Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 282: Độc sát xuất thủ

Trong hoàng cung, ánh lửa rợp trời, giống như ban ngày. Những đám khói cuồn cuộn bốc lên, không khách khí mà nói, đứng cách đó mấy trăm dặm cũng có thể thấy được!

Trong Trung Châu thành, cảnh tượng giống như vong quốc!

Kỷ Chú Kỷ đại thiếu gia bị vương tọa gia tộc lôi ra khỏi giường, mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng chạy tới hoàng cung. Vương tọa mở đường, đương nhiên là một đường thuận lợi, tiến tới bên ngoài chiến cuộc, đang muốn không tình nguyền triển khai tranh đoạt, dù sao đi nữa cũng phải làm vẻ mới có cái để nói, nào biết đúng lúc này, thì lại đột nhiên nghe thấy một câu: "Ngao ô... cẩu đại di!"

"Con mẹ nó!!" Kỷ Chú ngây ngốc một chút, đột nhiên hung hăng mắng một câu, nhổ nước miếng, quay đầu bỏ đi.

"Đại thiếu! Đại thiếu!" Ba vị cao thủ vương tọa không hiểu chút nào, vội vàng đuổi theo. Mỗi người đều cực kỳ buồn bực. Vị đại công tử này, cũng quá không có chí tiến thủ rồi.

Không ngờ chỉ nhìn một cái rồi đi luôn? Không thấy các gia tộc khác đang đánh nhau đỏ mắt à?

"Kỷ thị gia tộc, rời khỏi cuộc tranh đoạt này." Kỷ Chú hung thần ác sát trừng mắt, trầm giọng gầm lên một tiếng: "Ai không nghe lời, tự mình lăn trở về!" nói xong liền tung mình, một đường xông trở về. Dọc đường miệng cũng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa: "Con mẹ nó! Con mẹ nó! Con mẹ nó......."

Mới ra khỏi hoàng cung thì chạm mặt La Khắc Vũ: "Ngươi đi đâu?"

"Lão tử về đi ngủ, ngươi quản?" Kỷ Chú tức giận trợn trắng mắt.

La Khắc Vũ buồn bực, nói: "Trở về ngủ? Đến lúc này còn về đi ngủ?"

"Tránh ra! Chó ngoan không cản đường!" Tâm tình Kỷ Chú đại thiếu gia quả thực rất tồi tệ. Hắn cho rằng mình bị người giỡn chơi một vố...

"Ngươi đang mắng ai đó?" La Khắc Vũ trợn trắng mắt, đang định nổi bão thì bị đám vương tọa gia tộc túm tụm lại lôi đi, chỉ kịp lưu lại một câu: "Kỷ Chú! Con mẹ ngươi nhớ kỹ lão tử đấy! Lão tử lần này nhớ kỹ ngươi rồi!"

"Thằng ngu này!" Kỷ Chú đại thiếu gia khinh bỉ nhổ nước miếng, thản nhiên bỏ đi.

Mà phía sau, đám người La Khắc Vũ đại thiếu gia đã vội vàng xông vào liệt hỏa hừng hực...

Ầm một tiếng, không biết là chuyện tốt ai làm, hoàng cung chủ điện đổ sập xuống....

Kỷ Mặc rốt cuộc lực bất tòng tâm rồi.

Trên thực tế, hắn đã sớm sức cùng lực kiệt. Dưới sự truy đuổi của mấy chục vị vương tọa, hắn có thể kiên trì tới bây giờ, cũng rát không dễ dàng rồi.

Nhưng thật bất đắc dĩ, người hắn đợi còn chưa tới! Đành phải cố gắng kiên trì!

Trong lửa khỏi mịt mờ, Kỷ Mặc vừa chạy trốn vừa dáo dác nhìn quanh, lập tức mừng rỡ.

Oa ha ha ha, tới rồi!

