Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 237: Kiều diễm


Về phần Hàn gia, Hàn Phong hơi thở dài, lập tức nghĩ đến nghĩ đến nếu tâm tư phụ thân vẫn như cũ đặt tại đó, hắn chỉ đành tận lực trợ giúp một tay, coi như toại tâm nguyện của người.
 
Huống chi, nguy cơ này của Hàn gia, Hàn Phong có tám phần mười nắm chặt tất nhiên liên quan tới Lâm gia.
 
Ngày hôm sau, tĩnh tọa một đêm, Hàn Phong thần thanh khí sảng tiêu sái ra khỏi phòng, trải qua một đêm điều chình, hắn phát hiện, tuy đấu khí trên người vẫn là địa giai nhất phẩm. Nhưng đấu khí trong cơ thể so với trước khi tán công còn tinh thuần hơn nhiều.
 
Hàn Phong thoáng so sánh đấu khí lúc này với trước khi tán công, lấy thực lực địa giai nhất phẩm của hắn đã tương đương với địa giai ngũ phẩm.
 
Cứ như hôm qua, Lâm Hà thực lực như vậy mà ngay cả một quyền của hắn cũng chịu không nổi.
 
Hơi lắc đầu, đem chuyện về Lâm gia bỏ lại, Hàn Phong nhanh chóng đi đến phòng của Tiêu Linh.
 
Vì phòng của hai người đều trong một viện tử, nên thị vệ cùng thị nữ đều chờ ở bên ngoài, không được Tiêu Linh cho phép thì không thể tiến vào.
 
Hàn Phong một đường đi tới, nhưng không có bất kỳ ai phát hiện tung tích của hắn.
 
Đi tới cửa gian phòng Tiêu Linh, Hàn Phong không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa phòng ra đi vào.
 
Dù sao cũng là hoàng cung, Tiêu Linh lại có thân phận công chúa, phòng ngủ tự nhiên hoa lệ hơn một chút.
 
Bởi vì Hàn Phong đến, Tiêu Linh không muốn hắn ở cách mình quá xa, nên mới sửa soạn lại căn phòng này cho hắn, còn thiếp thân nha hoàn của nàng thì cho ở ngoại viện.
 
Phòng ngủ này, Hàn Phong đã tới nhiều lần, xem như là quen thuộc.
 
Một đường đi qua phòng khách nho nhỏ, Hàn Phong bước vào phòng ngủ, dựa theo hắn quan sát, thương thế của Tiêu Linh cũng không nghiêm trọng, nghĩ đến lúc này đã sớm dậy rồi.
 
Chẳng hiêu sao, Hàn Phong vì lo lắng ảnh hưởng tới Tiêu Linh nghỉ ngơi, nên cố ý đi nhẹ, bước chậm.
 
Lúc Hàn Phong bước vào phòng ngủ, bên trong liền truyền đến một tiếng thét chói tai.
 
Khi tiếng thét này còn chưa dứt, bên cạnh lại một tiếng thét nữa càng lớn hơn vang lên.
 
Hàn Phong từ lúc tiếng thét thứ nhất vang lên, đã ý thức mình phạm sai lâm, thân hình vội vàng chợt lóe, chớp mắt đã đi tới phòng khách.
 
Bên trong lại truyền đến một trận âm thanh hỗn loạn.
 
Hàn Phong ngồi trong phòng khách, sắc mặt thoáng xấu hổ.
 
Ngay khi hắn vừa bước vào phòng ngủ, đập vào mắt là một bờ vai vô cùng hấp dẫn.
 
Theo tiếng thét chói tai vang lên, chủ nhân của bờ vai kia cũng xoay người lại, Hàn Phong tuy đã rất nhanh chóng đi tới phòng khách, nhưng lấy thị lực của hắn vẫn nhìn thấu trong màn sương trắng, hai điểm đỏ bừng.

 
Hơi nhắm mắt lại, trong đầu Hàn Phong không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh khiến hắn chảy máu mũi vừa rồi.
 
Đây là lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Linh lõa thể, còn nhớ lần đầu là vì giúp nàng khôi phục dung mạo, lúc ấy tinh lực của hắn đều đặt vào việc trị liệu, nên không quá chú ý thân thể nàng.
 
Bất quá, vừa rồi thoáng nhìn, cũng khiến Hàn Phong không khỏi có chút cảm khái.
 
- Không ngờ mới qua một năm, vóc người Linh nhi của ta dĩ nhiên trở nên tốt như vậy.
 
- Phốc!
 
Ngay khi Hàn Phong đang thì thào tự nói, trước mặt một vật thể màu trắng bay tới, Hàn Phong tuy đang nhắm mắt, nhưng thân thể theo bản năng vươn tay ra, bắt lấy vật thể kia.
 
Mở mắt nhìn kỹ, phát hiện dĩ nhiên là một chiếc gối mềm mại.
 
Lập tức, Hàn Phong ngẩng đầu vừa nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào Tiêu Linh đã y phục chỉnh tề, đứng cách hắn không xa, vẻ mặt xấu hổ nhìn mình.
 
Không cần phải nói, chiếc gối kia là kiệt tác của nàng.
 
Trong lòng Hàn Phong cũng hơi xấu hổ, tự trách mình vừa rồi quá mức nhập thần, không chú ý tới Tiêu Linh đến.
 
Về phần bên cạnh Tiêu Linh còn có một tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, Hàn Phong cũng nhận ra, nàng ta là thiếp thân tiểu tỳ Lục nhi.
 
