Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2417: Thiên hạ đại loạn!

Hai Đại Thiên Ma Vương sóng vai đứng ở trên đỉnh núi dắt tay nhau cản ở phía sau, chắp tay Lăng Phong mà đứng.

Nhìn địch nhân như thủy triều vậy vọt tới sắc mặt bễ nghễ, khẽ cười lạnh.

Nếu như là bọn hắn muốn đi, tuyệt đối không có bất kỳ người này có thể ngăn được.

Tử Tiêu di dân tạo thành đại quân vọt tới trước mặt chừng trăm trượng khoảng cách thì đột nhiên một tiếng kèn vang lên mà chỉnh tề dừng lại, tuy là di dân nhưng kỷ luật nghiêm minh, pháp luật sâm nghiêm.

Một lào giả thân hóa cầu vồng chợt lao tới, quát lên nói: "Phong Gian, Thương Tỉnh, nguyên lai là hai người các ngươi!"

Hai Đại Thiên Ma Vương hừ lạnh một tiếng.

Lão giả hỏi nói: "Mới vừa rồi các ngươi cùng người nào chiến đấu?"

Thần sắc, giọng nói, thậm chí có mấy phần cảm giác khẩn trương.

Phong Gian cười lạnh một tiếng, nói: "Tất nhiên chúc mừng các ngươi, thì ra Tử Tiêu Thiên Đế... Lại vẫn có hậu nhân di lưu trên đời!"

Tất cả mọi người là ngang cấp cao thủ, hết thảy nói dối lừa gạt, miệng lưỡi cãi cọ, cũng không có nhiều ý nghĩa.

Phong Gian Thiên Nguyên cũng không muốn gạt.

"Trời có mắt!" Lão giả lệ nóng doanh tròng, cả người run rẩy, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng nói: "Trời thương Tử Tiêu ta!

Một câu nói rõng đi ra ngoài, lại đã rơi lệ đầy mặt!

"Chỉ tiếc, còn yểu quá!" Thương Tỉnh Bất Không lạnh lùng nói: "Các ngươi cái vị Tử Tiêu công chúa kia bị ta một chưởng chấn đắc trọng thương hôn mê, chỉ sợ cách cái chết không xa!"

Lão giả cười lạnh nói: "Chỉ bàng ngươi sao?" Đột nhiên thân thể thoáng một cái, vọt lên, một đạo cầu vồng bỗng nhiên xuất hiện, chỉ nghe thanh âm bang bang không ngừng vang lên rồi hai người đã giống như hai luồng gió xoáy hỏa bính ở chung một chỗ.

Chỉ chốc lát sau, một đạo cầu vồng lần nữa bay ra, một lần nữa hóa trở về thành lão giả cười ha ha nói: "Rút lui!"

Ngàn vạn di dân đồng thời bình tĩnh rút lui.

Thương Tỉnh Bất Không sắc mặt dị thường khó coi đứng ở nơi đó.

Chỉ nghe thanh âm lão giả từ xa xa truyền đến nói: "Trời thương chủ ta, Tử Tiêu Thiên Đế bệ hạ còn có huyết mạch trên đời! Lào hủ đã chứng thật chuyện này. Ha ha ha... trên tay Thương Tỉnh thiên ma còn có dấu vết cùng Tử Tiêu ngọc tỷ đánh nhau chết sống, chuyện này tuyệt không hoa giả! Tử Tiêu Thiên ta lại có cơ hội thấy được ánh mặt trời rồi!"

Nhất thời, bốn phương tám hướng tiếng hoan hô như sấm động.

Có dấu vết Tử Tiêu ngọc tỷ, nói cách khác, huyết mạch của bệ hạ thật sự vẫn còn, còn có hậu nhân trên đời!

"Bọn ta tạm thời rút lui, bảo tồn thực lực, chờ cơ hội." thanh âm của lão giả giống như sét đánh giữa trời quang, rầm rầm rung động nói: "Khi ngọc tỷ của Thiên Đế bệ hạ lại một lần nữa xuất hiện ở Tử Tiêu Thiên, chắc chắn sẽ giết hết thiên ma! Tử Tiêu lại thấy được ánh mặt trời!"

