Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Hàn Phong đi tới trong viện, liền đã thấy Liên Linh một mình ngồi đờ ra. Vì vậy liền bước tới, ngồi xuống trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Sao ngươi lại ngồi một mình ở đây?
Nghe được bên cạnh có người nói chuyện, Liên Linh mới kịp phản ứng, trông thấy Hàn Phong đang nhìn mình, lập tức cười cười nói:
- Không có gì, chỉ là muốn nghĩ lại một chuyện.
Ngừng lại một chút, Liên Linh đột nhiên ngẩng đầu hướng về Hàn Phong nói:
- Hàn Phong, có chuyện ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, hi vọng ngươi chó có trách ta.
- Chuyện gì?
Hàn Phong kỳ quái hỏi.
Liên Linh nhìn Hàn Phong, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng khó hiểu, thấp giọng nói:
- Kỳ thực Liên Linh vốn không phải là tên của ta, tên thật của ta là Tiêu Linh.
- Tiêu Linh?
Hàn Phong hỏi lại.
- Cái tên này chỉ có phụ hoàng và mẫu hậu, cùng với mấy người nữa biết được.
Lúc nói ra những lời này Tiêu Linh căn bản không dám nhìn Hàn Phong, bên tai từ từ đỏ lên.
Mà Hàn Phong nghe được Tiêu Linh nói như thế, cũng có chút lặng người, lập tức trong lòng có chút kỳ quái, hắn không phải kẻ ngu, tự nhiên có thể từ trong lời nói của nàng tìm ra chút manh mối.
Bầu không khí giữa hai người trong lúc đó nhất thời có chút kiều diễm.
Bất quá lúc này, Trầm Ngọc cũng xuất hiện hợp thời làm giảm bớt sự xấu hổ giữa hai người.
Trầm Ngọc đối với thân phận công chúa của Tiêu Linh vẫn còn có chút kinh ngạc không thôi, đôi mắt đẹp mở lớn không ngừng đảo qua đảo lại trên người Tiêu Linh, tựa như muốn nhìn ra cái gì đó khác biệt trên người nàng.
Đối với ánh mắt hiếu kỳ của Trầm Ngọc, Tiêu Linh và Hàn Phong đều có chút buồn cười.
Tiêu Linhn đã sớm quên đi bầu không khí kiều diễm lúc trước, kéo tay Trầm Ngọc một cái, đem nàng đến ngồi bên cạnh mình. hờn dỗi nói:
- Nha đầu ngươi nhìn cái gì, lẽ nào trên người ta có chỗ nào không đúng sao?
- Ngươi chính là công chúa nha, ta muốn nhìn xem rốt cuộc công chúa và người thường có cái gì bất đồng.
Trầm Ngọc vẻ mặt thành thật trả lời.
Lời này nhất thời khiến Hàn Phong cười khẽ không ngớt.
Hai nàng vui đùa ầm ĩ một hồi, sau đó Tiêu Linh cũng không giấu diếm hai người, đem chuyện Tiêu Dật và Tiêu Thần đơn giản nói ra một lượt.
Mà nghe xong Tiêu Linh nói, trong lòng Hàn Phong có chút suy nghĩ ký quái.
Tiêu Linh mới vừa nói, hai huynh đệ Tiêu Dật và Tiêu Thần là bị Thiên Nguyệt đại đế phái ra bên ngoài để lịch lãm, đồng thời để cho bọn họ đến những nơi khác du lịch một phen, nếu có cơ hội còn muốn bọn họ rời khỏi Thiên Nguyệt đế quốc, đến những quốc gia khác nhìn ngắm một chút.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao hai người họ đến Hồng Diệp Thành, bởi vì muốn đi những quốc gia khác, chỉ có thể từ Hồng Diệp Thành thuyền ly khai, bằng không một con đường duy nhất còn lại đó là U Ám Sâm Lâm.
Nhưng khiến cho Hàn Phong có chút không giải thích được chính là Thiên Nguyệt đại đế suốt đời chỉ có hai nhi tử, là Tiêu Dật và Tiêu Thần, hơn nữa Tiêu Dật còn là người sẽ kế thừa vương vị.