Chỉ thấy phía trước không xa, Mạc Thiên Vân như phong thần tuấn lãng mang theo của gia tộc mình, truy đuổi tới nơi này. Bên kia, Ngạo Tà Vân cũng mang theo đám cao thủ vương tọa Ngạo thị gia tộc xông tới.

Còn có vương tọa một số cao thủ, cũng lao tới nơi này giống như sao băng. Thật sự là bốn phương tám hướng đều có kẻ địch, thật đúng là cơ hội trời cho!

"Tha mạng tha mạng. Ta không cần thanh đao này nửa...." Kỷ Mặc đột nhiên kêu thảm một tiếng, nhảy ra.

Vừa mới chạy tới nơi, đám Mạc Thiên Vân Ngạo Tà Vân Đổng Vô Lệ Tạ Đan Quỳnh lập tức nhìn về phía này, trong mắt cùng tỏa ra hào quang nóng bỏng.

"Cho ngươi!" Còn không đợi mọi người kịp trả lời, Kỷ Mặc đã ném thanh đao trong tay ra ngoài. sau đó xoay người bỏ trốn mất dạng.


Nhưng hiện giờ ai còn quan tâm hắn? Ánh mắt tâm thần mọi người đều đang bị thanh đao trên không hấp dẫn hết rồi.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, Viêm Dương đao tỏa ra hào quang lóa mắt, giống như quang mang vạn trượng, hấp dẫn ánh mắt nóng rực của mọi người, phi hành theo đao.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý mà Viêm Dương đao lại bay thẳng về phía Mạc Thiên Vân!

"Làm càn!"

"Của ta!"

"Con mẹ nó! Đoạt lấy cho lão tử!" Câu này là do Lệ Hùng Đồ đại thiếu gia vừa vặn đuổi tới hét lên. Thanh âm kích động tới mức gần như thay đổi.

"Giết...."

Mạc Thiên Vân mừng rỡ, Ngạo Tà Vân kinh hãi, ánh mắt Tạ Đan Quỳnh chớp động, Đổng Vô Lệ tay nắm chặt đao, La Khắc Vũ gào rú xông tới...

Một vị cao thủ vương tọa Mạc thị gia tộc tung người bay ra, đưa tay chộp lấy thanh đao đang bay về phía mình.

Mạc Thiên Vân đã chuẩn bị kỹ rồi, chỉ cần đao vừa tới tay, lập tức xoay người phá vây rời khỏi nơi này, không thí luyện nữa, mà trực tiếp trở về Trung Tam Thiên!

Mạc Thiên Vân chưa từng nghĩ tới lại có thể đoạt được đao kiếm vào giờ khắc này. Nhưng chỉ cần Viêm Dương đao tới tay, thì chẳng khác nào nắm giữ được một nửa bí mật trở thành võ thánh.

Về phần một nửa còn lại, có thể dùng quỷ kế, có thể trao đổi, có thể liên minh.... tóm lại là có rất nhiều thủ đoạn.

"Dừng tay!"

"Ngăn hắn lại!"

Một loạt tiếng xé gió vang lên. Vô số ám khí đều hướng về phía đám người Mạc thị gia tộc mà gào thét xông tới. Giờ khắc này, sưu sưu sưu, xoẹt xoẹt xoẹt... trên đầu bốn người Mạc thị gia tộc đột nhiên xuất hiện mưa ám khí như lê hoa bạo vũ!

Mưa ám khí!

Ba vị vương tọa cùng nhảy ra ngoài, gió lốc nguyên khí mãnh liệt quanh cơ thể trong phút chốc đã thành hình! Trong thời khắc chuông treo mành chỉ, phản ứng của ba vị vương tọa có thể nói cực nhanh, chính xác tới cực điểm.

Quang mang đao kiếm cùng lóe lên, đánh bay hết ám khí sang một bên, mà một người khác liều mạng chỉ bằng nguyên khí hộ thể cũng đã xông ra ngoài, chính diện đối đầu ám khí, nhằm thẳng Viêm Dương đao.

