Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 199: Đến Băng Tuyết Các


Bất quá, sau khi tỉnh táo lại, trong lòng mọi người càng ào ào suy đoán, đến tột cùng là ai có năng lực lớn như vậy, có thể trong một đêm đem thế lực lớn nhất Đông Lâm Trấn chém giết.
 
Mà lúc này Hàn Phong đã dẫn theo Kỷ Thanh Thanh cùng Bố Lôi Địch, theo hai nàng Đường Vũ Nhu rời khỏi Đông Lâm Trấn.
 
Về phần chuyện tối ngày hôm qua, Đường Vũ Nhu tuy rằng trong lòng hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi nhiều, về phần Kỷ Thanh Thanh lại càng không rõ ràng lắm.
 
Hàn Phong đang suy nghĩ vô số lý do, muốn thuyết phục Kỷ Thanh Thanh cùng hắn rời khỏi, như vậy có thể tiện để chăm sóc nàng.
 
Dù sao, kiếp trước Kỷ Hải có ân với hắn, mà khi ấy Kỷ Thanh Thanh cùng hắn có quan hệ như thân huynh muội.
 
Hàn Phong tuyệt đối không thể nhìn nàng một mình sống bên ngoài.
 
Ai cũng khó bảo đảm tiếp theo có thể xảy ra chuyện tương tự hay không, đến lúc đó không có Hàn Phong bên cạnh, ai sẽ bảo hộ nàng?
 
Chẳng qua, khác cảm thấy bất ngờ là khi hắn nhắc tới việc này với Kỷ Thanh Thanh, nàng cũng không hề do dự mà gật đầu đáp ứng.
 
Kỳ thực, hắn không biết là từ lúc xuất cứu nàng, trong lòng Kỷ Thanh Thanh đã coi Hàn Phong là người thân nhất của mình.
 
Dù sao một tiểu cô nương chưa tới mười tuổi, không nơi nương tựa, Hàn Phong đột nhiên xuất hiện, cứu nàng, cũng đồng thời đem đến cho nàng hy vọng.
 
Cho nên đối với yêu cầu Hàn Phong đưa ra tự nhiên là sẽ không cự tuyệt.
 
Vì vậy, mấy người liền thu thập giản đơn một phen, rồi rời khỏi Đông Lâm Trấn.
 
Bởi vì dòng chính Đỗ gia rơi đài, thế lực khác tại Đông Lâm Trấn đều nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, liên hợp lại chèn ép trắng trợn.
 
Nguyên bản Đỗ gia cực thịnh nhất thời trong nháy mắt trở thành dê béo trong miệng người khác.
 
Mà kẻ đầu sỏ trong chuyện này Hàn Phong đang dẫn theo Kỷ Thanh Thanh, theo Đường Vũ Nhu nhanh chóng đi tới Băng Tuyết Các.
 
Mặc dù nhiều thêm Kỷ Thanh Thanh, nhưng tốc độ của mọi người cũng không thấp hơn bao nhiêu.
 
Dù sao, lấy thực lực của Hàn Phong địa giai thất phẩm, hơn nữa tồn tại Tiên Thiên đấu khí trợ giúp, tốc độ tự nhiên so với Đường Vũ Nhu cùng Tiểu Hàn nhanh hơn nhiều lắm.
 
Do đó, mặc dù thêm Kỷ Thanh Thanh cũng không có ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.

 
Mấy người liên tục đi mười ngày đường, rốt cuộc tiến nhập cực cực Thiên Tinh Đế Quốc Li Tuyết Hàn Nguyên.
 
Nhìn một cánh đồng tuyết trắng trước mắt, Hàn Phong cùng Bố Lôi Địch cũng tán thán không thôi.
 
