Lại tuỳ ý nói chuyện phiếm vài câu, Hàn Phong liền nói lời từ biết với Tiêu Tấn.
Hắn cùng Tiêu Linh và Phí lão rời khỏi đại điện. Một đường đi Hàn Phong vui mừng rạo rực đến tận khi đến chỗ ở của mình.
Cũng không biết có phải do Tiêu Linh an bài hay không mà gian nhà mà Hàn Phong ở ngay sát vách với gian nhà của Tiêu Linh.
Đi vào trong phòng, Phí lão vẫn một đường theo sát. Sau đó hắn đem nghi vẫn trong lòng mình lúc trước nói ra:
- Tiểu tử, hiện tại không có người ngoài, ngươi có thể nói rõ nguyên nhân vì sao mà ngươi tán công hay không?
Tiêu Linh đang giúp Hàn Phong sắp xếp giường chiếu nghe thấy câu hỏi của Phí lão thì ngừng tay, hiếu kỳ nhìn Hàn Phong.
Đối với Phí lão và Tiêu Linh thì Hàn Phong đương nhiên là tín nhiệm, vì vậy cũng không có giấu diếm bọn họ.
Vì vậy liền mở miệng nói:
- Chắc hẳn các ngươi cũng biết ta tại một lần ngoài ý muốn thu được Tiên Thiên đấu khí của một vị Thiên giai cường giả.
- Đây là tự nhiên. Bố Lôi Địch đã nói với ta. Chính là cái đó với tán công thì có quan hệ như thế nào.
Phí lão gật đầu nói.
Kế tiếp Hàn Phong liền đem sự tình đơn giảng thuật lại một lần.
Mà sau khi nghe xong thì Phí lão cũng phải biến sắc. Thẳng đển một lúc lâu sau đó Phí lão mới mở hai mắt quái dị nhìn Hàn Phong thờ dài nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự là quá điên cuồng. Ngươi cũng biết thế nhân liều mạng tu luyện chính vì một ngày có thể trở thành Thiên giai cường giả. Mà ngươi dĩ nhiên dễ dàng đem một thân tu vi đơn giản tán đi. Ta thật không biết ngươi ngu xuẩn hay là dũng cảm nữa.
- Ha ha! Thế nhưng thực sự chứng minh hành động của ta là chính xác. Ngươi xem, ta mới tu luyện mấy tahngs thời gian mà hôm nay đấu khí đã là Nhân giai thất phẩm. Tin tưởng rằng chỉ qua một tháng nữa thôi ta lại có thể một lần nữa tiến nhập Địa giai.
Hàn Phong vừa cười vừa nói.
Mà Phí alxo còn như trước vẫn lắc đầu không ngừng, hiển nhiên vẫn bị hành động điên cuồng của Hàn Phong triệt để chấn trụ.
Bất quá, Phí lão cũng không có ở lại lâu là đem thời gian còn lại dành riêng cho hai người, còn mình thì đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Hàn Phong và Tiêu Linh hai nguwoif.
Lúc này hai mắt Hàn Phong nhìn chằm chằm vào Tiêu Linh, thẳng đến khi gương mặt nàng chậm rãi ửng đỏ thì Hàn Phong mới nhẹ nhàng vươn tay ra ôm nàng vào trong lòng.
Tiêu Linh vị một loạt hành động này của Hàn Phong khiens nàng cảm thấy xấu hổ không thôi. Thế nhưng thân thể mềm mại chẳng qua cũng chỉ hỏi quằn quại mang tính tượng trưng, liền tuỳ ý để Hàn Phong ôm vào trong ngực. Đồng thời đem trán dán vào trong ngực Hàn Phong, tinh tế cảm thụ cảm giác quen thuộc.
Hai người cứ như vậy ôm nhau, hai bên đều cảm thụ được sự tồn tại của đối phương.
Thẳng đến một lúc lâu sau đó, Lúc này Tiêu Linh mới thấp giọng nỉ non:
- Hàn Phong!
- Gì!
Hàn Phong nhẹ nhàng trả lời.
- Ta nhớ ngươi!
Nghe vậy trong lòng Hàn Phong không khỏi cảm thấy ấm áp. Nhận thức Tiêu Linh lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe được Tiêu Linh nói ra ngôn ngữ như vạy.
