Trao đổi lại một chút với Vân Thu, trong lúc trao đổi song phương coi như tương đối hòa khí.
Mà lúc này, Vân Thú mới chú ý tới Lý Thần vẫn đứng bên cạnh Hàn Phong, cảm thụ được khí tức trên người Lý Thần không hề kém mình bao nhiêu, Vân Thu cũng có chút kinh ngạc, chăm chú nhìn nhiều hơn hai lần.
Bất quá, sau khi hắn thấy rõ dung mạo Lý Thần, trên mặt cũng lộ ra một tia thần sắc quái dị.
Chẳng biết tại sao, hắn đối với người trước mắt tựa hồ có chút ấn tượng, chừng như đã gặp nhau ở đâu đó rồi.
Nghĩ vậy, Vân Thu không nhịn được hiếu kỳ, mở miệng hỏi:
- Xin hỏi vị bằng hữu này xưng hô thế nào, tựa hồ có chút ấn tượng.
Lý Thần thấy Vân Thu dừng ánh mắt trên người mình, không khỏi nhếch miệng cười nói:
- Vân tông chủ quả là quý nhân hay quên, lão đầu tử ta cũng từng bái phỏng qua quý tông, bất quá khi đó bộ dáng ta có chút sa sút nên giống với một tên khất cái mà thôi.
Nghe Lý Thần nói vậy, lại thấy trên tay hắn lắc lư hồ rượu, Vân Thu cẩn thận suy ngẫm một hồi, nhất thời mới bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Nguyên lai là Lý lão tiên sinh! Lão phu mắt vụng về, nhiều năm không gặp, đúng là không nhận được ra rồi!
- Ha ha! Khó có được Vân tông chủ nhận ra được lão đầu tử ta, thật vinh hạnh rồi!
Lý Thần cười nói.
Hàn Phong ở một bên có chút kỳ quái, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Nguyên lai ngươi nhận thức Vân tông chủ?
Nghe vậy, Lý Thần liền cười giải thích:
- Trước không phải ta đã nói cho ngươi ta từng tới Thánh Lam Tông, chỉ bất quá lúc đó thương thế ta quá nặng, dáng dấp thật thê thảm, bởi vậy Vân tông chủ mới không nhận ra được.
- Nói ra thật xấu hổ, lúc trước Lý lão tiên sinh tới, Vân Thu mặc dù có tâm hỗ trợ, thế nhưng năng lực có hạn.
Vân Thu lắc đầu thở dài, nhưng lại lập tức chuyển lời, kinh ngạc nói:
- Bất quá hiện tại xem ra thân thể Lý lão tiên sinh đã…
- Ha ha! Vẫn nhờ tiểu tử này, bằng không phỏng chừng cả đời này của ta cũng không thể khôi phục như lúc ban đầu rồi!
Lý Thần nói xong, còn đưa tay ra sức vỗ vỗ vai Hàn Phong.
Nghe được Lý Thần nói như vậy, Vân Thu cũng có chút ngạc nhiên nhìn Hàn Phong, hiển nhiên đối với việc Hàn Phong có thể chữa khỏi cho Lý Thần cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Hắn đối với thương thế của Lý Thần rất rõ ràng, năm đó hắn từng có một thời gian ngắn trị liệu cho Lý Thần, nhưng toàn bộ người trong Thánh Lam Tông căn bản là thúc thủ vô sách với thương thế của Lý Thần.
Về sau rơi vào đường cùng, Lý Thần mới nản lòng thoái chi rời đi.
Nhưng không nghĩ tới, chớp mắt mười lăm năm qua đi, Lý Thần ngày đó lại một lần nữa mạnh giỏi xuất hiện tại đây, ngay trước mặt hắn, điều này không khỏi khiến trong lòng Vân Thu kinh ngạc với năng lực của Hàn Phong.
Mà lúc này Lý Thần tiếp tục nói:
- Vân tông chủ, mười lăm năm trước, ngươi dù không thể chữa tốt cho ta, thế nhưng phần ân tình này ta vẫn ghi nhớ trong lòng, nếu như ngươi tin được lão đầu tử, không ngại liền đáp ứng kết minh với Hàn Phong, lão đầu tử đảm bảo việc này đối với Thánh Lam Tông mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt.