Bây giờ, Thiên Nguyệt đại đế phải hai người này tới những thành trấn xa xôi như vậy, đồng thời còn dự định để hai hoàng tử rời khỏi Thiên Nguyệt đế quốc, cử động này có chút khác thường.
Phải biết rằng, là người kế thừa vương vị, lấy tuổi tác của Tiêu Dật hiện tại nên ở lại đế đô, phụ tá Thiên Nguyệt đại đế cùng nhau xử lý triều chính, chứ không phải là mang theo hơn mười địa giai hộ vệ ra ngoài du lãm.
Hơn nữa ngay cả Tiêu Thần mới chỉ có mười ba tuổi cũng đi ra, cái này đáng để người ta suy ngẫm. Cái này đâu giống đi lịch lãm, cử động của Thiên Nguyệt đại đế càng giống để hai vị hoàng tử ra ngoài tị nạn hơn.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong không khỏi nhíu mày, trong đầu không ngừng hồi ức ký ức kiếp trước. Trong ấn tượng của hắn, Thiên Nguyệt đế quốc tựa hồ cũng không có phát sinh nguy cơ gì lớn.
Hắn còn nhớ rõ, sau khi dung mạo của Tiêu Linh khôi phục, thì được đón về Thiên Nguyệt đế quốc, chỉ khác biệt là Thiên Nguyệt đã đổi thành Tiêu Dật.
Vì sao hiện tại Tiêu Dật lại xuất hiện ở đây?
Đột nhiên trong đầu Hàn Phong nghĩ đến, kiếp trước lúc này hình như Thiên Nguyệt đế quốc phát sinh một đại sự, bất quá lúc đó hắn còn đang ở Huyền Thiên Tông nỗ lực tu luyện, vì vậy chi tiết cụ thể hắn cũng không phải thập phần rõ ràng.
Chẳng qua lúc đó ngẫu nhiên nghe được người bên ngoài đề cập, vì vậy ký ức của hắn có chút không rõ.
Bất quá cẩn thận nghĩ lại, Hàn Phong cũng khẳng định được lần này Tiêu Dật và Tiêu Thần ra ngoài tất nhiên là Thiên Nguyệt đại đế muốn bảo vệ họ. Nghĩ đến hai huynh đệ Tiêu Dật và Tiêu Thần tịnh không rõ ràng lắm chuyện này, bằng không tất nhiên cũng không có tâm trạng thanh thản như vậy để đến "thảo phạt" bọn họ.
Hàn Phong duy nhất có chút ấn tượng đó là lúc trước hình như hai cỗ thế lực lớn nhất trong Thiên Nguyệt đế quốc đã liên hợp lại làm phản, hơn nữa một đường giết tới đế đô, bất qua sau đó xác thực bị Thiên Nguyệt đại đế hóa giải.
Việc này khi đó được kể lại rất náo nhiệt, cuối cùng kết quả làm cho vô số người được mở rộng tầm mắt.
Hàn Phong hơi chút hồi ức, lập tức nhớ tới, tựa hồ thủ lĩnh của hai cỗ thế lực kia bằng mặt không bằng lòng, sau cùng một cỗ thế lực trong đó đã quay giáo đầu hàng đế quốc, khiến lần phản loạn này chỉ có thể thất bại, Thiên Nguyệt đế quốc cũng nhờ đó tránh khỏi họa diệt vong.
Nghĩ vậy, Hàn Phong không khỏi nhìn về phía Liên Linh, suy nghĩ xong, liền đem sự tình do mình suy đoán được nói cho nàng biết. Ký ức kiếp trước tự nhiên là bị hắn bỏ qua, Hàn Phong chỉ nói là từ cử động của hai người Tiêu Dật và Tiêu Thần suy đoán ra.
Liên Linh vốn là người thông minh, nghe được Hàn Phong phân tích cũng hiểu rõ mấu chốt trong đó, sắc mặt không khỏi thoáng cái trở nên trắng bệch.
Thiên Nguyệt đế quốc, đế đô Thiên Nguyệt Thành.
Nơi tượng trưng cho quyền lực, Thiên Nguyệt hoàng cung, lúc này bầu không khí có chút nặng nề.
Là người nắm trong tay Thiên Nguyệt đế quốc, Tiêu Thiên Bách lúc này vẻ mặt âm trầm, hai mắt lộ ra buồn bực và tuyệt vọng thật sâu.
