Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 117: Đại kết cục (1)

Edit: Lam Thiên..

Trong chớp mắt ước định kỳ hạn nửa năm giữa Ngưng Sương và Ám Dạ đã tới, nhớ tới Minh Huyễn và Mặc Nhiễm đã từng chịu khổ nạn, sau khi Ngưng Sương và Xích Viêm thương nghị quyết định, lần này bất luận kết cục như thế nào, cũng sẽ không tiếp tục kéo bọn họ vào cuộc chiến tranh này. Nhưng chuyện thường thường không như ý muốn, trong lúc Ngưng Sương và Xích Viêm chuẩn bị động thân tiến về phía Thất Trọng Thiên thì Sở gia có vài vị khách không mời mà tới.

Dẫn đầu là hai nam tử trẻ tuổi dung mạo tuyệt thế, khí chất bất phàm. Một người bạch y như tuyết, giống như trích tiên; một người hắc y hoa phục, giống như vương giả lâm thế. Phía sau bọn họ còn đi theo bốn nam tử tuấn tú, đều là một bộ trang phục tùy tùng thanh y.

Sở gia chủ nhìn người tới âm thầm kinh hãi. Chưa nói tới bọn họ khi chất cao quý cùng khí thế bễ nghễ thiên hạ, chỉ là tu vi sâu không lường được cũng đủ khiến tim gan hắn run sợ. Sở gia chủ tự nhận mình chưa từng quen biết qua người nào khí thế như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, người có thể biết nhân vật như vậy cũng chỉ có ngoại tôn nữ thần bí của mình. Dù sao, bên cạnh Sở Ngưng Sương sẽ không xuất hiện qua phàm phu tục tử, ngay cả Tiền Đa Đa nhìn qua vô dụng nhất cũng đều là kỳ tài buôn bán.

Minh Huyễn và Mặc Nhiễm cũng không lên mặt, nhìn thấy Sở gia chủ bọn họ khách khí ôm quyền, coi như là lên tiếng chào hỏi sau đó Minh Huyễn mới khách khí hỏi "Sở gia chủ, Ngưng Sương có ở đây không?"

Nghe thấy vấn đề trong dự liệu, Sở gia chủ cân nhắc một lát, xem vẻ mặt mấy người này hẳn là bằng hữu của Sương nhi."Vẫn còn ở!" Sở gia chủ vốn muốn gọi người mời Ngưng Sương ra ngoài, sau lại suy nghĩ một chút, dẫn theo bọn họ đi tới viện tử của Ngưng Sương.

Thời điểm Ngưng Sương muốn đi tìm ngoại công và đám cữu cữu nói lời cáo từ thì nhìn người tới, nàng liền thất thần đứng ở bên ngoài  hành lang, trong lòng phức tạp không hiểu. Ai! Thật là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, nàng lo lắng bọn họ sẽ bị liên luỵ vào lần nữa, nhưng bọn họ lại cố tình chọn thời điểm quan trọng này mà chạy đến.

"Nha đầu, chẳng lẽ không cho chúng ta một lần cơ hội trả thù?" Minh Huyễn nện bước ưu nhã bước chân, vương miện trên đầu bởi vì bước chân của hắn mà hơi run rẩy, phát ra thanh âm leng keng dễ nghe. Mặc Nhiễm lại sử dụng đôi mắt phượng giống như có thể nhìn thấu lòng người bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngưng Sương, giữa hai lông mày lộ ra một chút bất mãn.

Nhìn thấy Mặc Nhiễm bạch y như tuyết, phản ứng đầu tiên của Ngưng Sương là sững sỡ, so với một thân hắc y lúc trước, dường như một thân bạch y  lúc này lại khiến cho hắn thoạt nhìn thành một người khác. Nếu như nói hắc y mang lại khí chât yêu nghiệt cho hắn, như vậy bạch y tung bay khiến hắn giống như một trích  tiên, tựa như tiên nhân từ trên chín tầng trời đi xuống, không nhiễm trần thế.

Bất luận là người nào, đứng ở bên cạnh hắn cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm nhưng cố tình Minh Huyễn bên người hắn lại không chút nào bị khí chất của hắn che đậy, hai người bọn họ đứng chung một chỗ liền có vài phần hợp nhau lại càng tăng thêm ý vị bổ trợ đề cao lẫn nhau.

Nhìn khí chất lỗi lạc của bọn họ, nhìn kiên định trong ánh mắt bọn họ, Ngưng Sương mấp máy môi, lại không biết đáp lời như thế nào. Tựa như, giữa bọn họ và Ám Dạ cũng có thâm thù đại hận? Người ta muốn báo thù, nàng có quyền gì ngăn trở?

Thấy thế, Xích Viêm đứng sau lưng Ngưng Sương liền vội vàng lên tiếng chào hỏi: "Minh Huyễn, Mặc Nhiễm, có lời gì vào phòng lại nói!"

Sở gia chủ thấy thế, yên lặng lui ra ngoài. Minh Huyễn và Mặc Nhiễm được Xích Viêm mời vào phòng, bốn người tùy tùng an tĩnh canh giữ ở ngoài cửa. Ngưng Sương nhìn Minh Huyễn và Mặc Nhiễm từ lúc đi vào phòng vẫn luôn kiên định, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài nói: "Ai! Hà tất phải khổ như vậy! Thống khổ một lần còn chưa đủ sao?"

Trên gương mặt anh tuấn của Minh Huyễn hiện đầy vẻ kiên định, lời nói phát ra càng thêm kiên định như sắt."Nha đầu, chẳng lẽ hai mươi vạn năm đau khổ, ta liền không trả lại sao?"

"Các ngươi thật sự muốn báo thù?" Ngưng Sương nhìn Minh Huyễn, trầm trầm hỏi. Nàng trải qua nửa năm khổ tu, hôm nay đã là bát tinh thần đế. Mới vừa rồi nàng cảm ứng qua, tu vi của Minh Huyễn và Mặc Nhiễm cư nhiên đã đến cửu tinh thần đế, cũng không biết rốt cuộc bọn họ tu luyện như thế nào.

