Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 278: Song hùng đụng độ (2)

"Sở Dương cười nhạt, luôn miệng xưng không dám, chăm chú nhìn lại. Chỉ thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu là một trung niên nhân, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trường mi phượng mục, ba chỏm râu dài, phất phơ trước ngực, tóc đen như mực, trên người hắn, tựa hồ có một chiếc khăn che mặt thần bí bao phủ bằng mắt thường không thể nhìn thấy được, khiến cho người ta không thể nhìn thấu người này. Nhưng chỉ cần gặp mặt một lần, cũng phải tự cảm thấy cốt cách thanh kỳ, hoàn toàn không phải người của thế gian này!

Bộ dáng Đệ Ngũ Khinh Nhu hiện giờ, ngược lại càng giống với một vị ẩn sĩ núi rừng hơn. Nếu chỉ nhìn bề ngoài của hắn, bất kể là ai cũng không thể tưởng tượng được, người giống như không màng danh lợi, một thân tiêu sái thoát tục này lại là tể tướng một nước! Chính là nhất đại kiêu hùng tay nắm ngàn vạn đại quân, quyết định thế cục thiên hạ!

Lật tay thành mây, úp tay thành mưa, ngay cả địch nhân, cũng chỉ có thể giãy dụa trong lòng bàn tay hắn! Đây chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu.

Nhưng hiện tại, trên người hắn lại tràn đầy vẻ bình thản, khuôn mặt phóng khoáng từ bi. Tựa như một vị chí sĩ đầy lòng nhân ái, tránh trời thương dân, đối diện với muôn dân thiên hạ khổ nạn, đang phát ra tiếng thở dài đau lòng.

"Tướng gia, quá khách rồi, mời!" Sở Dương tránh đường, đưa tay mời khách.

"Sở công tử, mời!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nho nhã mỉm cười đáp lại.

Đợi đến khi Đệ Ngũ Khinh Nhu bước lên cầu thàng, Sở Dương cùng hắn sóng vai đi lên phía trước.

"Vị này là...." Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười, ánh mắt nhìn Cố Độc Hành, ánh mắt lãnh liệt của Cố Độc Hành cũng theo đó mà nhìn lại. Kiếm khí lập tức tràn ngập, tung hoành!

Nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu... như nhìn tử thi!

Đây là một loại ánh mắt đồ sát muôn dân, huy kiếm khắp thiên hạ! Không chỗ nào cố kỵ! Người trong thiên hạ đối diện với kiếm ta, chính là người chết!

Cảnh Mộng Hồn cùng Âm Vô Thiên cùng lộ ra khí tức cường đại của mình, bốn con mắt cũng lăng lệ nhìn Cố Độc Hành. Loại thái độ thờ ơ của đối phương khiến cho hai vị vương tọa cao thủ bọn họ không thể nhẫn nhịn được.

Đây là khinh thị!

Bất kể là quyền thế của Đệ Ngũ Khinh Nhu hay là uy nghiêm của vương tọa cao thủ, đều không cho phép loại khinh thị này tồn tại trước mặt mình!

Ba cỗ khí tức chợt va chạm với nhau!

Sắc mặt Cố Độc Hành thoáng trắng bệch, thân hình đột nhiên lui về sau nửa bước, nhưng lập tức đứng vững trở lại, ánh mắt càng thêm băng hàn, kiếm khí trào ra ngòi như phong ba!

"Đây là địa ca ta, Sở Nam." Sở Dương có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng, nói: "Tướng gia chớ trách, đại ca ta không thích nói chuyện, hắn tu...." Hắn liếc mắt nhìn về phía Cố Độc Hành trưng cầu ý kiến. Cố Độc Hành gật đầu, không nói một lời.

"Hắn tu... vô tình kiếm đạo." Thanh âm Sở Dương có chút thấp xuống.

"Ồ...." Đệ Ngũ Khinh Nhu, Cảnh Mộng Hồn và Âm Vô Thiên cùng bừng tỉnh. Khó trách bản mặt người này lại lạnh lẽo như quan tài vậy, thì ra là tu luyện vô tình kiếm đạo. Cái này cũng không thể trách hắn được.

Nghĩ như vậy, liền cùng thu kiếm, nhưng Cố Độc Hành lại không thu, kiếm khí thổi quét khắp nơi, hai bên vách tường không ngờ lại xoẹt xoẹt, xuất hiện mấy chục vết kiếm sâu hoắm!


Cảnh Mộng Hồn cùng Âm Vô Thiên cùng nhìn nhau hoảng sợ! Đối phương mới bao nhiêu tuổi? Không ngờ đã có thành tựu như vậy rồi! Tôn cấp kiếm khách, hơn nữa lấy thân làm kiếm, kiếm khí phóng thích ra ngoài!

Người như vậy, tuyệt đối là thiên tài kiếm đạo!

Bất quá, ít tuổi như vậy lại tu luyện vô tình kiếm đạo, tuy rằng uy lực vô song, nhưng chẳng khác nào không có thời niên thiếu. Điều này đối với nhân sinh mà nói, không khói quá thiếu đáng tiếc nuối rồi...

