Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 152: Vận may hay là thực lực ?


Tiêu Linh mỹ lệ vô luận đi đến nơi nào cũng thu hút ánh mắt của mọi người, đương nhiên những đệ tử tinh anh tới tham gia đại hội lần này cũng sẽ không làm ra những hành động lưu manh.
 
Nhưng trong lòng đối với người đứng bên cạnh nàng là Hàn Phong hết sức ghen tỵ, cũng muốn coi hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì, mà được giai nhân ưu ái.
 
Nay Hàn Phong chỉ lên đài một lần, mà đối thủ lần đó lại quá yếu, Hàn Phong cũng chưa thi triển ra thực lực gì, sau đó liên tục hai lần bốc được số không, nên không có cơ hội xuất thủ.
 
Bất quá, hiện tại đã khác, lần này cần Hàn Phong đối mặt với Liệt Diễm Các Viêm Dương.
 
Tuy rằng Thiên Tinh Đế Quốc rất lớn, nhưng tin tức giữa các thế lực với nhau vẫn thập phần nhiều, do đó đối với đại thế lực như Liệt Diễm Các càng thập phần quan tâm.
 
Viêm Dương cũng được mọi người biết đến, nhất là qua ba vòng đấu trước càng khiến họ có ấn tượng sấu sắc.
 
Với điều này, Hàn Phong cũng biết rõ, ba vòng trước, đối thủ của Viêm Dương thụ thương nhẹ nhất cũng là hôn mê, mà thảm nhất là hai cánh tay nát bấy hoàn toàn, đến nay vẫn nằm trên giường không thể động đây.
 
Bất quá, ba người này đều bị thương trong lúc thi đấu, nên các thế lực kia tuy phẫn nộ cũng đành chấp nhận.
 
Hơn nữa, Hàn Phong cũng nghe nói Viêm Dương khi trước tu luyện đấu khí, xảy ra sự cố ngoài ý muốn, dẫn đến hỏa độc nhập thể, tuy rằng cuối cùng trải qua trị liệu đúng lúc, tu vi vẫn chưa bị ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng tính tình cũng là trở nên thập phần tàn bạo.
 
- Ha ha! Tiểu tử, chắc hẳn ngươi đã biết ba tên gia hỏa trước ngươi đã trở thành hình dạng gì khi kết thúc trận đấu, nếu như ngươi chịu thua trước, thì nên làm ngay đi bằng không ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
 
Trên mặt Viêm Dương lộ ra một vẻ tươi cười tàn bạo, thần tình có chút điên cuồng nói.
 
- Lời này vẫn nên giữ lại cho ngươi đi!
 
Hàn Phong căn bản không để ý tới lời nói của Viêm Dương, mà thản nhiên đáp lại.
 
Viêm Dương nghe vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt dữ tợn nói:
 
- Tiểu tử, ta ghét nhất bị vẻ mặt hy vọng này của ngươi.
 
Khu nghỉ ngơi của Liệt Diễm Các, Viêm Khải ngồi bên cạnh Liệt Kinh Vân nhìn Viêm Dương cùng Hàn Phong trên lôi đài, nói:
 
- Tên điên Viêm Dương này, hạ thủ càng ngày càng tàn nhẫn, nếu hắn còn làm như vậy, vạn nhất đánh chết người đối với chúng ta không phải là chuyện tốt.
 
Liệt Kinh Vân vẫn thản nhiên nói:

 
- Không cần phải xen vào chuyện của hắn, tuy rằng hành vi của hắn càng ngày càng cực đoan, nhưng hạ thủ vẫn rất đúng mực, sẽ không làm chết người đâu.
 
Nghe Liệt Kinh Vân nói như thế, Viêm Khải cũng là im lặng.
 
Khi hai người nói chuyện, thì trận thi đấu đã bắt đầu.
 
- Ha ha! Tiểu tử, nếm thử Liệt Diễm chưởng của Viêm Dương đại gia đi!
 
Viêm Dương cười lớn một tiếng, lập tức đấu khí tụ vào quyền đầu, một cỗ năng lượng hồng sắc tức thì xuất trên bàn tay của hắn.
 
- Là Liệt Diễm chưởng! Viêm Dương vừa ra tay đã trực tiếp dùng đến nó, tên Hàn Phong kia e là lĩnh đủ rồi.
 
Người bên ngoài nhìn thấy Viêm Dương vừa ra tay đã dùng một trong tuyệt học của Liệt Diễm Các là Liệt Diễm, nhất thời ào ào nghị luận.
 
Hàn Phong trông thấy bàn tay Viêm Dương không ngừng đánh tới gần hắn, trong mắt tinh quang chợt lóe, một chân hơi cong, lập tức đạp mạnh về phía trước, đấu khí trong cơ thể tuôn ra, đồng dạng đánh một chưởng, nghênh tiếp quyền đầu của Viêm Dương.
 
Thấy Hàn Phong dĩ nhiên muốn cùng mình ngạnh công, khóe miệng Thấy nhếch lên một nụ cười nhạt, vận khởi đấu khí trong cơ thể, bên ngoài quyền đấu mơ hồ có thể thấy một cỗ hồng sắc tụ tập lại.
 
Trong chớp mắt, song chưởng của hai người đã va chạm với nhau.
 
Lập tức, hai cổ đấu khí va chạm sản sinh kình khí rung động, nhất thời lấy hai người làm trung tâm tản ra xung quanh, còn bàn tay hai người vừa chạm vào nhau, lập tức lại phân ra. Hàn Phong chỉ cảm thấy một cổ năng lượng nóng cháy tựa hồ xuyên qua bàn tay mình, chui vào cơ thể.
 