Lúc này Lục nhi đang dùng hai tay che miệng, thân thể không ngừng run lên, có vẻ cực kỳ nhẫn nhịn mới không cười thành tiếng.
 
Thấy dáng dấp của Lục nhi, Tiêu Linh càng xấu hổ hơn, hung hăng trừng mắt với Hàn Phong, sau đó làm bộ trấn định nói:
 
- Lục nhi, ngươi ra ngoài trước đi.
 
- Vâng, Vâng, công chúa!
 
Lục nhi cố nén cười, nũng nịu đáp một tiếng, rồi liếc mắt nhìn hai người đầy thâm ý, sau đó dưới ánh mắt tức giận của Tiêu Linh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
 
Đợi nhìn thấy Lục nhi rời khỏi, Tiêu Linh lúc này mới tiến lên vài bước, quệt mồm, bất mãn nói:
 
- Xú gia hỏa, vừa rồi ngươi nói, hại ta bị Lục nhi chế giễu.
 
Hàn Phong có chút xấu hổ sờ sờ mũi, lập tức mạnh mẽ ôm Tiêu Linh vào lòng.
 
Tiêu Linh kêu nhẹ một tiếng, hai tay ra sức đẩy ngực Hàn Phong ra, sắc mặt đỏ bừng sẵng giọng:
 
- Ngươi làm gì vậy, một hồi có người tiến vào, bị nhìn thấy thì không tốt lắm đâu.

 
- Nơi này là phòng của công chú, từ Lục nhi ra, ai dám xông loạn vào đây?
 
Hàn Phong cười khẽ nói rằng.
 
- Ngươi không phải chính là kẻ không muốn sống đó sao?
 
Tiêu Linh trợn mắt nhìn Hàn Phong, nói.
 
Tiếp theo, Hàn Phong cũng mặc kệ nàng phản kháng, trực tiếp ôm chặt thân thể nàng vào lòng, ngay sau đó cúi đầu tìm bờ môi kiều diễm.
 
Tiêu Linh cũng ưm một tiếng, lập tức nhắm mắt lại, tùy ý Hàn Phong khinh bạc.
 
Lục nhi đứng ở bên ngoài, kỳ thực cũng không đi xa, mà xuyên qua khe cửa, lén lút nhìn trộm tình hình bên trong.
 
Bất quá, lúc nàng xem đến tràng cảnh hai người thân mật, khuôn mặt khả ái, nhỏ nhắn cũng trở nên hồng nhuận, hai tay vô ý thức che mắt lại.
 
Chỉ bất quá, được một lát, Lục nhi lại mở mắt ra, ngón tay xuyên thấu bên trong, đưa mắt nhìn lại.
 
Lúc này trước mặt thổi tới một trận kình phong, kéo về phía Lục nhi, thân thể tiểu nha đầu cũng không khống chế lui vài bước.
 
Tiếp theo nghe bên trong truyền đến tiếng quát:
 
- Nha đầu chết tiệt kia, thực sự là càng lúc càng lớn mật.
 
- A! Lục nhi nghe được tiếng quát lớn của Tiêu Linh, hoảng hốt thét lên, lập tức kịp phản ứng, che miệng lại, xoay người nhanh chóng rời đi.
 
Lục nhi kêu lên một tiếng, tưởng mình sắp bị ngã sấp mặt, thì thân thể được một cỗ năng lượng nhu hòa đỡ lấy, giúp nàng không bị ngã xuống.
 
- Tiểu nha đầu, kinh hoảng cái gì? Công chúa xảy ra chuyện gì sao?
 
Lục nhi ngẩng đầu lên, phát hiện dĩ nhiên là Phí Lão, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một trận, lập tức vội vàng nói:
 
- Xin lỗi, Phí đại nhân, ta không phải cố ý đụng vào ngươi.
 
Vừa nói, Lục nhi hai mắt ngấn lệ, tùy thời có thể khóc thành tiếng.
 
Chứng kiến bộ dáng đáng thương này của Lục nhi, Phí Lão bất đắc dĩ, biết tiểu nha đầu này bình thường ỷ vào công chúa thương yêu, có chút làm càn, nên lo lắng nàng sẽ gây phiền toái, cho nên hắn từng trách cứ nàng.
 
Từ đó về sau, tiểu nha đầu này hễ nhìn thấy hắn thì tựa như thấy quỷ, sợ hãi.
 
Nhìn bộ dáng đáng yêu này, Phí Lão đành mở miệng nói:
 
- Được rồi! Việc này ta biết, ngươi theo ta ra ngoài, chớ quấy rầy bọn họ.
 
Nghe được Phí Lão nói như vậy, Lục nhi vội vàng đi ra ngoài.
 
Lúc này, trong phòng Tiêu Linh thật vất vả mới được Hàn Phong buông tha, không khỏi từ trong lòng hắn động đậy. Hiện tại sắc mặt của nàng có chút ửng hồng, nương theo nhịp thở của nàng, trước ngực cũng có chút phập phồng.
 
Nhìn thấy vậy, trong đầu Hàn Phong không khỏi hồi tưởng một màn mê người vừa rồi, tinh thần cũng hưng phấn trở lại.
 
Bất quá, khi hắn nghĩ đến thân thể Tiêu Linh mới vừa khôi phục, ánh mắt cũng thanh tỉnh trở lại, chợt trêu ghẹo mái tóc của nàng, ngữ khí trách cứ nói:
 
- Nha đầu ngươi, lúc trước vì sao tổn thương mình, ngươi có biết nếu mình bị thương, ta sẽ rất đau lòng không?