Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 331: Một loại cường giả Thiên giai khác biệt


Ba đạo lực lượng lớn nhỏ trong nháy mắt nện vào người Hàn Phong.
 
Hàn Phong chỉ cảm thấy từng đạo kình phong bá đạo trực tiếp xuyên thấu qua lớp da ngoài truyền vào trong cơ thể.
 
Lúc này đấu khí của hắn đã tổn hao không còn, chỉ biết cố gắng chịu đựng.
 
Nếu không phải từ lâu đã luyện thành kim nguyên chi thể, chỉ sợ bây giờ Hàn Phong đã sớm bị ba cỗ lực lượng mạnh mẽ nghiền thành phấn mạt.
 
Bất quá, Hàn Phong cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào.
 
Trúng phải một kích do ba người liên thủ, Hàn Phong không thể khống chế thân mình, cả người bị lực đạo cường đại trực tiếp đánh bay, đụng vào một cây đại thụ bên cạnh, sau mấy lần vướng phải cành cây mới chật vật rơi xuống mặt đất.
 
Phụt…
 
Vừa rơi xuống đất, Hàn Phong không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
 
Đường Vũ Nhu bên kia, nghe được động tĩnh cũng nhịn không được quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hàn Phong bị đánh bay nhất thời sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
 
Bất quá, nàng còn chua kịp động thân trở lại, bên kia đã nghe thấy tiếng Hàn Phong la lên:
 
- Đi! Không cần lo cho ta!
 
- Hay thật, chết đến nơi còn có tâm tình để ý tới sống chết của người khác, ta không biết nên khen ngươi ngốc hay đa tình đây?
 
Một trong ba gã hắc bào bước tới trước người Hàn Phong, nhìn hắn nằm trên mặt đất cười nhạt nói.
 
Mà Đường Vũ Nhunghe được thanh âm Hàn Phong, trong lòng tuy không muốn rời đi chút nào nhưng nàng biết lúc này không được lựa chọn. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là cố nén bi thống, không dám quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài rừng.
 
Giờ khắc này, trong lòng nàng vô cùng đau khổ…
 
Mà gã hắc bào thấy Đường Vũ Nhu bỏ lại Hàn Phong, không hề ngoái đầu rời đi, trên mặt càng lộ dáng tươi cười đắc ý, trêu tức nói:
 
- Ngươi xem, tiểu tình nhân của ngươi ngay cả tính mạng ngươi cũng không để tâm tới, uổng cho ngươi che chở nàng như vậy, lẽ nào ngươi không thấy thất vọng, không chút đau khổ?
 
Dừng lời, hắc bào nhân lại tiếp tục cười nhạt nói:
 
- Bất quá ngươi yên tâm, dù gì nàng cũng là tiểu tình nhân của ngươi, ta sẽ bắt nàng lại chôn cùng ngươi luôn. Ha ha!
 
Nói xong, hắc bào nhân liền ra hiệu cho một người phía sau, người này liền lập tức đuổi theo hướng Đường Vũ Nhu.
 
Hàn Phong tự nhiên rõ ràng, lấy thực lực của Đường Vũ Nhu tự nhiên không thể chạy thoát khỏi những người này truy kích.
 
Tuy rằng, hắn bị ba người này liên thủ đánh trúng một kích, nhưng đồng thời cũng phát hiện ra chỗ cổ quái.
 
Lúc mới đầu, Hàn Phong cũng bị mấy người này thể hiện thực lực Thiên giai dọa hoảng sợ giật mình.
 
Mà khi biết được bốn người đến từ Võ Hoàng Điện, trong lòng lại mọc lên một tia nghi hoặc, hơn nữa khi hắn dùng Long Bào Hao trong nháy mắt đánh chết một người, mối nghi hoặc trong lòng càng thêm nặng.
 
Nhưng từ đầu tới giờ hắn vẫn không có thời gian để suy ngẫm về cỗ ý niệm cổ quái trong đầu này.
 