Kỷ Thanh Thanh vẫn nằm trên lưng Hàn Phong, đôi mắt đen láy cũng sáng ngời, hiển nhiên đi liên tục vài ngày, tuy nàng vẫn nằm trên lưng Hàn Phong nên không mệt mỏi. Nhưng đường dài, cũng khiến tiểu cô nương có chút khổ không thể tả, có điều tính nàng quật cường, nên trên mặt vẫn không hề lộ ra nửa điểm.
 
Lúc này thấy cảnh tuyết trắng mỹ lệ như vậy, Kỷ Thanh Thanh tự nhiên cũng vui mừng không thôi.
 
Chỉ là mới được một hời, Kỷ Thanh Thanh đột nhiên nhăn mũi, sau đó hắt xì mạnh một cái.
 
Khí tức nóng phun vào cổ Hàn Phong, làm hắn chợt nhớ tới Kỷ Thanh Thanh mới chỉ là một tiểu cô nương không có đấu khí, tuy rằng bây giờ còn chưa đi vào Li Tuyết Hàn Nguyên, thế nhưng không khí lạnh xung quanh cũng rất không tốt.
 
Mấy người Hàn Phong cùng Đường Vũ Nhu có đấu khí hộ thể nên không có cảm giác gì quá lớn. Nhưng đối với người bình thường như Kỷ Thanh Thanh mà nói, nhiệt độ như vậy đã vượt qua có khả năng chịu đựng của nàng.
 
Nhìn thấy thân thể Kỷ Thanh Thanh hơi có chút run rẩy, Hàn Phong đành đưa tay ra sau lưng nàng, truyền một cỗ đấu khí vào trong cơ thể.
 
Chỉ chốc lát nguyên bản Kỷ Thanh Thanh có chút run rẩy, cũng từ từ ấm lên.
 
Tiếp theo, Hàn Phong lại lấy ra một viên đan dược nhỏ, đưa cho Kỷ Thanh Thanh ăn vào.
 
Đây là một viên Huyễn Thể Đan hết sức bình thường, là loại tam phẩm đan dược Hàn Phong dùng một ít tài liệu còn thừa luyện chế ra.
 
Vốn Hàn Phong chuẩn bị để phòng thân. Nhưng do thực lực không ngừng đề thăng, Huyễn Thể Đan cũng mất đi tác dụng, hắn vẫn theo thói quen mang theo người, không ngờ hôm nay cũng có tác dụng.
 
Một trong những công hiệu của Huyễn Thể Đan là có thể chống lanh, công năng này đối với võ giả tu luyện đấu khí không có tác dụng gì, nhưng đối với người bình thường lại thập phần hữu dụng.
 
Do đó, vừa nuốt Huyễn Thể Đan vào bụng, Kỷ Thanh Thanh cảm thấy một cỗ ấm áp từ từ phân tán ra tứ chi bách hài, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng từ từ trở nên hồng nhuận.
 
- Ca ca, đây là vật gì, ta dĩ nhiên không lạnh nữa!
 
Kỷ Thanh Thanh cảm nhận được biến hóa của thân thể, không khỏi mở to hai mắt, ngữ khí kinh ngạc hỏi.
 
Mấy ngày qua, sau khi tiếp xúc với Hàn Phong, Kỷ Thanh Thanh cũng hoàn toàn coi hắn trở thành người chí thân của mình, mà Hàn Phong đối với nàng cũng che chở có thừa, cuối cùng để nàng gọi mình là ca ca.
 

Nghe được Kỷ Thanh Thanh hỏi, Hàn Phong cũng mỉm cười, giải thích công hiệu của Huyễn Thể Đan này.
 
Làm xong tất cả chuyện này, mấy người Hàn Phong lại tiếp tục lên đường.
 
Đối với đoạn đường đi ngang qua Li Tuyết Hàn Nguyên, Hàn Phong từ Đường Vũ Nhu biết được thời tiết nơi này hay thay đổi, bề ngoài nhìn thì mỹ lệ, nhưng bên trong ẩn chứa nguy cơ vô hạn.
 