Nghĩ vậy, Hàn Phong cũng không khỏi hung hăng hôn nàng một cái.
Ngày hôm sau, trải qua một đêm tu luyện, đấu khí của Hàn Phong lại đề thăng không ít. Trong mơ hồ hắn đã cảm thấy tựa hồ hắn sắp thăng cấp.
Ngay khi Hàn Phong vì điều này cảm thấy vui vẻ thì Tiêu Vũ tìm tới cửa.
- Điện hạ, ngươi tìm đế ta là có chuyền gì?
Hàn Phong trông thấy Tiêu Vũ, liền hỏi.
Tiêu Vũ nghe vậy, không khỏi cười khổ nói rằng:
- Lẽ nào ngươi quên, hôm qua phụ hoàng chính là đáp ứng cho ngươi đến bảo khố của gia hoàng gia để ngươi chọn lựa một số vật phẩm coi như là ban thưởng cho thân vương. Hôm nay ta tới tìm ngươi cũng là đem ngươi đến bảo khố.
- Thì ra là thế, hôm qua bởi vì bệ hạ nói tới sự tình luyện đan đại hội nên ta cũng quên mất chuyện này.
Hàn Phong thoáng cảm thấy xấu hổ nói.
Mà Tiêu Vũ lần thú hai cười khổ lắc đầu lập tức dẫn Hàn Phong tới trước bảo khố hoàng gia.
Trên đường đi, Hàn Phong đối với vị trí của bảo khố cũng không có cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trước đây Hàn Phong ở tại Thiên Nguyệt đế quốc cũng đã từng đi vào bảo khố hoàng gia một lần. mà Thiên Tinh đế quốc và Thiên Nguyệt đế quốc tuy rằng bất dồng nhưng đều có huyết mạch truyền thừa. Ở tại một số phương diện có chút khác biệt còn lại thì thập phần giống nhau. Đối với bảo khố hoàng gia cũng không có ngoại lệ.
Đi một lúc lâu, Tiêu Vũ rốt cục mang theo Hàn Phong đi tới một gian nhà nhìn hết sức bình thường, kiến trúc không có gì đặc sắc, lập tức nói rằng:
- Nơi này là vị trí của bảo khố, sẽ có người mở cửa giúp ngươi. Ngươi cú yên tâm đi vào bên trong chọn lựa những thứ mình thích. Ta chính là lần đầu tiên thấy phụ hoàng đối với người khác như vậy. Hàn Phong ngươi phải nắm cho tốt cơ hội này.
- Đa tạ điện hạ.
Hàn Phong cười nhạt trả lời.
Tiêu Vũ gật đầu, tiện đà nói:
- Hảo, trách nhiệm của ta đến đây là hết, bên ngoài ta còn có chút chuyện cần phải sử lý. Không thể ở lại chờ ngươi được.
Nói xong, Tiêu Vũ cùng với người phụ trách bảo khố nói vài câu, sau đó liền vội vã rời đi.
Trông thấy Tiêu Vũ vội vã ly khai, Hàn Phong cũng không khỏi khẽ lắc đầu, lập tức cùng với một thị vệ đi vào bên trong bảo khố.
Đi vào bảo khố Hàn Phong phát hiện kiến tạo kết cấu bên trong bảo khố cùng với bảo khố của Thiên Nguyệt đế quốc không có khác biệt chút nào.
Nếu như không phải Hàn Phong đang xác định rằng mình không phải nằm mơ thì sợ rằng hắn còn tưởng nơi này là bảo khố của Thiên Nguyệt đế quốc.
Đường đi dễ dàng , chẳng mấy chốc mà hắn đã đi đến chỗ sâu nhất trong bảo khố, thoáng nhìn quanh bốn phía.
Quả nhiên không hổ là hoàng thất của đế quốc. Về phương diện cất giấu những thứ này thì so với Thiên Nguyệt đế quốc cũng không thua kém bao nhiêu. Thậm chí Hàn Phong còn cho ràng việc bảo mật ở nơi này còn tốt hơn ở Thiên Nguyệt đế quốc rất nhiều.