Căn cứ vào trí nhớ của Bạch Linh, nàng biết thời điểm Minh Huyễn ngã xuống chính là nhị tinh thần đế, mà sư phụ của Minh Huyễn cùng sư phụ của Bạch Linh là bằng hữu chí giao, cho nên Minh Huyễn và Bạch Linh coi như là thanh mai trúc mã biết nhau từ nhỏ. Mà Mặc Nhiễm chính là người bảo hộ Hồng Mông Thiên Tôn sau khi tấn thăng thiên tôn phi thăng để lại cho Bạch Linh, Mặc Nhiễm vốn là mãnh thú nổi danh Thần Giới, bởi vì nhiễu loạn trật tự của Thần Giới mà bị người đứng đầu Thần Giới trừng phạt rơi xuống phàm giới. Thời điểm hắn hạ phàm tu vi toàn thân đều bị phong ấn, chỉ là một con mặc xà thực lực yếu ớt. Ở Lục Trọng Thiên suốt ngày bị những  huyền thú xà tộc tu vi cao thâm khi dễ, thẳng đến gặp được Hồng Mông Thiên Tôn mang theo Bạch Linh đi bắt huyền thú.


Bạch Linh sau khi nhìn thấy Mặc Nhiễm, chẳng biết tại sao lại kiên trì muốn Hồng Mông Thiên Tôn đem Mặc Nhiễm mang về Hồng Mông bí cảnh, từ đó Mặc Nhiễm liền ở lại Hồng Mông bí cảnh linh khí dồi dào. Dưới sự hộ trỡ của linh đan diệu dược cùng sự chỉ điểm của Hồng Mông Thiên Tôn, tu vi đột nhiên tăng mạnh, rất nhanh đã thành công hóa hình.

Hồng Mông Thiên Tôn sau khi phi thăng Thần Giới, bí cảnh đóng lại, Mặc Nhiễm liền được Hồng Mông Thiên Tôn để lại thủ hộ Bạch Linh. Nhưng hai mươi vạn năm trước, thời điểm Bạch Linh cùng Ám Dạ xảy ra cuộc chiến, Mặc Nhiễm bởi vì lên cấp phải đối kháng với thiên kiếp, bị thiên kiếp đánh trúng nên hôn mê suốt ba năm. Chờ khi hắn tỉnh lại, chiến tranh đã sớm kết thúc. Bản thân hắn lại bởi vì không thành công lên cấp mà tu vi bị giảm bớt, thậm chí ngay cả năng lực vì Bạch Linh báo thù cũng không có.

Trong năm tháng dài đằng đẵng, Mặc Nhiễm một mực tìm kiếm Bạch Linh, bởi vì Hồng Mông Thiên Tôn từng nói cho hắn biết, Bạch Linh còn có thể trở lại! Nhưng hắn vẫn không tìm được Bạch Linh, ngược lại ở mấy vạn năm trước hắn phát hiện U Minh Thần chuyển thế — Minh Huyễn. Lúc ấy hắn liền sinh ra ý niệm cùng Minh Huyễn xây dựng thế lực chờ đợi Bạch Linh trở về, không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào kết quả bị phong ấn.

Lại nói cũng là trong họa được phúc, lần này sau khi Ngưng Sương giúp hắn giải trừ phong ấn,  thực lực nhiều năm bị ăn mòn của hắn không chỉ có rất nhanh phục hồi lại như cũ, mà thực lực năm đó bị tổn thương nặng bởi thiên kiếp cũng tìm trở về, cho nên mới một lần đột phá thần đế.

Ngưng Sương cẩn thận cân nhắc một phen, trước mắt Xích Viêm đã đạt tới nửa bước thiên tôn, mình và Minh Huyễn, Mặc Nhiễm cùng với đồng bạn cũng đạt tới tu vi thần đế, cho dù đối mặt với Ám Dạ và Thanh Qùy đã tấn thăng cũng không phải là không có nửa điểm phần thắng!

Ngay sau đó nghĩ đến Tử Diễm nổi giận đùng đùng bỏ đi, Xích Viêm từng với nàng, thực lực  của Tử Diễm cũng là nửa bước thiên tôn. Nếu  như bên Ám Dạ có thêm Tử Diễm, như vậy bên mình liền không có phần thắng.

Nàng nhưng còn chưa biết, Tần Phỉ Phỉ đồng dạng cũng đã tấn thăng nửa bước thiên tôn và chọn đứng ở bên Ám Dạ. Minh Huyễn cùng Mặc Nhiễm thủy chung cắn răng kiên trì muốn đi báo thù, Ngưng Sương cũng không còn biện pháp khuyên ngăn bọn họ, cuối cùng đành phải đồng ý bọn họ cùng nhau đi trước.

Không biết Ám Dạ suy tính như thế nào lại lựa chọn địa phương năm đó cùng Bạch Linh đánh trận cuối cùng làm chiến trường. Nơi đó vốn là một phiến rừng rậm xanh um tươi tốt, trải qua trận đại chiến kia năm đó hiện tại đã biến thành sa mạc hoang vắng. Trên sa mạc thạch đá lởm chởm, thỉnh thoảng có vài ngọn cỏ dại ngoan cường từ dưới thạch đá chui lên. Trừ những thứ này ra, nơi này không có một chút dấu hiệu của sinh mệnh.

Ám Dạ cùng Thanh Qùy sau khi theo bản bí quyết kia trải qua song tu, thực lực trước mắt đã đột phá nửa bước Thiên Tôn, Thanh Qùy cũng đạt tới tu vi Thần Đế  đỉnh cấp chuẩn bị đột phá nửa bước Thiên Tôn.