Từ trong câu chuyện của hai người, Hàn Phong cũng đại thể hiểu rõ sự tình ngày trước, lúc này nghe được Lý Thần nói vậy, không khỏi mỉm cười, tiện đà mở miệng nói:
- Nghĩ đến Vân tông chủ từng ra tay giúp Lý lão đầu, đã như vậy, nếu như Vân tông chủ chịu kết minh với Huyền Thiên Tông, ta liền sửa lại điều kiện lúc trước, tăng thêm vào hai viên Đoạt Thiên Đan, ngài xem thế nào?
- Đây…
Vân Thu cũng không nghĩ tới Hàn Phong dĩ nhiên lại gia tăng điều kiện mê người như vậy.
Hơn nữa, qua sự tình của Lý Thần, Vân Thu hiển nhiên vô cùng coi trọng với thực lực Huyền Thiên Tông, lại sau một hồi cẩn thận đánh giá liền trực tiếp mở miệng nói:
- Hàn tiểu hữu đã có thịnh tình như vậy, nếu lão phu còn dài dòng ngược lại có vẻ keo kiệt rồi, như vậy ta đáp ứng!
Thấy Vân Thu rốt cuộc đáp ứng chuyện kết minh, trong lòng Hàn Phong hết sức cao hứng, không nghĩ tới vì có mối quan hệ của Lý Thần, chuyện kết minh còn muốn thuận lợi hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Có sự gia nhập của Thánh Lam Tông, đối với bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn càng thêm thuận lợi.
Kế tiếp, Hàn Phong liền cẩn thận trao đổi với Vân Thu về những việc liên quan tới chuyện kết minh.
Dù sao tuy rằng Vân Thu đã đáp ứng kết minh, nhưng quan hệ lợi ích giữa đôi bên vẫn phải thống nhất với nhau từ trước, kể từ đó mới không nảy sinh ra mâu thuẫn không đáng có.
Nói chuyện nửa ngày, Hàn Phong và Vân Thu đã đưa ra giao kết cuối cùng.
Mà đúng lúc này, bên ngoài đại đường đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nhỏ gầy.
Người tới vừa tiến vào đại đường, Hàn Phong liền cảm thụ được từ người này phát ra một cỗ khí tức băng lãnh như đao phong.
Không tự giác xoay người nhìn về phía người mới xuất hiện, Hàn Phong lập tức lộ ra thần sắc kinh dị.
Bởi vì hắn đã nhận ra người tới, vì vậy liền mở miệng chào:
- Niếp Ngôn, đã lâu không gặp!
Không biết có phải vì quan hệ tới công pháp mà tính cánh bản thân Niếp Ngôn vốn như vậy.
Nhiều năm không gặp, tính cách của Niếp Ngôn so với trước đây tựa hồ càng thêm lạnh lùng, thấy Hàn Phong cười chào hỏi mình, Niếp Ngôn chỉ lạnh lùng gật đầu, miệng cứng ngắc nói một câu:
- Đã lâu không gặp!
- Niếp Ngôn, ngươi tới đây làm gì?
Vân Thu thấy ái đồ đắc ý nhất của mình tiến đến không khỏi kỳ quái hỏi.
Hắn thật ra biết người đệ tử này của mình một đường si mê võ đạo, ngày thường ngay cả người sư phụ như hắn cũng rất khó nói được với nàng vài câu.
Nếu như không phải biết rõ tính cách trời sinh của Niếp Ngôn là như vậy, hơn nữa còn nguyên nhân tu luyện Băng Phong Lục Thức mới có thể tạo thành dánh vẻ lạnh lùng như vậy, chỉ sợ Vân Thu từ sớm đã đuổi nàng ra rồi.
- Tìm hắn!
Nghe được Vân Thu hỏi, Niếp Ngôn liền mở miệng trả lời, vẫn trực tiếp và ngắn gọn như trước.