Lập tức hừ lạnh một tiếng, một cỗ đấu khí từ trong cơ thể hắn bộc phát, trong khoảnh khắc liền bức cỗ năng lượng nóng cháy kia ra ngoài.
 
Viêm Dương chịu một chưởng của Hàn Phong, nhất thời chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, đấu khí trong cơ thể xuất hiện ngưng trệ, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
 
Làm sao có thể? Tiểu tử này đến tột cùng có lai lịch gì, dĩ nhiên có thể ngạnh kháng Liệt Diễm chưởng của mình, sau đó còn đẩy lùi mình nữa.
 
Thân hình Viêm Dương sau khi thối lui một bước, một tay đỡ lấy cánh tay tê dại kia, hai mắt hơi chút ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Phong.
 
- A! Hàn Phong có chút bản lĩnh, dĩ nhiên có thể tiếp được Liệt Diễm chưởng của Viêm Dương.
 
Thiên Lôi Các Lôi Chấn trông thấy tình hình trong sân, có chút thấp giọng nói.
 
Lôi Chấn xưa nay bất hòa với Liệt Diễm Các Liệt Kinh Vân, nhưng đối với thực lực của Viêm Dương vẫn có chút hiểu biết, lúc này thấy Hàn Phong dĩ nhiên có thể ngạnh tiếp một chưởng, hơn nữa còn chiếm thượng phong, có thể thấy hắn cũng không yếu như trong tưởng tượng.

 
- Sư tỷ, Hàn Phong này đúng là có chút bản lĩnh, Viêm Dương dù hơi điên, nhưng ngoài Liệt Kinh Vân, Liệt Diễm chưởng của hắn là mạnh nhất.
 
Băng Tuyết Các, Tiểu Hàn thấy Hàn Phong một chưởng bức lui Viêm Dương, không khỏi thanh nói với Đường Vũ Nhu bên cạnh.
 
Đường Vũ Nhu nhìn Hàn Phong trong sân, nhưng cũng không trả lời Tiểu Hàn.
 
Trong khu nghỉ ngơi của Thiên Môn, Lý Ngọc tựa hồ đối với đối với biểu hiện của Hàn Phong cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ là khi hắn xuất thủ, trong mắt chợt lóe tinh quang.
 
- Tiểu tử, nhìn không ra ngươi còn có bản lĩnh này, hy vọng ngươi có thể chống đỡ thêm vài lân.
 
Viêm Dương xoa cánh tay có chút tê dại, nói.
 
Hàn Phong cũng không để ý gì tới Viêm Dương, khi hắn còn đang nói, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt.
 
Lúc này đến lượt hắn tấn công!
 
Viêm Dương thấy thế, cũng không sợ hãi, vận đấu khí, thân thể co mạnh lại, cả người như đạn pháo bắn về phía Hàn Phong.
 
Nhìn thấy Viêm Dương lại sử dụng Liệt Diễm chưởng, khóe miệng Hàn Phong hơi nhếch lên, giữa không trung biến chưởng thành quyền, đánh về phía đối phương.
 
Quyền chưởng tiếp xúc nhau, đấu khí trong cơ thể Hàn Phong vừa chuyển mạnh, chợt một cỗ kình khí thực chất từ trong quyền đầu của hắn bắn ra.
 
Trong nháy mắt liền đem hỏa độc trên bàn tay Viêm Dương toàn bộ đánh tan, đồng thời một cỗ năng lượng mãnh liệt xuyên thấu qua lòng bàn tay Viêm Dương, chui vào trong cơ thể hắn.
 
Trong lòng Viêm Dương kinh hãi, hắn cũng không ngờ quyền kình của Hàn Phong dĩ nhiên bá đạo như vậy.
 
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Viêm Dương vội vàng vận đấu khí toàn thân, đồng thời thân hình bay ra ngoài, thu hồi lực đạo.
 
Hàn Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhìn thấy Viêm Dương lui về phía sau, đầu ngón chân điểm một cái trên mặt đất, tốc độ tăng nhanh, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh đuổi theo Viêm Dương.
 
Nhìn thấy tốc độ Hàn Phong dĩ nhiên nhanh như vậy, trong lòng Viêm Dương rùng mình, cưỡng chế sự sợ hãi, quát một tiếng, hai tay liên tục đánh ra.
 
Một cổ hơi thở nóng bỏng lại lan ra xung quanh thân thể Viêm Dương.
 
Đối mặt với năng lượng nóng bỏng cuồng bạo này, Hàn Phong không chút sợ hãi, trong mắt tinh quang chợt lóe, bay thẳng đến Viêm Dương.
 
Nhìn thấy Hàn Phong không hề sợ hãi lao tới, Viêm Dương lập tức cắn răng một cái, toàn bộ đấu khí trong cơ thể quán nhập cánh tay, đồng thời hét lớn một tiếng, một chưởng nghênh đón.
 
Phanh!
 
Công kích của hai người lại chấn khởi một cỗ khí lãng rất nhỏ.
 
Bất quá lần này Viêm Dương sau khi chịu một quyền, cả thân thể không thể khống chế, lui liền bảy tám bước, mới miễn cưỡng đứng lại được, Hàn Phong thì vẫn vững như núi.
 
Thực lực mạnh yếu, liếc mắt liền thấy.