Mà nàng sở dĩ không đột phá nửa bước Thiên Tôn, nguyên nhân căn bản nhất chính là nửa tháng trước Tử Diễm đi tới Ám Dạ Cung, hắn công khai tuyên bố công đối với Ám Dạ nói nguyện ý theo bọn họ cùng nhau đối phó với Ngưng Sương. Biết được hiện tại Tử Diễm là Ma Thần chuyển thế, hơn nữa còn chủ động yêu cầu đối phó Ngưng Sương, nội tâm ghen ghét của Thanh Qùy đột nhiên thở bình thường đi không ít, từ đó từ chối không tiếp nhận cùng Ám Dạ tiếp tục song tu.

Ám Dạ cũng không để người của Hắc Ám Thần Điện trợ chiến, dù sao bên Ngưng Sương có bốn người, bên này bọn họ cũng là bốn người. Hơn nữa bên này bọn họ còn có ba người đã đạt tới nửa bước thiên tôn, thật sự là không cần thiết để người của Hắc Ám Thần Điện đi trước làm bia đỡ đạn.

Sau khi hai bên đi tới địa điểm đã chỉ định, Ám Dạ và Ngưng Sương đầu tiên là đạt thành hiệp nghị, đó chính là hai bên thế lực sau lưng không tham chiến lẫn nhau. Cuối cùng bất luận thắng bại, đều không được dính đến thế lực hoặc gia tộc sau lưng bọn họ.

Ám Dạ máu lạnh vô tình nói lên điều kiện này, dĩ nhiên không phải vì thay những người trong Hắc Ám Thần Điện suy tính. Mà là hắn nghĩ muốn lưu lại trong lòng  Ngưng Sương một chút ấn tượng tốt, ít nhất không thể khiến cho Ngưng Sương đối với hắn hận thấu xương. Nếu không, cuối cùng coi như bắt được nàng, nàng khẳng định cũng sẽ không ở lại bên cạnh mình. Giữ lại gia tộc của nàng, ít nhất đến lúc đó còn có một chút lợi thế uy hiếp không phải sao?

Mặc kệ mục đích của Ám Dạ là gì, cái hiệp nghị này ít nhất cũng khiến cho Ngưng Sương tạm thời không có nỗi lo về sau, nàng có lý do gì lại không đồng ý. Sau khi hai bên ước định, Ngưng Sương vốn tưởng rằng người thứ nhất xông lên đối phó nàng sẽ là Tần Phỉ Phỉ đối với nàng hận thấu xương, kết quả người thứ nhất xông lên lại là Thanh Quỳ.

Ngưng Sương tự nhiên không Thanh Qùy là bị Ám Dạ uy hiếp xông lên, Thanh Qùy vì muốn lưu lại ấn tượng tốt ở trong lòng Tử Diễm nên vẫn chưa cho Tử Diễm biết chuyện nàng và Ám Dạ song tu. Ám Dạ vừa vặn dùng chuyện này uy hiếp, khiến Thanh Qùy đối với hắn nói gì nghe nấy.

Nhắc tới chuyện này cũng thật kỳ quái, ban đầu nhìn thấy Ngưng Sương ở bên cạnh Tử Diễm Thanh Qùy liền đối với Ngưng Sương hận đến cắn răng nghiến lợi. Hôm nay nhìn thấy Thiên Vũ xinh đẹp đi theo bên cạnh Tử Diễm, đáy lòng Thanh Qùy lại không sinh ra chút nào ghen ghét.

Thanh Qùy nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho rằng hẳn là Thiên Vũ đã từng vì Tử Diễm  hy sinh đã đả động đến nàng, mà Ngưng Sương lại chỉ mang đến nguy hiểm và đau khổ cho Tử Diễm, có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến nàng thống hận Ngưng Sương.

Ngưng Sương nghênh chiến Thanh Qùy, Ám Dạ tự mình đối chiến với Xích Viêm, Minh Huyễn và Mặc Nhiễm chia ra đối phó với Tử Diễm và Tần Phỉ Phỉ. Minh Huyễn và Mặc Nhiễm vốn không phải là đối thủ của Tần Phỉ Phỉ cùng Tử Diễm đã đạt nửa bước thiên tôn nhưng lại không biết vì sao, Tần Phỉ Phỉ và  Tử Diễm cũng không hạ sát thủ, cho nên Minh Huyễn cùng Mặc Nhiễm tuy có chút chật vật, nhưng lại không xuất hiện nguy hiểm tới tính mạng.

Thanh Qùy vừa lên liền ra ngoan chiêu, Huyết Tu La một trăm linh tám chuôi Tu La Đao được Thanh Qùy sử dụng thành thạo. Một trăm linh tám chuôi lấp lánh ánh sáng yêu hồng, Tu La Đao hợp thành một sát trận hung thần ngoan lệ. Bị vây ở trong sát trận, Ngưng Sương chỉ cảm thấy từng trận sát khí lãnh lẽo gào thét bên tai, tay cầm Phượng Ngâm Kiếm, trong đầu thoáng qua một vài đồ án phá giải trận pháp, cuối cùng vận  chuyển huyền lực toàn thân, vung Phượng Ngâm Kiếm đột phá một cửa ra ở sinh môn trong trận pháp.

Đi kèm với Phượng Ngâm Kiếm là tiếng thét của thải phượng, ở trong không trung rạch một đường thải hồng ( ánh sáng nhiều màu sắc) xinh đẹp, thải hồng tản đi, một trăm linh tám chuôi tu la đao đằng đằng sát khí lập tức rơi xuống mười tám thanh. Sau khi Phượng Ngâm Kiếm phá vỡ sát trận, kiếm quang dày đặc công kích thẳng tới Thanh Qùy, dưới tình thế cấp bách, Thanh Qùy gọi ra huyễn thải hỗn thiên lăng. Lấy mềm mại chế cứng cỏi, huyễn thải hỗn thiên lăng sở dĩ có thể trở thành chí tôn huyền khí, ưu thế lớn nhất chính là bởi vì sau khi gia trì huyền lực liền bền chắc không thể đứt gãy.