Mà ngay vừa rồi, khi hắn chịu một kích liên thủ của ba người, đừng nhìn hắn hiện tại rất chật vật, nhưng chỉ là biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
 
Kỳ thực, công kích do ba người liên thủ cũng không chân chính tạo thành thương tổn gì quá lớn cho Hàn Phong. Mặc dù vừa rồi phun ra một ngụm máu tươi, bất quá cũng chỉ là chút động tác khiến cho khí tức trong cơ thể bị xáo trộn rồi phun ra mà thôi.
 
Bởi vậy, lúc này nhìn Hàn Phong thoáng như rất chật vật, nhưng trên thực tế hắn lại không hề chịu chút thương tổn thực chất nào.
 
Mà giờ khắc này, hắn cũng hiểu được, ba người trước mắt này, tính thêm cả gã hắc bào bị hắn dùng Long Bào Hao giết chết kia cũng không phải cường giả Thiên giai chân chính.
 
Tuy rằng thực lực bốn người biểu hiện ra ngoài xác thực rất giống với cường giả Thiên giai nhưng bằng tinh thần lực siêu cường của mình, Hàn Phong vẫn phát hiện được có chỗ bất đồng.
 
Đương nhiên, so sánh với cường giả ngụy Thiên giai như Địa Tá và Lâm Hà lúc trước Hàn Phong gặp được mà nói, ba người trước mắt này không thể nghi ngờ là cường đại hơn, cường đại hơn còn được biểu hiện ở chỗ, cả ba người đều có được tiên thiên đấu khí như cường giả Thiên giai chân chính.
 

Không sai, tiên thiên đấu khí là một tiêu chí hết sức quan trọng của cường giả Thiên giai, lúc trước Địa Chu, Địa Tá, bao gồm cả Lâm Hà của Lâm gia.
 
Thực lực của ba người này mặc dù mạnh hơn rất nhiều so với những võ giả Địa giai khác, nhưng bọn họ vẫn không có tiên thiên đấu khí.
 
Chính vì như vậy, Hàn Phong mới có thể gọi bọn họ là cường giả ngụy Thiên giai.
 
Mà ngụy Thiên giai cũng giống như tất cả những võ giả Địa giai khác, dù có cường đại tới đâu cũng không thể đánh đồng với cường giả Thiên giai chân chính.
 
Bởi vậy Hàn Phong tin tưởng dù Võ Hoàng Điện có thể chế tạo bao nhiêu cường giả ngụy Thiên giai đi nữa, cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp chân chính.
 
Bất quá ba người trước mắt này lại khác biệt, bọn họ xác thực có được tiên thiên đấu khí hàng thật giá thật.
 
Theo lý thuyết, lực lượng của bọn họ đã có thể sánh ngang với cường giả Thiên giai rồi.
 
Nhưng với vô vàn bí thuật quỷ dị của Võ Hoàng Điện, ba người trước mắt căn bản không chỉ có điểm ấy thực lực được, hoặc giả có thể nói, gã hắc bào nhân lúc trước cũng không thể đơn giản bị Hàn Phong một kích tiêu diệt được.
 
Đương nhiên, nghi hoặc này cũng không làm khó được Hàn Phong bao lây, chỉ trong thời gian nháy mắt, Hàn Phong liền tìm ra được chỗ khác biệt của ba người. Tất cả những cường giả Thiên giai đều biết, quá trình từ Địa giai tiến vào Thiên giai, bước đầu tiên phải làm chính là chuyển hóa đấu khí thành tiên thiên đấu khí.
 
Bước thứ hai, mỗi cường giả Thiên giai trước khi thăng cấp đều phải trải qua cảm ngộ quy luật thiên địa.
 
Nghĩa là phải chân chính nắm giữ quy luật thiên địa mới có thể tùy râm sử dụng tiên thiên đấu khí.
 
Nhưng ba người trước mắt này hiển nhiên không phải dựa theo trình tự tu luyện thông thường mà là dựa vào bí thuật và huyết tế của Võ Hoàng Điện cường ngạnh thăng cấp.
 
