Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 245: Tình này không thể tiêu trừ

Trong mấy ngày này, trong Thiết Vân thành, lặng lẽ xuất hiện những câu chuyện nhảm nhí bịa đặt, cái gì Thiết Bổ Thiên đại nghịch bất đạo, giết cha cướp ngôi, cái gì Sở diêm vương âm hiểm tính kế, hại chết tiên hoàng, cái gì Thiết Long Thành mưu đồ bí mật tạo phản...

Tóm lại, Thiết Vân thành lạnh giá, đột nhiên trở nên ồn ào, huyên náo...

"Ta phải đi." Sở Dương lẳng lặng ngồi trước mắt Ô Thiến Thiến: "Đi Đại Triệu!"

"Đi Đại Triệu?" Ô Thiến Thiến khiếp sợ đứng bật dậy: "Ngươi... làm sao lại muốn đi Đại Triệu? Ngươi không biết thân phận của mình hiện giờ?"

"Ta đi, là vì cuộc chiến giành thiên hạ này! Ta không thể không đi." Sở Dương nhẹ nhàng nói: "Bổ Thiên các, sẽ giao cho ngươi. Từ giờ trở đi, ngươi chính là Sở diêm vương!"

"Từ giờ trở đi, ta chính là Sở diêm vương?" Ô Thiến Thiến kinh ngạc đứng đó, nhìn Sở Dương, hai mắt đột nhiên đỏ lên: "Ngươi sớm tính đến một ngày phải rời đi, có phải không?"

Sở Dương xua xua tay: "Ta là đi làm chính sự."

Ô Thiến Thiến không để ý tới, nói liền một tràng: "Cho nên ngươi mới cố ý mặc một thân hắc bào, không cho bất luận kẻ nào biết được chân diện mục, chẳng ngay từ ban đầu đã chuẩn bị cho một ngày rời đi này, có phải hay không?"

Sở Dương khẽ thở dài, nói: "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi."

"Nếu có một ngày ngươi rời đi, Sở diêm vương sẽ không rời đi, có phải không?" Nước mắt Ô Thiến Thiến tựa hồ sắp rơi xuống, thanh âm khẽ run rẩy: "Đây là câu trả lời của ngươi đối với Thiết Bổ Thiên, cũng là câu trả lời của ngươi đối với sư môn, đúng không?"

Sở Dương không nói gì, ngưng thần nhìn nàng một hồi, thản nhiên nói: "Không sai!"

"Cho nên, ngay từ đầu ngươi đã định vứt ta lại đây, có phải không?" Ô Thiến Thiến mở to hai mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, cố gắng khiến cho thanh âm của mình bình tĩnh trở lại: "Ngay từ đầu ngươi đã không muốn mang bất cứ ai đi, có phải không?"

"Đúng!" Sở Dương cắn răng, đưa ra một đáp án nhẫn tâm.

"Ta hiểu rồi." Ô Thiến Thiến thê lương nở nụ cười: "Ngươi yên tâm, ta sẽ làm tốt." Nàng đột nhiên dũng cảm nhìn Sở Dương, khẽ nói: "Ngươi đã lựa chọn ta, đảm đương hình ảnh Sở diêm vương này, ta sẽ nhất định làm một Sở diêm vương tốt."

Sở Dương im lặng một hồi lâu, không phản bác được.

"Sở Dương, có phải ngươi rất thích mặc y phục màu đen?" Ô Thiến Thiến đột nhiên khẽ cười cười, mang theo một ý tứ khó hiểu, cô đơn hỏi.

"Đúng." Sở Dương nuốt một ngụm nước miếng. Tiếp đó đưa mắt nhìn về phía Ô Thiến Thiến, hắn đột nhiên cảm nhận được một loại áp lực tâm tình thật lớn.

"Ừm, ta biết rồi." Ô Thiến Thiến khẽ gật đầu, xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn Sở Dương nữa: "Còn việc gì không?"

"Trong khoảng thời gian này, lời đồn quá nhiều, mà lời đồn lần này, ta sẽ không nhúng tay." Sở Dương trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi làm đi."

"Ta biết." Ô Thiến Thiến thản nhiên nói: "Ngươi khổ tâm bồi dưỡng ta, không phải là vì ngày này sao?" Thanh âm nàng thực bình tĩnh, nhưng bên trong thanh âm bình tĩnh đó, lại tựa như chôn giấu một ngọn núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Sở Dương có thể cảm nhận rất rõ ràng, trong lồng ngực Ô Thiến Thiến, trái tim yếu đuối đang nhảy lên cực kỳ kịch liệt! Tuy bề ngoài Ô Thiến Thiến hết sức bình tĩnh, nhưng cảm xúc kịch liệt trong lòng, cũng ẩn ước không thể ngăn chặn nữa rồi.

Sở Dương thở dài, nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi. Địch nhân bất động mới là đáng sợ nhất. Nhưng chỉ cần hắn động, bất kể mục đích của hắn là gì, thì chúng ta cũng có đối phó bọn hắn."


"Điểm này, ta cũng không cần ngươi nhắc nhở." Ô Thiến Thiến thản nhiên nói: "Đi theo Sở diêm vương chân chính nhiều ngày như vậy, ta cũng hiểu."

