Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 159: Đánh giá thấp


Hàn Phong quay đầu nhìn lại, thì ra Tiêu Linh đã tới phía sau hắn từ lúc nào, vẻ mặt khó chịu, hiển nhiên cũng không hài lòng với lời nói của Lý Dịch Phi.
 
Đi tới bên người Hàn Phong, Tiêu Linh ôn nhu cười, mở miệng nói:
 
- Lý công tử xin tự trọng, ta thích gì là quyền của ta, không phải một trận quyết chiến của ngươi liền quyết định được. Cho dù ngươi thắng Hàn Phong, cũng không thể thay đối ý kiến của ta, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy.
 
Ngừng lại, Tiêu Linh đột nhiên vừa chuyển ngữ khí lãnh đạm nói:
 
- Huống chi, ngươi căn bản không phải đối thủ của hắn.
 
- Có phải hay không phải đánh mới biết được.
 
Lý Dịch Phi cũng không nổi giận, thản nhiên nói:
 
- Hàn Phong ngươi đừng quên, trên đại lục này điều quan trọng nhất là thực lực, nếu ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, ngươi có năng lực gì mà đòi bảo vệ người mình yêu?
 
Dứt lời, Lý Dịch Phi cũng không dừng lại, xoay người rời đi.
 
- Lý Dịch Phi thật đáng ghét, thái độ kiêu ngạo, thật khiến ngươi ta nổi giận.
 
Lâm Phỉ Vân đứng bên cạnh, nhìn bóng lưng Lý Dịch Phi rời đi, oán hận nói.
 
- Bất quá hắn nói không sai, muốn bảo vệ người mình yêu an toàn, tất phải có thực lực cường đại.
 
Hàn Phong cũng thản nhiên nói.
 
- đã như vậy, Hàn tiểu tử, ngươi nên đồng ý với trận chiến này.
 
Không biết từ lúc nào, Phí Lão đã đi tới đằng sau ba người, cười nhạt nói.
 
Ba người nghe vậy, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Phí Lão.
 
- Lấy dung mạo của công chúa về nhau tất sẽ còn nhiều chuyện như thế, sao không nhân cơ hội này để cảnh cáo đám người nhiều chuyện chớ làm trò lỗ mãng.
 
Phí Lão vuốt râu nói.
 
Nghe được Phí Lão nói như thế, Hàn Phong cũng trầm ngâm suy nghĩ, mấy ngày nay trước tiên là xung đột với Minh Hà Tông, tiếp theo là Phong Minh Các Lý Dịch Phi đến đây khiêu chiến, trong đó tất bởi vì dung mạo của Tiêu Linh, nhưng cũng là vì hắn chỉ là một tiểu nhân vật vô danh, lời này của Phí Lão xác thực không phải không có lý.
 
Thấy Hàn Phong trầm tư, Phí Lão lại nói tiếp:
 
- Vừa rồi tiểu tử Phong Minh Các hành sự coi như quang minh lỗi lạc. Nhưng nếu là người khác, ngươi có thể bảo đảm họ cũng giống như Lý Dịch Phi? Mặc dù tiểu thư có ta và ngươi bảo vệ, nhưng loại chuyện này cũng rất phiền phức.
 
Theo lời Phí Lão, Hàn Phong làm sao không biết, chỉ là để hắn dùng Tiêu Linh đánh cược, trong lòng thủy chung không tán đồng.
 
Tựa như hiểu được suy nghĩ trong lòng Hàn Phong, Tiêu Linh không khỏi ôn nhu nói:
 

- Lời của Phí Lão không phải không có lý, ta biết ngươi lo lắng cảm nhận của ta, nhưng ta tin tưởng ngươi.
 
Nói xong, Tiêu Linh mới nhớ ra còn có nhiều người bên cạnh, nghĩ tới lời nói của mình vừa rồi, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên.
 
