Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 109: Quyết định của Tiêu Linh


Trong lúc này, Tiêu Thiên Bách cũng phái người trở lại, hộ tống người kế nhiệm tân thành chủ Hồng Diệp Thành.
 
Nội dung của Nhâm Mệnh Thư tự nhiên là đem Hồng Diệp Thành ban tặng cho Hàn Phong làm đất phong. Từ sau khi nhận được Nhâm Mệnh Thư, mỗi một tấc đất của Hồng Diệp Thành đều thuộc về Hàn Phong, bao gồm cả thu nhập từ thuế trong thành.
 
Kể từ đó, Hàn Phong trong một đêm, từ một thiếu niên không có tiếng tăm gì, đảo mắt trở thành một thành chủ trẻ tuổi nhất đế quốc.
 
Với điều này, Hàn Phong thật ra không có cảm giác gì, lưu lại một câu:
 
- Về sau lời hắn nói chính là lời ta nói.
 
Sau đó một mình rời khỏi, để La Mạn cùng tân nhiệm thành chủ một trận xấu hổ.
 
Đương nhiên, đây chỉ là một khúc nhạc đẹm vô cùng nhỏ, sáng sớm hôm nay, Hàn Phong liền tới bến cảng duy nhất ngoài Hồng Diệp Thành. Theo phía sau hắn tất nhiên là Trầm Ngọc, Tiểu Bạch cùng với người một nhà Mạc Thiên Cân.
 
Đáng ngạc nhiên chính là Bố Lôi Địch dĩ nhiên cũng đi cùng.
 
Kỳ thực đó cũng là La Mạn phân phó, bởi vì Hồng Diệp Thành đã trở thành lãnh địa của Hàn Phong, hơn nữa Tiêu Thiên Bách cũng đáp ứng phái tới một ít cao thủ trở lại bảo hộ an toàn cho mấy người La Mạn.
 
Cộng thêm Tát Khắc bảo hộ, La Mạn nghĩ chắc không gặp phải nguy hiểm gì,
 
Nên để Bố Lôi Địch theo Hàn Phong rời bến, cũng thuận tiện thay hắn khảo sát tình hình Thiên Tinh Đế Quốc, có lẽ vào sau hắn sẽ tới kinh thương.
 
Đối với có thiên giai cường giả bảo hộ bên người, Hàn Phong tự nhiên không có ý kiến gì.
 
Kỳ thực, có một chút Hàn Phong cùng La Mạn cũng không rõ ràng, chính là Bố Lôi Địch xác thực sau khi biết La Mạn sẽ không có nguy hiểm gì, nỗ lực đi thăm dò thần bí cường giả phía sau hắn.
 
Đó mới là nguyên nhân chính của hắn.
 
Một lát sau, xa xa một thuyền đội thập phần khổng lồ chậm rãi chạy đến.
 
Thấy thuyền đội di về phía bọn họ, trái tim Hàn Phong cũng là nhịn không được nhảy lên vài cái,
 
Mà theo thuyền đội chậm rãi tới gần, rốt cục đến khi có cơ hội quay về trong lòng Hàn Phong cũng kích động không thôi.

 
Thấy thiên hạ quen thuộc này, Hàn Phong kinh ngạc có thừa, lại càng thêm vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên.
 
Dưới sự quan sát của mấy người Hàn Phong, hai mươi mấy chiến thuyền chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, rồi mới dừng lại.
 
Một thân ảnh màu trắng đứng phía đầu thuyền, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Hàn Phong, chậm rãi từ trên thuyền đi xuống.
 
Đi tới trước người Hàn Phong, gương mặt trắng nõn giấu sau tấm khăn che mặt có chút đỏ lên, trong cặp mắt đen láy linh động hiện lên vẻ u oán.
 
Trông thấy Tiêu Linh xuất hiện trước mặt mình, Hàn Phong từ trong ánh mắt biết nói của nàng, đọc ra chút bất mãn và ai oán.
 
Ở đằng sau cách Hàn Phong không xa, La Mạn cũng nhìn thấy Tiêu Linh xuất hiện, không khỏi cười quái dị với Tát Khắc cùng Khải Lỵ bên cạnh nói:
 
- Hàn Phong tiểu tử này mị lực ghê gớm thật, dĩ nhiên có thể làm cho công chúa điện hạ khả ái của chúng ta đuổi theo cả ngàn dặm, thật khiến kẻ khác ước ao a!
 
Tát Khắc đứng bên cạnh, cũng nhếch miệng cười lớn, hướng về Hàn Phong dựng thẳng ngón tay cái lên.
 
La Mạn nói chuyện không tính là lớn, nhưng cũng có thể rõ ràng truyền vào tai của Hàn Phong cùng Tiêu Linh.
 
Nghe được lời trêu chọc của La Mạn, khuôn mặt Tiêu Linh càng thêm đỏ bừng, cúi đầu xuống.
 
Về phần Hàn Phong, sống mấy trăm năm rồi, da mặt tự nhiên đủ dày, đối với những lời nói đó của La Mạn không thèm để ý. Bất quá nhìn vẻ e thẹn động nhân của Tiêu Linh, trong lòng Hàn Phong thật sự rất cảm động.
 
Tuy rằng Tiêu Linh cái gì cũng chưa nói, thế nhưng một cử động kia của nàng đã cho thấy tất cả.
 
Hàn Phong cũng không nhiều lời thừa thãi nữa, trực tiếp tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Tiêu Linh, cười khẽ nói:
 
- Cùng ta đi cho vui.
 
