Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 139: Oan gia ngõ hẹp


Đây chính là tài liệu chủ yếu dùng để luyện chế Bích Linh Đan, mà Bích Linh Đan chính là cửu phẩm đan dược, nếu có Bích Linh Đan trợ giúp, hắn tin tưởng muốn đột phá thêm một phẩm cũng không phải việc gì khó.
 
Nghĩ vậy, Hàn Phong liền đưa tay chộp lấy Bích Linh Cổ Mộc.
 
Mà thiếu niên áo xám, vốn vẻ mặt đạm mạc, khi thấy hành động này của Hàn Phong, trong mắt cũng là hiện lên đ tinh quang, lập tức liền vung tay ngăn cản Hàn Phong.
 
Hàn Phong thấy thế, trong mắt cũng hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, động tác của thiếu niên này còn nhanh hơn hắn!
 
- Muốn, liền cầm vật phẩm tới trao đổi, bằng không đừng hòng chạm vào!
 
Thiếu niên áo xám có chút lãnh đạm nói.
 
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi nghĩ đến thiếu niên này thật quái dị.
 
Bất quá, lấy thực lực của hắn có thể phân biệt Bích Linh Cổ Mộc này là thật hay giả, nên mở miệng nói:
 
- Thứ này cộng thêm một khỏa thôn thiên châu, ta muốn! Không biết ngươi muốn đổi lấy vật gì?
 
Thiếu niên áo xám nghe Hàn Phong nói như thế, cũng trực tiếp nói thẳng:
 
- Ta cần một viên địa linh đan!
 
Ngừng một chút, hắn lại nói thêm:
 
- Nếu không có địa linh đan, thì đổi một gốc ngũ linh thảo cũng được.
 
Nghe được vật phẩm mà thiếu niên áo xám muốn đổi, Hàn Phong cũng hơi bị sửng sốt, địa linh đan này hắn cũng biết, đây là lục phẩm đan dược.
 
Nghĩ vậy, Hàn Phong không khỏi giương mắt nhìn lại thiếu niên áo xám này, trong lòng nhất thời suy nghĩ.
 
Ngay khi Hàn Phong đang đánh giá thiếu niên áo xám kia, thì đằng sau đột nhiên truyền tới thanh âm.
 
- Bích Linh Cổ Mộc này, ta muốn! Ngươi muốn ngũ linh thảo, ta cũng có thể cho ngươi!
 
Chỉ là khi Hàn Phong thấy người tới, trong mắt cũng chợt hiện tinh quang.
 
Dĩ nhiên là hắn!
 
Theo tiếng nói truyền tới, một nam tử mặc thanh sắc trường sam đi tới, phía sau hắn là hai gã nhìn hình dạng hẳn là đệ tử tới dự thi.
 
- Bích Linh Cổ Chi này ta tìm kiếm đã lâu, không ngờ hôm nay dĩ nhiên có thể nhìn thấy, vận khí thật tốt.
 
Nam tử tựa hồ không nhìn thấy Hàn Phong ở bên cạnh, mà trực tiếp đi tới trước bàn đá, hai mắt có chút vui mừng nhìn chằm chằm vào Bích Linh Cổ Chi ở trên đó.
 
Hàn Phong nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt, không ngừng hiện lên vẻ suy ngẫm.

 
- Ngươi sao lại vậy? Thứ này rõ ràng là sư huynh ta thấy trước, ngươi không hỏi một tiếng liền đã muốn cướp đoạt.
 
Lâm Phỉ Vân khả ái nói.
 
Tiêu Linh ở bên cạnh cũng có chút nhíu mày nhìn người tới.
 
Thanh y nam tử nghe được lời nói, mới xoay người lại, trước tiên thoáng liếc mắt nhìn hai nàng, không khỏi hiện lên vẻ kinh dị.
 
Chợt, thanh y nam tử hơi chút chỉnh lý y phục, ngữ khí có chút phong độ nói:
 
- Không biết hai vị cô nương là người của tông môn nào? Vừa rồi ta hạ nhất thời nóng nảy, thật đã thất lễ với hai vị.
 
Nhìn thấy thanh y nam tử thanh y nam tử phong độ xin lỗi như vậy, Lâm Phỉ Vân tâm tư đơn thuần nên đã hết giận phân nửa, bất quá biết rõ người kia, Hàn Phong liền đi tới chắn trước mặt hai nàng, nói:
 
- Bích Linh Cổ Chi này là ta thấy trước, vị bằng hữu dù muốn, e là cũng không kịp.
 
Tựa hồ lúc này, thanh y nam tử mới phát hiện Hàn Phong, không khỏi nghi hoặc quan sát hắn, có thể cùng hai mỹ nữ như vậy đồng hành, tiểu tử trước mắt rốt cuộc là ai?
 
Bất quá vô luận như thế nào, Bích Linh Cổ Chi này đối với hắn đối với hắn có chút trọng yếu. Chỉ cần đối phương không phải thế lực quá mức cường đại, hắn không tiếc đắc tội, cũng phải đoạt lại bằng được.
 
Kỳ thực Bích Linh Cổ Chi ba trăm năm này là tài liệu không thể thiếu để luyện chế cửu phẩm đan dược Bích Linh Đan. Nhưng hiện tại công hiệu của nó cũng còn lâu mới được như vậy.
 
Tối đã cũng chỉ là thuốc dẫn phụ trợ để luyện chế một ít thất phẩm đan dược và bát phẩm đan dược mà thôi.
 
Liếc mắt nhìn nam tử kia, đối với hắn, e là có hóa thành tro Hàn Phong cũng nhận ra.
 
Là Tinh Hải Các - Hạo Thiên!
 
