Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 89: Rút kén tróc tơ

Lão tuy vẫn còn cảm thấy mâu thuẫn nhưng sự khó chịu trong lòng đã giảm đi khá nhiều.

"Lưu Tiếu Thành cũng chưa chắc đã là tên thật của hắn?" Sở Dương cười lạnh nói: "Loại tử sĩ này một khi bị bại lộ, hơn nữa còn lập tức tự sát tại chỗ thì sao có thể lưu lại tên thật của chính mình, để lại manh mối cho chúng ta đi điều tra đây? Giả sử có điều tra ra thì e rằng cũng dẫn tới một đám địch nhân cường đại khác cho chúng ta. Điểm này phải thận trọng một chút."

"Ngự tọa nói rất đúng." Vẻ mặt Thành Tử Ngang sợ hãi cả kinh, nghiêm túc nói.

Đối với vị Ngự tọa trẻ tuổi này, trong lòng lão không khỏi ngày càng cảm thấy bội phục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Phó Các chủ Trần Vũ Đồng dường như đồng ý với quan điểm của Sở Dương nên cũng ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

"Chúng ta đầu tiên là phải điều tra từ tướng mạo, cho đến công phu sở học, còn có đặc điểm trên thân thể, từ đó mới xác nhận thân phận chính thức của hắn. Những gì hắn nói không thể tin dược."

"Bước thứ hai, cái tên Lưu Tiếu Thành này tuy rằng không thể tin nhưng có một người chắc chắn sẽ biết. Đó chính là vị Du hiệp Bình Võ Ứng tại huyện Thanh Tuyền, người này nhất định phải bắt được."

"Thời điểm hắn gia nhập Bổ Thiên Các làm gian tế, tất nhiên là chúng ta đã kiểm tra qua Bình Võ Ứng, đồng thời Bình Võ Ứng cũng xác nhận thân phận của Lưu Tiếu Thành. Nói cách khác, trong chuyện này chắc chắn Bình Võ Ứng cũng có tham dự, mặc dù hắn không phải là người chủ mưu nhưng tuyệt đối là địch nhân. Bình Võ Ứng cùng gia tộc của hắn tuyệt đối không thể buông tha."

"Vâng." Trần Vũ Đồng nói: "Ta lập tức an bài, đem Bình Võ Ứng bắt về quy án, nghiêm hình thẩm vấn."

"Không cần, cứ một đao giết đi là xong. Thẩm vấn tuyệt đối sẽ không thu được kết quả gì."

Sở Dương khẳng định: "Âm mưu giữa hai nước, dựa vào loại người như Bình Võ Ứng mà muốn biết được điều cơ mật thì còn chưa đủ tư cách. Phỏng chừng thời điểm bắt được hắn thì cũng là thời khắc bọn chúng đã cắt đứt quan hệ với nhau. Không cần có loại hy vọng xa vời này."

"Chúng ta cũng nên thử một lần, nói không chừng lại có thể từ đó mà bắt được một con cá lớn cũng chưa biết chừng." Thành Tử Ngang kiên trì nói.

Hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy, cho nên chỉ có lấy công chuộc tội mới có thể bù lại sai lầm của chính mình. Mà Bình Võ Ứng chính là cơ hội trực tiếp nhất nên Thành Tử Ngang tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.

"Tùy ngươi." Sở Dương thản nhiên nói: "Còn có một đầu mối nữa, đó chính là Tôn gia. Chúng cũng giúp cho người này có một thân phận ở gia tộc mình. Nói cách khác, Tôn gia cũng là một trong những thế lực tham dự âm mưu này."


Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Dương từ từ nhìn lên khuôn mặt của từng người ở đây, nhẹ giọng nói: "Uyển Nam Tôn gia, giết toàn bộ."

Ánh mắt của hắn nhìn tới ai thì người đó đều có cảm giác như bị độc xà âm lãnh đang theo dõi, nhịn không được mà toàn thân phát lạnh. Ba từ kia nơi cửa miệng Sở Dương thốt ra mang theo sát khí bộc phát bốn phía, làm cho người ta không rét mà run.

"Chuyện này phải do Thành đại nhân hao tâm tổn sức rồi."Sở Dương hướng về phía Thành Tử Ngang gật gật đầu, khách khí nói.