Trước mặt nhiều người như vậy, bị Hàn Phong cầm tay, Tiêu Linh vốn đang vì hành động lớn mật của mình mà cảm thấy xấu hổ, càng thêm bất an. Nhưng sau khi nghe lời nói của Hàn Phong, trong lòng mới yên tâm, gật đầu, thấp giọng đáp ứng.
 
Nhìn thấy cử động này của Tiêu Linh, đằng sau La Mạn cùng Tát Khắc càng không ngừng cười lớn, khiến Tiêu Linh hận không thể tìm lỗ nẻ chui xuống. Hàn Phong nhìn thấy bộ dáng khó xử của nàng, cũng vui vẻ mỉm cười.
 
Lúc này, từ trên thuyền lại có một đạo thân ảnh đi tới, Hàn Phong ngẩng đầu vừa nhìn, chính là Phí Lão ngày trước đi theo hộ vệ cho hai huynh đệ Tiêu Dật cùng Tiêu Thần.

 
Thấy Phí Lão xuất hiện, Hàn Phong hơi chút kinh ngạc, rồi lập tức hiểu ra, tất nhiên Tiêu Thiên Bách vì lo lắng cho an nguy của nữ nhi mình, nên mới phái Phí Lão tới bảo hộ bên người Tiêu Linh.
 
Tiêu Linh nhìn thấy Phí Lão xuất hiện, cũng là xấu hổ rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Hàn Phong, sắc mặt đỏ bừng chạy đến bên cạnh Trầm Ngọc. Nàng cười kéo lấy cánh tay của Tiêu Linh, trong mắt thoáng hiện lên một tia cô đơn.
 
Mà chút cô đơn này bị Tiêu Linh tâm tư mẫn tiệp bắt được, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi.
 
Bởi vì đội tàu chỉ có thể dừng lại chốc lát, nên mấy người Hàn Phong cũng không dừng lại lâu, sau khi cáo biệt mấy người La Mạn đoàn người liền lên thuyền.
 
Nhìn thuyền đội ròi khỏi Hồng Diệp Thành, Hàn Phong đứng ở đầu thuyền nhìn xa xăm, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
 
Không nghĩ tới ngày trước rời khỏi Huyền Thiên Tông, cũng đã qua hơn một năm, không biết nơi đó giờ ra sao, còn phụ thân có an toàn hay không.
 
Theo thuyền đội tiến lên, mạch suy nghĩ của Hàn Phong không ngừng xoay chuyển.
 
Ngày kế tiếp, thuyền đội vừa đúng tiến về phía Thiên Tinh Đế Quốc.
 
Trong mấy ngày trên biển, mọi người đều không có chuyện gì làm, từ ngày đó Tiêu Linh ngoài ý muốn xuất hiện, Hàn Phong cũng từ Phí Lão biết được chuyện phía bên kia.
 
Nguyên lai Tiêu Linh sau khi từ chỗ mẫu thân trở về, biết được Tiêu Linh sắp theo thuyền đội của đế quốc rời khỏi Thiên Nguyệt Đế Quốc.
 
Cái này, Tiêu Linh nhất thời lo lắng vạn phần, trong lòng tuy rằng oán giận Hàn Phong không nói lời từ biệt với nàng, nhưng cũng không chịu nổi nỗi nhớ.
 
Trải qua một ngày đêm suy nghĩ, Tiêu Linh liền quyết định tìm đến Hàn Phong.
 
Lúc đầu Tiêu Thiên Bách biết được quyết định của nữ nhi cũng không đồng ý.
 
Nhưng vị nhất quốc quân chủ trong ngày thường làm việc mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, lại bị một chiêu lấy cái chết ra để ép của Tiêu Linh khiến cho đau đầu không thôi.
 
Cuối cùng bất đắc dĩ đành phải chiều theo ý nàng. Tiêu Thiên Bách tự nhiên vô cùng thương tiếc Tiêu Linh, lo lắng nàng gặp chuyện không may, nên phái Phí Lão đến bảo hộ an toàn cho nàng.
 
Sau đó, Tiêu Linh liền đi theo thuyền đội tới Hồng Diệp Thành.
 
Mặc dù Phí Lão nói đơn giản, nhưng Hàn Phong biết vì hắn, Tiêu Linh đã phải hy sinh ra sao. Trong lòng nhất thời cảm động vô cùng, hắn cũng không ngờ nàng lại cương liệt như vậy. Đối với phần chấp niệm này của nàng, Hàn Phong càng quyết tâm, sẽ không phụ nàng.
 
Về phần dung mạo của Tiêu Linh, kỳ thực trong mấy ngày nay ở Hồng Diệp Thành, Hàn Phong đã thu thập gần đủ phối dược để luyện chế Thiên Tâm tán, hiện tại chỉ còn thiếu một loại nữa là có thể luyện chế.
 
Lúc trước Hàn Phong cũng từng nhắc tới chuyện này với Tiêu Thiên Bách, nhưng loại tài liệu này tuy không trân quý, lại vô cùng hiếm có, cả hoàng gia bảo khố cũng không tìm được.
 
Hàn Phong nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành đem chuyện này bỏ qua một bên, chờ trở lại trở lại Thiên Tinh Đế Quốc mới quyết định.
 
Bất tri bất giác, nhóm người Hàn Phong đã rời khỏi Thiên Nguyệt Đế Quốc gần một tuần.