"Vậy là tốt rồi." Sở Dương gật đầu, thấp giọng nói: "Chuyến đi này... nếu không có gì ngoài ý muốn, nửa năm sau, ta sẽ trở về.

Ô Thiến Thiến im lặng thật lâu không nói gì, chỉ quay lưng về phía hắn.

Sở Dương giơ tay lên, muốn vỗ vỗ bả vai nàng, nhưng tay giơ lên rồi, sau một hồi lâu vẫn không hạ xuống. cuối cùng thu tay từ giữa không trung trở lại, nói: "Ta đi đây. Ta đi hoàng cung, sau đó trực tiếp xuất phát."

Ô Thiến Thiến không đáp.

Sở Dương thở dài, chậm rãi xoay người, đi ra ngoài. Đối diện với Ô Thiến Thiến u oán, Sở Dương cũng không dám nán lại nơi này.

Bả vai Ô Thiến Thiến run rẩy kịch liệt, trong một khắc khi Sở Dương bước chân ra khỏi căn phong, hắn rõ ràng nghe thấy từ sau lưng truyền đến những tiếng tí tách. nước mắt ẩn chứa trong lòng Ô Thiến Thiến rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà rơi xuống

Rơi xuống mặt đá bóng loáng, vỡ tan...

Sở Dương ở cửa, cước bộ thoáng ngừng lại, trong lòng thầm nói: "Thực xin lỗi... chỉ là ta hiện giờ thật sự không thể cho ngươi điều gì...."

Sau đó hắn bước đi, trong gió tuyết, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi đại môn Bổ Thiên các.

Ô Thiến Thiến đứng thật lâu trong phòng, quay lưng về phía cửa, vẫn không nhúc nhích. Thật lâu sau, nàng bỗng nhiên ngồi xuống, hai bàn tay che mặt, khóc nấc không một tiếng động....

Nàng không phát ra dù chỉ một chút thanh âm, nhưng thân thể lại run rẩy kịch liệt. Sau một hồi lâu, nàng mới chậm rãi đứng lên, nhìn thật sâu chiếc mặt nạ hoàng kim Sở Dương đặt trên bàn, nhẹ nhàng cầm lấy, nhìn quyến luyến, hít một hơi thật sâu, tựa hồ cảm thụ được điều gì, sau đó ôm chặt nó vào trong lòng.... Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai hàng nước mắt, chầm chậm chảy ra, lăn trên mặt nạ, rơi xuống mặt đất. Vì sao? Ô Thiến Thiến khẽ nhìn về chiếc ghế đối diện tự hỏi.

Chiếc ghế vẫn trầm mặc, lẳng lặng nằm đó. Nó không thể trả lời nàng điều gì, cũng giống như Sở Dương, đối diện với câu hỏi của Ô Thiến Thiến, không thể trả lời..

Ô Thiến Thiến lưu luyến vuốt ve chiếc mặt nạ, vuốt ve chiếc ghế, sau đó nàng giơ mặt nạ lên, nhìn thật lâu, dần dần áp lại gần khuôn mặt của mình. Thần sắc trong mắt biến ảo, bỗng nhiên điên cuồng, bỗng nhiên tuyệt vọng, bỗng nhiên thê lương, nhưng cũng trnà đầy quyến luyến.

Cuối cùng đeo mặt nạ lên.

Che đi vẻ u oán của nàng.

Buổi chiều hôm đó, Sở Dương cùng Cố Độc Hành hai người, hắc y tóc đen, cưỡi hai con chiến mã, lao ra khỏi cửa nam như gió lốc, cuốn theo hai gió tuyết, biến mất phía cuối chân trời.

Trên cổng thành, một thân ảnh hoàng sắc đứng lặng thật lâu, ngóng nhìn tuyết bụi bay phấp phới trên mặt đất, khoanh tay mà đứng, ánh mắt rất kỳ quái, rất kỳ quái.

"Nếu như ngươi không về, trẫm... sẽ lập tức phát binh Đại Triệu, quyết một trận tử chiến." Thiết Bổ Thiên nhẹ nhàng nói, sau đó xoay người đi xuống thành lâu.

Cũng ngay hôm đó, Thiết Bổ Thiên chính thức đáp ứng thỉnh cầu của Đệ Ngũ Khinh Nhu, phái năm trăm tinh binh, hộ tống gia quyến Đường Tâm Thánh, quất mã tiến thẳng tới Đại Triệu, Trung châu!

Người của Bổ Thiên các ngày này giống như phát điên, Sở diêm vương hạ lệnh, tra rõ lời đồn! Tra không ra căn nguyên, mang đầu tới gặp!


Mệnh lệnh này khiến Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng mặt mày méo xệch, đành phải xuất động toàn bộ tai mắt trong Thiết Vân thành, ngay cả lực lượng của hình bộ và quân bộ cũng điều động tới, toàn thành lập tức chấn động rung trời.

Sau khi xử lý công sự, dưới sự hộ vệ của ảnh tử, Thiết Bổ Thiên đi tới Bổ Thiên các, tiến vào phòng Sở ngự tọa.