Bởi vậy ba ngươi căn bản không có cơ hội cảm ngộ quy luật thiên địa, tự nhiên cũng không thể chân chính trở thành cường giả Thiên giai. Sau khi hiểu thông điểm này, Hàn Phong cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
 
Hoàn hảo không phải là cường giả Thiên giai chân chính, bằng không nếu lần này Võ Hoàng Điện phái bốn gã cường giả Thiên giai tới vẫn không diệt được hắn, không chừng lúc nào Võ Hoàng Điện lại phái tới tám tên, thậm chí càng nhiều hơn tới nhằm tập kích hắn.
 
Chuyện này không phải là không thể, hắn lại nghĩ tới Lý Thần hai mươi năm trước cũng vì bị người ta đả thương mà trở thành như vậy. Nếu không phải vận khí tốt gặp được hắn, phỏng chừng đời này Lý Thần vẫn còn tiếp tục phải lưu lạc. Bất quá, Hàn Phong đối với thực lực của Võ Hoàng Điện, ngược lại càng ngày càng thấy kinh ngạc.
 
Võ Hoàng Điện đến tột cùng là dạng tồn tại thế nào, dĩ nhiên có được năng lực đáng sợ như vậy, thủ đoạn mỗi lần lại mạnh hơn mỗi lần, liên miên không dứt.
 
Trong lòng tuy rằng kinh ngạc nhưng Hàn Phong căn bản không kịp nghĩ nhiều, vì trước mắt đã có một gã hắc bào đuổi theo phía Đường Vũ Nhu.
 
Hàn Phong cũng thừa dịp đối phương nói chuyện tranh thủ điểu chỉnh khí tức thật tốt, dưới tình huống tên hắc bào kia không chú ý, Hàn Phong liền dùng lượng đấu khi ít ỏi vừa khôi phục lại được chạy nhanh về phía Đường Vũ Nhu đang thoát đi.
 
Gã hắc bào nhìn thấy động tác của Hàn Phong cảm thấy vô cùng sửng sốt, vừa rồi một kích do ba người bọn họ liên thủ rõ ràng đã đánh Hàn Phong thành trọng thương, vì sao lúc này trông Hàn Phong giống như không chịu bất kể chút thương tổn nào.
 
Vốn cho rằng thắng lợi đã nắm chắc trong tay, không nghĩ tới lại để cho Hàn Phong chạy mất, chuyện này khiến cho gã hắc bào nhất thời không thể bình tĩnh trở lại.
 
Trên khuôn mặt bình thản đột nhiên hiện lên một tia tức giận, rồi lập tức nhắm phía Hàn Phong chạy đi truy đuổi tới.
 
Chẳng qua lúc này Hàn Phong đang lo lắng tới an nguy của Đường Vũ Nhu, nên lượng đấu khí ít ỏi cũng được hắn sử dụng cực hạn, lại phối hợp với lực lượng mạnh mẽ của cơ thể tận lực thi triển Thốn ảnh.
 
Chỉ trong mấy lần hô hấp Hàn Phong đã vượt qua gã hắc bào đang đuổi theo trước rồi trong khoảnh khắc đi tới trước người Đường Vũ Nhu.
 
Thấy Hàn Phong xuất hiện, sắc mặt vốn băng lãnh của Đường Vũ Nhu cũng hiện lên một tia vui mừng, lập tức hài lòng nói:
 
- Hàn Phong, ngươi không việc gì chứ?
 
Khẽ gật đầu, Hàn Phong lại cười khổ nói:
 
- Chúng ta nhanh một chút, bằng không một lúc nữa bị bọn họ đuổi kịp sẽ có chuyện rồi! Nắm chặt ta!
 
Hàn Phong quát khẽ một tiếng, trực tiếp kéo Đường Vũ Nhu đang chạy gấp vào trong lòng, Đường Vũ Nhu cũng rất phối hợp, không hề phản kháng.
 
Một tay ôm chặt lấy Đường Vũ Nhu, tay còn lại Hàn Phong lấy ra một bình nhỏ, không cần nhìn trực tiếp đổ ra một viên dược hoàn, sau đó cho vào miệng.
 
Dược hoàn có tên Tăng Khí Đan, là thứ thường ngày Hàn Phong luyện chế nhằm chuẩn bị cho những tình huống bất thường, vừa hay liền có dịp phát huy công dụng.
 