"Giết hết thiên ma! Tử Tiêu lại thấy ánh mặt trời!"


Thanh âm hùng tráng bốn phương tám hướng liên tiếp gầm lên mà từng đội nhân mã đã thủy triều xuống vậy rút lui vào rừng rậm!

Trong phút chốc thiên địa quay về hoàn toàn yên tĩnh!

Hai Đại Thiên Ma Vương nhìn một mảnh rừng rậm mà một lúc lâu không nói, sắc mặt âm trầm, ánh mắt âm hàn chí cực.

"Nhất định phải đem lão gia hỏa này diệt trừ đi!" Hai người đồng thời có cái ý nghĩ này.

Nhưng ngay sau đó, hai Đại Thiên Ma Vương xoay người đi. Bóng lưng cũng đã có chút tiêu điều.

Dù sao, hai Đại Thiên Ma Vương này thương thế cũng tuyệt không thoải mái, trừ thương thể trên thân thể ra còn có thương thế về tâm lý nữa, vô luận là hậu nhân Tử Tiêu Thiên Đế hay thanh niên tự xưng Cửu Kiếp Kiếm Chủ kia cũng là tâm phúc đại họa...

Đám người Sở Dương khi chân chân chính bước lên đệ nhất cầu chời có cảm giác như tỉnh mộng.

Nhất là lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ, chưa từng có nghĩ tới, lần này lại còn có thể thật... Không thiểu một ai còn sống trở về...

Mới vừa rồi bốn chiêu vừa ra, Sở Dương có thể nói tiêu hao đến cực hạn, nếu như không phải là không dám nới lỏng một ngụm chân khí cuối cùng thỉ lập tức được lâm vào trong hôn mê sâu.

Mà cái này làm cho Các Cửu Kiếp huynh đệ người người cũng cảm giác được sự xấu hổ.

Ban đầu nói thật hay, chúng ta có phục vụ quên mình tới bảo vệ 3 người Sở Dương an toàn qua lại Tử Tiêu Thiên, chuyến đi này sẽ thật an toàn, bất quá người an toàn chính là toàn bộ Cửu Kiếp huynh đệ. Đám người Sở Dương, một nghiêm trọng tiêu hao, bất cứ lúc nào cũng chống đỡ hết nổi, một trọng thương sinh tử chưa biết, chỉ có Mạc Khinh Vũ coi như hoàn hảo.

Bảo vệ người khác, lại trở thành được bảo hộ. Loại tư vị này không thể nghi ngờ là cực kỳ khó chịu.

Nhưng càng nhiều là một phần lòng trung thành.

Còn có một tia hạnh phúc đã lâu không cảm giác được.

Lão đại, thủy chung không có chân chính vứt bỏ chúng ta. Còn có Cửu Kiếp Kiếm, cũng không có rời chúng ta...

Chúng ta... Lại gặp được Cửu Kiếp Kiếm Chủ, lại gặp được Cửu Kiếp Kiếm!

Tiêu hao cũng tốt, trọng thương cũng được, có Cửu Kiếp Không Gian phảng phất như máy gian lận vậy, vô số linh dược, vô số thiên tài địa bảo, Sở Dương cùng Tử Tà Tình nhất định không chết được, mà thời gian 2 người dưỡng thương được lịch đại Các Cửu Kiếp huynh đệ chiếu cố cẩn thận.

Sau khi thương thể hơi khôi phục,1 Sở Dương lập tức ngựa không ngừng vó câu bắt đầu tỉm hiểu lại tâm đắc có được sau trận chiến đấu xuyên qua mười vạn dăm đường. Lần này cùng cao thủ cùng cấp Cửu Đế Nhất Hậu hỏa bính, ngày đó đánh với Nguyên Thiên Hạn một trận tuyệt không thể so sánh nổi, đối với tự thân chiến đấu rèn luyện có ích lợi to lớn, tự nhiên không giống tâm thường.