Khẩu khí của Sở Dương tuy khách sáo nhưng giọng điệu lại là sai khiến. Đây là hành động đầu tiên sau một lần dò xét của Sở Dương. Nếu muốn nắm giữ toàn bộ Bổ Thiên Các thì thái độ của Thành Tử Ngang là đầu mối quan trọng nhất.

Trên mặt Thành Tử Ngang hiện lên thần sắc đấu tranh, sắc mặt biến đổi mấy lần mới chậm rãi cúi đầu nói: "Lão phu xin nhận nhiệm vụ."

Sở Dương cười thỏa mãn nói: "Về tuyến đường xâm nhập mà gian tế tìm ra, từ hôm nay trở đi đều toàn bộ vứt bỏ, không thể nào sử dụng nữa."

"Cái này…, chúng ta có thể hay không lợi dụng tuyến đường kia mà tương kế tựu kế với địch nhân, kiếm lại chút danh dự." Trần Vũ Đồng trầm tư hỏi.

"Không được, chúng ta không có cách nào cam đoan trong số những người còn lại có còn nội gian hay không. Chỉ cần là có dù chỉ một người thì tin tức thanh trừ hôm nay sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài, như vậy địch nhân cũng có thể lợi dụng tuyến đường kia mà tương kế tựu kế đối với ta. Đây là một tử lộ." Ánh mắt Sở Dương thoáng biến đổi, xem ra vị Trần Vũ Đồng này ít nhiều cũng có đầu óc, chỉ có điều vẫn còn non và xanh lắm.

"Vâng, Ngự tọa nói có lý." Mồ hôi trên trán Trần Vũ Đồng vã ra như mưa. Điểm này hắn quả thật không có nghĩ tới.

Sở Dương tiện tay cầm lấy hồ sơ thứ hai, ánh mắt âm trầm quét qua, chậm rãi hỏi: "Mạnh Hữu Đức là vị nào?"

Ở hàng thứ ba phía dưới đài, có một đại hán râu quai nón mặt tức khắc xám ngoét lại.

Những người bên cạnh hắn liền nhao nhao quay đầu nhìn sang, trong ánh mắt lộ ra ý đề phòng.

Ánh mắt trong suốt của Sở Dương nhìn Mạnh Hữu Đức, sau đó lẳng lặng hỏi: "Mạnh Hữu Đức, ngươi hiện tại muốn tự sát hay là chờ ta vạch trần rồi mới tự sát?"


Hàm râu quai nón trên mặt Mạnh Hữu Đức run rẩy từng chặp, sau lại đột nhiên tiến lên một bước lạnh lùng nói: "Tiểu bạch kiểm, ngươi đừng tưởng rằng có thể ngồi trên xa mã của thái tử, lại khiến cho thái tử điện hạ cất nhắc ngươi thì ngươi liền thật sự là Ngự tọa rồi. Cả cuộc đời lão tử làm việc không thẹn với lương tâm. Bổ Thiên Các trước sau mấy mươi lần hành động, thành công ám sát mục tiêu và toàn thân trở ra chỉ có một mình ta. Lão tử tận tâm tận lực, liều chết liều sống, vì Thiết Vân mà đến mạng cũng không cần, vậy mà hôm nay một tên tiểu bạch kiểm như ngươi lại dám nói lão tử là gian tế?"

Hắn vừa nói vậy liền khiến mọi người nhất thời hồi tưởng lại. Quả thực lúc trước tiến hành bảy tám lần ám sát, chỉ có duy nhất một tổ của Mạnh Hữu Đức là hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, sáu tổ còn lại đều là toàn quân bị diệt. Hơn nữa Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng còn vì Mạnh Hữu Đức mà tổ chức một buổi tiệc long trọng chúc mừng, thăng cấp cho hắn từ tổ trưởng lên tiểu đội trưởng.

Hắn sao có thể là gian tế?

Thành Tử Ngang cũng nhíu mày nhìn Sở Dương. Mạnh Hữu Đức này đúng là một tay hảo thủ mà hắn muốn cân nhắc đề bạt. Nếu thật sự hắn là gian tế, như vậy thì thể diện của chính mình liền ném đi được rồi.