Nơi này trừ một ít tài liệu trân quý ở ngoài ra thì còn có một ít đồ cổ tranh chữ thập phần hiếm thấy được cất giấu.
Đương nhiên đối với những thứ này tuy rằng quý giá. Nhưng đối với hắn thì những thứ này không có đang giá, Hàn Phong chẳng qua cũng chỉ liếc qua một lần cũng không có nhìn lại lần nữa.
Ở trong bảo khố, tới tới lui lui vài vòng, trước mặt Hàn Phong trưng bày đủ các loại kiểu dáng bảo bối.
Tuy nhiên Tiêu Tấn không có nói rằng cho hắn bao nhiêu thứ nhưng Hàn Phong cũng hiểu nên cũng không dám lấy nhiều. Bằng không nếu mà Tiêu Tấn biết thì còn không phải lột da hắn hay sao.
Vì vậy, Hàn Phong lại đi dạo quanh vài vòng rồi chọn một viên đan dược bát phẩm tương đối hi hữu Huyết Linh ngọc
Huyết Linh ngọc này tuy rằng chỉ là bát phẩm, thế nhưng lại có thể khi luyện chế đan dược này các tài liệu có tính có bài xích rất cao vì thế mà xác suất thành công khi luyện chế đan dược vô cùng thấp.
Huyết Linh ngọc này đối với bản thân hắn cũng không có nhiều công năng lắm nhưng vẫn như trước hắn vẫn chọn nó vì bát phẩm tài liệu.
Chọn Huyết Linh ngọc này xong Hàn Phong lại di quanh vài vòng. Ánh mắt của hắn lúc này để ý đến đống thư tịch ở trong góc.
Hàn Phong tuỳ ý quan sát một phen thì phát hiện những bí tịch này đại bộ phần đều ghi chép một ít bí tịch vô cùng hãn hữu từ xưa đến nay.
Có lẽ những bí tịch này vẫn được cất trong bảo khố của hoàng thất Thiên Tinh đế quốc cho nên hoàng thất đối với những bí tịch này vẫn chưa có lý giải.
Tuỳ ý lấy mấy quyển, Hàn Phong phát hiện những bí tịch này ghi chép tâm pháp và vũ kỹ cao giai. Bất quá Hàn Phong cũng không có quá nhiều hứng thú đối với chúng.
Tục ngữ có nói lòng người khó dò. Hàn Phong vẫn nhớ rõ kiếp trước Chấn Phi động phủ có sự hiểu biết về tâm pháp vũ kỹ xa xa vượt qua cả sự hiểu biết của Hàn phong. Vì vậy mặc dù trước mặt những những tâm pháp vũ kỹ nàu đều là cao giai nhưng mà đối với Hàn Phong mà nói thì không có quá nhiều tác dụng.
Xem một hồi, Hàn Phong đối với những bí tịch này thì mất đi hứng thú, giữa lúc hắn chuẩn bị rời đi thì ánh mắt lơ đãng nhìn về tầng cuối cùng của giá sách, một quyển thu tịch lẳng lặng nằm ở đó.
Sở dĩ có thể hấp dẫn được sự chú ý của Hàn Phong cũng không phải bởi bì bề ngoài thư tịch này có chỗ gì đặc biệt mà chẳng qua Hàn Phong phát hiện đại tự viết trên cuốn thư tịch này.
Bởi vì Hàn Phong nhận ra được những văn tự này. Những văn tự này năm đó Hàn Phong đạt được bí quyết trên mặt ghi chép văn tự giống nhau như đúc.
Mang theo sự hiếu kỳ như vậy, Hàn Phong lập tức đem cuốn thư tịch này ra phủi bụi một hồi.
Tay hơi vỗ vỗ vào cuốn thi tịch để bụi bặm bám ở mặt ngoài của thư tịch triệt để bay hết, nhất thời văn tự xuất hiện trước mắt Hàn Phong.
- Thanh Phong quyết!
Vì trước đây Hàn Phong đã từng nghiên cứu bí quyết nên đã từng trong một thời gian dài tìm hiểu và học tập văn tự ghi trên thư tịch. Cho nên bây giờ hắn mới có thể đơn giản nhận ra văn tự được ghi chép.