Vừa rồi, Tiêu Thiên Bách nhận được tin tức, thế lực phản loạn một đường thế như chẻ tre, chỉ dùng năm ngày ngắn ngủi đã hạ được mười ba thành, dựa theo tiến độ hiện tại, e là không quá nửa tháng, đế đô sẽ bị rơi vào tay giặc.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thiên Bách không khỏi chán chường dựa vào kim sắc bảo tọa.
Trên đại điện vắng vẻ, chỉ có một mình Tiêu Thiên Bách.
- Lẽ nào Thiên Nguyệt đế quốc thật sự sẽ chôn vùi trong tay Thiên Nguyệt đế quốc ta? Sau khi chết đi, ta sao có thể nhìn mặt lịch đại tổ tiên?
Hai mắt Tiêu Thiên Bách tựa hồ mất đi khí phách phong thái uy nghiêm ngày xưa, lúc này có chút mê man, thỉnh thoảng lại lộ vẻ thống khổ.
Một lúc lâu sau, Tiêu Thiên Bách mới thở dài nói:
- Cũng không biết hai người Dật Nhi và Thần Nhi đang ở đâu? Bây giờ có an toàn hay không?
Không biết qua bao lâu, dưới đại điện rộng lớn, một vị mỹ phụ cung trang hoa lệ, thân thể cao quý đi tới.
Mỹ phụ đi tới đằng sau Tiêu Thiên Bách, vươn tay ra nhẹ nhàng xoa bóp trên vai hắn, đồng thời ngữ khí thập phần ôn nhu dò hỏi.
Tiêu Thiên Bách nhìn thê tử của mình, trong lòng không khỏi hiện lên một tia ôn nhu.
Vốn hắn cũng muốn đem ái thê của mình rời khỏi đế đô, thế nhưng vị Huệ Vương này bình thường hiền lành ôn nhu, lại có thái độ khác thường cố ý muốn lưu lại.
Tiêu Thiên Bách vô luận khuyên bảo ra sao đều không thể thay đổi được tâm ý của ái thê, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Cuối cùng hắn phái Phí lão mà hắn tín nhiệm nhất đi theo bảo hộ hai nhi tử.
Tiêu Thiên Bách biết, nếu như lần này đế quốc thật sự diệt vong. Vậy hai người Tiêu Dật và Tiêu Thần chính là hy vọng duy nhất, chỉ có hai người bọn họ bình an, ngày sau Thiên Nguyệt đế quốc mới có cơ hội quật khởi một lần nữa.
Vì vậy, từ lúc quân phản loạn vừa hành động, Tiêu Thiên Bách liền an bài xong tất cả.
Chỉ là không biết hai người bọn sau khi phát hiện đế quốc xảy ra chuyện, có xung động nhất thời mà trở về hay không, như vậy bố cục mà hắn khổ sở an bài, tất cả chẳng phải là uông phí rồi sao?
Bất quá, lúc trước hắn đã dặn dò Phí Lão, nghĩ đến tính cách trầm ổn của Phí Lão tất nhiên sẽ không để cho hai người bọn họ xằng bậy.
Nghĩ vậy, Tiêu Thiên Bách cũng yên lòng hơn.
Lúc này, đằng sau vương hậu đột nhiên cảm khái nói:
- Bệ hạ, đột nhiên ta có chút nhớ tới Linh nhi, cũng không biết nữ nhi đáng thương của ta hiện tại đang ở đâu?
Nghe được lời nói này của vương hậu, sắc mặt Tiêu Thiên Bách cũng trở nên buồn bã. Nữ nhi đã từng cả ngày nằm trong lòng hắn làm nũng, hiện tại đế quốc đã sắp bị diệt vong, nghĩ đến cuộc đời không còn hy vọng gặp lại.
Nhìn ái thê đang tưởng nhớ nữ nhi, trong lòng Tiêu Thiên Bách càng nặng nề không ngớt, trong đại điện rộng lớn mở hồ truyền đến từng tiếng khóc nhỏ.
Lúc này, trong Hồng Diệp Thành xa xôi, từ lúc được Hàn Phong biết được phụ hoàng mẫu hậu của mình đang đối diện với nguy hiểm, Tiêu Linh mỗi ngày đều lo lắng bất an.