Do đó, Hàn Phong cùng Bố Lôi Địch đều thành thật, chậm rãi đi theo Đường Vũ Nhu.
 
Là đệ tử của Băng Tuyết Các, Đường Vũ Nhu biết rõ phương pháp tránh nguy hiểm, nên dưới sự dẫn đường của nàng, mấy người Hàn Phong cũng hữu kinh vô hiểm đi qua.
 
Nhìn cánh đồng tuyết trước mắt, Hàn Phong có chút kinh ngạc, càng nhiều là bội phục người kiến tạo Băng Cung ở đây.
 
Trong Li Tuyết Hàn Nguyên khí hậu khắc nghiệt, đến tột cùng là ai thần thông quảng đại mới có thể kiến tạo được một tòa cung điện hoa lệ như vậy.
 
Hơn nữa, lúc Hàn Phong bước vào Băng Cung, liền cảm giác được gió tuyết khi tới đây đều bị ngăn trở ở bên ngoài, vô pháp tiến vào nửa phần.
 
Khung cảnh như thế giống như cả tòa Băng Cung đều bị bao phủ bên trong.
 
Hàn Phong thoáng đánh giá, liền phát hiện từ trong Băng Cung một cỗ năng lượng thập phần hùng hậu cuồn cuộn truyền ra. Trong nháy mắt minh bạch gió tuyết bên ngoài vì sao lại hình thành trở ngại.
 
Hàn Phong cùng Bố Lôi Địch liếc nhau, hai bên đều từ trong mắt đối phương thấy được sự cảm thán.
 
Nghĩ đến lấy thực lực thiên giai cường giả của Bố Lôi Địch cũng phải thán phục vị tiền bôi kiến tạo ra tòa Băng Cung này, rốt cuộc đại thần thông cỡ nào?
 
Đường Vũ Nhu cũng phát hiện biểu tình sợ hãi của Hàn Phong, khóe miệng không khỏi đắc ý nhếch lên.
 
Đột nhiên, Đường Vũ Nhu phát hiện mình đã thay đổi, nàng không hiểu vì sao khi thấy vẻ sợ hãi của Hàn Phong lại cảm thấy đắc ý.
 
Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, chuyện này xảy ra trên người nàng. Nhất thời, Đường Vũ Nhu cũng nhíu mày không ngớt.
 
Cũng may, lúc này Hàn Phong đang tỉ mỉ đánh giá Băng Cung, vẫn chưa chú ý tới biến hóa trên mặt Đường Vũ Nhu. Thoáng kiềm nén cảm xúc, sắc mặt Đường Vũ Nhu lập tức khôi phục bình thường, tiếp theo mở miệng nói:
 
- Nơi đó là Băng Tuyết Các, một lát để mấy người Tiểu Hàn dẫn bọn ngươi tới chỗ nghỉ, ta đi thông báo cho Các chủ.
 
Nghe vậy, Hàn Phong tùy ý gật đầu, cũng không có ý kiến gì đặc biệt.
 
Rất nhanh, Tiểu Hàn liền dẫn ba người Hàn Phong đi tới chỗ nghỉ ngơi trong Băng Cung.
 
Dọc theo đường đi, Hàn Phong cũng nhìn thấy rất nhiều đệ tử Băng Tuyết Các, không thể nghi ngờ đây đều là những nữ tử xinh đẹp.
 
Nhiều nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp tụ tập lại một chỗ cũng tạo thành một phong cảnh mỹ lệ.
 
Đương nhiên, Hàn Phong cũng thoải mái thưởng thức, không hề có chút gì xấu hổ.
 
Về phần nữ đệ tử này cũng tò mò vì sao sư tỷ của mình lại dẫn theo hai nam tử xa lạ về Băng Tuyết Các, đối với những tiểu cô nương quanh năm ở đây tu luyện, hai mắt đều hiếu kỳ nhìn Hàn Phong.