Loại khuyết điểm này, càng tới chỗ cao thâm, lại càng trở thành tâm ma. Nghĩ tới đây, Cảnh Mộng Hồn cùng Âm Vô Thiên cùng liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa trong mắt đối phương.

"Lệnh huynh ty luyện vô tình kiếm đạo, điểm này chúng ta đã nhìn ra." Cảnh Mộng Hồn thân là cửu phẩm vương tọa, đối diện với vị nhị phẩm kiếm tôn Cố Độc Hành này, không ngờ cảm giác chiến ý và kiếm ý của đối phương không ngừng tăng vọt!

Bất kể khí thế của mình có như núi thét biển gầm, kiếm ý của đối phương vẫn giống như bất biến, lạnh lùng tiến lên phía trước, lấy điểm phá lớn, một đi không trở lại!

Cảnh Mộng Hồn có một loại cảm giác, phương thức chiến đấu của vị kiếm khách thiếu niên này, tuyệt đối là điên cuồng. Thà toàn thân ta đều biến thành thịt vụn, nhưng chỉ cần trong tay ta vẫn còn kiếm, ta vẫn có thể đâm cho người một lỗ thủng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đối diện với vị kiếm tôn trẻ tuổi này, Cảnh Mộng Hồn không ngờ lại có cảm giác mồ hôi túa ra. Vô tình sắc bén như vậy, nếu như có thể tu luyện tới kiếm vương tam phẩm, chỉ sợ đến cả cửu phẩm vương tọa nhìn thấy hắn cũng phải chạy càng xa càng tốt.

Cái đó và nguyên lực thâm hậu hay không, không có liên quan. Mà là do tính chất đặc biệt của vô tình kiếm đạo! Chỉ cần xuất kiếm, chính là một đi không trở lại! Với tu vi của mình hoàn toàn có thể giết chế một vị tam phẩm kiếm vương, nhưng phản kích điên cuồng của đối phương cũng tạo ra vết thương vĩnh viễn không bao giờ khôi phục được!

Vết thương linh hồn do kiếm gây ra! Một khi đã thành, cả đời đừng hòng tiến thêm bước nữa!

Cảnh Mộng Hồn tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Cho nên hắn mới tò mò, hỏi Sở Dương một câu: "Nhưng không biết Sở công tử ngài, tu luyện hẳn cũng là kiếm rồi?"

Trong thanh âm ẩn ước có một loại ngữ khí tra hỏi, nhiều ít cũng khiến người nghe khó chịu. Đây là do hắn nắm giữ quyền lực lâu dài, vẫn nói chuyện với cấp dưới như vậy, nuôi thành một tư thế nói chuyện từ trên cao nhìn xuống, kỳ thật cũng không phải muốn bất kính với đối phương.

Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu nghe xong, không khỏi nhíu mày.

"Ngươi là?" Sở Dương lộ ra ánh mắt nghi vấn nhìn Cảnh Mộng Hồn.

"Ta hạ họ Cảnh, là tùy tùng của tướng gia, cũng là hộ vệ." Cảnh Mộng Hồn bình tĩnh nói.

"Ồ...." Sở Dương thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, nói: "Cảnh huynh nhìn không sai, tại hạ tu luyện, cũng là kiếm, bất quá không phải vô tình kiếm đạo, mà là...." Hắn trầm ngâmg một chút, tựa hồ đang do dự xem có nên nói ra hay không.

Trong ánh mắt lơ đãng của Đệ Ngũ Khinh Nhu lóe lên một tia sáng: Vị Sở công tử này, tính tình không khỏi quá tốt đi?

Lại nghe Sở Dương nói: ".... Mà là hồng trần kiếm đạo!"

Hắn cười tao nhã, sau khi trả lời xong vấn đề của đối phương, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, mang theo nụ cười ấm áp, thong thả nói: "Cảnh huynh, đây là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên ta mới nể mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu, trả lời ngươi vấn đề này..."


Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa mới hoài nghi tính tình hắn quá tốt thì tính xấu của hắn lập tức lộ ra.

Ánh mắt Sở Dương nhìn Cảnh Mộng Hồn dần dần lạnh đi, nhưng trên mặt vẫn là một nụ cười ôn hòa như cũ, chậm rãi nói: "Bất quá, bản công tử đang nói chuyện với người khác, từ trước tới nay vẫn không thích có kẻ nào khác chen vào. Nếu như có một lần nữa.... bản công tử không quản ngươi là vương tọa cao thủ hay là hoàng tọa cao thủ.... càng không quan tâm ngươi là vương tọa của Kim Mã Kỵ Sỹ đường hay là Ngân Lư Kỵ Sĩ đường, cũng phải trả một cái giá nhất định. Chủ đang nói chuyện, nô không được xen mõm vào! Hiểu chưa?"

Nói đến câu sau cùng, ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên như lợi kiếm, nhìn Cảnh Mộng Hồn, mặc dù chỉ là một thiếu niên, nhưng trên người lúc này lại tràn đầy một loại khí độ thượng vị giả cao cao tại thượng!

