Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 296: người tới thôn nhỏ


Sáng sớm hôm nay, bên ngoài Thanh Hà thôn, Nhị Nha cùng Đại Ngốc đang vui chơi ầm ĩ.
 
Bơi trong một năm nay bọn chúng được Lý Thần bắt tu luyện vũ kỹ, bình thường thời gian vui đùa cũng giảm đi nhiều.
 
Từ mấy ngày trước, Tiêu Linh tỷ tỷ nói cho bọn nó biết Lý Thần muốn bế quan mấy ngày, để nàng phụ trách giám sát tu luyện.
 
Biết được chuyện này, chúng hài tử đều là hoan hô một trận, dù sao những tiểu tử này lớn nhất còn chưa đầy mười tuổi, vẫn là tuổi hiếu động ham chơi.
 
Thường ngày thoạt nhìn Lý Thần có chút nghiêm khắc nên bọn chúng tự nhiên vô cùng vui vẻ khi biết tin.
 
Hơn nữa Tiêu Linh đối với bọn nó vô cùng thương yêu, nên khi Nhị Nha không ngừng làm nũng năn nỉ, cuối cùng nàng đành phân phó thường ngày không được quên tu luyện, sau đó tùy ý bọn chúng an bài thời gian của mình.
 
Được Tiêu Linh cho phép, những hài tử này tự nhiên muốn nhân lúc Lý Thần không có ở đây, nghỉ ngơi một phen thật vui vẻ.
 
Tuy rằng Đại Ngốc cảm thấy như vậy có chút không tốt, lo lắng chờ Lý Thần bế quan xong sẽ trách phạt, nhưng không chịu nổi Nhị Nha dụ dỗ, cũng yên tâm chơi đùa cũng những đứa nhỏ khác.
 
Sáng sớm nay những hài tử này được Nhị Nha dẫn đường, đi tới bãi đất trống bên ngoài thôn chơi đùa.
 
Có vẻ bình thường bị Lý Thần trông giữ tương đối nghiêm khắc, lúc này thoái khỏi giám sát, Nhị Nha đầu óc vừa chuyển, liền bắt Đại Ngốc cùng hắn tỷ thí vũ kỹ.
 
Những người khác thấy thế, tự nhiên cũng là trầm trồ khen ngợi, trong đám hài tử này, Nhị Nha cùng Đại Ngốc thực lực cao nhất, nên chúng cũng mơ hồ đem hai đứa trẻ làm thủ lĩnh.
 
Lúc này thấy hai người muốn so tài, tự nhiên vỗ tay vui mừng.
 
Đại Ngốc không lay chuyển được yêu cầu cña Nhị Nha cùng mọi người, nên đành vẻ mặt đau khổ cùng Nhị Nha ra đấu.
 
Nhưng mặc dù Đại Ngốc thường ngày thập phần chăm chỉ, thiên phú vẫn kém Nhị Nha, hôm nay hắn mới vừa đạt được lục phẩm cơ sở lục phẩm, mà Nhị Nha đã sớm đột phá đến cơ sở thất phẩm, đồng thời mơ hồ có dấu hiệu đột phá cơ sở bát phẩm.
 
Thực lực sai biệt như vậy khó lòng san lấp được.
 
Xác thực cũng là như thế, ngay từ đầu tỷ thí, Đại Ngốc đã bị Nhị Nha luân phiên tấn công, làm cho không ngừng thối lui, một đường lui lại căn bản không có cơ hội trở tay.
 
Về phần đám hài tử đứng bên cũng không ngừng hoan hô hò hét.
 
Âm thanh náo nhiệt bên ngoài cũng truyền vào trong thôn, đám người lớn nghe được cũng nở nụ cười hàm hậu, hiển nhiên bọn họ cũng biết đám hài tử này đang làm cái gì.
 
Đúng lúc này, Tiêu Linh tựa hồ lo lắng đám hài tử này chơi đùa gây rối, có chút không yên lòng từ trong nhà đi ra bên ngoài thôn xem xét.
 
Dọc theo đường đi, những thôn dân khác nhìn thấy Tiêu Linh cũng lại gần thân thiết bắt chuyện, nàng tự nhiên cũng gật đầu đáp lại.
 
Ngay khi Nhị Nha cùng Đại Ngốc tỷ thí đến giai đoạn cuối cùng, bất tri bất giác cách đó không xa có ba đạo nhân ảnh chậm rãi đi tới.
 
- Thiếu gia, tiểu thư, bên kia dường như có tiếng nói.
 
Một lão giả mặc áo bào màu xanh lên tiếng.
 
Đi phía trước hắn là một nam một nữ, đều là thanh niên.
 