Tuy Tiêu Dật niên kỷ mới chỉ hai mươi, nhưng được Tiêu Thiên Bách dành thời gian bồi dưỡng, chỉ cần nghe Tiêu Linh thoáng nhắc nhở liền lập tức nghĩ thông tiền căn hậu quả của chuyện này.
Kết quả sau khi suy đoán, Tiêu Dật khẩn trương vô cùng, không để ý tới mọi người khuyên can, lập tức muốn trở về đế đô.
Bất quá lại bị Hàn Phong ngăn lại.
Sau đó khi Phí Lão biết được cử động của Tiêu Dật, cũng rất kinh hãi, vội đem chuyện Tiêu Thiên Bách phân phó nói ra.
Thẳng đến khi Phí Lão đem lời dặn dò của Tiêu Thiên Bách nói ra, Tiêu Dật mới hiểu được thế lực của quân phản loạn quá lớn, lần này e là dữ nhiều lành ít, vì muốn bảo trụ huyết mạch của đế quốc, hắn và đệ đệ Tiêu Thần phải lập tức ly khai Thiên Nguyệt đế quốc, tới nơi khác để tránh nạn, về sau mới lại có hành động khác.
Chỉ là nghĩ đến phụ hoàng, mẫu hậu của mình đang phải chịu đau khổ ở đế đô, Tiêu Dật càng nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt tới mức nổi lên gân xanh. Nhìn biểu tình này của hắn có thể biết nội tâm đang lo lắng và phẫn nộ cỡ nào.
Không chỉ Tiêu Dật, mà cả Tiêu Thần cùng với Tiêu Linh đứng ở bên cạnh hắn cũng lo lắng không thôi. Bất quá trải qua mọi người khuyên bảo cũng hiểu rõ lúc này có trở về đế đô cũng không có tác dụng gì.
Mang theo Tiêu Linh trở lại tiểu viện, dọc theo đường đi Tiêu Linh đều là bộ dáng tâm thần không yên, khiến Hàn Phong thấy mà cực kỳ yêu thương. Tuy rằng trong lòng hắn hiểu rõ lần này nguy cơ của Thiên Nguyệt đế quốc e là nghiêm trọng nhất từ trước tới nay, bất quá dựa theo ký ức kiếp trước, chỉ cần qua nửa tháng, trận nguy cơ này sẽ tự sụp đổ.
Chỉ là Hàn Phong cũng không đinh nói cho Tiêu Linh, bằng không khi người sau hỏi, hắn cũng không biết phải giải thích ra sao.
Ngày kế tiếp, do sự lo lắng của ba huynh muội Tiêu Linh mà nhanh chóng trôi qua.
Lúc này bởi vì thanh thế của quân phản loạn quá mức to lớn, ngay cả Hồng Diệp Thành cũng đồng dạng thu được tin tức.
Lúc Tiêu Linh biết được quân phản loạn còn mười ngày nữa sẽ đánh tới đế đô, nhất thời hoảng loạn vô cùng, Hàn Phong chỉ đành ra sức an ủi.
Về phần Tiêu Dật càng là ra sức cắn răng, khắc chế bản thân không được vọng động.
Thật vất vả mới an ủi được Tiêu Linh, mạch suy nghĩ của Hàn Phong không ngừng xoay chuyển.
Hồi lâu sau, khóe miệng Hàn Phong mới lộ ra một tia tiếu ý thần bí, bất quá Hàn Phong lại bất ngờ quyết định bế quan.
Từ sau khi nuốt chững Long Giao Châu, đấu khí của Hàn Phong tiến nhập nhân giai lục phẩm đã hơn nửa tháng.
Hai ngày này, Hàn Phong liền mơ hồ cảm giác đấu khí của mình có tịnh tiến, mượn Long Giao Châu trợ giúp, hôm nay đấu khí của hắn lại tiến nhập bình cảnh. Nếu như không phải lúc trước xảy ra chuyện, khiến hắn phải mất thời gian an ủi Tiêu Linh, có thể bây giờ Hàn Phong đã là nhân giai thất phẩm rồi.
Nghĩ vậy, Hàn Phong ngồi ngay ngắn, khoanh chân tu luyện.
