng này vô cùng lớn, bất quá tất cả cũng chỉ là những suy đoán của hắn mà thôi. Sự thật chân chính còn chưa thể biết được.
 
Mà đúng lúc này ý niệm còn sót lại của Tiêu Phá Quân lại tiếp tục mở miệng nói, chẳng qua thanh âm của hắn so với trước thì suy yếu hơn rất nhiều. Từ khi Hàn Phong tiến nhập nơi này cho đến tận bây giờ, cùng với một đoạn đối thoại như vậy cũng đủ để năng lượng duy trì một đạo ý niệm này tiêu hao cực nhanh.
 
Hàn Phong cũng minh bạch, dựa theo tốc độ này thì chỉ sợ một lúc nữa thôi thì đạo ý niệm này sẽ triệt để biến mất. Cho nên bây giờ Hàn Phong thấy đạo ý niệm của Tiêu Phá Quân muốn nói chuyện thì cũng không có cắt lời giữa chừng mà lẳng lặng lắng nghe.
 
- Kỳ thực ta lưu lại một đoạn tin tức này chính là có thể hi vọng vào một ngày không xa có một ai đó giống như ta có thể tìm được bí cảnh kia, rồi đi vào trong thông đạo đến phiến đại lục chưa biết tên này. Đến lúc đó chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.
 
Tiêu Phá Quân nhàn nhạt nói.
 
- Vậy sao ngươi không trực tiếp nói cho người ta biết được bí cảnh đó ở chỗ nào. Như vậy chẳng phải là càng thêm phiền phức hay sao?
 
Hàn Phong không giải thích được bèn hỏi lại.
 
Mà Tiêu Phá Quân cũng thản nhiên cười, nói rằng:
 
- Không phải ta không muốn đem bí mật này chia sẻ ra ngoài mà là bí cảnh này cũng không có tồn tại ở một vị trí cố định. Theo thời gian qua đi bí cảnh này sẽ lại biến mất và xuất hiện ở một địa phương khác. Cho nên ta không thể nào để lại bất cứ một tin tức nào hữu dụng cho thế nhân.
 
Cuối cùng Tiêu Phá Quân lại tiếp tục nói:
 
- Hảo! Những gì nên nói thì ta cũng đã nói hết rồi. Sau này ngươi muốn như thé nào thì đó là chuyện của ngươi. Bất quá lần gặp mặt này cũng có thể nói ta và ngươi hữu duyên nên ta lưu lại cho ngươi một vài thứ tốt. Ở trên người ngươi ta có thể cảm nhận được một loại khí tức vô cùng cường đại. Tin tưởng rằng thành tựu ngày sau của ngươi sẽ không thể nào xác định được.
 
Giọng nói ngày càng nhỏ, ngày càng khó nghe hơn. Cho đến cuối cùng thanh âm của Tiêu Phá Quân đã triệt để biến mất khỏi phiến đại lục này. Tiếp đó, Hàn Phong chậm rãi bước lên phía trước đến thạch quan ở giữa bí thất.
 
Kỳ thực theo lý thuyết thì người hiện diện ở đây hẳn phải là người của Tiêu gia mới đứng thế nhưng không hiểu sao lại tiện nghi cho Hàn Phong. Mà Hàn Phong cũng không phải là loại người cổ hủ. Hôm nay hắn đã có mặt ở đây thì những gì Tiêu Phá Quân lưu lại hắn cũng không có khách sáo.
 
Sau một hồi tìm tòi Hàn Phong quét sạch toàn bộ những sự tình đang không ngừng suy diễn trong đầu, hắn nhanh chóng vận khỏi đấu khí, khé quát một tiếng. Kế đó một tràng những âm thanh trầm ổn nặng nề vang lên.
 
Lúc này thạch quan ở giữa thạch thất đã bị Hàn Phong chậm rãi đẩy ra.
 
- Uống!
 
- Oanh!
 