Đúng lúc này, chuyện không thể tưởng tượng được đột nhiên xảy ra!

Thanh đao đang bay trong không trung, đột nhiên dừng lại!

Lơ lửng giữa không trung!

Rồi lập tức bay vụt trở về!

"Con mẹ nó! Trên đao có tơ!" Mạc Thiên Vân phun ra một câu chửi tục hiếm thấy, khuôn mặt tuấn tú trở nên dữ tợn, chửi ầm lên: "Thằng con hoang! Thằng vương bát đản!"

Cái loại cảm giác kỳ bảo sắp tới tay thì thất bại này, thật khiến Mạc đại thiếu gia tức ói máu!


Đúng lúc này, đột nhiên ngâng quang chợt lóe, Viêm Dương đao đang bay vụt trở về không ngờ lại phựt một tiếng, từ trên không trung rơi xuống đất.

Trong tay Ngạo Tà Vân còn thừa lại mấy đồng tiền. Vừa rồi, là hắn dùng một đồng tiền, cắt đứt sợi tơ trên thân đao.

HIện giờ, đao đang chậm rãi rơi xuống, mà vị trí của nó hiện tại, không ngờ lại nằm chính giữa Ngạo thị gia tộc và Mạc thị gia tộc!

Cao thủ Ngạo thị gia tộc và Mạc thị gia tộc nhào tới như lang như hổ!

Đúng lúc này, đột nhiên bụp một tiếng. Tại nơi Viêm Dương đao sắp rơi xuống, có một vật gì đó đột nhiên nổ tung, một đám hắc vụ, mang theo mùi thơm nhè nhẹ, tràn ra. Trong phút chốc đã bao phủ phạm vi ba trượng.

Vào giờ khắc hắc vụ bốc lên, Viêm Dương đao rốt cuộc cũng choang một tiếng, rơi trên mặt đất.

Ngay chính giữa đám hắc vụ.

Một thanh âm mỉm cười, nói: "Chư vị phải cẩn thận đấy. Đây chính là Thực Cốt Tiêu Hồn hương. một khi dính vào, xương cốt cả người đều hóa thành hắc thủy đó. Cũng đừng trách ra không nhắc nhở trước."

Chúng vị cao thủ cùng dừng lại! Vị cao thủ vương tọa Mạc thị gia tộc kia nhanh nhất, một bàn tay đã tiến vào trong hắc vụ, vội vàng rụt tay trở về, nhưng khi rút ra, một bàn tay đã biến thành đen thui. Từ trên mũi ngón tay, hắc thủy không ngừng rớt xuống.

Đau xót không chịu nổi, nhịn không được gào rú kêu lên.

"Tiểu độc vật!" Mạc Thiên Vân cùng Ngạo Tà Vân cũng rống giận, ánh mắt lăng lệ, quay đầu nhìn lại.

Một hắc y thiếu niên mang theo vẻ tươi cười ngượng ngùng, xuất hiện ở bên ngoài vòng tròn, phía sau còn có hai gã hắc bào lão nhân đi theo.

"Ai nha, thật sự là ngại quá. Ta đã nói rồi, ngươi còn thò tay vào làm gì." Vị hắc bào thiếu niên này giống như cực kỳ tiếc hận: "Cái này cái này... cánh tay kia sắp biến thành hắc thủy rồi, nhưng phải làm sao bây giờ? Đây chính là cao thủ vương tọa đó."

Thiếu niên này nhìn qua thì ôn nhu yếu ớt, hơn nữa còn thẹn thùng xấu hổ, nhưng hành sự không ngờ lại cực kỳ tàn nhẫn! Hơn nữa, nửa điểm cũng không lưu tình!

"Lấy giải dược ra!" Mạc Thiên Vân phẫn nộ hét lớn một tiếng. Cánh tay phải của vị vương tọa Mạc thị gia tộc kia đã sưng phồng lên, hắc thủy từ đầu ngón tay chạy ra cũng càng lúc càng nhanh.

