Lúc này, ý thức của Ngưng Sương tiến vào một thế giới thần bí, bay qua rừng rậm, lướt qua biển rộng, cuối cùng dừng lại ở dưới ánh mặt trời trên mặt biển. Đạp lên mặt trời đỏ hồng trong biển, nàng đi tới một hòn đảo non xanh nước biếc, kỳ hoa dị thảo, chim muông côn trùng kêu vang, nước từ trên núi chảy xuống, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần và nhân loại có dung mạo tuyệt thế.
Trong đầu của Ngưng Sương là một mảnh hỗn loạn, giống như một đạo du hồn phiêu đãng ở trên không trung quan sát cuộc sống hạnh phúc của nhân loại ở nơi dị thế cô đảo này. Đột nhiên có một ngày, một đám Ma Nhân trên đầu có sừng nhọn dài, trên người có lân giáp bao phủ, tròng mắt màu đỏ xông vào phiến đảo thanh tĩnh yên bình này.
Chẳng biết tại sao, Ma Nhân lại hướng loài người phát khởi công kích, hút máu người, nuốt sống thịt người, Ma Nhân khát máu tàn nhẫn ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha.
Chiến tranh một ngày lại qua một ngày, so với Ma Nhân cường hãn, loài người có vẻ yếu đuối không chịu nổi một kích. Nhưng những nhân loại nhỏ yếu này, lại dùng số lượng chưa tới một nửa so với Ma Nhân, miễn cưỡng đem bước chân tãn nhẫn của Ma Nhân ngăn trở ở bên ngoài trung tâm nơi ở của nhân loại.
Cuộc chiến tranh kia đúng là vô cùng thảm liệt, những người cường giả kia không ngừng ngã xuống rồi lại đứng lên, mỗi người đều dùng hết sức của chính mình chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Máu đỏ yêu diễm cũng không ngăn cản được bước nhân tàn nhẫn của Ma Nhân. Giữa bờ vực của sự sống và cái chết có một người đứng dậy, hắn nói: hắn có một đạo trận pháp phong ấn, có thể ngăn trở được bước chân của Ma Nhân một vạn năm.
Đồng thời hắn cũng nói, trận pháp này cần dùng sinh mạng để hiến tế, hơn nữa còn phải dùng ba mươi ba sinh mạng của cường giả thiên giai hoặc cường giả thần giai.
Đối mặt với tình thế không thể chống đỡ trước mặt, cùng với số lượng Ma Nhân đang không ngừng tăng lên, dưới vạn bất đắc dĩ, mọi người đồng ý bày ra trận pháp phong ấn này.
Ma Nhân như triều thủy vọt tới công kích, từng nhóm cường giả xông ra, nhưng đều một đi không trở lại. Người kia hao hết tâm huyết, rốt cuộc cũng hoàn thành trận pháp.
Người nhảy vào trận nhãn đầu tiên chính là một người trung niên bị mất một cánh tay, trong cuộc chiến đấu lúc trước, hắn đã mất đi cánh tay phải.
Sau đó từng cường giả thiên giai lần lượt nhảy vào trận nhãn, người bày ra pháp trận thì thào đếm, ba mươi, ba mươi mốt...
Hắn nói, tính cả hắn, còn thiếu một!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây đã là tất cả cường giả thiên giai, thần giai rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ma Nhân bộc phát công kích mãnh liệt, đúng lúc này, một nữ tử thanh y đi ra.
"Tính ta một người."
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần là một mảnh kiên định, nàng cúi đầu, xoa nhẹ cái bụng đã nho cao, buồn bã thì thầm: "Hài tử, thật xin lỗi, vì tộc nhân của chúng ta, mẫu thân không thể đưa con mang tới thế giới này."
"Không được, phu nhân! Tộc trưởng đã hy sinh, ngài không thể lại xảy ra sơ xuất." Thanh âm phản đối liên tục truyền ra.
Nữ nhân nhìn bọn họ, dứt khoát kiên quyết nói " Các hương thân, nếu như ta đã là tộc trưởng phu nhân, tộc trưởng không có ở đây, vậy nhiệm vụ bảo vệ các hương thân chính là trách nhiệm không thể thoái thác của ta. Sau khi ta đi, mong rằng các hương thân hãy thay ta chăm sóc đại công tử."