Bất quá nghe Tiêu Linh vừa nói như thế, Hàn Phong cũng không suy nghĩ nhiều, tự tin nói:
 
- Phí Lão nói đúng, chì là việc này kỳ thực cũng không cần quá phiền não, đại hội lần này kết thúc tin tưởng sẽ không còn ai dám coi thường ta.
 
Mấy người đều biết rõ thực lực của Hàn Phong, tự nhiên minh bạch ý tứ của hắn, lấy đích địa giai nhị phẩm, quán quân đại hội lần này tự nhiên là nắm chắc.
 
Chỉ có đoạt giải quán quân, cộng thêm thiên giai cường giả Phí Lão, kẻ nào có ý đồ xấu với Tiêu Linh cũng phải suy nghĩ nhiều chút.
 
Hàn Phong đi tới hội trường, nghỉ ngơi một ngày đêm, hôm nay là vòng thi đấu thứ sáu.
 
Khi Hàn Phong đi tới hội trường, lại phát hiện ánh mắt của mọi người không ngừng đảo về phía hắn. Điều này làm Hàn Phong cảm giác hết sức kỳ quái.
 
Mặc dù trước đó vài ngày, phát sinh hiểu lầm cùng Chu Di, cũng không gặp những ánh mắt kỳ quái này, nhất thời trong lòng có chút nghi hoặc.
 
Người trong Huyền Thiên Tông phát hiện điều này, cũng có chút khó hiểu.
 
Mọi người đang nghi hoặc, một giọng nói truyền đến.
 
- Ha ha! Hàn Phong, lần này ngươi nổi danh thật rồi.
 
Hàn Phong nhìn lại, chỉ thấy sư huynh đệ Vệ Trạch cùng Niếp Ngôn đang đi về phía mình.
 
Nghe Vệ Trạch nói vậy, Hàn Phong càng thêm nghi hoặc, mở miệng hỏi:
 
- Vệ huynh, lời này của ngươi là có ý gì?
 
Vệ Trạch vừa nghe, sửng sốt lập tức cười nói:
 
- Ngươi đừng giả vờ không biết nữa, chuyện Lý Dịch Phi tìm ngươi hạ chiến thư, đã truyền khắp cả Thiên Thánh Cốc. Có người nói là do Tiêu Linh cô nương bên cạnh ngươi! Chà chà, Tiêu Linh cô nương đúng là một nữ tử xinh đẹp, khó trách Lý Dịch Phi bất chấp thân phận tìm ngươi khiêu chiến. Tiểu sư đệ, ngươi làm cái gì…
 
Vệ Trạch có chút kỳ quái quay đầu lại nhìn Niếp Ngôn.
 
Theo phương hướng Niếp Ngôn chỉ nhìn lại, Vệ Trạch nhất thời thấy Tiêu Linh đang đứng đó, vẻ mặt tươi cười điềm tĩnh. Bên cạnh nàng là một tiểu nha đầu.
 
Thấy Tiêu Linh đứng đó, lúc này Vệ Trạch mới nhớ tới lời nói của mình, không khỏi xấu hổ vô cùng.
 
Bất quá, Tiêu Linh cũng không ngại, mỉm cười kéo Lâm Phỉ Vân sang một bên.
 
- Xin lỗi! Nhất thời có chút kích động, không có phát hiện nàng ở đây.
 
Vệ Trạch cười gượng nói.
 

Ai biết lời này lại bị Tiêu Linh còn chưa đi xa nghe được, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
 
Lúc này xung quanh cũng không ít người, Vệ Trạch nói vậy, họ cũng nghe được, khi thấy Tiêu Linh không có phản bác, Hàn Phong nhất thời chuốc lấy ánh mắt đố kỵ.
 