- Làm càn, ngươi cũng biết vi sư đang có chuyện đàm luận với Hàn tiểu hữu, ngươi sao lại tùy hứng như vậy?
Vân Thu có chút tức giận, la mắng nói.
Bất quá, Niếp Ngôn căn bản không để ý tới Vân Thu, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Hàn Phong.
- Ngươi… Đều do tên sư huynh hỗn đản của ngươi, trước giờ vẫn nuông chiều ngươi, khiến ngươi ngày càng không biết quy củ.
Vân Thu nổi giận đùng đùng quát lên.
Nhắc tới hai người đệ tử đắc ý nhất của mình, Vân Thu nhịn không được có chút đau đầu, mặc dù thiên phú của hai người khiến cho lão đặt kỳ vọng rất lớn.
Chẳng qua tính cách của cả hai xác thực không giống người thường, cũng bởi vậy khiến hắn mười phần khổ não.
Mà lúc này, Hàn Phong thấy Vân Thu tức giận, cười cười thay Niếp Ngôn giải thích:
- Tông chủ không cần tức giận, ta với Niếp Ngôn là bằng hữu tốt, tính tình của hắn chắc hẳn tông chủ còn hiểu rõ hơn ta, không nên trách tội nữa.
Nói xong, Hàn Phong cũng xoay đầu lại, nhìn Niếp Ngôn cười nói:
- Ngươi đến tìm ta, có chuyện gì?
- Đánh với ta một hồi, ta muốn nhìn ra chênh lệch giữa hai người chúng ta!
Niếp Ngôn nói từng câu từng chữ.
Đây cõ lẽ là câu dài nhất mà Niếp Ngôn từng nói.
Lần này Vân Thu nghe được Niếp Ngôn nói cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói:
- Niếp Ngôn, không nên hồ đồ, thiên phú của ngươi mặc dù tốt, nhưng Hàn Phong đã là cường giả Thiên giai, ngươi căn bản không có phần thắng.
- Ta biết, ta chỉ muốn đánh với hắn một hồi.
Niếp Ngôn có chút ngoan cố nói.
Hàn Phong nghe vậy cũng không có gì ngoài ý muốn, hắn biết tình tình Niếp Ngôn vẫn luôn có một mặt chấp nhất như vậy.
Vì thế, Hàn Phong liền mở miệng nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi!
- Đây là…
Vân Thu muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại bị Hàn Phong lắc đầu ngăn lại.
Vân Thu thấy thế cũng chỉ biết cười khổ nói:
- Vậy làm phiền Hàn tiểu hữu rồi, không cần khách khí, tiểu hữu cứ mạnh tay giáo huấn tệ đồ, cũng nên cho hắn biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân.
Nói thêm vài câu với Vân Thu, sau đó Hàn Phong liền đi theo Niếp Ngôn tới bãi đất trống bên ngoài đại đường.
Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cánh không tới mười bước.
Bắt đầu, hai người cũng không có bất luận động tác nào.
Nhưng ở bên cạnh, Lý Thần và Vân Thu ngược lại không quá mức kinh ngạc, cả hai chỉ lẳng lặng đứng một bên, cẩn thận quan sát hai người trong tràng đấu.
Niếp Ngôn cầm trường đao mặc thiết trong tay, hoành tới trước người, giữ tư thế phòng thủ.
Hàn Phong nhìn thấy động tác của Niếp Ngôn, mặc dù nàng ta đang trong trạng thái phòng thủ, nhưng Hàn Phong vẫn như cũ có thể cảm thụ được ẩn chứa trong đó một tia đao khí sắc bén vô cùng.
Hàn Phong cũng không có lập tức xuất thủ, Băng Phong Lục Thức mà Niếp Ngôn tu luyện xác thực là một môn đao pháp mười phần bá đạo.
Chỉ cần thoáng cảm thụ một chút, Hàn Phong liền biết được, đổi lại là một cao thủ Địa giai ngũ phẩm bình thường, tuyệt không có khả năng măng đến cho hắn cảm giác áp bách trầm trọng đến vậy.