Hàn Phong cuối cùng quát nhẹ một tiếng, cả quan tài đã được mở ra hoàn toàn. Nắp quan tài rơi xuống sàn nhà lập tức làm thạch thất chấn động. Không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng mọi việc đã hoàn thành. Hàn Phong trực tiếp đi tới trước quan tài nhìn vào bên trong. Hắn phát hiện ở trong trạch quan đúng là có mộ khối bia mộ rất lớn.
 
Sau một hồi tỷ mỉ quan sát hình dạng đặc thù nhưng vẫn không thể nhìn ra tính chất của tấm bia mộ này là gì. Hàn Phong bắt đầu nản lòng thì đột nhiên trừng mắt mở to kinh hô:
 
- Đây chẳng phải là Thiên Địa Chi Chứng sao?
 
Thạch quan bị đánh khai, bên trong đột nhiên xuất hiện một khối Thiên Địa Chi Chứng!
 

Kỳ thực, Hàn Phong tĩnh chưa có chân chính nhìn thấy Thiên Địa Chi Chứng nhưng tối đa hắn cũng đã được nhìn thấy một thứ tương tự như vậy, chính là Thiên Địa Chi Chứng hài cốt.
 
Mà giờ khắc này, bên trong thạch quan tự nhiên không phải là Thiên Địa Chi Chứng của Tiêu gia. Mà lại là một khối vật thể, chất liệu bằng gỗ nhưng nó lại giống hệt với Thiên Địa Chi Chứng.
 
Vật thể này toàn thân tràn ngaaoj một màu lam sắc quang mang. Hình dạng tuy rằng vô cùng phô thông chẳng khác nào những hòn đá ở ngoài kia. Nhưng Hàn Phong với tinh thần lực siêu cường của mình có thể cảm thụ được mọt cỗ năng lượng rất khó phát hiện từ trên vật thể này toát ra.
 
- Đaya là thứ mà Tiêu Phá Quân muốn lưu lại cho ta?
 
Hàn Phong tự nhủ nói. Nhìn hòn đá lam sắc có thể thích bằng một phần ba thạch quan mà Hàn Phong không khỏi nhíu mày.
 
Bởi vì Hàn Phong cũng không có rõ hòn đá lam sắc này rốt cuộc là có tác dụng gì. Tuy rằng như thế nhưng chỉ riêng việc hòn đá này là Thiên Địa Chi Chứng thôi cũng đủ để Hàn Phong phải tim đập chân run rồi.
 
Chẳng qua hắn không biết làm thế nào để có thể hấp thu nó. Hòn đá này không giống như dược liệu, đan dược. Có thể trực tiếp vận dụng kỹ thuật luyện đan để luyện hóa. Đến cuối cùng có thể hình thành nên đan dược để rồi sử dụng.
 
Mà hòn đá này có chất liệu bằng gỗ đặc thù, căn bản là không thể nào luyện chế nó để thành đan dược được. Mà có một điểm vô cùng quan trọng đó là Hàn Phong đột nhiên nghĩ đến trước khi ý niệm của Tiêu Phá Quân tiêu tán thì hắn vì sao lại phải ly khai khỏi gian nhà đá?
 
Vừa rồi khi tiến vào, Hàn Phong tuy không có biết được những chuyện gì đã phát sinh. Nhưng nhất định tất cả những chuyện này đều do ý niệm còn sót lại của Tiêu Phá Quân thực hiện.
 
Hôm nay chỉ dựa vào một mình hắn, căn bản là không thể nào ly khai được nơi này. Dùng lực bạo? Nói giỡn sao, ngayc ả Hư Không còn không thể nào làm được chớ nói gì đến Hàn Phong hiện tại thực lực còn không có bằng cả Hư Không.
 
Càng nghĩ Hàn Phong càng cảm thấy đau đầu. Hơn nữa, hắn cũng mạc danh kỳ diệu biến mất như vậy thì không biết là Hư Không và Tiêu Chiến sẽ có phản ứng gì.
 