Vệ Trạch còn chưa kịp phản ứng, lại tiếp tục hỏi:
 
- Nói đến Lý Dịch Phi này cũng không tốt đẹp gì, dĩ nhiên bất chấp thân phận khiêu chiến với ngươi, phải biết rằng hắn đã là nhân giai cửu phẩm võ giả, còn đi khi dễ ngươi! Nhưng ngươi ngìn vạn lần không nên đáp ứng hắn.
 
Thấy Vệ Trạch lộ vẻ chân thành, Hàn Phong cười cười nói:
 
- Ta xác thực không đáp ứng hắn.
 
Nghe được Hàn Phong cự tuyệt lời khiêu chiến của Lý Dịch Phi, người xung quanh đều không khỏi nhìn hắn khinh thường,
 
Đương nhiên Hàn Phong chẳng hề quan tâm, trên mặt không chút biến hóa.
 
Vệ Trạch cũng không có cảm giác gì, trong suy nghĩ của hắn, tuy rằng mấy vòng vừa qua, Hàn Phong biển hiện không kém, nhưng dù sao Huyền Thiên Tông chỉ là tiểu tông môn, cho dù Hàn Phong thiên phú trác tuyệt cũng không thể mạnh hơn Lý Dịch Phi.
 
- Vô luận Hàn Phong có đáp ứng hay không, Lý Dịch Phi đã đạt được mục đích.
 
Lý Ngọc không biết từ lúc nào cũng đã đi vào hội trường, người vừa nói chính là hắn.
 
Vệ Trạch thấy Lý Ngọc xuất hiện, không khỏi thấp giọng nói rằng:
 
- Hàn Phong, ngươi quen biết hắn từ bao giờ?
 
Niếp Ngôn hừ lạnh một tiếng, không trả lời hắn.
 
Lúc này, bên cạnh Lý Ngọc còn có Đường Vũ Nhu và vài nữ đệ tử khác của Băng Tuyết Các.
 
- Là Lý Ngọc! Còn có Đường Vũ Nhu!
 
- Sao bọn họ đều biết Hàn Phong?
 
- Chẳng lẽ Lý Ngọc cũng có hứng thú với Tiêu Linh? Nghe nói hắn có quan hệ khá tốt với Đường Vũ Nhu.
 
Người xung quanh khi nhìn thấy Lý Ngọc xuất hiện, nhất thời ào ào nghị luận.
 
Sau khi tiền vào hội trường, Đường Vũ Nhu đầu tiên là liếc mắt với Tiêu Linh, tiếp theo đem ánh mắt liếc về phía Hàn Phong, cũng không nói lời nào, bất quá nàng đối với thực lực của hắn có chút hiểu biết. Chẳng qua chuyện tranh giành tình nhân này nàng vô cùng coi thường, nên không nói gì.
 
Không để ý tới người chung quanh nghị luận, Lý Ngọc tiến lên hai bước đi tới trước mặt Hàn Phong, chợt cười nhạt nói:
 
- Tin tưởng chuyện này, tất nhiên là Lý Dịch Phi cố ý đưa ra tin tức, hòng bức ngươi đáp ứng lời khiêu chiến của hắn.
 
Tuy không hiểu sao Lý Ngọc lại nói chuyện với mình, nhưng Hàn Phong cũng thản nhiên, không nói gì.
 
Lý Ngọc cũng mặc kệ thái độ của Hàn Phong, tiếp tục nói:
 
- Bất quá hắn lại đánh giá thấp ngươi, có vẻ ngươi không hề để tâm tới chuyện này.
 
- Chẳng qua là ý nghĩ nhàm chán của hắn mà thôi.
 
Hàn Phong nhàn nhạt nói rằng.
 
Nghe vậy, Lý Ngọc cũng gật đầu, có chút thâm ý nói:
 
- Tin tưởng trận thi đấu tiếp theo sẽ rất đặc sắc, ta rất mong chờ biểu hiện của người.
 
Nói xong, Lý Ngọc liền một mình rời khỏi, đi tới khu nghỉ ngơi của Thiên Môn.