Sau khi được gia trì huyền lực huyễn thải hỗn thiên lăng liền tựa như rễ cây hướng lên trời đứng chắn ở trước mặt Thanh Qùy, ngăn trở kiếm khí của Phượng Ngâm Kiếm, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, Thanh Qùy đột nhiên cảm thấy trên mặt đau nhói, theo bản năng quay mặt đi, lúc quay đầu lại liền phát hiện huyễn thải hỗn thiên lăng nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo đã bị đứt đoạn, mà mặt của nàng cũng bị kiếm khí của Phượng Ngâm Kiếm va quẹt làm bị thương, một giọt máu đỏ hồng tiên diễm nhỏ xuống.

Nhìn gương mặt không tỳ vết của Thanh Qùy đột nhiên xuất hiện một vết máu chói mắt, không biết tại sao tâm của Ám Dạ đột nhiên đau nhói. Ám Dạ nghĩ, nhất định là bởi vì nữ nhân này là nữ nhân đầu tiên của mình, hơn nữa nhìn thấy gì đó thuộc về chính mình bị phá hư, trong lòng chắc chắn sẽ có chút không có tư vị.

Chống lại tròng mắt đột nhiên trở nên u tím, cơ hồ là theo bản năng, Ám Dạ tập trung huyền lực đánh  một chưởng bất ngờ về phía Ngưng Sương, đồng thời bay người lên trước đem Thanh Qùy kéo đến bên cạnh. Tất cả chỉ xảy ra ở trong một cái chớp mắt, dù thế nào Xích Viêm cũng không thể ngờ tới Ám Dạ lại sẽ liều mạng đi công kích Ngưng Sương.

Mũi tên của Xích Viêm rơi trúng vào đầu vai của Ám Dạ, một chưởng của Ám Dạ lại đem Ngưng Sương đánh cho liên tục hộc máu, mà một chưởng dùng hết toàn lực của nửa bước thiên tôn, Ngưng Sương không chút nào phòng bị có thể chịu được sao?

Nhìn Ngưng Sương giống như búp bê vải hộc máu bay ra ngoài, đầu óc Ám Dạ dường như đột nhiên thanh tỉnh, hắn không thể tin nhìn  bàn tay của chính mình, tựa như không thể tin được chính mình lại đánh ra một chưởng trí mạng này.

Chiến cuộc bởi vì Ngưng Sương bị thương mà tạm thời ngừng lại, ngay cả Tần Phỉ Phỉ cũng dừng tay. Ám Dạ nhìn tròng mắt Thanh Qùy đã khôi phục màu đen, nhớ lại một màn vừa rồi trong nháy mắt tâm của hắn tựa như không chịu khống chế. Trên gương mặt anh tuấn chậm rãi hiện lên một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn Thanh Qùy cũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Đây là công pháp bọn hắn tu luyện trong bản bí quyết kia, đối với đối tượng song tu có thể thi triển nhiếp hồn thuật, thật không nghĩ tới, nữ nhân này lại sẽ sử dụng nhiếp hồn thuật với hắn.

"Tại sao ngươi phải làm như vậy?" Thanh âm của Ám Dạ bởi vì đè nén tức giận mà trầm thấp xuống không ít, tròng mắt lạnh lẽo đột nhiên bắn ra một đạo ám quang tàn nhẫn.

Nhìn quen Ám Dạ bình thường ôn nhuận lúc này đột nhiên nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng bậc này của hắn, Thanh Qùy thậm chí có chút không kịp thích ứng. Chỉ là,  trong lòng nàng lúc này cũng không sợ hãi, nhớ tới kiếp trước chính mình lưu luyến si mê Tử Diễm nhưng lại đều là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Lúc này Thanh Qùy thật sự hy vọng có thể ở trong cuộc chiến tranh này tan thành mây khói, cùng hắn từ nay về sau không gặp nhau nữa.

Nếu như một người ngay cả chết cũng không còn sợ hãi, như vậy thì có chuyện gì có thể làm cho nàng sợ hãi đây? Cho nên dưới ánh mắt lạnh lùng của Ám Dạ, Thanh Qùy lại cười ra tiếng: "Ha ha... Quân thượng, nếu như trong lòng ngươi vô ngã(*), nhiếp hồn thuật của ta làm sao lại có tác dụng với ngươi?" Thanh Quỳ dời mắt đến trên người Tử Diễm, nhớ tới lúc chính mình và Ám Dạ song tu nàng liền nghe theo thể xác và tinh thần cảm thụ được một loại sung sướng, nhưng lúc này nhìn thấy Tử Diễm nàng lại cảm thấy trong lòng đầy tràn yêu say đắm, Thanh Qùy có chút nghi ngờ, chẳng lẽ tình yêu nàng đối với Tử Diễm không sâu đậm giống như chính mình tưởng tượng? Hay là thật giống như Sở Ngưng Sương nói chỉ là một loại tham muốn giữ lấy?

(*) Vô Ngã là một trong 3 pháp ấn. Hai pháp ấn còn lại là Vô Khổ và Vô Thường cho dù loài người có tồn tại hay không thì 3 pháp ấn này vẫn hiện diện trong vũ trụ như một chân lý: mọi pháp hữu vi (pháp có sinh thì có diệt) thì là Khổ, Vô Thường, Vô Ngã. Pháp Vô Vi (pháp không có sự tạo tác nên không có sự diệt) cũng là vô ngã. Pháp Vô Vi không có tính chất Vô thường và Khổ như pháp hữu vi. Nói dễ hiểu chính là: cái gì có sinh thì phải có diệt là vô thường; cái gì vô thường thì là khổ; cái gì khổ mà nó biến đổi theo duyên sinh (không tùy thuộc vào ý muốn của nó) thì là vô ngã.

"Ai! Quân thượng, có lẽ trong lòng chúng ta đối với bọn họ cũng chỉ có một loại ham muốn chiếm giữ mạnh liệt đang tác quái." Thanh Quỳ nhìn đáy mắt  Ám Dạ đáy chợt lóe lên mê mang, khẽ thở dài nói.