Vốn mọi người cũng chỉ muốn đến mộ thủy tổ để tế bái. Nhưng khi đến đây thì tâm tình của hắn lại trở nên vô cùng nặng nề, cùng với việc hắn đột nhiên biến mất thì chỉ sợ rằng thế nhân bên ngoài sẽ có đủ loại suy diễn vô cùng phong phú.
 
Mà chính như Hàn Phong suy đoán. Lúc này ở bên ngoài có hơn mười người. Bọn họ thật không thể nào ngờ được Hàn Phong lại ở ngay trước mắt bọn họ lại có thể biến mất một cách mạc danh kỳ diệu như vậy. Điều này khiến cho những người chứng kiến phải mở to mắt, rồi không ngừng dụi mắt. Tất cả mọi người đều tưởng rằng minh đang gặp ảo giác.
 
Tiêu Chiến càng kinh thanh hỏi:
 
- Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Hàn Phong đâu?
 
Vấn đề của Tiêu Chiến không có một ai trong đoàn người có thể giúp hắn trả lời.
 
Mà Hư Không đứng ở một bên thì đang tỉ mỉ quan sát địa hình xung quanh. Sau một tuần trà thì hắn lắc đầu nói:
 
- Tìm không được khí tức của Hàn Phong. Ngay vừa rồi, Hàn Phong cũng theo như đạo năng lượng bất thường kia biến mất cùng một lúc.
 
- Này….
 
Tâm tinh của Tiêu Chiến có thể nói là đã trầm trọng đến tột đỉnh.
 
Bất quá, lúc này Hư Không cũng nói rằng:
 
- Lo lắng cũng vô dụng thôi. Vừa rồi ta thấy Hàn Phong động tới tấm cửa sắt đó rồi mới biến mất đột nhiên như vậy. Ta vừa rồi cũng đến thử xem xét nhưng cũng không có phát hiện ra điều gì bất thường. Bất quá ta có thể khẳng định rằng, hiện tại Hàn Phong đang ở đằng sau tấm cửa sắt này. Có lẽ đến ngày mai cơ quan sẽ tự động mở ra. Lúc đó chúng ta sẽ biết được rốt cuộc đã phát sinh sự tình gì.
 
Nghe vậy thì Tiêu Chiến cũng chỉ biết đau đầu cười khổ ngồi xuống một chỗ để suy nghĩ. Bây giờ tâm tình của hắn thực sự không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được.
 
Đối với tình huống bên ngoài, Hàn Phong cũng không có biết được. Mà cho dù biết đi chăng nữa thì bây giờ hắn cũng không có rảnh tâm mà quan tâm đến. Bởi vì ngay lúc này hắn trong lúc vô tình động vào hòn đá lam sắc bên trong thạch quan. Kết quả bất nhờ chính là Hàn Phong không thể thu tay trở về.

 
Từng đạo lam quang như những mũi tên bắn ra khỏi hòn đá. Thấy một màn như vậy thì Hàn Phong cũng cảm thấy kinh hãi. Hắn vội vã vận khỏi đấu khí để chống lại những đạo quang mang này.
 
Mà trong khi Hàn Phong vận khỏi đấu khí thì hắn lại phát hiện ra rằng, đấu khí trong cơ thể hắn không thể nào không chế được mà nó đang tự động vận hành.
 
Hơn nữa tốc độ so với ngày thường còn nhanh hơn gấp bội. Tình huống như vậy thực sự khiến cho Hàn Phong khiếp sợ rồi. Nhưng hắn còn chưa biết rõ được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây thì đạo lam quang bắn ra trong nháy mắt đã đến gần thân thể hắn rồi dừng lại.
 
Ngay sau đó, dưới ánh mắt bất lực của Hàn Phong thì đạo lam quang bắt đầu xoay quanh cơ thể của Hàn Phong, bắt đầu xoay tròn.
 
Theo thời gian càng ngày trôi thì càng có nhiều đạo lam quang xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn. Lúc này Hàn Phong bị bao phủ bởi tầng tầng đạo quang mang lam sắc diệu kỳ.
 