Nghe thấy lời nói của nữ nhân, tất cả mọi người đều quỳ xuống, tiếng nức nở thật thấp vang lên bên tai không dứt.
"Phu nhân, đại công tử mới đầy năm, không thể không có mẫu thân a!" Một phụ nhân đang ôm một đứa bé vẫn còn quấn tã khẽ khóc nói.
Nữ nhân hốc mắt nóng lên, một giọt nước mắt trong suốt trợt xuống gò má như ngọc của nàng. Cuối cùng, nàng lưu luyến nhìn đứa bé quấn tã trong ngực phụ nhân một cái sau đó tung người nhảy lên bay vào trận nhãn.
Pháp trận hoàn thành, trong giây lát đó, thiên địa phong vân biến sắc.
Lấy trận nhãn làm trung tâm, pháp trận phóng xuất từng vòng phù văn màu đỏ, vòng phù văn vòng giống như gợn nước nhanh chóng mở rộng ra, cuối cùng hóa thành một quả cầu lớn bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Phù văn lan đến đâu, kéo theo huyết vụ đến đó, trong huyết vụ tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên không dứt. Đợi huyết vụ tan hết, tất cả Ma Nhân xâm lấn hòn đảo đều biến mất.
Nhìn đến đây, hình ảnh đột nhiên biến ảo.
Vẫn là hòn đảo có phong cảnh đẹp như tranh vẽ kia, ở trung tâm hòn đảo có một lạc viện tinh xảo, một nhóm người đang thảo luận trong đó.
Một người trung niên đang ngồi ở chính sảnh, Ngưng Sương cảm giác có vài phần nhìn quen mắt, nàng rất muốn đi lên hỏi một chút nhưng đáng tiếc, nàng chỉ là một luồng ý thức, có thể nhìn, có thể nghe nhưng lại không thể nói.
Trải qua một phen khổ sở suy nghĩ, trong đầu Ngưng Sương dần dần hiện lên một khuôn mặt, cùng người trung niên kia có vài phần giống nhau.
Là Mộng Lão, Mộng Lão ở chợ đen Mộng Chi Đảo bán cho nàng ba cái vật phẩm kia.
Dưới loại tình huống quỷ dị này, nhìn thấy người quen đã từng có duyên gặp mặt một lần, Ngưng Sương liền lên tinh thần.
Đáng tiếc, cuộc nói chuyện của bọn họ vội vã kết thúc, Ngưng Sương chỉ nghe được người của Mộng Lão nói: "Chỉ có người được Thanh Ngọc Hộp công nhận mới có thể cứu được Mộng Huyễn Thần Tộc, nếu trời không quên tộc ta, nhất định có thể ở trước khi trận pháp phong ấn bị phá giải dẫn nàng đến tộc ta."
Sau khi thoáng qua cảnh này, ý thức của Ngưng Sương liền phiêu đãng tới một mảnh sương mù trắng xóa, nàng tựa hồ nghe thấy có người đang kêu gọi nàng. Nàng rất muốn quay trở về thân thể, nhưng nàng lại không thể khống chế được ý thức, chỉ có thể chung quanh phiêu đãng.
................................................
Lúc này ở Tần gia, đúng là rơi vào mảnh hỗn loạn chưa từng có, bởi vì sự hấp dẫn của Thủy Lam, phần đa con cái của Tần Trọng Thiên đều sinh ý định khác thường.
"Mẫu thân, tỷ tỷ mất tích, người nhất định phải giúp con." Tại hậu viện của Tần gia, Tần Thiên Tứ ngồi ở bên cạnh đại phu nhân, ôn nhu khẩn cầu nói.
Trong mắt hắn lúc này đều là bóng dáng dụ người của Thủy Lam, có được huyền thú như vậy quả thật là tuyệt không còn gì để nói. Không chỉ có thực lực cao cường, lừa gạt tốt còn có thể được ôm mỹ nhân về.
Đại phu nhân cưng chiều nhìn Tần Thiên Tứ, kéo tay của hắn đặt vào lòng bàn tay mình, vừa vuốt ve vừa nói: "Con a! Đây chính là giết cha, con nghĩ kỹ chưa?"