Trong cơ thể đấu khí được ý niệm của hắn điều khiển, dựa theo bí quyết bắt đầu vận công, nhanh chóng di chuyển tới các nơi trong cơ thể. Theo thực lực của Hàn Phong càng ngày càng cao, cường độ đấu khí càng ngày càng mạnh. Hiện tại đấu khí trong cơ thể Hàn Phong chạy chạy một tuần thiên so với lúc hắn vừa sống lại nhanh hơn không dưới mười lần.
Hơn nữa, từ ngày nuốt chửng Long Giao Châu, hắn phát hiện thân thể của mình cũng xuất hiện một ít biến hóa không bình thường.
Trải qua Hàn Phong tỉ mỉ quan sát, hắn phát hiện cường độ thân thể của mình tựa hồ so với ngày trước càng thêm cứng cỏi, hơn nữa tối trọng yếu chính là năng lực khôi phục còn mau hơn rất nhiều.
trước kia mỗi lần cùng Tát Khắc hoặc Bố Lôi Địch luận bàn, thân thể đều lưu lại một ít thương thế. Tuy rằng khi luận bàn, song phương không phải dùng tới đấu khí, nhưng mục tiêu luận bàn của Hàn Phong chính là thiên giai cường giả, vì vậy trong quá trình giao thủ xuất hiện một ít thương thế thật nhỏ cũng là điều không thể tránh khỏi.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, mỗi lần luận bàn xong, Hàn Phong chỉ cần dùng Thánh Tâm Bí Pháp hơi chút trị liệu, ngày thứ hai những thương tích nhỏ này liền khôi phục hoàn toàn.
Nhưng từ ngày nuốt chửng Long Giao Châu, Hàn Phong phát hiện, mỗi lần cùng Bố Lôi Địch luận bàn, thương thế trên người tựa hồ không nghiêm trọng như lúc trước, hơn nữa thường chỉ cần nửa ngày, một ít thương thế nhỏ liền tự động khép lại, hiệu quả so với khi hắn dùng Thánh Tâm Bí Pháp trị liệu tốt hơn rất nhiều.
Phát hiện này khiến Hàn Phong cũng kinh dị không thôi, lo lắng thân thể mình xuất hiện cải biến gì, vì vậy liên tiếp vài ngày Hàn Phong đều cẩn thận quan sát, xác nhận Long Giao Châu cũng không mang lại cho mình hiệu quả gì không tốt, lúc này mới yên lòng lại.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Hàn Phong cảm giác đấu khí trong cơ thể đã đạt được trạng thái tràn đầy. Vì vậy Hàn Phong đặt hai tay trước ngực, hai tay nhanh chóng biến ảo bắt thế, theo thủ thể biến ảo, một cỗ năng lượng ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy không ngừng dũng mãnh tiến vào trong thân thể Hàn Phong.
Theo năng lượng không ngừng tụ tập, đấu khí trong cơ thể Hàn Phong nhanh chóng lớn mạnh, đồng thời dưới sự điều khiển của hắn chậm rãi hình thành một đạo suối chảy, không ngừng đem đấu khí nhanh chóng thu nạp.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, Hàn Phong cảm thấy năng lượng trong cơ thể có thể dung nạp đã gần bão hòa, đột nhiên thân thể một trận vi súc, thân thể dưới áo bào chợt hơi bành trướng, chớp mắt lại khôi phục như lúc ban đầu.
Hai mắt Hàn Phong bỗng nhiên mở ra, hai đao tinh quang bắn ra. Hai tay dần dần buông xuống, Hàn Phong thoáng cảm thụ nội tình phía dưới, phát hiện lần này đấu khí thăng cấp, so với trong tưởng tượng còn dễ dàng hơn rất nhiều, hiện tại hắn đã là nhân giai thất phẩm võ giả. So với lúc Hàn Phong ly khai Huyền Thiên Tông còn cao hơn một phẩm.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong đột nhiên cũng có chút tưởng nhớ nguyệt ở tại Huyền Thiên Tông xa xôi và vị phụ thân vẫn còn đang ngủ say. Cũng đã lâu lắm rồi hắn không gặp phụ than, không gặp sư phụ, huynh đệ tỷ muội đồng môn.