Mà chỉ trong một chốc lát tiếp xúc với những đạo lam quang này thì Hàn Phong cũng phát hiện được ở trên hòn đã lam sắc này dĩ nhiên lại tồn tại một đạo cấm chế.
 
Cái được gọi là cấm chế, chính là thứ mà ở trên đại lục ít xuất hiện nhất. Nhưng Hàn Phong đã từng vì để tu luyện đấu khí của mình mà xem qua rất nhiều thư tịch cổ xưa. Cho nên hắn đối với cấm chế cũng có hiểu biết nhất định.
 
Loại cấm chế này có từ thời thượng cổ, một số người có thể lợi dụng được những thủ pháp đặc thù mà đem lực lượng phong ấn cất giấu vào bên trong một vật thể nào đó. Mà một khi gặp được một người có đủ điều kiện có thế phá được sự hạn chế của đạo cấm chế này thì cấm chế sẽ biến mất và giải phóng luồng năng lượng mà nó giam cầm.
 
Nói như vậy thì từ thời xa xưa, có rất nhiều cường giả, không phải nói là đại đa số các cường giả đều lợi dụng các loại cấm chế như vậy để phá hoạt được rất nhiều vật thể đặc thù,
 
Ở trong chiến đấu, khi phải đối mặt với địch nhân. Nếu như có thể xuất kỳ bất ý mà ném cho địch nhân một đạo cấm chế thì chắc chắn địch nhân sẽ phải chịu một sự thương tổn vô cùng to lớn.
 
Bất quá theo thời gian trôi đi, hàn Phong cũng không có rõ ràng lắm là vì sao loại thủ pháp cấm chế này lại bị mai một đến nỗi tuyệt tích.
 
Chí ít, ở trên đại lục hiện này cơ bản đã không còn có cấm chế tồn tại. Nhưng nghĩ tới đây, hôm nay dĩ nhiên Hàn Phong lại có thể ở trong lăng mộ gặp được một thượng cổ cấm chế, điều này lại một lần nữa làm cho Hàn Phong kinh ngạc không thôi.
 
Mà điều càng cho hắn kinh ngạc hơn nữa chính là cấm chế tựa hồ vô cùng phức tạp. Đồng thời cũng không phải nó là loại thủ pháp dùng để trực tiếp công kích địch nhân. Mà cấm chế chỉ đơn giản là một loại thủ pháp được dùng để cất giữ năng lượng mà thôi. Hơn nữa là còn có tính cưỡng chế.
 
Cũng chính là một người có thể cởi bỏ được cấm chế thì sẽ có vô số năng lượng được giải phóng ra ngoài, người đứng gần nó căn bản không thể nào mà tránh thoát được. Chỉ có thể đến khi cấm chế hoàn toàn mất đi tác dụng thì mới có thể hoạt động trở lại.
 
Đương nhiên loại thủ pháp cấm chế này vô cùng phức tạp, hơn nữa xác suất thành công là vô cùng thấp. Chính là một người phải được đào tạo một cách chuyên sâu thì mới có thể thực hiện cấm chế một cách có hiệu quả nhất, đồng thời mới có thể thể hiện được toàn bộ giá trị của cấm chế.
 
Hàn Phong dĩ nhiên không có nghĩ tới Tiêu Phá Quân như vậy lại là một người có thể sử dụng được cấm chế, là một người hiểu cấm chế chi đạo. Hơn nữa từ đạo cấm chế đang phát tác này cho thấy tạo nghệ của Tiêu Phá Quân cũng rất sâu đậm.
 
Lúc này Hàn Phong đột nhiên hiểu được, có thể lúc trước nhóm người Tiêu Tấn đứng trước Thiên Địa Chi Chứng này cũng chỉ coi nó là một khối đá có tính chất đặc thì mà thôi.
 
Có lẽ việc Tiêu gia vô cùng coi trọng những kỳ trân dị bảo chỉ sợ nguyên nhân cũng là do Tiêu Phá Quân mà ra. Có thể năm đó Tiêu Phá Quân đã đem Thiên Địa Chi Chứng lưu lại cho hậu đại tử tôn của Tiêu gia, đồng thời cũng hạ trên đó một cấm chế.
 
