Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 363: Hóa ngoại chi cảnh


Đương nhiên, Hàn Phong cũng biết cách làm của Thiên Môn không có gì đánh trách, dù sao bất cứ người nào phát hiện ra hóa ngoại chi cảnh trong truyền thuyết, suy nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu chính là làm cách nào chiếm đoạt riêng mình.
 
Hóa ngoại chi cảnh đối với bất cứ thế lực nào khác mà nói chính là một tồn tại tràn ngập thần bí, tràn ngập mê hoặc.
 
Cụ thể ra sao, Han Phong cũng không phải vô cùng rõ ràng, dù sao hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua hóa ngoại chi cảnh, hắn chỉ nghe nói, trong hóa ngoại chi cảnh có vô số thứ trân quý, đồng thời hóa ngoại chi cảnh còn trợ giúp tu luyện giả đề cao tu vi tu luyện giả.
 
Về các truyền thuyết liên quan tới hóa ngoại chi cảnh, trên đại lục có rất nhiều cách nào, nhưng thế nhân chưa bao giờ nhìn qua chân diện mục.
 
Ngay cả Hàn Phong cũng chỉ là đọc nhiều biết nhiều mà thôi.
 
Biểu tình của Hàn Phong tuy rằng không hề có biến hóa nào khác, thế nhưng Mộc Tu sao không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, tiếp tục giải thích nói:
 
- Chắc hẳn tiểu hữu cho rằng Thiên Môn chúng ta đơn giản muốn chiếm đoạt hóa ngoại chi cảnh làm của riêng, nhưng lại mượn cớ vô cùng đường hoàng như vậy?
 
Nghe lời này, Hàn Phong ngẩn ra, bất quá không nhiều lời bào chưa, chỉ nhàn nhạt mỉm cười. Không thừa nhận cũng không phủ nhận.
 
Thấy thế, Lý Duệ bên cạnh tiếp nhận Mộc Tu giải thích, chậm rãi nói:
 
- Thế nhân chỉ biết đến hóa ngoại chi cảnh có vô số chỗ tốt không thể tưởng tượng, nhưng bọn họ lại không chịu để ý tới chỗ kinh khủng của nó. Cho nên ngươi có suy nghĩ như vậy, kỳ thực không hề đáng trách.
 
Nghe được Lý Duệ phát ra ngữ khí cảm khái như vậy, Hàn Phong ngược lại có chút hiếu kỳ, đối với lý giải hóa ngoại chi cảnh, Hàn Phong biết được tương đối ít ỏi, mà hiện tại nghe được lời nói của Lý Duệ, hẳn là trong đó còn cất giấu một ít bí mật không muốn người khác biết đến.
 
- Nghe Lý môn chủ nói, lẽ nào hóa ngoại chi cảnh còn ẩn tình nào khác?
 
Hàn Phong nghi hoặc hỏi.
 
Mà Lý Duệ thoáng trầm ngâm một lát, cuối cùng chậm rãi giải thích nói:
 
- Thiên Môn chúng ta vì sao rất ít xuất hiện trong mấy nghìn năm qua, nguyên nhân lớn nhất chính là vì hóa ngoại chi cảnh này!
 
Sau đó, Lý Duệ đơn giản giải thích mọi chuyện.
 
Cho tới tận lúc này, Hàn Phong mới hiểu được hóa ngoại chi cảnh đến tột cùng là loại tồn tại như thê nào.
 
Hóa ngoại chi cảnh, tên như ý nghĩa, chính là một chỗ không thuộc về phiến đại lục này.
 
Dùng lời nói của Lý Duệ mà xét, hóa ngoại chi cảnh này càng giống như một phiến không gian độc lập cùng loại với phiến không gian hiện tại, bởi vậy thế nhân mới đặt cho nó cái tên là hóa ngoại chi cảnh.
 
Ở trên đại lục, kỳ thực có rất nhiều vùng hóa ngoại chi cảnh như vậy, chỉ là người bình thường khó có thể phát hiện ra sự tồn tại cùa hóa ngoại chi cảnh này.
 
Bởi vì hóa ngoại chi cảnh tương đương với một địa vực không gian tồn tại độc lập, mà điểm kết nối duy nhất tương ứng với đại lục chỉ là một điểm không gian nhỏ bé mười phần không thu hút ánh mắt mà thôi.
 
Nói như vậy, chỉ có thể tìm được cánh cửa này liền có thể tiến vào trong hóa ngoại chi cảnh.
 