"Hừ! Cho dù là tham muốn giữ lấy, nàng cũng chỉ có thể là của ta." Ám Dạ cảm giác lòng của mình hiện tại loạn như dây gai, nhưng hắn biết, nếu không thể hảo hảo giải quyết chuyện liên quan tới Ngưng Sương, trong lòng hắn nhất định sẽ sinh ra tâm ma, tu vi sau này chắc chắn sẽ không tiến bộ nữa. Ám Dạ vẫn luôn xem cường đại quan còn trọng hơn sinh mạng,lúc này quyết định vung kiếm chặt dây tình.

Sống lâu dài trên thượng vị cao cao tại thượng khiến hắn đối với quyền thế có loại cố chấp theo đuổi, Ám Dạ tin tưởng chỉ cần giải quyết đám người bên Ngưng Sương, như vậy Thần Vực liền chính là thiên hạ của hắn. Cho dù tương lai hắn phi thăng Thần Giới, Thần Vực vẫn có thể cung cấp cho hắn lực tín ngưỡng dồi dào.

Nhìn Ngưng Sương phía xa bị Xích Viêm ôm vào trong ngực sắc mặt tái nhợt, Ám Dạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, Linh Nhi, nàng đã không muốn cùng ta nắm tay bước lên đỉnh cao, vậy thì ta chỉ có thể để cho nàng trầm luân xuống địa ngục, vĩnh viễn rơi vào U Minh. Ta, Ám Dạ, nhất định phải ngạo thế cửu trọng thiên này, ta không thể nào để một nữ nhân coi nhẹ ta làm loạn lòng ta!

"Thanh Quỳ, chuyện ngươi tính kế ta ta sẽ bỏ qua, hiện tại ta giúp ngươi tấn thăng. Thông minh như ngươi, chắc hẳn sẽ không để cho ta thất vọng!" Ám Dạ nói xong, tự đầu ngón tay bắn ra một đạo huyền lực, xuyên thẳng vào mi tâm của Thanh Qùy.

Thanh Quỳ cảm thấy một tia huyền lực ấm áp chạy khắp toàn thân, ngay sau đó hàng rào cản trở nàng đột phá nửa bước thiên liền bị này tia huyền lực này đột phá dễ như trở bàn tay. Nàng kinh ngạc nhìn Ám Dạ, tựa như không tin nam nhân này sau khi biết nàng tính kế hắn hắn lại cho nàng một chỗ tốt lớn như vậy. Nàng lại không biết,  tia huyền lực này vốn chính là do Ám Dạ rút từ trong cơ thể nàng ra, bằng không lúc Ám Dạ tấn thăng nàng cũng đồng thời tấn thăng nửa bước thiên tôn theo hắn.

Lúc này, Ám Dạ đã quyết định sau này vẫn để Thanh Qùy làm đối tượng cùng hắn song tu, vì vậy nữ nhân hắn cũng không ghét. Cho dù biết rõ nàng tính kế hắn nhưng hắn vẫn như cũ không ghét nàng, chỉ là trong lòng có chút không cam lòng, có chút tức giận.

Tuy rằng tấn thăng nửa bước thiên tôn sẽ có pháp tắc phủ xuống nhưng sẽ không đưa tới Thiên kiếp, dù sao đây cũng không phải là chân chính tấn thăng thiên tôn. Mặc dù Thanh Qùy tấn thăng dẫn tới phong vân biến đồi nhưng sau khi pháp tắc phủ xuống rút đi, Thanh Qùy chỉ cảm thấy huyền lực trong cơ thể dồi dào hơn, trừ cái đó ra nàng thật không phát hiện có cái gì biến hóa.

Xích Viêm lạnh mắt nhìn một loạt biến cố này, trong lòng nhất thời sáng tỏ vài phần, thì ra là Thanh Qùy và Ám Dạ cũng không phải thông qua tu luyện bình thường mà tấn thăng! Khó trách lúc trước giao thủ, Xích Viêm cảm giác Ám Dạ đối với việc nắm giữ thiên đạo pháp tắc không quá quen thuộc, hơn nữa hắn tựa như không có lĩnh ngộ ra ý nghĩa thiên tôn thuộc về chính mình. Xem ra bọn họ vẫn chưa trải qua thiên đạo tra hỏi, cũng chưa trải qua lôi kiếp thanh tẩy. Ban đầu nhìn thấy Tử Diễm, Xích Viêm liếc mắt liền nhìn ra hắn đã tấn thăng nửa bước Thiên Tôn, nhưng lúc đối diện với Ám Dạ hắn lại chỉ cảm thấy khí tức trên người Ám Dạ vô cùng hỗ tạp, mặc dù khí thế dồi dào nhưng căn cơ lại thâm hụt chưa đủ. Lúc này mới biết, thì ra bọn họ là đi đường tắt ngụy tấn thăng!


Xích Viêm thấy sự sáng tỏ đồng dạng ở trong mắt Tử Diễm, Tử Diễm nhìn Ngưng Sương trong ngực hắn đáy mắt liền thoáng qua một tia thương tiếc  nhàn nhạt. Với tình hình hiện tại, Xích Viêm chỉ có thể cầu nguyện thần trí Tử Diễm có thể lần nữa chiếm cứ quyền khống chế thân thể.

Tử Diễm cho Ngưng Sương nuốt vài viên dược, sau đó lại chuyển một chút huyền lực cho nàng, cuối cùng mới khiến nàng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy mở mắt. Ngưng Sương vừa tỉnh, Thanh Qùy cũng tấn thăng xong, Ám Dạ lại một lần nữa hướng đám người Xích Viêm phát khởi công kích.

Ngưng Sương chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ dùng ít địch nhiều, bởi vì lúc này ngay cả đứng nàng cũng không đứng lên được, một chưởng kia của Ám Dạ gần như đem kinh mạch toàn thân nàng cắt đứt, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Đúng lúc này, trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một đạo âm thanh vô cùng nhỏ, phá rồi lại lập, tìm đường sống trong cõi chết!