Do đó có thể thấy được mỗi đời đế vương của Tiêu gia tuy thiên phú không tốt nhưng cũng có thể mượn Thiên Địa Chi Chứng để tiến vào Thiên giai chi cảnh.
 
Mà trước mắt hòn đá này bây giờ hiển nhiên đã cho thấy được giá trị tồn tại của mình. Lúc trước Tiêu Phá Quân lưu lại Thiên Địa Chi Chứng cho Tiêu gia đúng là có hiệu quả rất kỳ diệu.
 
Kỳ thực, trong chuyện này thì tác dụng của cấm chế thì Hàn Phong cũng không có rõ ràng lắm. Nhưng đối với nguyên lý thì Hàn Phong có thể tương đối hiểu được.
 
Nguyên lý rất đơn giản, lúc trước Tiêu Phá Quân cũng không biết được nơi nào có thể tìm được một ít vật thể có thể hấp thu năng lượng. Sau đó hắn không ngừng truyền năng lượng đấu khí của mình vào trong vật thể đó cho đến khi nó không thể nào chứa thêm được nữa thì lúc này Tiêu Phá Quân mới dùng cấm chế để phong ấn đạo năng lượng không có bị tiêu tan. Một khi bị ai đó kích động thì luồn năng lượng này sẽ nhanh chóng vận chuyển chạy vào trong người của người gây ra tác động đó.
 
Cứ như vậy có thể nhanh chóng đề thăng thực lực chỉ trong nháy mắt.
 
Cảm thụ được từng đạo năng lượng đang dâng trào trong cơ thể, đúng là đang chậm rãi chảy vào trong cơ thể của mình. Hàn Phong không thể nào giãy giụa, cho nên hắn cũng chỉ đơn giản là thả lỏng cơ thể cùng thần kinh. Đồng thời là chuyên chú quan sát những biến hóa đang xảy ra bên trong cơ thể mình.
 
Hắn cũng không có nghĩ tới rằng đã qua được một ngày mà năng lượng từ trong hòn đã lam sắc này vẫn không ngừng chảy vào trong cơ thể hắn mà vẫn chưa có dấu hiệu nào ngừng lại. Tính ra thì năng lượng chảy vào trong người hắn từ đầu đên giờ cũng đủ để khiến cho một người bình thường có được thực lực của một Thiên giai nhị phẩm cường giả.
 
Hàn Phong cảm thấy mình có chút may mắn, cũng may hắn lúc trước tu luyện thân thể đến mức Mỹ Kim Thân, cùng với trước đó ở trong Vận Tượng trận thành công thu được nửa bộ Cửu Chuyển Huyền Công còn lại. Lúc này có thể nói kinh mạch trong cơ thể hắn giống như đại dương mênh mông đang thiếu nước.
 
Cho dù hòn đá lam sắc này cất giữ luồng năng lượng vô cùng khổng lồ nhưng theo tình hình hiện nay thì Hàn Phong cũng không cxos cần phải lo lắng vì năng lượng thừa trong cơ thể sẽ khêến hắn bạo thể mà chết.
 
Điều mà Hàn Phong nghĩ đến lúc này chính là không thể nào ngờ được ngay từ đầu Tiêu Phá Quân lại có thể để lại cho con cháu báu vật như vậy. Mà trong một ngàn năm qua, con cháu Tiêu gia chắc hẳn cũng không ít người đên đây hấp thu năng lượng có ở bên trong hòn đá lam sắc này. Nhưng cho đến tận bây giờ thì nó vẫn còn có thể thể hiện được giá trị vô giá của mình.
 
Nếu không phải hòn đá này đã bị hạ cấm chế và các đời con cháu hoàng thất Tiêu gia đến hấp thu thì chỉ sợ qua một ngàn năm tích
 
lũy năng lượng có trong hòn đã lam sắc này là không thể nào đánh giá được.