Ô Thiến Thiến đeo mặt nạ kim sắc trên mặt, một thân hắc bào, ngồi ở bên trong. Thấy Thiết Bổ Thiên đến, đang muốn gỡ mặt nạ xuống thì Thiết Bổ Thiên mỉm cười, nói: "Cứ đeo đi, ta chỉ tới ngồi một chút."

Ô Thiến Thiến giật mình, hai người, một người ngồi trước bàn, một người ngồi sau bàn, mặt đối mặt, không khí không ngờ lại nặng nề tới cực điểm.

Thiết Bổ Thiên ngồi mộthồi lâu, rốt cuộc hỏi: " Chiếc hắc bào này, không phải là mới phải không? Là chiếc hắn thường mặc?"

Ô Thiến Thiến nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ giọng nió: "Mặc chiếc hắc bào này, ta mới có cảm giác, Sở diêm vương vẫn còn đây."

Ánh mắt Thiết Bổ Thiên dừng lại trên chiếc mặt nạ kim sắc thật lâu, sau đó mới thở dài một hơi.

Ô Thiến Thiến không biết, Thiết Bổ Thiên, thở dài vì mình, hay là thở dài vì Sở Dương? Hay là vì... một lý do nào khác?

Nhưng nàng lại có thể nhận ra được, bên trong tiếng thở dài này, bao hàm ít nhiều buồn bã, mất mác, còn ẩn ước có một thứ gì đó nói không nên lời.

Thiên Binh các.

Một thân ảnh thanh y lao vụt vào nhanh như một tia chớp, nhanh chóng tìm kiếm các gian phòng một lần, cuối cùng dừng lại ở gian phòng của Sở Dương, tỉ mỉ tìm kiếm một hồi lâu, rốt cuộc đưa tay ấn một cái, cánh cửa mật thất nhẹ nhàng mở ra.

Thanh y nhân cười đắc ý, thân hình lóe lên một cái, tiến vào mật đạo.

"ĐKM, thằng hỗn đản này!" Vừa đi vào, tiếng chửi mắng đã vọng lên. Nơi này không ngờ lại có nhiều bẫy rập trở ngại như vậy.

Bên trong mật đạo không ngờ lại giương đầy một thứ giống như lưới nhện, còn có một số sợi tơ trong suốt, cao thấp khắp nơi.

Nếu không phải thanh y nhân công lực cao cường, ánh mắt sắc bén, thì đã đụng đầu vào rồi.

Những thứ này cũng không phải bẫy rập trí mạng, nhưng lại là biện pháp hữu hiệu phòng bị người khác xâm nhập. Thanh y nhân buồn bực, tên hỗn đản này đi Đại Triệu rồi, còn bố trí những thứ này làm gì?

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hưng phấn. Hắn cẩn thận như vậy, bên trong nhất định có hàng!

Thật cẩn thận hóa thân ảnh của mình thành một luồng khói nhẹ, chậm rãi xuyên qua tầng tầng tơ nhện, cuối cùng... cũng vượt qua được. Phòng mắt nhìn, phía trước rốt cuộc cũng không còn những sợi tơ kia nữa, là một không gian thật lớn.

Thanh y nhân thả lỏng tâm thần, đáp xuống.

Hai chân vừa mới chạm đất, đột nhiên bẹp một tiếng, giẫm vào trong một cái hố, lập tức mùi thối xông lên.

Hắn vộ vàng rút chân ra, không khỏi gào ầm lên.

Cả chân vàng vàng trắng trắng, chính thị vật sau một vòng luân hồi của ngũ cốc.

Cũng là trước khi đi, Sở Dương sửa lại phương hướng mật đạo, dẫn hắn tới nơi Mạc Thành Vũ ở lúc trước, đồng thời mang món ngũ cốc luân hồi tới, hơn nữa còn đặc biệt bố trí.

Ừm, cho dù là vương cấp cao thủ, cũng phải... có thứ đó.

Thanh y nhân nhảy ra, vận công một cái phá nát chiếc giày, rồi che mũi để chân trần chạy vội ra ngoài.

Loại bẫy này đương nhiên không thể thương tổn hắn, nhưng thật sự quá là ác tâm rồi...

Nghiến răng nghiến lợi tìm trong mật đạo hồi lâu, mới tìm được mật thất Sở Dương phong bế. Nhưng vừa mới xông vào, hắn đã hét lớn một tiếng: " Tức chết lão tử thôi!"

Chỉ thấy trong thạch thất trống không, không có bất cứ một thứ gì, phía cuối gian thạch thất cũng chỉ có một tảng đá dựng thẳng, phía trên có khắc mấy chữ: "Ngài tới đây, ta đã đi xa rồi, không thể chiêu đãi, thật xấu hổ. Luân hồi huyền bí, hiến ngài tìm hiểu. Chỉ là chút tâm ý, không đủ tỏ lòng kính ý. Nếu có duyên, ngày sau gặp lại."

Thanh y nhân nhìn cái chân trống không của mình, lại nhìn mấy chữ "luân hồi huyền bí", tức gần như hộc máu.