Cũng may dù đao ý của Niếp Ngôn có cường đại tới đâu thì thực lực của nàng vẫn có hạn, Hàn Phong chỉ cần vừa chuyển đấu khí liền có thể hóa giải hoàn toàn uy áp đang bao phủ trên người.
Cảm thụ được biến hóa trên người Hàn Phong, trong mắt Niếp Ngôn lập tức hiện lên một tia ngưng trọng.
Biết Hàn Phong trước mắt xác thực rất khó đối phó, lập tức trường đao trong tay Niếp Ngôn một lần nữa biến hóa, đổi thành một loại tư thế khác.
Một cỗ khí tức băng lãnh lạnh thấu xương rất nhanh bức thẳng về phía Hàn Phong.
Đao ý băng lãnh giống như một đầu sư tử hung bạo đang giương những chiếc răng nanh sắc nhọn đầy tính đẹ dọa nhắm thẳng về phía Hàn Phong.
Ngay sau đó, Hàn Phong liền cảm thấy khí tức tựa hồ bị đao ý của Niếp Ngữ áp chế khiến hô hấp dần khó khăn.
Trong lòng tuy rằng kinh ngạc khi đao ý của Niếp Ngôn cư nhiên lại hung mãnh tới vậy, thế nhưng trên mặt hắn cũng không có bất luận vẻ hoảng sợ ào.
Trong mắt lóe lên một đạo bạch quang, rất nhanh một cỗ tinh thần lực từ trong cơ thể Hàn Phong trào ra, nháy mắt liền phá tan toàn bộ đao ý trên người hắn.
Cảm thụ được sự cường đại của Hàn Phong, Niếp Ngôn dù biết rõ không địch lại nhưng vẫn không có ý chùn bước, Thâm Uyên trong tay đột nhiên dựng lên, ngay sau đó, từ trên người Niếp Ngôn, từng đạo đao ý bắt đầu tuôn ra khắp bốn phương tám hướng.
Đao ý trong nháy mắt hóa thành thực chất, phía trước mặt bên ngoài hình thành một đạo năng lượng màu tuyết trắng, trong nháy mắt bọc kín lấy Thâm Uyên vào bên trong.
Thâm Uyên bị đao ý vây kín lại, dưới tín niệm chấp nhất của Niếp Ngôn điều khiển, nhanh chóng đánh về phía Hàn Phong.
Vân Thu ở một bên thấy Niếp Ngôn có cử động như vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử này từ khi nào đã luyện thành lấy ý ngự đao, cư nhiên giấu diếm không nói cho ta biết!
- Ha ha! Tiểu tử này quả không sai, tiền đố sắp tới không thể hạn lượng a!
Lý Thần nghe Vân Thu nói vậy cũng cười cười khen ngợi.
- Ai! Đáng tiếc tính cách lại quá cực đoan, bằng không chỉ cần bồi dưỡng tốt, tương lai liền có thể kế thừa vị trí của ta rồi.
Vân Thu cảm khái nói.
Mà Hàn Phong ở bên kia, nhìn thấy Niếp Ngôn dĩ nhiên lấy ý ngự đao, biểu tình cũng lộ một tia kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới Niếp Ngôn đối với đao pháp đã có lý giải tới trình độ như vậy.
Chỉ bất quá, như này vẫn chưa đủ khiến Hàn Phong có bất luận chút kinh hoảng nào!
…
Thấy Thâm Uyên của Niếp Ngôn nhắm chính diện mình bức tới.
Trên mặt Hàn Phong lộ ra một chút tiếu ý, tinh thần lực đã đạt tới Thiên linh chi cảnh lập tức tiến nhập vào cơ thể, dưới ý niệm Hàn Phong điều khiển, nháy mắt ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu trắng.
Nhìn dáng dấp bên ngoài giống y hệt với Băng phách hàn quang.
Trông thấy Hàn Phong dùng tinh thần lực biến ảo thành trường kiếm, trong mắt Niếp Ngôn cũng hiện lên một vẻ khiếp sợ.
Về phần Lý Thần và Vân Thu ở một bên quan sát cũng có chút kinh ngạc.