Huy hoàng lừng lẫy, thân ở tuyệt đỉnh, ánh mắt bễ nghễ, khí thế tung hoành, ánh mắt lãnh liệt, nhìn vương tọa như nhìn con kiến!

Hắn vốn vẫn xưng là tại hạ, ta. Nhưng bây giờ lại luôn miệng bản công tử, cái loại khí tức công tử ca của đỉnh cấp gia tộc Thượng Tam Thiên, cứ như vậy biểu hiện hết ra!

Ta chính là cuồng!

Tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng ta dám chửi thẳng vào mặt ngươi! Chỉ vào mũi mà chửi, ngươi tức lắm sao? Ta thách ngươi!

Dám dùng khẩu khí từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với ta? Bản công tử dùng khẩu khí từ trên cao nhìn xuống đè chết ngươi!

Trong phúc chốc, khuôn mặt Cảnh Mộng Hồn đã trở nên tím tái, ánh mắt như phún lửa, tức đến nổ phổi! Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, cúi đầu mình xuống, hai nắm tay trong bất tri bất giác đã siết chặt lại!

Nhưng hắn cũng thật không dám nhúc nhích. Đối phương chính là... công tử của Thượng Tam Thiên đó! Với thực lực của gia tộc Thượng Tam Thiên, giết một vương tọa như hắn, dễ như trở bàn tay, không cần tốn bao nhiêu sức lực!

Hơn nữa, hôm nay hắn theo Đệ Ngũ Khinh Nhu tới đây, chính là có chuyện quan trọng. Đệ Ngũ Khinh Nhu không ra kim khẩu, hắn làm sao dám phá hủy kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu?

"Thôi." Vẻ mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn ôn hòa như trước, không lộ ra chút bất mãn nào: "Mộng Hồn, ngươi không nên nói nữa."

Sở Dương vừa mới phát hỏa xong, bây giờ lại quay đầu về phía Đệ Ngũ Khinh Nhu, lộ ra một bộ dáng thân thiết, ôn hòa tươi cười: "Tại hạ quá nóng tính rồi, không nhịn được thay tướng gia dạy dỗ nô tài một lần. Ha ha, mong tướng gia chớ trách. Ha ha, haiz, đó cũng là cái tính xấu của ta từ nhỏ tới giờ. Rất không thích loại nô tài không biết cấp bậc lễ nghĩa, chẳng phân biệt được tôn ti, để tướng gia chê cười rồi."

Đệ Ngũ Khinh Nhu bình thản nói: "Không sao cả. Bất quá, Sở công tử hơi nóng tính một chút, nhưng giáo huấn rất đúng. Bất quá, vị Cảnh vương tọa này, cũng không phải là nô tài của Đệ Ngũ Khinh Nhu ta, mà là bằng hữu nhiều năm của lão phu, tình như thủ túc...."

Tình như thủ túc!

Cảnh Mộng Hồn nghe được bốn chữ này, đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng lên. Uất ức phải chịu vừa rồi, trong lúc vô hình, không ngờ lại vì một câu này mà tiêu tan quá nửa!

"Ồ?" Ánh mắt Sở Dương co rụt lại, cười hiền lạnh: "Chẳng lẽ bản công tử... vừa rồi không ngờ lại mắng bằng hữu của tướng gia?"

Hai người này, khi còn chưa ngồi xuống, không ngờ trong vô hình trung đã đối chọi gay gắt! Một người cẩn thận thăm dò, một người cũng toàn lực ứng phó thăm dò!

"Sở công tử chính là khách quý từ Thượng Tam Thiên. Nếu cứ tính toán chi li chuyện như thế này, không khỏi...." Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên cười, nói: ".. Không khói có chút mất phong độ."

"Không có quy củ, không thành vuông tròn!" Sở Dương cũng thân thiết mỉm cười, nói: "Nếu tướng gia muốn giao tiếp với những người như chúng ta, thì tốt nhất là nên dạy dỗ thủ hạ nghe lời một chút!"

Nói xong hắn lại cười lớn một tiếng nói: "Bất quá, hôm nay tướng gia tới đây, thì chính là khách của ta. Mời mời, tai hạ sáng sớm đã biết tướng gia muốn tới, cố ý chuẩn bị trà ngon cho tướng gia. Ngàn vạn lần không nên khách khí."

Nói xong liền hào sảng dẫn Đệ Ngũ Khinh Nhu vào trong phòng.

Song hùng đụng độ, hiệp một, Sở diêm vương thắng! Đệ Ngũ Khinh Nhu đành phải rơi xuống hạ phong, nhưng thật có chút oan uổng. Bởi vì.... đối phương hoàn toàn không nói lý!

Tất cả biểu hiện của Đệ Ngũ Khinh Nhu đều thập toàn thập mỹ. Đối phương ngay từ đầu cũng coi như có chừng mực, nhưng hỉ nộ vô thường, không nói lý liền không nói lý, nói trở mặt liền trở mặt. Cái loại tính tình nà thật khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút uất ức!

Nhưng thân phận của đối phương hiện giờ, rõ ràng có tư cách không nói lý. Đây mới là yếu tố lớn nhất khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu ngầm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không dám nói ra.