Sau đó liền có một hình ảnh vận chuyển huyền lực đột nhiên xuất hiện trong đầu, Ngưng Sương nghĩ tới dù sao hiện tại chính mình cũng không giúp được một tay, vậy liền thuận theo hình ảnh vận chuyển huyền lực trong đầu âm thầm vận chuyển huyền lực toàn thân.

Cùng Ám Dạ vây công Xích Viêm, Thanh Qùy thấy đánh lâu không được, trong đầu đột nhiên thoáng qua một đạo linh quang, đem huyền lực dồn vào một kiếm bất ngờ bổ về phía Ngưng Sương. Xích Viêm trong lòng quýnh lên, vừa định xoay người đi cứu liền phát hiện một đạo bóng dáng màu tím đã phi người lên phía trước, một chưởng đánh vào một kiếm khí thế kinh người kia.

"Tử Diễm, ngươi đã trở lại!" Xích Viêm vui mừng nhìn đôi mắt màu tím như lưu ly, nặng nề buông lỏng trái tim luôn lo lắng thấp thỏm.

"Xích Viêm, an tâm đối địch! Ta chỉ ước gì ngươi chết, ta sẽ không giúp ngươi!" Tử diễm cúi đầu nhìn Ngưng Sương vừa mới bị kiếm khí chấn đắc lại lần nữa rơi vào hôn mê, vẫy tay gọi Thiên Vũ tới, để Ngưng Sương nghiêng người dựa vào trong lòng Thiên Vũ.

Nhìn hai nữ tử trước mắt này, một người là người hắn yêu đời đời kiếp kiếp, một người là người đời đời kiếp kiếp thương hắn. Đột nhiên, hắn cảm giác mình nên cho bọn họ một cái công đạo.

Nhớ tới thời điểm cứu Thiên Vũ, chính mình từng trả lời Hồng Mông Thiên tôn, ‘ Yêu một người chính là cam tâm tình nguyện  bỏ ra, cho dù không nhận được hồi báo của  đối phương! ’

Yêu như vậy, Thiên Vũ cho hắn, không oán không hối. Hiện tại hắn muốn dành một phần yêu như vậy cho Ngưng Sương, sau đó hắn quyết định sẽ dùng quãng đời còn lại làm bạn với Thiên Vũ.

"Thiên Vũ, hiện tại ta muốn dùng tu vi cả đời của ta đổi về một trái tim ta từng để mất, ngươi có đồng ý không?" Tử Diễm tĩnh mịch nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Thiên Vũ, hỏi.

Đôi mắt đẹp của Thiên Vũ chợt lóe, thông minh như nàng, nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời nói của Tử Diễm. Trên gương mặt tuyệt mỹ chậm rãi hiện lên một nụ cười, nhìn chằm chằm đôi mắt màu tím nói "Chủ nhân, ngài vì sao lại hỏi ta? Ta vĩnh viễn sẽ không phản đối quyết định của ngài."

"Không, Thiên Vũ, sau này mọi quyết định, ta đều sẽ trưng cầu ý kiến của ngươi, có lẽ hiện tại ta đã không cách nào đem trái tim này giao cho ngươi lưu giữ, nhưng về sau ta sẽ vĩnh viễn bồi ở bên cạnh ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý?" Trong đầu Tử Diễm nghĩ đến những chuyện đã trải qua tựa như mây khói, nghĩ đến trong quá khứ, Thiên Vũ thời thời khắc khắc làm bạn với hắn. Nếu như nói hắn là người đau khổ lâm vào lưu luyến si mê vô pháp tự kềm chế, vậy,cảm giác của Thiên Vũ là không đúng sao? Chỉ là Thiên Vũ yêu thuần túy hơn hắn, thuần túy đến mức chỉ cầu bỏ ra, không trông mong hồi báo.

Nhìn Tử Diễm chậm rãi ngưng tụ huyền lực ở lòng bàn tay, Thiên Vũ đột nhiên lên tiếng: "Chủ nhân, để cho ta đi! Có lẽ tu vi của ta không bằng chủ nhân, nhưng ta dùng hết tu vi toàn thân nhất định có thể khiến Sở cô nương tỉnh lại."

Tử Diễm lắc đầu một cái, không chút do dự đem lòng bàn tay đặt vào sau lưng Ngưng Sương."Thiên Vũ, ta muốn nàng bình an, ta cũng muốn ngươi bình an. Ta là Ma Thần, bất tử bất diệt, mất đi một chút tu vi ấy,cùng lắm thì tu luyện thêm một nghìn tắm trăm nữa. Thiên Vũ không phải vừa lúc nhân cơ hội này có thể giúp ta sao!" Một tiếng thở dài thật thấp vang lên, Tử Diễm hình như nghĩ tới, thời điểm lần đầu tiên Ma Thần cùng với Bạch Linh  gặp nhau. Khi ấy khi hắn sắp bị tẩu hỏa nhập ma liền được Bạch Linh cứu giúp, sau lại tâm cũng liền đánh rơi trên người Bạch Linh.

"Thiên Vũ, ban đầu nàng cứu ta một mạng nhưng lại lấy đi trái tim của ta, hiện tại ta cứu nàng một mạng vừa lúc thu hồi lại trái tim này. Dây dưa nhiều năm như vậy, đủ rồi... Vậy là đủ rồi!" Theo huyền lực  chạy mất, sắc mặt Tử Diễm dần dần tái nhợt, giọng nói cũng dần dần không thể nghe thấy.

Sau khi tia huyền lực cuối cùng chảy vào trong cơ thể Ngưng Sương, tóc của Tử Diễm lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từng khúc biến thành màu trắng, dung nhan tuấn lãng vô trù cũng già  đi từng chút một. Nếp nhăn nhàn nhạt hiện lên ở khóe mắt đuôi lông mày của hắn, da thịt đã từng trắng như ngọc không tỳ vết mất đi độ sáng bóng vốn có trở nên trắng nhợt yếu ớt

Trơ mắt nhìn Tử Diễm như vậy, nước mắt của Thiên Vũ  giống như mưa rơi từng giọt xuống, tử diễm đưa ống tay áo lau nước mắt trên mặt Thiên Vũ, trên gương mặt già nua chậm rãi hiện ra một ý cười yếu ớt, nói: "Thiên Vũ, có phải hối hận đã đồng ý làm bạn với một lão đầu như ta rồi đúng không?"