Nghe lão giả kia lên tiếng, thanh niên nam tử đi phái trước, nhìn về phương hướng phát ra tiếng, lập tức nói:
 
- Vừa lúc chúng ta đi qua xem sao, nói không chừng đã đi tới thôn trang, đi lâu như vậy, ta cũng mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút.
 

Lão giả nghe vậy, cũng không nhiều lời, ba người liền đi về hướng phát ra âm thanh.
 
Đi chưa tới bao lâu, ba người đã nhìn thấy một đám hài tử đang đứng một bên quan sát hai hai tử khác đánh nhau.
 
- Nơi này quả nhiên có người, phía sau hẳn là thôn trang đi!
 
Thanh niên nam tử nọ lên tiếng.
 
- Nhị ca, ngươi xem tiểu hài tử này hình như đang dùng đấu khí để tỷ thí.
 
Thiếu nữ vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên chỉ vào một hài tử trong đám nói.
 
Nghe nàng lên tiếng, thanh niên nam tử chỉ hơi liếc mắt, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười nói:
 
- Chẳng qua là một đám sơn dã hài đồng đánh nhau mà thôi, có gì hay ho đâu chứ.
 
Lão giả phía sau cũng tò mò liếc nhìn vài cái, rồi kinh ngạc nói;
 
- Thiếu gia, tiểu thư, hai hài tử kia tu luyện đấu khí mặc dù không mạnh, nhưng sử dụng vũ kỹ có vẻ cao minh, ít nhất một vài vũ kỹ trong tộc còn xa mới bằng.
 
- A? Tần lão nói là thật chứ?
 
Người tuổi trẻ có chút kinh ngạc hỏi.
 
Tần lão vừa quan sát thêm vài lần, mới khẳng định:
 
- Hẳn là không sai, thiếu gia, thực lực lão phu tuy có hạn, nhưng nhãn lực cũng không kém, thân pháp cùng vũ kỹ mà hai hài tử kia sử dụng mạnh hơn trong tộc nhiều.
 
Nghe vậy, người tuổi trẻ ánh mắt hơi động, vẻ mặt có chút khác thường, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
 
Sau một lát, người tuổi trẻ mới nói:
 
- Tần lão, sau khi vào trong thôn, cẩn thận chú ý, trong thôn này có cao nhân tồn tại hay không? Nếu không một cái thôn làng nhỏ, sao có được vũ kỹ cao minh như vậy?
 
Nghe được người tuổi trẻ nói như thế, trên mặt Tần lão cũng lộ vẻ hiểu ý, lập tức gật đầu đáp ứng.
 
Cô gái bên cạnh nghe được thiếu niên kia nói, cũng phát giác nhị ca nhà mình muốn làm cái gì. Bất quá, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng theo sát thiếu niên, cùng nhau đi vào thôn.
 
Nguyên bổn Nhị Nha đang luận bàn, cũng phát hiện có bóng người đi về phía mình, Nhị Nha khẽ quát một tiếng, một quyển đầy lui Đại Ngốc, rồi giương mắt kỳ quái nhìn người tới.
 
Lúc này, Đại Ngốc cũng ngừng lại, đi tới bên cạnh Nhị Nha, tò mò nhìn người tới, nghi hoặc nói:
 
- Dĩ nhiên có người tới, thôn chúng ta lâu rồi không có người ngoài tới.
 
Ai ngờ, một bên Nhị Nha lườm hắn một cái, nói:
 
- Chẳng lẽ Hàn Phong ca ca cùng Tiêu Linh tỷ tỷ không phải người sao!
 
- Cái này…ta không phải có ý đó.
 
Đại Ngốc lắc đầu, lắp bắp giải thích.
 

Ngay lúc hai người nói chuyện, người kia đã đi tới trước mặt bọn họ.
 
Nhìn trước mắt một nam một nữ cùng với lão giả đi phía sau, Nhị Nha không khỏi nhớ tới một năm rưỡi trước, ba người Hàn Phong tới thôn, tựa hồ cũng như vậy.
 
Nghĩ tới đây, Nhị Nha cũng lộ vẻ tươi cười.
 
Lúc này, nam tử cũng mở miệng, chỉ là ngữ khí có chút tự cao, ngạo mạn.
 
- Các ngươi là thôn dân ở đây sao?
 
Hơn một năm trôi qua, Nhị Nha cùng Đại Ngốc cũng lớn lên không ít, hơn nữa có Lý cùng Tiêu Linh dạy bảo, mặc dù không có rời thôn trang, nhưng kiến thức cũng tăng tiến không nhỏ.
 