Hắn là kẻ chủ mưu chiếm đoạt Huyền Thiên Tông, đồng thời dẫn đến Lâm Nguyệt tự sát.
 
Từ hai năm trước, Hàn Phong đã từng nhìn thấy hắn, không ngờ hiện tại rốt cuộc lại gặp được.
 
Có thể nói là oan gia ngõ hẹp!
 
Bất quá khi Hàn Phong cảm thụ được khí tức phát ra trên người Hạo Thiên, vẻ mặt cũng cũng không khỏi hơi bị một trận kinh ngạc.
 
Dĩ nhiên là địa giai nhất phẩm võ giả, Hạo Thiên quả nhiên cũng là kỳ tài ngút trời.
 
Chẳng qua, Hàn Phong lập tức lại nghĩ tới lúc này Hạo Thiên đã hơn hai mươi tuổi.
 
Khi nhìn tới hai gã thiếu niên bên cạnh, nghĩ đến hẳn là lần này Hạo Thiên phụ trách dẫn đội.
 
Ngay khi trong lòng Hàn Phong đang suy nghĩ, Hạo Thiên đã lại mở miệng nói:
 
- Vị bằng hữu kia, Bích Linh Cổ Chi này đối với tại hạ mà nói thập phần trọng yếu, không biết các hạ có thể bỏ qua, ta là Hạo Thiên, Tinh Hải Các thiếu các chủ, nếu như các hạ để lại nó, tại hạ tất khắc cốt ghi tâm.

 
Nhìn thái độ nho nhã lễ độ của Hạo Thiên, trong lòng Hàn Phong cười nhạt một phen, ngữ khí đạm mạc nói:
 
- Phàm là có trước có sau, nếu như bằng hữu thật sự cần thiết, có thể tới chỗ khác tìm thử, về phần cây này, đối với ta cũng rất quan trọng.
 
- Ngươi!
 
Môn hạ đệ tử bên cạnh Hạo Thiên nghe được gầm lên.
 
Nơi này chính là Thiên Thánh Cốc, người tới đây hôm nay đều là đệ tử của các thế gia tông môn, nói không chừng ba người trước mặt thuộc về nhất lưu tông môn.
 
Thực lực Tinh Hải Các tuy rằng không kém, nhưng cũng chưa tới mức có thể làm càn. Vạn nhất chọc tới thế lực không nên dây vào, vậy chỉ là được không bằng mất. Đó cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi hắn thăm dò lai lịch đối phương.
 
Quát bảo thủ hạ ngưng lại, Hạo Thiên không khỏi chắp tay nói:
 
- Môn hạ đệ tử quá mức vô lễ! Mong bằng hữu không để ý, chỉ là tại hạ cảm thấy hai ta thập phần có duyên, xin hỏi bằng hữu đến từ tông môn nào?
 
- Huyền Thiên Tông!
 
Hàn Phong tự nhiên minh bạch cố kỵ trong lòng Hạo Thiên, bất quá hắn cũng không quan tâm, đơn giản nói ra.
 
Nghe được Hàn Phong nói ra ba chữ Huyền Thiên Tông, Hạo Thiên thoáng suy tư, rồi lập tức khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhạt.
 
Huyền Thiên Tông hắn cũng đã nghe nói qua, cách Tinh Hải Các không xa, trong ấn tượng của Hạo Thiên, Huyền Thiên Tông bất quá là một nhị lưu tông môn xuống dốc, căn bản không có gì đáng e ngại.
 
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt, Hạo Thiên lập tức nói:
 
- Nguyên lai là bằng hữu Huyền Thiên Tông, chúng ta là hàng xóm thân cận, hy vọng bằng hữu nể mặt Tinh Hải Các ta, ngày sau chắc chắn hậu tạ.
 
Trong ánh mắt Hạo Thiên hiện lên một tia khinh miệt, Hàn Phong đã sớm nhận thấy được, đối phương lấy danh nghĩa Tinh Hải Các, đơn giản là muốn uy hiếp hắn,
 
Bất quá, hiện tại Hàn Phong đâu có e ngại hắn.
 
- Xin thứ lỗi khó nghe theo!
 
Hàn Phong thản nhiên nói, căn bản không hề nể mặt Hạo Thiên.
 
Nhìn thấy Hàn Phong liên tục cự tuyệt thỉnh cầu của mình, trong lòng Hạo Thiên thầm tức giận, nhất là khi biết được Hàn Phong chỉ là đệ tử của Huyền Thiên Tông, đã sớm mất kiên nhẫn.
 
Chỉ là Hàn Phong cũng không để ý tới hắn, mà xoay người nói với thiếu niên áo xám:
 
- Ngươi muốn địa linh đan đơn giản là vì muốn đả thông đấu khí bế tắc lâu ngày trong cơ thể đúng không?
 
Thiếu niên áo xám vốn thờ ơ, lạnh nhạt, nghe được Hàn Phong dĩ nhiên nói ra được bệnh của mình, sắc mặt cũng chợt biến đổi.
 
Không đợi thiếu niên nọ trả lời, Hàn Phong liền nói tiếp:
 
- Ta cần Bích Linh Cổ Chi của ngươi, nhưng ta không có Ngũ Linh Thảo mà ngươi cần.
 
Hạo Thiên nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, khinh thường nói:
 
- Hừ! Nói nhiều như vậy, thì ra không có đồ để trao đổi, đã như vậy có tư cách gì mà đòi cùng ta tranh đoạt?
 
Thiếu niên áo xám cũng gật đầu nói:
 
- Dựa theo quy củ, vật này ngươi thấy trước, nhưng ngươi đã không thể lấy ra đồ vật trao đổi, ta đành cùng vị này trao đổi vậy.
 
Diệp Hạo Thiên nghe vậy, nhìn về phía Hàn Phong có chút đắc ý.