Mang theo vài phần hiếu kỳ, Hàn Phong mở từng tờ từng tờ ra.
Theo những gì ghi trên cuốn thư tịch thì Hàn Phong càng ngày càng bị Thanh Phong quyết này hấp dẫn.
Thư tịch có miêu tả qua Thanh Phong quyêt cũng không phải là một môn tâm pháp cao giai gì, cũng không thể tính là vũ kỹ. Dựa theo sự lý giải của Hàn Phong thì Thanh Phong quyết tựa hồ là một công pháp đặc thù.
Hoặc giả nói Thanh Phong quyết này hẳn là một loại phụ trợ công pháp, cũng chính là người tu luyện một loại tâm pháp nào đó trong một thời gian rồi thì vẫn có thể đồng thời tu luyện thêm Thanh Phong quyết này.
Mà Thanh Phong quyết có tác dụng đề cao năng lực điều khiển đấu khí trong khi tu luyện.
Mọi người đều biết, một người tu luyện đấu khí là để tăng thêm năng lượng trong cơ thể. Mà vũ kỹ là để đem những năng lượng này xuất ra ngoài cơ thể đồng thời sản sinh ra một lực phá hoại vô cùng mạnh.
Càng là vũ kỹ cao thâm thì đấu khí cần sử dụng càng ít mà lại có thể phát huy ra uy lực vô cùng mạnh mẽ. Vì vậy mà đối với năng lực điều khiểu đấu khí có yêu cầu vô cùng cao.
Mà Thanh Phong quyết này cũng chính vì thế mà được sinh ra. Căn cứ vào sở thuật được ghi chép lại thì chỉ cần võ giả đồng thời tu luyện tâm pháp và Thanh Phong quyết thì năng lực điều khiển đấu khí của võ giả sẽ được đề cao nhanh chóng. Do đó biến tướng dẫn đến việc đề cao thực lực của võ giả.
Xem đến đây thì Hàn Phong vô cùng vui sướng. Nếu như dựa theo những ghi chép này thì Thanh Phong quyết đúng là một tâm pháp tốt.
Hơn nữa Thanh Phong quyết này cũng không phải chỉ có mình hắn tu luyện. Hắn đã nghĩ đến việc truyền thụ nó cho các đệ tử ở trong Huyền Thiên tông để cho bọn họ trong quá trình tu luyện đấu khí cũng tuy luyện Thanh Phong quyết này. Từ đó có thể đề cao thực lực của bọn họ.
Kể từ đó, thực lực chỉnh thể của Huyền Thiên tông cũng được đề thăng một cách nhanh chóng.
Nghĩ vậy Hàn Phong liền quyết định mang theo cuốn Thanh Phong quyết này.
Kỳ thực càng trọng yếu một điểm, Hàn Phong đối với văn tự ghi chép trên mặt cuốn Thanh Phong quyết này thập phần lưu ý. Lúc trước đã có bí quyết mà hôm nay lại có thêm một quyển Thanh Phong quyết.
Mà hai loại công pháp này lại có cùng văn tự ghi chép. Chúng nó có hay không tồn tại một mối quan hệ chặt chẽ với nhau.
Có hay không hai cuốn công pháp này đều do một người sáng tạo ra. Ở trên mặt của bí quyết cũng có nhắc tới Vô Cực chân nhân.
Vô Cực chân nhân này là thần thánh phương nào, vì sao trăm ngàn năm qua chưa từng nghe một ai nhắc tới.
Mặt khác văn tự ghi chép trên hai quyển công pháp này đều không thuộc về đại lục. Đến tột cùng thì đây là cái gì, là Hàn Phong cô văn quả lậu chưa từng thấy qua văn tự như vậy hoặc là những thứ này chính là do Vô Cực chân nhân tự mình nghĩ ra.
Tất cả những chuyện này đối với Hàn Phong vô cùng bí ẩn.
Mà chuyện liên quan đến công pháp mà hắn đang tu luyện thì Hàn Phong tự nhiên muốn hiểu một cách rõ ràng.
Vì vậy hắn đối với Thanh Phong quyết này vô cùng hứng thú. Mà Hàn Phong lại có thêm nhiều hi vọng để có thể tìm được một tia đầu mối của Vô Cực chân nhân.