Đã từng có người ngẫu nhiên phát hiện ra cánh cửa tiến vào hóa ngoại chi cảnh, đồng thời chiếm được chỗ tốt vô cùng to lớn trong đó, mà ví dụ như vậy không phải chỉ có một hai.
 
Mấy nghìn năm trôi qua, thế nhân biết được ví dụ trước sau cộng lại có khoảng hai ba mươi người, mà còn có những trường hợp không ai biết đến.
 
Cũng bởi vì như vậy, truyền thuyết về hóa ngoại chi cảnh càng truyền đi lại càng thần bí.
 
Bất quá lúc nghe Lý Duệ giải thích, Hàn Phong bừng tỉnh hiểu ra, nguyên nhân là hóa ngoại chi cảnh không phải chí có chỗ tốt không thể tưởng tượng như truyền thuyết.
 
Tuy rằng đúng như truyền thuyết, trong hóa ngoại chi cảnh xác thực có rất nhiều thứ trân quý hiếm thấy, đồng thời có trợ giúp nhất định đối với tu luyện giả ở bên trong.
 
Dùng lời giải thích của Lý Duệ để nói, nguyên tố thiên địa trong hóa ngoại chi cảnh này so với bất cứ nơi nào trong toàn bộ đại lục này đều nồng nặc hơn gấp trăm lần.
 
Bởi vậy, không khó tưởng tượng, hấp dẫn đến từ hóa ngoại chi cảnh to lớn tới mức nào.
 
Nguyên tố thiên địa cao gấp mấy trăm lần, đây chính là thứ đủ khiến thế nhân điên cuồng.
 
Bất quá, có chỗ tốt thật lớn như vậy luôn đi kèm theo vô số hung hiểm.

 
Hóa ngoại chi cảnh kia tuy rằng có thể trợ giúp tu luyện giả đề cao thực lực rất nhanh, nhưng đồng thời, ở trong đó, có thể nói là từng bước mạo hiểm.
 
Chỉ chút phân tâm, tu luyện giả rất có thể sẽ táng thân tại chỗ, cho dù là cường giả Thiên giai cũng không thoát nổi.
 
Theo như lời Lý Duệ nói, từ khi Thiên Môn phát hiện ra hóa ngoại chi cảnh tới nay, số lượng đệ tử chết trong đó đã không dưới trăm người, hơn nữa hơn phân nửa trong đo đều là trưởng lão mà môn chủ thực lực rất cường đại, số còn lại là những đệ tử ưu tú được tuyển chọn trong toàn bộ Thiên Môn.
 
Nếu những người này không chết, chỉnh thể thực lực của Thiên Môn chỉ sợ đề cao vài lần so với hiện nay.
 
Hàn Phong nghe đến đó, trong lòng không nhịn được có chút kinh hãi.
 
Dựa theo lời Lý Duệ nói, vùng hóa ngoại chi cảnh này dĩ nhiên là nơi hung hiểm tới như vậy.
 
Lịch đại trưởng lão môn chủ Thiên Môn, địa vị và thực lực không cần nói cũng biết, tất nhiên là thế ngoại cao nhân.
 
Đã có thực lực như vậy, nhưng không thoát khỏi kết quả táng thân tại hóa ngoại chi cảnh này, Hàn Phong đã có thể tưởng tượng được vùng hóa ngoại chi cảnh này đến tột cùng là tồn tại kinh khủng cỡ nào.
 
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người tiến vào hóa ngoại chi cảnh đều phải chết oan uổng, nếu như vậy, Thiên Môn căn bản không ngu xuẩn tới mức cách đoạn thời gian lại phái người tiến vào.
 
Theo như Lý Duệ nói, phàm là môn hạ đệ tử có thể từ trong hóa ngoại chi cảnh đi ra ngoài, không có người nào là không nhất cử tăng vọt thực lực, sau này trở thành trụ cột Thiên Môn.
 
Chỉ cần riêng điểm này liền đủ hấp dẫn đệ tử Thiên Môn tiến vào trong hóa ngoại chi cảnh, cho dù biết rõ trong đó tràn ngập vô số nguy cơ không ai biết rõ.
 
Nghe xong Lý Duệ miêu tả hóa ngoại chi cảnh, trong lòng Hàn Phong tuy rằng vô cùng kinh ngạc trong hóa ngoại chi cảnh dĩ nhiên tồn tại cấp độ mạo hiểm cao tới như vậy, nhưng đồng thời, hắn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với những điểm tốt thu được từ trong hóa ngoại chi cảnh.
 