Trừ tự thân nhận thức chiến đấu cảm ngộ ra, còn đồng thời cùng các Cửu Kiếp huynh đệ tỷ thí. Đừng xem tu vi của đám người Cửu Kiếp huynh đệ không bàng Thiên Ma Vương nhưng bọn hắn bất kỳ ai thực lực trên Sở Dương, về tỷ thí thì bọn họ đối chiến Sở Dương mới là thích hợp nhất...

Thuận tiện ở chỗ chờ đợi Mạc Thiên Cơ cùng Sở Nhạc Nhi đến, nhưng chờ tới chờ đi, hai người kia cũng thủy chung chưa có tới, không những hai người không tới, ngay cả nửa điểm tin tức cũng không có truyền tới.

Trong nháy mắt ba tháng thời gian đã trôi qua, Sở Dương đối với một trận kia thu hoạch được không ít mà Kiếp Nạn Thần Hồn cùng Hổ ca cũng phục hồi như cũ.

Sở ngự tọa nhanh chóng tiến bộ đồng thời cuộc sống gia đình cũng tạm ổn. Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì sẽ cùng Tử Tà Tình và Mạc Khinh Vũ hàn huyên một chút về Tiểu Thiên, nói chuyện một chút về tình cảm, miệng lưỡi ba hoa đùa giỡn hai đại mỹ nữ, ngày ngày nghe Tử Tà Tình lôi đình rống giận, thừa nhận cuồng phong bạo vũ đánh đập mà thích thú.

Thấy Mạc Khinh Vũ bị bản thân đùa giỡn khuôn mặt ửng đỏ tức giận, Sở ngự tọa càng thêm là tâm hoa nộ phóng, vui vẻ.


Nếu không phải đáy lòng vẫn lo lắng cho Mạc Thiên Cơ cùng Sở Nhạc Nhi đến tột cùng đi nơi nào, vì sao không có tin tức... thì Sở ngự tọa quả thực có chút vui đến quên cả trời đất...

Luyện công, uống trà, phẩm tửu, tâm sự, nói chuyện tình, đùa giỡn mỹ nữ... lúc rãnh không có chuyện gì làm còn có thể đi ra đầu cầu cùng thiên ma ác chiến một phen, phát tiết khí lực, cuộc sống thần tiên như vậy tìm được ở nơi nào đây?

Nhưng rốt cục 1 ngày, Sở ngự tọa coi như là hoàn toàn ngồi không yên...

Bởi vì từ Cửu Trọng Thiên Khuyết truyền đến một cái tin tức tuyệt đối rung động.

Tin tức này làm cho Sở Dương mắt nổ đom đóm, cơ hồ bởi vì khiếp sợ quá độ mà bất tỉnh, thật sự là cũng ngồi không yên được nữa. Khi nghe được tin tức, Sở Dương chính là mắt mũi trợn tròn há hốc mồm cứng lưỡi... Há miệng không có ngậm được cơ hồ muốn rách ra đến mang tai... Không phải là cười, là bị làm cho khiếp sợ, bị làm cho sợ hãi Ị

Tin tức rung động như vậy, Sở ngự tọa quyết định thật nhanh, lập tức lên đường, vội vàng lúc rời đi chạy về Cửu Trọng Thiên Khuyết.

Mà các Cửu Kiếp huynh đệ cũng không có khuyên lưu lại. Đường của Cửu Kiếp Kiếm Chủ thủy chung là Cửu Kiếp Kiếm Chủ phải đi, mà bọn họ hiện tại gánh vác trách nhiệm nặng nề thủ vệ đệ nhất cầu, cho dù thật được có đại sự phát sinh cũng không thể rời bỏ. Dưới mắt không có chuyện gì so sánh với trấn thủ đệ nhất cầu trọng yếu hơn.

Mà Sở Dương, hiển nhiên là không thể nào ở đây thủ vệ đệ nhất cầu, ít nhất là ở giai đoạn hiện nay thì không được.