Mà ngay khi Hàn Phong cất Thanh Phong quyết đi thì có một việc ngoài ý muốn. Một trang giấy từ trong cuốn Thanh Phong quyết rơi ra.
Hàn Phong nghi hoặc nhặt lên mở ra nhìn. Hắn phát hiện trên mặt tờ giấy dường như là một bức địa đồ.
Chẳng qua đối với tấm địa đồ này Hàn Phong cũng không thể nhận biết được.
Phía trên cùng là một cái sừng. Ở giữa là một cái thân cây, trên dưới hai đầu phân biệt thành tiêm trạng tiêu ký. Tại đây ngoài hai tiêu ký này ra còn có hai ký tự kỳ quái ở trên bức địa đồ.
Mặt trên giống như một gậy bị gãy thành ba khúc, nhưng thật ra có chút tương xứng. Xuống phía dưới chính là một con ma thú mãng xà uốn lượng vô cùng tinh tế.
Sau đó xung quanh tấm địa đồ đều là rừng cây rậm rạp. Hàn Phong tỉ mỉ quan sát phát hiện hình dạng tấm địa đồ này thập phần quen thuộc thế nhưng nhất thời hồi lâu hắn không thể nghĩ ra được.
Hơn nữa trên tấm địa đồ này còn có đánh dấu văn tự giống như văn tự ghi chép trên Thanh Phong quyết. Không có một chút nào giống với văn tự của đại lục.
Lẽ nào đây là chỗ ẩn thân của Vô Cực chân nhân mà hắn lưu lại cho hậu nhân.
Hàn Phong cứ như thế mà suy đoán, nhưng hắn ngay lập tức cũng lắc đầu đem ý niệm trong đầu bài trừ.
Hàn Phong đen tấm địa đồ này cất kỹ, rồi đi ra ngoài.
Về phần những đồ vật khác Hàn Phong cũng không cần hoặc cũng không có giá trị gì đối với hắn.
Chẳng qua Hàn Phong biết vì Tiêu Tấn mượn hơi hắn nhưng hắn cũng biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.
Vì vậy để tránh cho hoàng thất có nhiều người dị nghị nên hắn cũng chỉ tuỳ tiện cầm đi một hai món chính là Huyết Linh ngọc và Thanh Phong quyết.
- Hàn gia sao?
Tiêu Tân hai mắt khép hờ, nhàn nhạt hỏi thăm.
Mà đứng trước mặt hắn chính là nhi tử duy nhất Tiêu Vũ, người thừa kế Thiên Tinh đế quốc trong thời gian tới.
Tiêu Vũ nghe được Tiêu Tấn hỏi cũng gật đầu đáp:
- Không sai, bởi vì trước đó vài ngày Hàn Phong cầu ta giúp hắn tìm nơi hạ lạc của phụ thân hắn nên ta đã phái người đi điều tra. Qua một quá trình cũng ngoài ý muốn tra ra được phụ thân của Hàn Phong đúng là ba năm trước mang theo nhi tử cùng nhau ly khai Hàn Nhất Nguyên.
- Hàn Nhất Nguyên? Tựa hồ không có ấn tượng.
Tiêu Tấn mở mắt nghi hoặc hỏi thăm.
Tiêu Vũ thì vừa cười vừa nói:
- Xác thực, nếu như không bởi vì cùng với Hàn Phong có quan hệ thì chắc hẳn ai cũng sẽ không chú ý tới Hàn Nhất Nguyên. Thân phận của hắn tương đối kỳ lạ là con tư sinh của gia chủ Hàn gia hiện tại Hàn Thiên Sơn.
- Con tư sinh của Hàn gia. Như vậy thì nguyên nhân mà phụ tử Hàn Phong ly khai ……
Tiêu Tấn lẩm bẩm hỏi.
- Không sai, ta đã điều tra qua, hai phụ tử Hàn Phong ở tại Hàn gia có địa vị vô cùng thấp. Cơ bản không khác gì đám hạ nhân mà ba năm trước Hàn Phong ly khai Hàn gia thì cũng chỉ là một võ giả tam phẩm.
Nói tới chỗ này sắc mặt Tiêu Vũ cũng trở nên ngưng trọng.