Tăng Khí Đan vừa vào trong miệng, Hàn Phong còn chưa kịp cảm giác đã hòa tan ra, tụ thành một đạo năng lượng tinh thuần vô cùng, chảy vào cơ thể Hàn Phong.
 
Cỗ năng lượng tinh thuần này mang đến cho thân thể gần cạn khô của Hàn Phong một tia thanh mát.

 
Nhất thời, Hàn Phong phấn chấn tinh thần, tựa hồ đấu khí biến mất đã trở lại trên người, tuy rằng chỉ có một phần nhỏ nhưng cũng đủ cho hắn rời khỏi phiến sơn lầm này mà không bị đuổi kịp. Ôm Đường Vũ Nhu, Hàn Phong không quay đầu lại, qua mấy lần hô hấp liền ra tới ngoại vi phiến rừng này.
 
Hàn Phong cũng cảm giác tới đây cỗ lực lượng thần bí kia tựa hồ có chút yếu bớt, áp lực trên người cũng giảm hẳn.
 
Bất quá, hiện tại ba người phía sau hiển nhiên cũng không muốn cho Hàn Phong chạy thoát thành công, vì vậy cũng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo.
 
- Tiểu tử, không nghĩ tới trong Tụ Linh Trận này ngươi vẫn có thể giãy dụa khỏe như vậy, bất quá ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi rời khỏi nơi này! Chịu chết đi!
 
Một gã hắc bào phía sau thấy Hàn Phong sắp thoát đi, sắc mặt không khỏi giận dữ. Nếu như ngày hôm nay để tiểu tử này đào tẩu, khi hắn trở về chắc chắn sẽ bị những sứ giả khác cười đến rụng răng, đây là điều hắn không thể dễ dàng tha thứ.
 
Nghĩ đến đây, gã hắc bào nhân liền bất chấp mọi thứ, đấu khí trong cơ thể một lần nữa được hắn phát động tới tận cùng, rốt cuộc khi Hàn Phong còn kém vài bước liền ra khỏi sơn lâm, hung hăng kích tới phía sau Hàn Phong.
 
Một kích này so với lúc trước còn muốn tàn nhẫn hơn nhiều.
 
Lần này, Hàn Phong không có chút phòng ngự nào, bị thương cũng là sự thực, máu từ trong miệng tràn ra, có một chút còn vương lại trên mặt Đường Vũ Nhu.
 
Mà lượng đấu khí Hàn Phog vất vả lắm mới tụ tập được lần thứ hai bị đánh tan không còn.
 

 
Một quyền này của gã hắc bào mặc dù uy lực không lớn bằng ba người lúc trước liên thủ nhưng dùng vào trạng thái hiện tại của Hàn Phong, trúng phải một quyền bạo liệt như vậy cũng có chút ăn không tiêu.
 
Kim nguyên chi thể tuy rằng mười phần cường đại nhưng cũng không phải vô địch. Hơn nữa Hàn Phong lại dồn toàn bộ lực lượng vào hai chân, phương diện phòng ngự tự nhiên rất sơ hở.
 
Bởi vậy, một kích kia của gã hắc bào ngược lại khiến Hàn Phong bị thương thực sự, chẳng qua Hàn Phong cố nén đau đớn trong lòng, cắn răng ôm chặt Đường Vũ Nhu.
 
Thân thể nương theo lực đạo của gã hắc bào bắn ra khỏi cánh rừng.
 
Vừa ra khỏi cánh rừng, nhất thời uy áp tác động vào cơ thể Hàn Phong hoàn toàn biến mất không còn.
 
Trong lòng Hàn Phong vui vẻ, quả nhiên là vậy, hắn nhanh chóng vận chuyển tiên thiên đấu khí, nhất thời điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh, chỉ trong chốc lát, nguyên bản đấu khí bị tiêu thất hoàn toàn lại một lần nữa ngưng tụ trên người hắn.
 
Tuy rằng, chỉ có không được nửa thành đấu khi, nhưng với tình cảnh Hàn Phong hiện tại mà nói quả thực vô cùng may mắn.
 
Có một tia đấu khi gia trì, Hàn Phong cưỡng chế thương thế, thân hình nhất thời bạo phát, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về gấp về phía trước.
 