Sở Dương bình tĩnh nhìn hắn: "Trong mấy lần ám sát đó, bốn tổ kia ở hướng Đông Nam và liên tiếp thất bại, chỉ có Mạnh Hữu Đức ngươi cũng đi theo hướng Đông Nam là thành công viên mãn. Mà vùng tác chiến của ngươi lại chính là do tin tức mà tên Lưu Tiếu Thành vừa rồi chỉ điểm, đồng thời cũng là phạm vi thế lực của Uyển Nam Tôn gia. Ấy vậy mà ngươi không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn bình an rút về, không có bất kỳ tổn thất nào. Ta hỏi ngươi, những người khác đều xảy ra chuyện, vì sao các ngươi hết lần này tới lần khác còn sống trở về chứ?"

"Bốn tổ khác có võ nghệ so với ngươi đều không thấp hơn, nhân thủ cũng nhiều hơn ngươi, hơn nữa mục tiêu hành thích so với mục tiêu của ngươi còn yếu hơn nhiều lắm. Vậy mà bọn hắn đều có chung kết quả là toàn bộ thất thủ, trong khi ngươi lại thắng lớn trở về. Chẳng lẽ Lưu Tiếu Thành chỉ biết rõ kế hoạch hành động của bốn lần kia mà không biết của tổ các ngươi? Chuyện này không thể nào đâu? Nếu ta nhớ không lầm thì hắn và ngươi đều thuộc tổ hai, mà những kế hoạch này đều là do tổ hai của ngươi tiếp nhận nhiệm vụ. Nói cách khác, Lưu Tiếu Thành nhất định là biết rõ kế hoạch lần đó."

Khi vẫn chưa xác định được thân phận thật của người nọ, Sở Dương cũng chỉ có thể xưng hô là "Lưu Tiếu Thành".

Sở Dương lạnh lẽo nhìn hắn: "Vận khí của ngươi lại tốt như vậy sao?"

Thành Tử Ngang thở dài, trong lòng ngổn ngang trăm mối, sắc mặt trắng xám một hồi. Nếu như từ phương diện này mà nói thì Mạnh Hữu Đức thật sự vô cùng khả nghi.

"Chẳng lẽ năng lực cá nhân của ta vô cùng cao minh cũng không được sao?" Mạnh Hữu Đức bày ra bộ dạng tràn đầy căm phẫn, nhưng đáy mắt lại lặng lẽ hiện lên một chút bối rối.

"Không được." Sở Dương chậm rãi lắc đầu, khẳng định nói: "Ngươi là gian tế."

"Ngươi nói ta là gian tế, liền lấy ra chứng cứ đi." Mạnh Hữu Đức quát rống lên.

"Chúng ta ở đây mặc dù chẳng khác gì là một bộ phận của hoàng gia Thiết Vân, nhưng ta không phải là Bộ Đầu của Hình Bộ." Sở Dương thản nhiên nói: "Ta chỉ cần hoài nghi liền có thể giết người, còn cần gì phải có chứng cứ? Người đâu, bắt lại cho ta."

Mệnh lệnh vừa ban ra, lập tức có hai người nhảy lên và hướng về phía Mạnh Hữu Đức nhào tới. Một trong số đó là Thành Tử Ngang.

Thành Tử Ngang thực sự đã nổi giận, hắn cũng thật không ngờ khi Sở Dương hạ lệnh trước mặt hắn lại rất nhiều cấp dưới liền nhấp nhổm xông lên, coi như chính thức thừa nhận mình là thuộc hạ của Sở Dương. Chuyện này vô hình trung đã hoàn toàn xác lập địa vị của Sở Dương trong Bổ Thiên Các.

Sắc mặt của Thành Tử Ngang đã biến thành màu gan heo, da thịt trên mặt do tức giận nên gần như là bạo liệt.

Nếu Mạnh Hữu Đức đúng là gian tế, như vậy chẳng khác nào gian tế chỉ xem hắn là tên bị thịt. Hơn nữa trong nội bộ lại không chỉ có một tên gian tế duy nhất. Mà chính hắn còn giúp bọn gian tế thăng quan phát tài, coi chúng là tâm phúc bên mình.

Đây là sự mỉa mai đến chừng nào chứ?