Hơn nữa, theo như lời Mộc Tu và Lý Duệ nói, trong lòng Hàn Phong đã mơ hồ hiểu ra, Lý Duệ giải thích với hắn nhiều như vậy, hẳn là có dự định để hắn tiến vào hóa ngoại chi cảnh, tiến hành tu luyện một thời gian.
 
Chỉ là, Hàn Phong không rõ, hôm nay chính là ngay đầu tiên hắn tiến vào Thiên Môn, trước đó chưa hề có bất cứ giao tế nào khác, duy nhất chỉ là tiếp xúc với hai người của Thiên Môn, đó chính là Lý Ngọc tại Thiên Thánh đại hội vài năm trước, cùng với Lý Thần ngẫu nhiên gặp mặt tại đế đô.
 
Lý Ngọc thoáng qua luận bàn vài lần, không hề nói tới những chuyện khác.
 
Mà Lý Thần, tuy rằng Hàn Phong giúp hắn khôi phục thực lực, thế nhưng lấy địa vị của Lý Thần tại Thiên Môn, còn chưa cao tới mức mọi người khách khí đối với hắn như vậy.
 
Nếu không phải vì lý do này, đến tột cùng là vì sao Thiên Môn lại có thái độ tốt đối với hắn? Trong đầu Hàn Phong là một dấu chấm hỏi to tướng.
 
Bất quá, hắn liền nghĩ tới tới chuyện này hẳn là có liên hệ với việc hắn tu luyện  Quyết.
 
Xem ra, quan hệ giữa Triệu Vô Cực và Thiên Môn năm đó xác thực không tồi, chính mình chỉ là ngoài ý muốn chiếm được  quyết, dĩ nhiên cũng có thể khiến Thiên Môn ưu đãi chính mình.
 
Mà lúc này, Lý Duệ mở miệng một lần nữa:
 
- Kỳ thực, năm đó nếu không bởi vì Triệu Vô Cực hỗ trợ, Thiên Môn chúng ta còn muốn bị hóa ngoại chi cảnh ảnh hưởng rất lớn, tuyệt đối không thể yên ổn như ngày hôm nay, có thể nói chúng ta mang ơn hắn rất nhiều.
 
Dừng lại, Lý Duệ có chút cảm khái thở dài:
 
- Triệu Vô Cực năm đó không hổ là tài tử khắp đại lục nghe tiếng, đáng tiếc chính là, hắn không cách nào tu luyện đấu khí, cuối cùng chịu cảnh nước mất nhà tan, từ lúc đó, hắn chỉ xuất hiện tại Thiên Môn một đoạn thời gian nghiên cứu sáng tạo bí quyết, sau đó không còn bất cứ tin tức nào khác, thực sự khiến người ta phải tiếc nuối.
 
Về những chuyện này, Hàn Phong có chút không rõ ràng, dù sao năm đó hắn nhận được  Quyết, hắn không phải rất rõ rang lai lịch của  Quyết.
 
Hắn chỉ là từ bản bí tịch tàn tạ kia, hiểu được  Quyết là do Vô Cực Chân Nhân sáng tạo, còn về phần Vô Cực Chân Nhân là ai, hắn không hề biết, bất quá trong bí tịch có ghi chép lại một số chuyện hắn đã trải qua, hiện tại suy nghĩ thật kỹ, những nội dung bên trong đại thể rất chính xác so với chuyện xưa của Triệu Vô Cực, chỉ là không tương tận như vậy mà thôi.
 
Lúc này nghe được Lý Duệ cảm khái, Hàn Phong cũng có chút thổn thức không ngớt, nguyên lai Triệu Vô Cực đã biến mất gần nghìn năm rồi, chỉ sợ hắn đã sớm không còn tồn tại trên thế gian.
 
Điểm này khiến Hàn Phong có chút tiếc nuối, hắn đối với Triệu Vô Cực sáng tạo ra  Quyết cảm thấy vô cùng bội phục, nếu như có thể, hắn rất chờ mong chính mình có thể gặp mặt vị Triệu Vô Cực này một lần.
 
Mà kế tiếp, trong lời nói của Lý Duệ, Hàn Phong cũng biết được, nguyên lai gần nghìn năm trước, Thiên Môn phát hiện ra hóa ngoại chi cảnh không phải bình thản đơn giản như ngày hôm nay, bởi vì năng lượng nối tiếp giữa điểm không gian hóa ngoại chi cảnh và phiến đại lục này vô cùng không ổn định, thường xuyên phát sinh năng lượng bộc phát.
 
Thiên Môn đã tiêu tốn công sức vô cùng to lớn, thế nhưng vô luận bọn họ nỗ lực như thế nào đi nữa cũng không thay đổi được hiện trạng.
 