"Chờ ta khi lần nữa trở về sẽ mang theo hàng tỉ đại quân, tịch cuốn tới, nhất cử thu phục Tử Tiêu Thiên! Diệt sạch Vực ngoại thiên ma!" nguồn TruyenFull.vn

Sở Dương khi nói những lời này trong mắt lóe ra quang mang. Là tuyệt đối tự tin.

Mà lịch đại Các Cửu Kiếp huynh đệ, trong mắt đã loang loáng. Bọn họ nửa điểm cũng không nghi ngờ, Sở Dương có thể làm được điểm này

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi có thể chính diện đối kháng Thiên Ma Vương cường giả; vô số kỳ tích do người này sáng lập! Đối với cái truyền kỳ này không có ai hoài nghi cả.

" Kiếm Chủ đại nhân... Nhất định phải thăm dò tung tích lão đại của chúng ta..." Tả Khâu Vận Trù đại biểu tất cả huynh đệ, nói ra điều thỉnh cầu.

"Anh hùng sẽ không mai một!" Sở Dương thận trọng gật đầu nói. Mọi người lưu luyến chia tay.

Cho đến khi Sở Dương rời đi đệ nhất cầu đi lên một tòa núi lớn, quay đầu nhìn lại chỉ thấy ở trong mây mù mờ mịt tựa hồ vẫn còn có mấy cái điểm đen nhỏ ở đầu cầu không nhúc nhích.

Đó là các huynh đệ đưa tiễn Cửu Kiếp Kiếm Chủ rời đi.

Tin tức Sở Dương nhận được thật ra thì rất ngắn gọn: Cửu Trọng Thiên Khuyết rối loạn!

Thật cũng không phải là toàn bộ thiên địa rối loạn, chủ yểu là Đại Tây Thiên, Thanh Tiêu Thiến, Trung Cực Thiên, tam đại thiên địa rối loạn!

Có một vị tuyệt thể kiếm khách tên là cố Độc Hành ở Đại Tây Thiên nhấc lên ngập trời nộ trào, cùng Đại Tây Thiên hoàng triều chính diện tác chiến, không những không bại mà thậm chí là không rơi vào thế hạ phong.

Dĩ nhiên, cũng không phải là thực lực của cố Độc Hành chân chính đạt đến trình độ lấy lực lượng một người có thể đối kháng một phương thiên địa. Nói là lấy lực lượng hai người chiến đấu một phương thiên mới tương đối thỏa đáng!

Bởi vì... vị tuyệt thể kiếm khách xưa nay thích độc lai độc vãng cố Độc Hành kia lần phá lệ có một đồng minh cường hữu lực, minh hữu của hắn gọi là Bố Lưu Tình!

Người Cửu Trọng Thiên Khuyết thèm thuồng Tuyệt Thiên Kiếm bí quyết, nay rốt cục đã hiện ở cõi trần, cùng Hồn Thiên Kiếm Quyết của Cố Độc Hành liên thủ!

Cố Độc Hành hồn thiên, Bố Lưu Tình tuyệt thiên, song kiếm hợp bích, được xưng là vô địch thiên hạ!

Hai người dắt tay nhau xuất kích, đối chiến Đại Tây Thiên!

Cố Độc Hành từ sau khi có hiệu Độc Hành Đại Đế, khởi nghĩa vũ trang, suất lĩnh quân đội dưới trướng chính thức khiêu khích Đại Tây Thiên chính phủ.

"Ngươi không ra chiến Thiên Ma, ta tới chiến! Ngươi không xứng với vị trí này, ta tới ngồi!"

Đây là tuyên ngôn cố Độc Hành nói khi đối chiến Cuồng Kiếm Thiên Đế Ngô Dã Cuồng!

Cái tuyên ngôn này trắng trợn tới cực điểm, không có từ ngữ trau chuốt tu sức, cũng không có tùy ý chửi rủa, cũng chỉ có đơn thuần nhất nói ra.

Tin tức truyền đi, càn khôn chấn động!

Lại có một cuộc thể kỷ đại chiến nữa sắp được trình diễn.