Gã hắc bào phía sau mắt thấy con mồi ngay trước mắt còn để mất, sắc mặt không khỏi buồn bực, cả giận quay sang nói với hai tên còn lạ:
 
- Đuổi! Ngày hôm nay vô luận như thể nào cũng phải bắt bằng được tiểu tử này.
 
Hai người kia nghe vậy cũng không nhiều động tức dư thừa, nhanh chóng triển khai toàn bộ đấu khí, cùng nhau đuổi theo Hàn Phong.
 
Hàn Phong không cần nhìn lại nhưng cảm nhận rất rõ phía sau có ba đạo khí tức đuổi theo không buông.
 
Đường Vũ Nhu trong lòng Hàn Phong, tựa hồ tiếp xúc thân mật với hắn đã thành thói quen, ngửa mặt nhìn lên, đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn lên Hàn Phong, sắc mặt không lộ chút biểu tình.
 
Khi nàng nhìn thấy trên khóe miệng Hàn Phong không ngừng tràn ra máu tươi, sắc mặt biến nhanh, vội vàng hỏi:
 
- Hàn Phong, ngươi bị thương?
 
Hàn Phong hơi gật đầu, cũng không nói lời nào. Lúc này hắn đang cố nén khí huyết đang cuộn trào trong cơ thể, một đường chạy trối chết, căn bản không có khí lực dư thừa mà nói chuyện.
 
Thấy Hàn Phong cật lực như vậy, ánh mắt Đường Vũ Nhu hiện lên một tia yêu thương, không khỏi nói:
 
- Ngươi để ta xuống đi, dùng năng lực một mình ngươi hẳn có thể chạy thoát khỏi bọn họ truy sát…
 
Hàn Phong không trả lời, cũng không cúi xuống nhìn Đường Vũ Nhu, chẳng qua cánh tay ôm Đường Vũ Nhu lại xiết chặt thêm, ra hiệu hắn sẽ không buông nàng.
 
Cảm thụ được điều này, chẳng biết tại sao trong lòng Đường Vũ Nhu lần đầu tiên mọc lên một cỗ ý niệm trước nay chưa từng có, cứ muốn mãi được người nam nhân này ôm vào trong lồng ngực hắn.
 
Bất quá, tính cánh của Đường Vũ Nhu đã định trước nàng khác với những nhi nữ bình thường, ý niệm này chẳng qua chỉ thoáng hiện trong đầu rồi chớp mắt liền tỉnh táo lại.
 
Nàng rất rõ ràng, hiện tại bọn họ đang trong cảnh sinh tử, nếu Hàn Phong không muốn buông tay, nàng cũng chỉ có thể cực lực bảo trì thân thể bất động, tránh làm ảnh hưởng tới Hàn Phong.
 
Bất quá, vào thời khắc này, Đường Vũ Nhu đột nhiên cảm thấy thân thể như phát trướng, tựa hồ có gì đó đang nháo loạn trong cơ thể nàng.
 
Loại cảm giác quái dị này khiến trong lòng nàng cả kinh, nhưng do không muốn ảnh hưởng tới Hàn Phong, Đường Vũ Nhu không thể làm gì khác hơn là im lặng.
 
Tốc độ Hàn Phong rất nhanh, mặc dù chỉ có nửa thành đấu khí nhưng được hắn gia chú toàn bộ ở hai chân cho nên tốc độ không hề thua kém so với ba người phía sau.
 
Nhưng vẫn không thể dứt được ba người đối phương.
 
Cứ như vậy, Hàn Phong ôm Đường Vũ Nhu một đường chạy gấp phía trước, còn phía sau hơn mười thước có ba gã hắc bào đuổi theo không ngừng.
 
- Tiểu tử này rõ ràng đã bị thương nặng, không biết hắn lấy đâu ra lực lượng mà tốc độ còn nhanh như vậy!
 
Một gã hắc bào có chút kinh ngạc nói.
 
Một tên bên cạnh hô lên:
 
- Đại ca, ngươi xem tốc độ tiểu tử kia tựa hồ đang chậm lại!