Tần Thiên Tứ kiên định gật đầu một cái, "Mẫu thân, con không làm, bọn họ cũng sẽ làm. Nếu để bọn họ được như ý, lấy được huyền thú cường đại đó, vị trí gia chủ liền phải đổi chủ, như vậy chúng ta sẽ không còn chỗ dung thân nữa."
Đại phu nhân im lặng một hồi lâu, liên tục cân nhắc, cuối cùng gật đầu một cái, "Con nói có lý."
Tần Trọng Thiên trời sinh tính lãnh bạc, lại vô cùng yêu mỹ sắc, hậu viện của hắn nói ít cũng có tới mười mấy phòng phu nhân, nhi tử, nhi nữ nguyên một đám lớn. Trừ đại phu nhân sinh Tần Thiên Tứ và Tần Phỉ Phỉ ra, còn có một ít nhi tử, nhi nữ từ lúc sinh ra đến lớn lên, hắn còn chưa có thấy qua mặt mũi.
Cốt nhục thân tình đạm mạc đến mức này thì làm sao có thể không trúng kế ly gián của Thủy Lam.
Đối mặt với đám con cái bất hiếu bắt đầu rục rịch, Tần Trọng Thiên phẫn hận chồng chất, nhưng lại không thể làm gì được, hắn chỉ có thể tận lực suy nghĩ cách đối phó.
Kể từ khi Chu Tước và Thủy Lam xuất hiện, Tần Trọng Thiên liền ý thức được Ngưng Sương là khối thiết bản ( miếng sắt), nhưng hắn đã đá khối thiết bản này. Muốn không bị thiết bản đập chết thì cũng chỉ có thể mang thiết bản đẩy ra xa.
Trong đầu thoáng qua một màn nhiều năm về trước, hắn đột nhiên linh quang chợt lóe.
Hắc hắc.....! Năm đó sứ giả hắc ám cùng hắn giao dịch là muốn hắn lấy đi cái vòng tay từ trên tay Sở Yên Nhiên. Mặc dù năm đó hắn thất bại trong gang tấc, bị sứ giả hắc ám nhiều lần khiển trách, nhưng hôm nay sống chết ngay trước mắt, hắn cũng chỉ có thể lợi dụng bọn họ một chút.
Chỉ cần truyền âm cho sứ giả hắc ám, nói cái vòng tay đó ở trong tay Sở Ngưng Sương, bọn họ nhất định sẽ đi xuống cướp đoạt, một khi hai bên đối phương giao chiến, chính mìn mượn gió bẻ măng, nói không chừng còn có thể có cơ hội lấy được huyền thú hình người.
Đã quyết định chủ ý như vậy, tâm tình Tần Trọng Thiên liền tốt lên, bỏ qua những ngày tháng buồn khổ phận hận.
Ở lúc Tần Trọng Thiên liên lạc vơi sứ giả hắc ám, Tần Thiên Tứ cũng bắt đầu hành động, đầu tiên hắn truyền tin cho ngoại công (ông ngoại) xin mượn trợ thủ, sau đó lại để đại phu nhân đem độc dược lúc trước Tần Phỉ Phỉ cho hắn bỏ vào thức ăn của Tần Trọng Thiên.
Đại phu nhân rất cẩn thận, mỗi lần chỉ bỏ vào một ít độc dược, hai ba ngày trôi qua, Tần Trọng Thiên cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Tần Trọng Thiên cảm giác thấy thân thể của chính mình càng ngày càng lạnh, thân là cường giả huyền vương nhưng hắn lại không thể không dựa vào huyền lực chống cự lại hàn khí.
Hôm nay, Tần Trọng Thiên lại vận chuyển huyền lực muốn chống cự khí lạnh, nhưng sắc mặt hắn đột nhiên trở nên trắng bệch.
Bên trong đan điền của hắn rỗng tuếch, nặn không ra một tia huyền lực.
"Tiện nhân, lại dám mưu hại thân phu (chồng)" Đáy mắt Tần Trọng Thiên tràn đầy hàn khí, một phen suy nghĩ ký lượng, tâm hắn liền sáng tỏ.