Mà đúng lúc Thiên Môn và Triệu gia Đại Viêm đế quốc qua lại mật thiết, Triệu Vô Cực đã từng bái phỏng qua.
 
Đúng thời điểm đó, Thiên Môn gặp phải năng lượng tiếp điểm nối thông cảnh hóa ngoại chi cảnh bất ổn, phát sinh bùng nổ.

 
Triệu Vô Cực khi đó là hoàng tử Đại Viêm đế quốc, tuy rằng thể chất không thích hợp tu luyện đấu khí, nhưng đối với rất nhiều chuyện kỳ lạ trên đại lục đều cảm thấy mười phần hứng thú.
 
Cũng bởi vì như vậy, khi hắn phát hiện ra nơi đây có hóa ngoại chi cảnh, liền cố ý ở lại tròn hai năm.
 
Mà trong thời gian hai năm, trải qua Triệu Vô Cực không gian đoạn nghiên cứu, rốt cuộc đã tìm ra được nguyên nhân năng lượng tiếp điểm không ổn định đồng thời tìm ra được phương pháp không chế.
 
Cuối cùng, bằng vào trí tuệ hơn người của hắn, đã thay Thiên Môn giải quyết tận gốc hậu hoạn.
 
Sau khi trải qua Triệu Vô Cực trợ giúp, cho đến hôm nay, vùng hóa ngoại chi cảnh trong Thiên Môn đã không hề phát sinh chuyện sinh năng lượng bộc phát.
 
Vì vậy, Triệu Vô Cực đối với Thiên Môn mà nói, có thể nói như đại ân nhân.
 
Cũng bởi vì như vậy, sau khi biết được Hàn Phong tu luyện chính là  Quyết năm đó Triệu Vô Cực sáng tạo ra, Lý Duệ mới có thể nói cho Hàn Phong biết những ẩn tình cơ mật thuộc về Thiên Môn.
 
Đương nhiên, một phần nguyên nhân trong đó cũng là bởi vì Lý Thần dẫn Hàn Phong tới.
 
Tuy rằng Lý Duệ đối với vị sư huynh này có chút đau đầu, thế nhưng hắn cũng rất rõ ràng, bề ngoài tuy rằng Lý Thần rất không nghiêm túc, nhưng suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng, nếu như không phải biểu hiện của Hàn Phong đáng giá Lý Thần tán thành, hắn tuyệt đối không dẫn theo Hàn Phong trở về Thiên Môn.
 
Điểm này, Lý Duệ mười phần tin tưởng Lý Thần.
 
Sau khi nói xong tất cả, Hàn Phong đã hiểu ra ý tứ của Lý Duệ, lời lúc trước trợ giúp hắn đề cao tu vi, chỉ sợ chính là để hắn tiến vào hóa ngoại chi cảnh này rồi.
 
Đúng như Hàn Phong suy đoán, sau khi giải thích rõ ràng, Lý Duệ trực tiếp hỏi:
 
- Hiện tại vì nguyên nhân môn quy Thiên Môn chúng ta và hóa ngoại chi cảnh, không thể xuất thủ trợ giúp bất cứ thế lực nào khác trên đại lục, nhưng bởi vì tiểu hữu và Triệu Vô Cực có quan hệ sâu xa, ta có thể làm chủ để tiểu hữu tiến vào hóa ngoại chi cảnh một chuyến, không biết tiểu hữu có nguyện ý hay không?
 
Dừng lại một chút, Lý Duệ nghiêm túc bổ xung nói:
 
- Ta đã nói nhiều như vậy, tiểu hữu hẳn là đã có lý giải nhất định đối với hóa ngoại chi cảnh, cũng hiểu rõ cấp độ nguy hiểm trong đó, vì vậy tiểu hữu cần phải suy nghĩ thật kỹ.
 
Chỉ là, Lý Duệ vừa mới dứt lời, Hàn Phong liền trực tiếp hồi đáp:
 
- Ta nguyện ý thử một chút!
 
Hàn Phong có quyết định này cũng không phải là hành động tùy tiện, mà đã sớm trải qua tính toán cẩn thận.
 
Hắn vô cùng rõ ràng, lấy lực lượng của Huyền Thiên Tông hiện tại, cho dù là có thêm lực lượng cuối cùng của tứ các cũng rất khó chống lại Diệt Hoàng kia.
 