Với nguyên lực của vương tọa, đối với loại chất độc này, không ngờ không có chút năng lực chống cự nào!

Mà hiện giờ, thanh đao lại đang bị loại độc vật này bao phủ!

"Ai nha, bản thân ta cũng muốn lấy giải dược ra. Chỉ là ta cũng muốn cây đao kia." Hắc bào thiếu niên ai oán nhìn Mạc Thiên Vân: "Tiểu đệ thực lực rất đơn bạc. Mạc huynh, ngươi có thể giúp ta một tay hay không?"

Mạc Thiên Vân gần như tức ngất. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng trong mắt cũng lộ ra thần sắc mâu thuẫn tới cực điểm.

Chỉ cần Viêm Dương đao tới tay, thì thời khắc Mạc thị gia tộc quật khởi đã tới rồi. Nhưng vị cao thủ vương tọa bị thương trước mắt, cũng chính là cao thủ quan trọng của Mạc thị gia tộc mình!

Nếu không cứu, chẳng phải khiến cho lòng người nguội lạnh?

"Mạc huynh.... Chẳng lẽ, một cây đao rách này, so với tính mạng vương tọa quý gia tộc còn quý hơn?" Hắc bào thiếu niên chớp chớp mắt nói.

Cơ nhục trên mặt Mạc Thiên Vân giật giật, thần sắc trong thoáng chốc đã biến hóa mấy chục lần.

Giờ phút này, Sở Dương đã âm thầm chú ý tới vị hắc bào thiếu niên kia. Nhìn bộ dáng âm tàn, tiêu sái tự nhiên của người này, Sở Dương đã thầm đưa ra một kết luận trong lòng: "Xem ra người này, chính là một trong thập nhị phong vân Trung Tam Thiên sau này - Độc Sát!

Hắn nhìn Viêm Dương đao trên mặt đất, giờ phút này, hắc vụ đã mỏng dần, nếu như tính khoảng cách, Mạc thị gia tộc vẫn là gần nhất! Gần như chỉ cần rướn người một cái là có thể đoạt tới tay!

Thần sắc trong mắt Mạc Thiên Cơ thay đổi không ngừng, đột nhiên trợn mắt như muốn rách ra, hét lớn một tiếng: "Thành Quý thúc! Chất nhi hôm nay, phải xin lỗi ngài! Vì nghiệp lớn gia tộc, ta lệnh cho ngươi, lấy Viêm Dương đao ra!"

Vị cao thủ vương tọa vị thương kia, chính là tộc thúc của Mạc Thiên Vân!

Dựa theo bối phận, chính là tộc thúc Mạc Thiên Vân!

Trong mắt Ngạo Tà Vân lóe lên thần sắc cảnh giác. Mạc Thiên Vân tàn nhẫn tuyệt tình, vào giờ khắc này biểu hiện ra không sót chút nào. Vì gia tộc, vì lợi ích, thậm chí là vương tọa tộc thúc của mình, không ngờ đến mắt cũng không chớp một cái, đã tàn nhẫn vứt bỏ!

Trong mắt Mạc Thành Quý lộ ra thần thái bi thương. Hắn biết, đối phương dùng độc áp chế, chỉ là muốn Mạc thị gia tộc trợ giúp. Mà nếu như Mạc Thiên Vân đã cự tuyệt đề nghị của đối phương, thì cái mạng của mình, giờ phút này đã được quyết định rồi.

Cắn răng hét lớn một tiếng, đột nhiên tung người xông vào trong đám hắc vụ. Ngay sau đó, Viêm Dương đao đã từ trong hắc vụ bay ra, cả người đứng trong hắc vụ, thê lương quát lớn một tiếng: "Đại thiếu gia, già trẻ trong nhà, xin kính nhờ ngươi!"