Chỉ vì đan dược này tên là phệ công, Tần Phỉ Phỉ cũng từng đưa cho hắn ba viên, công hiệu lớn nhất của đan dược này chính là cắn nuốt huyền lực, bất tri bất giác khiến cường giả biến thành phế nhân.
Lúc ấy Tần Phỉ Phỉ cho hắn là dùng để trừng phạt mấy trưởng lão cứng đầu cứng cổ, hôm nay, không ngờ lại bị người dùng ở trên người mình.
Người xuống tay, trừ tiện nhân Vân Tú Nga ra, thì còn có thể là ai.
Chỉ có nàng, thân là mẫu thân của Phỉ Phỉ, mới có được đan dược khó cầu này.
Ở lúc Tần Trọng Thiên đang hận đến cắn răng nghiến lợi, đem tất cả đồ vật trong phòng đánh vỡ, lửa giận đốt người thì hơn mười đạo bóng dáng màu đen yên lặng không tiếng động bay vào trong viện của Tần Trọng Thiên, những người này đều dùng một cái khăn đen che mặt, thân thủ bất phàm.
Nghe thấy gian phòng Tần Trọng Thiên truyền ra âm thanh, ánh mắt người áo đen dẫn đầu hiện đầy nghi ngờ, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ có người nhanh chân đến trước?
Không để ý suy nghĩ nhiều, chỉ thấy hắn làm thủ thế, người áo đen sau lưng người nhanh chóng núp ở hai bên cửa phòng. Sau đó hắn phát ra một đạo huyền lực hung hăng đánh vào cánh cửa.
Cửa, kêu một tiếng liền mở ra.
Bên trong phòng một mảnh hỗn loạn, bàn ghế, bình hoa không còn một cái nào nguyên vẹn. Thứ duy nhất còn hoàn hảo vô khuyết chính là Tần Trọng Thiên mặt đang tràn đầy phẫn hận đứng ở nơi đó.
Lo lắng trong lòng người áo đen liền buông xuống, cũng may, cũng may, không ai nhanh chân đến trước!
"Tần Thiên Vũ, ngươi muốn giết cha sao?" Tần Trọng Thiên không chớp mắt nhìn chằm chằm người áo đen dẫn đầu, ánh mắt lợi hại giống như thanh đao dừng lại ở trên mặt người áo đen.
"Làm sao ngươi biết là ta?" Người áo đen bị nhận ra cũng dứt khoát kéo cái khăn đen che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt âm nhu có thừa, dương cương chưa đủ.
Thấy gương mặt này, lòng Tần Trọng Thiên tràn đày hàn ý, từng trận bi thương chạy thẳng lên não.
Trời ạ! Đây chính là nhi tử hắn từng cho là có thể phó thác trong trách, đây chính là nhi tử hắn từng khuynh tâm dạy dỗ sao?
Đúng, hắn vốn có rất nhiều hài tử, nhưng hắn đối với bọn họ vô cùng lạnh nhạt. Nhưng Tần Thiên Tứ và Tần Thiên Vũ lại không giống như vậy, người trước là con trai trưởng của hắn, lại có ngoại gia cường đại làm chỗ dựa. Còn người sau là bởi vì tính cách của hắn cực kỳ giống mình, lòng dạ độc ác, quả quyết vô tình.
"Bởi vì đôi mắt âm ngoan vô tình kia của ngươi, thông qua mắt ngươi ta có thể nhìn thấy rõ ràng bản thân ta ngày xưa." Giọng nói của Tần Trọng Thiên tĩnh như mặt nước, không có tức giận cuồng bạo như trong tưởng tượng của Tần Thiên Vũ. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
"Thiên Vũ, so với Thiên Tứ, ngươi thích hợp với vị trí gia chủ này hơn. Nếu như đây thật sự là điều ngươi muốn, phụ thân có thể thành toàn cho ngươi, chỉ là ngươi xác định tiện nhân kia sẽ thành tâm giao dịch với ngươi sao?". Biết chính mình đã trở thành phế nhân, tâm Tần Trọng Thiên vốn đã như tro tàn, hôm nay lại bị nhi tử chính mình hợp ý tới kết thúc tánh mạng của mình, tuy có chút bi thương, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với Tần gia rơi vào trong tay Tần Thiên Tứ tên phá gia chi tử kia.