Tuy rằng hắn cũng không rõ vì sao Diệt Hoàng chậm chạp chưa hiện thân, thế nhưng hắn không muốn ôm may mắn, không muốn chỉ ngồi chờ chết không làm gì, nếu như có thể nhanh chóng đề cao thực lực của chính mình, chỉ sợ đến lúc đó Diệt Hoàng hiện thân, kết quả cuối cùng chờ đợi Huyền Thiên Tông chính là diệt vong.
 
Vì vậy, hiện nay Hàn Phong có thể nói là không còn biện pháp nào khác, mà Lý Duệ lại đưa ra đề nghị này, tuy rằng vô cùng hung hiểm, thế nhưng đối với Hàn Phong không cần bàn cãi chính là một biện pháp tốt.
 
Vả lại, đối với tình hình hiện nay, tựa hồ đã không còn biện pháp tốt hơn.
 
Bất quá, trong lòng Hàn Phong vẫn còn có chút may mắn, dù sao hắn đối với hóa ngoại chi cảnh kia không phải rất hiểu rõ, vạn nhất dừng lại bên trong quá lâu, mà Diệt Hoàng không biết lúc nào đột nhiên xuất hiện một lần nữa, giả như hắn không thể thuận lợi đi ra, lấy thực lực hiện nay của Huyền Thiên Tông, căn bản không thể ngăn cản được Diệt Hoàng và Trọng tài giả tập kích.
 
Tứ các cùng với Thánh Lam Tông dù sao cũng chỉ là minh hữu, tuyệt đối không phải là đối tượng để Huyền Thiên Tông có thể chờ mong mọi lúc mọi nơi.
 
Ý nghĩ như vậy, nhất thời khiến Hàn Phong cảm thấy có chút nặng nề, trong lòng không khỏi mọc lên một cỗ áp lực to lớn.
 
Mà Lý Thần bên cạnh, từ lúc Mộc Tu trưởng lão đến vẫn không mở miệng góp lời, lúc này thấy Hàn Phong nhíu lông mày suy nghĩ, Lý Thần ở chung với hắn lâu ngày, tự nhiên hiểu rõ lo lắng trong lòng Hàn Phong.
 
Lập tức mở miệng khuyên nhủ nói:
 
- Tiểu tử, hiện tại ngươi suy nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, vài ngày nữa ta trở về giúp bảo vệ, ngươi cứ yên tâm ở đây đề thăng thực lực là được!
 
- Hỗn trướng!
 
Mộc Tu trưởng lão nghe được Lý Thần nói như vậy, không khỏi cả giận thốt:
 
- Ngươi còn dự định phiêu bạt bên ngoài đến bao giờ, năm đó môn chủ chỉ là vì bảo hộ ngươi nên mới trục xuất ngươi ra ngoài, hiện tại đã trôi qua nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên nghiêm túc hơn, trở về Thiên Môn, trợ giúp sư đệ ngươi cùng nhau quản lý Thiên Môn!
 
Lý Thần nghe vậy, không khỏi cái cổ thụt như cổ rùa, vẻ mặt đau khổ nói:
 
- Trưởng lão, không phải người không rõ ràng tính tình của ta, bắt ta ở lại trong Thiên Môn, vậy không khác gì muốn lấy mạng của ta!
 
- Hừ! Mấy năm nay ngươi ăn vị đắng còn chưa nhiều hay sao? Đừng tưởng rằng ngươi ở bên ngoài thì ta sẽ không biết tình trạng của ngươi, nếu như lần này không phải có Hàn Phong tiểu hữu hỗ trợ, lúc này ngươi chỉ là một phế nhân không có chút đấu khí nào, ngươi còn chưa ăn giáo huấn đủ?
 
Mộc Tu giận dữ quát lớn.
 
Lý Thần vừa nghe, không khỏi sửng sốt, hắn cũng không ngờ tới chính mình biến mất nhiều năm như vậy, Thiên Môn dĩ nhiên có thể biết rõ mọi chuyện của chính mình.
 
Lý Duệ bên cạnh thấy Lý Thần sững sờ, liền cười cười giải thích nói:
 
- Sư huynh, thời điểm huynh xuất hiện tại Huyền Thiên Tông, Thiên Môn đã thu được tin tức, đồng thời cũng biết rõ chuyện xảy ra trong hai mươi năm vừa qua. Huynh cũng là người trong Thiên Môn, hẳn là hiểu rõ năng lực của Thiên Môn.
 
- Hừ! Nếu không phải môn chủ ngăn cản, trước đó lão phu đã tự mình đến bắt ngươi trở về, còn có thể để cho ngươi phiêu bạt bên ngoài như vậy!
 
Mộc Tu nói.