"Chủ nhân..." Thiên Vũ sau khi gọi ra câu chủ nhân  liền không áp chế được tâm tình của nội tâm nữa, nước mắt rơi xuống như mưa.

Tử Diễm thăm dò mạch của Ngưng Sương, biết trong lúc hôn mê nàng đã phá hàng rào tiến vào nửa bước thiên tôn nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, liền cũng mặc cho Thiên Vũ ôm hắn khóc. Thiên Vũ đau lòng và ủy khuất, Tử Diễm không phải là không biết, nhưng muốn hắn trơ mắt nhìn nữ tử hắn lưu luyến si mê nhiều năm như vậy bỏ mạng ở trước mặt hắn, hắn thật sự không làm được. Có lẽ như vậy mới là kết cục tốt nhất, mặc dù đối với Thiên Vũ mà nói có chút không công bằng.


"Thiên Vũ, dẫn ta rời đi đi! Chúng ta trở về Ma Giới, không phải Thiên Vũ muốn có người cùng nhìn mây tụ mây tan sao? Nếu như Thiên Vũ không chê ta vừa già vừa xấu, ta ngược lại thật ra nguyện ý bồi Thiên Vũ thực hiện giấc mộng này!" Bởi vì vừa mới rồi Tử Diễm bày ra kết giới nên không có ai phát hiện tình trạng hiện tại của Tử Diễm, thừa dịp Ngưng Sương chưa thức tỉnh, thừa dịp mọi người đang tranh đấu, Thiên Vũ mang theo tử diễm nhanh chóng rời đi.

Đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, chỉ còn lại một dư âm từ trong không trung truyền tới, "Trận chiến này, Tử Diễm ta rút lui!"

Nhìn Tử Diễm nói xong lời nói trung khí mười phần này liền ói ra    vài ngụm máu, Thiên Vũ khẽ cau mày lại."Chủ nhân, vì sao lại không để cho bọn họ biết ngươi hy sinh toàn bộ tu vi cứu Sở tiểu thư?"

Mặc dù trong lòng Thiên Vũ có chút tức giận, nhưng vẫn lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng tỉ mỉ lau sạch vết máu ở khóe môi Tử Diễm. Tử Diễm  nhìn Thiên vũ, giờ khắc này, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một tia cảm khái. Có lẽ, quyết định này của hắn là đúng.

Theo thói quen cong khóe môi lên, Tử Diễm khẽ cười trêu nói: "Chẳng lẽ Thiên Vũ thích có người dùng danh nghĩa báo ân thường xuyên tới quấy rầy cuộc sống nhàn nhã của chúng ta sao?"

Lời nói của Tử Diễm giống như một ly rượu đắng chậm rãi rót vào trong lòng Thiên Vũ, nàng cười khổ lắc đầu một cái. Ai! Chủ nhân, ngươi không phải là muốn về sau Sở cô nương không cần mang bất kỳ gánh nặng nào trong lòng mà sống hay sao, vì sao còn phải biên soạn một cái lý do như vậy?

Ngươi yêu Sở cô nương như thế nào là lựa chọn của ngươi, ta yêu ngươi như thế nào là lựa chọn của ta. Yêu, từ trước tới nay luôn là chuyện của chính mình, cùng đối phương không liên quan! Có lẽ, đây đúng là kết cục tốt nhất đi! Nếu như thân thể của ngươi có thể sớm ngày khôi phục như lời nói, ít nhất ta vẫn chiếm được người của  ngươi không phải sao?

Thiên Vũ nhìn Tử Diễm suy yếu đến mức ngay cả đứng cũng phải dựa vào chính mình, đáy lòng âm thầm hạ quyết tâm. Mới vừa về tới Ma Giới, Tử Diễm vẫn mạnh mẽ chống đỡ ngay lập tức hôn mê bất tỉnh, Thiên Vũ dựa vào trí nhớ đem Tử Diễm dẫn tới một địa phương non xanh nước biếc. Thực tế, địa phương kia chính là nơi năm đó Thiên Vũ gặp gỡ Ma Thần, nơi đó có một huyệt động  Thiên Vũ dùng để che gió chắn mưa lúc đó.

Đem Tử Diễm đỡ vào trong động, đầu ngón tay lạnh như băng của Thiên Vũ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt không còn trơn mềm của Tử Diễm trong lòng lại thoáng qua ánh mắt tuyệt vọng và tràn đầy hi vọng khi mẫu thân liều mạng đưa nàng đến Thần Vực năm đó. Năm đó nàng thân là con cháu vương tộc Thanh Khâu ở Thần Giới nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Tộc bức bách Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc vì muốn cướp đoạt vương tộc chi vị Cửu Vĩ Thiên Hồ. Nàng thực lực thấp kém được mẫu thân và tỷ tỷ hợp lực đưa đến Thần Vực, lúc đó mẫu thân nói: ‘ Để cho nàng tu luyện thành công sau đó phi thăng Thần Giới trở lại Thanh Khâu trả thù cho bọn họ! ’

Lời nói còn văng vẳng bên tai nhưng đáng tiếc những năm này nàng vẫn một mực lưu luyến si mê Ma Thần nên chưa từng chịu khó khắc khổ tu luyện qua. Nàng biết, với huyết thống vương tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ trong người nàng cùng với thần lực năm đó mẫu thân và tỷ tỷ đánh vào trong cơ thể nàng, nếu như nàng chịu khó tu luyện, rất nhanh sẽ phi thăng, nhưng nếu như vậy, nàng liền sẽ không còn cách nào phụng bồi bên cạnh người nàng yêu nữa.