Vân Thu thấy Hàn Phong dĩ nhiên có thể sử dụng tinh thần lực ngưng tụ thành thực thể, không khỏi cảm khái nói:
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, tuy rằng trước trên đại lục có nghe phong thanh nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến lại lĩnh hội được sâu hơn một tầng.
Ngược lại là Lý Thần, tuy rằng cũng kinh ngạc nhưng giống với mấy người Phí lão, theo thời gian bên cạnh Hàn Phong càng dài, đối với những cử động của Hàn Phong, Lý Thần cũng dần dần có được năng lực tự miễn dịch.
Huống chi hắn thật ra đã từng tận mắt chứng kiến Hàn Phong liên tục tán công trùng tu, so với đó việc dùng tinh thần lực ngưng tụ thành thực thể như này không đáng là gì.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Phong điều khiển trường kiếm, trực tiếp đón nhận thế công kích của Thâm Uyên.
Một kiếm một đạo, ngay giữa không trung hung hăng đối kích.
Hai thanh binh khí tuy rằng không phải vật thực nhưng trong lúc va chạm vẫn sinh ra một tiếng ma sát chói tai vô cùng.
Tiếng ma sát vừa vang lên chính là âm thanh va chạm của tinh thần lực, khiến cho tác dụng kích động tâm thần càng thêm cường đại.
Cũng may hai người giữa sân đối với phương diện tu luyện tinh thần lực đều là cao thủ, ngược lại không hề cảm giác khó khăn gì.
Ngược lại là Lý Thần và Vân Thu ở ngoài sân, cả hai đối với âm ba tinh thần lực tập kích lại có chút ảnh hưởng.
May rằng thực lực cả hia người đều phi phàm, qua chút thời gian ngắn kinh ngạc cũng rất nhanh kịp phản ứng… Mà lúc này, hai người trong trường đấu cũng đang không ngừng vẫy động tay kiếm tay đao giao hòa giữa không trung.
Từng đợt năng lượng tinh thuần rung động cũng không ngừng tản ra bốn phía.
Không được bao lâu, hai người dùng ý niệm điều khiển binh khí của mình đã giao thủ không dưới hai mươi hiệp.
Hai mươi hiệp qua đi, sắc mặt Niếp Ngôn đã có chut khó coi, từng giọt mồ hôi như hạt đậu không ngừng lăn xuống trên gương mặt cương nghị, hiển nhiên trong thoáng thời gian vừa rồi, tinh thần lực của hắn đã tiêu hao rất nhiều.
Vì sao lại tiêu hao tinh thần lực? Kỳ thực bản thân đao ý chính là một dạng vận dụng tinh thần lực, bất quá loại tinh thần lực này còn phải mượn trợ giúp từ thân đao mới có thể kích phát mà thôi.
Hơn nữa lấy ý ngự đao còn cần tiêu hao lượng tinh thần lực mười phần khổng lồ, tuy rằng mấy năm gần đây Niếp Ngôn luôn luôn chú trọng tu luyện đao ý, nhưng mới chỉ dừng lại ở mức ban đầu, cũng không giống với Hàn Phong, đã từng ở nơi hư linh ảo cảnh dằn vặt bốn trăm năm.
Hàn Phong căn bản không phải tu luyện mà là bị mài ép luyện ra.
Nhưng cuối cùng cũng là nhân họa đắc phúc.
Bởi vậy, khi Niếp Ngôn tựa hồ sắp không trụ nổi thì Hàn Phong đứng phía đói diện mặt không đổi sắc, thần tình mười phần bình thản.
Lại qua một lát nữa, Niếp Ngôn cảm giác đầu óc mình đã dần mê muội, tầm nhìn dần trở nên không rõ.
Chẳng qua Thâm Uyên dưới ý niệm điều khiển vẫn không thể tạo thành bất kể thương tổn nào với Hàn Phong.
Tới lúc này, tuy rằng trong lòng Niếp Ngữ đã sớm biết kết quả nhưng vẫn không nhịn được hiện lên vẻ thất vọng.
Lập tức thu hồi lại ý niệm khống chế Thâm Uyên.