Lúc này nghe được nam tử trẻ tuổi trước mắt, dùng khẩu khí ngạo mạn với mình như vậy, Nhị Nha hừ một tiếng, quay đầu nói với Đại Ngốc:
 
- Đại Ngốc, chúng ta trở về tìm Tiêu Linh tỷ tỷ, không thèm để ý tới ba người bọn hắn nữa.
 
Vừa nói, đám hài tử được Nhị Nha cùng Đại Ngốc suất lĩnh đi vào trong thôn, không thèm để ý tới ba người nữa.
 
Nhìn thấy đám hài tử thôn dã dĩ nhiên không thèm để ý tới mình, sắc mặt nam tử trẻ tuổi cũng khẽ biến.
 
Cô gái bên cạnh càng nhịn không được cau mày nói:
 
- Nhị ca, đám hài tử thôn dân không có giáo dục, hẳn thôn dân nơi đây cũng không tốt đẹp gì đi.
 
Nguyên bổn Nhị Nha đang cùng đám hài tử rời khỏi, cũng nghe được cô gái nói, không khỏi dừng bước lại.
 
Nhị Nha xoay người lại, hai mắt tức giận, trợn lên nhìn cô gái nọ.
 
Cô gái trước mắt này tuổi tác cũng tương đương với Tiêu Linh tỷ tỷ, chỉ là dung mạo còn kém hơn vài bậc, nhưng cũng xem như thanh tân tú lệ.
 
Một cô gái xinh đẹp không ngờ lại nói những lời xúc phạm người khác như vậy, nhất thời càng khiến ấn tượng trong lòng Nhị Nha càng thêm xấu đi.
 
Hơn nữa, cô gái không chỉ mắng bọn chúng mà còn mắng tất cả mọi người trong thôn, Nhị Nha sao nhịn nổi cơn tức này, không khỏi mở miệng nói vang lên:
 
- Ngươi mới không có giáo dục đấy, nghĩ không ra ngươi lớn lên cũng xinh đẹp, nhưng tâm địa lại hư hỏng như vậy, so với Tiêu Linh tỷ tỷ căn bản kém xa, ta ghét ngươi!
 
Nhị Nha chỉ là tiểu cô nương, bình thường căn bản không biết mắng chửi người, trong suy nghĩ của nàng, chán ghét đã là lời mắng chửi hết sức nghiêm trọng rồi.
 
Nghe được tiếng hét phẫn nộ của Nhị Nha, cô gái kia có chút chán ghét liếc nhìn nó, lập tức nói:
 
- Nha đầu không có giáo dục, nói chuyện quả thực có phân lượng. Nhị ca, ngươi tới giải quyết chuyện trước mắt nhanh chút đi, ta muốn nghỉ ngơi đây.
 
Thiếu niên bên cạnh, nghe vậy, cũng gật đầu, rồi lập tức tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Nhị Nha, khinh thường nói:
 
- Tiểu nha đầu, mau trả lời ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
 
Nghe vậy, Nhị Nha càng ngang bướng, hai tay chống nạnh, cả giận nói:
 
- Tại sao ta phải nghe lời ngươi, ngươi là cái thá gì chứ?
 
- Hừ! Xú nha đầu, không biết điều!
 
Thiếu niên nghe Nhị Nha nói như vậy, trong mắt hiện lên một tia lãnh mang, chân trái không hề báo trước rất nhanh đá ra, mục tiếu chính là Nhị Nha trước mắt.
 
Nhị Nha cũng không ngờ thiếu niên trước mắt nói động thủ liền động thủ, nhất thời bị sững người, bất quá may là nàng phả ứng cũng nhanh, vội vàng vận đấu khí, bay ngược người về phía sau.
 
Thiếu niên kia thấy vậy cũng không nhờ nha đầu phản ứng nhanh như vậy.
 
Nhưng dù vậy, trên mặt thiếu niên vẫn không có nhiều biến hóa, chân trái đột nhiên phát lực, lấy tốc độ cực nhanh đá về phía Nhị Nha.
 
Nhị Nha thiên phú không kém, nhưng dù sao thời gian tu luyện vẫn còn ngắn, ngay cả có cao giai vũ kỹ do Hàn Phong truyền thụ, vẫn không có tác dụng trước mặt thiếu niên.
 
Dưới sự kinh ngạc của đám người Đại Ngốc, chân trái của thiếu niên hung hăng đá trúng Nhị Nha khiến nó bay ra ngoài.
 
Nhìn thân ảnh Nhị Nha bay ngược ra ngoài, trong mắt thiếu niên hiện lên một tia khinh thường.
 
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh tuyết trắng bay nhanh từ trong thân ra, vất vả tiếp lấy Nhị Nha, tránh cho nó bị rơi xuống đất.