Hiện tại, nàng lại quyết định đem nguyên đan của chính mình  đưa cho Tử Diễm. Như vậy, thực lực của Tử Diễm rất nhanh sẽ khôi phục, nhưng nàng lại vĩnh viễn mất đi tư cách phi thăng. Nguyên đan của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc là nơi lưu giữ tu vi, tương đương với đan điền của nhân loại, bất quá mất đi nguyên đan cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng của nàng, bởi vì trong cơ thể nàng còn có thần lực của tỷ tỷ và mẫu thân, còn có chí bảo của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc—— Nguyệt Ẩn châu.

Truyền thuyết nói rằng nguyệt ẩn châu có thể cải tử hồi sinh, cũng có thể tăng lên tốc độ tu luyện của Hồ Tộc, đáng tiếc nó lại chỉ có tác dụng với Hồ Tộc! Thiên Vũ hé miệng, vận chuyển huyền lực thúc giục nguyên đan trong cơ thể chậm rãi dâng lên sau đó bay ra từ trong miệng nàng. Dưới ý niệm thao túng của nàng bay vào trong miệng Tử Diễm.

Lấy nguyên đan ra, Thiên Vũ cảm thấy tựa như rút sạch hơi sức toàn thân, cũng may rất nhanh lại có một cỗ lực lượng nhu hòa từ từ lưu chuyển khắp kinh mạch nàng. Trong mơ hồ, Thiên Vũ tựa như thấy được ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của mẫu thân, dần dần, ý thức của nàng càng ngày càng xa xôi cuối cùng lâm vào ngủ say.

Sau khi Thiên Vũ mang theo Tử Diễm rời đi không lâu, Ngưng Sương liền mở mắt ra, nhìn tình hình chiến đấu không còn lạc quan. Ngưng Sương gọi ra  bốn huynh đệ Thanh Long, để cho bọn họ tạo thành tứ linh trận đối phó Ám Dạ. Lại đem Thủy Lam gọi ra thủ hộ chính mình, nàng cảm giác huyền lực trong cơ thể giống như thuỷ triều lên cao, chẳng mấy chốc sẽ xông phá hàng rào lên cấp.

Có tứ linh trận kiềm chế, Xích Viêm đối chiến với Ám Dạ và Thanh Qùy nhất thời áp lực nhỏ xuống không ít. Ngược lại là Minh Huyễn và  Mặc Nhiễm đối mặt với Tần Phỉ Phỉ, một người nửa bước thiên tôn thứ thiệt lại có chút lực bất tòng tâm.

Tấn thăng, lôi kiếp kèm theo cuồng phong gào thét mà đến, thoáng chốc mây đen cuồn cuộn đem trọn một mảnh thiên không nhuộm thành màu đen như mực. Đối mặt với cảnh tượng kì dị như vậy trong trời đất, trong lòng Ám Dạ đột nhiên sinh ra một tia dự cảm chẳng lành.

"Thanh Quỳ, đánh nhanh thắng nhanh, nhất định không thể để cho nàng tấn thăng thành công!" Ám Dạ có một loại cảm giác, một khi Ngưng Sương lên cấp thành công, chiến cuộc nhất định sẽ thay đổi. Tử Diễm rời khỏi vốn đã làm thực lực bên này bọn hắn suy yếu vô cùng lớn, hiện tại lại bị tứ linh trận đem thực lực của hắn gắt gao áp chế.

Xích Viêm biết, chỉ cần Ngưng Sương lên cấp thành công, nàng liền có thể dựa vào thiên tôn thần thạch thuận lợi tấn thăng thiên tôn. Cho nên đối mặt với Thanh Quỳ và Ám Dạ càng thêm điên cuồng tấn công, Xích Viêm ở dưới sự giúp đỡ của tứ linh trận đem tất cả huyền lực toàn thân phát huy ra ngoài.

Dù sao đối mặt là hai người nửa bước thiên tôn trên danh nghĩa,  Xích Viêm ứng phó thời gian dài như vậy, huyền lực trong cơ thể sớm đã có cảm giác đứt đoạn. Vào lúc này mặc dù có tứ linh trận kiềm chế Ám Dạ, nhưng thế công của Thanh Qùy cũng không thể coi thường.

Nhất là Thanh Qùy, nữ nhân luôn đối với kẻ địch không lưu tình, đối với chính mình cũng tàn nhẫn, hoàn toàn đều dựa vào chiêu thức giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, rất nhanh, trên người Xích Viêm và Thanh Qùy đều chảy máu.


Nhìn từng đạo lôi kiếp nhô lên cao đánh xuống, cảm giác không rõ trong lòng Ám Dạ càng thêm mãnh liệt, từ cường độ của lôi kiếp có thể thấy được, một khi Ngưng Sương thanh công lên cấp, thực lực của nàng sẽ được đề cao bao nhiêu.

Ngưng Sương vốn định trốn vào Linh Phượng không gian tránh lôi kiếp, nhưng trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một đạo âm thanh, để cho nàng mang theo thiên tôn thần thạch tiếp nhận lôi kiếp. Mặc dù Ngưng Sương không nghe ra được thanh âm này có phải là Hồng Mông Thiên Tôn hay không nhưng nàng vẫn quyết định theo lời mà làm.

Từng đạo lôi kiếp đánh xuống đầu, đem kinh mạch toàn thân nàng cải tạo mở rộng, có một ít lôi kiếp vô cùng bạo ngược liền bị thiên tôn thần thạch hấp thu. Ở trong lôi kiếp, Ngưng Sương giống như thấy được vạn vật luân hồi sinh tử, nhìn thấu thế gian ân oán tình cừu. Nàng biết, đây chính là ý nghĩa ẩn chứa trong thiên đạo pháp tắc, có thể thành công lên cấp hay không liền xem nàng có thể thành công lĩnh ngộ ra ý nghĩa này hay không. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên.

Cũng tỷ như ý nghĩa Xích Viêm lĩnh ngộ ra là yêu; mà Tần Phỉ Phỉ lĩnh ngộ ra lại là hận; về phần Ám Dạ và Thanh Qùy, bọn họ thuộc về giả lên cấp, cho nên cũng không lĩnh ngộ ra được ý nghĩa gì.

_________________