"Phụ thân không thể chết oan, tiểu muội không thể không chồ nương tựa. Hơn nữa, ngay lúc đó tình huống thoạt nhìn, Vân Thượng Nhân thái độ gần như điên cuồng, đầu quấn vải trắng, mặc đồ tang một đường giết tới, đại khai sát giới, toàn bộ Trung Cực Thiên cơ hồ bị hắn quét sạch, quả nhiên là thuận giả sinh, nghịch giả chết!
"Những người ngày bình thường cùng Tuyết gia có cừu oán, có hiềm khích, thậm chí chỉ là lòng mang ghen ghét, hết thảy đều bị Vân Thượng Nhân nhổ tận gốc, như thế trong mười năm quang cảnh, toàn bộ Trung Cực Thiên số người chết ở trong tay Vân Thượng Nhân cùng thủ hạ của hắn vượt qua mấy ngàn vạn. Quả nhiên là xác chết thành núi, máu chảy thành sông!"
"Cuối cùng nhất, Vân Thượng Nhân tuyên cáo thiên hạ, xác nhận thân phận hung thủ, chính là Đông Cực thiên đệ nhất tài phiệt Ninh gia. Vân Thượng Nhân xuất động đại quân tiến về trước thảo phạt, mà khi đó các phương diện chứng cớ cũng xác thực cho thấy, hoàn toàn chính xác là Ninh gia làm ra chuyện."
"Năm đó, Ninh gia Tam thiếu đã từng theo đuổi muội muội ta, tiểu muội chỗ vui còn bị cha ta trách cứ qua, vì ái thành hận, có hận chuyển thù, rốt cục nổi lên dã tâm; chẳng những đã từng tổ chặn đánh Tuyết gia mà còn ám sát cha ta, còn đã từng bày ra chuyện bắt cóc muội muội ta..."
"Thù mới hận cũ đồng thời bộc phát, ta cùng Từ Hào đồng thời phát động thế lực của mình âm thầm ra tay hiệp trợ, Vân Thượng Nhân chính diện chủ công, hai người chúng ta âm thầm giúp đỡ, đồng thời còn có Thất đệ bộ hạ mà ta vẫn dấu kín trên giang hồ ra tay. Bất quá trong ba ngày quang cảnh, Đông Cực thiên đệ nhất tài phiệt Ninh gia đã bị nhổ tận gốc, thế lực tương ứng đều bị phá hủy, Ninh gia cả nhà, chó gà không tha."
"Đêm hôm đó, thật đúng là giết cho toàn bộ Đông Cực thiên đầy trời Huyết Hồng, ai nấy sợ run!"
Sở Dương thở dài một hơi.
Thầm nghĩ mặc kệ Ninh gia kia đến cùng là người vô tội hay là có tội nhưng cái thiên hạ này lại có ai có thể đồng thời chống cự lại được Tuyết Lệ Hàn, Tử Hào cùng Vân Thượng Nhân dắt tay nhau tiến công?
Cho dù là đại đại thế lực cũng chịu không được!
Ba người này, về sau là Đông Hoàng Thiên chi chủ, về sau là Tử Tiêu Thiên chi chủ, còn có một người càng là siêu thoát trên tất cả mọi người là Duy Ngã Thánh Quân!
Đội hình như vậy, mặc kệ là chống lại dạng thế lực gì đều là tuyệt đối cường thế khi dễ người phần.
"Ninh gia bị triệt để phá hủy, chúng ta đều cho rằng đại thù rốt cục được báo, người chết nên vui mừng." Tuyết Lệ Hàn cười khổ nói: "Lúc ấy, Vân Thượng Nhân dùng thân phận người thừa kế của Tuyết gia, vị hôn phu của em ta thuận lý thành chương tiếp quản Tuyết gia; mà ta cùng Thất đệ sau khi thương nghị có được kết luận: Hai người chúng ta nên ở tại giang hồ, không có khả năng quay lại gia tộc, dứt khoát đem gia tộc đưa cho tiểu muội làm đồ cưới."
"Lại nói khi đó Vân Thượng Nhân dĩ nhiên nắm hết quyền hành, chúng ta cũng không muốn cùng hắn tranh chấp, tính toán tranh đoạt cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ lại làm cho tiểu muội thương tâm mà thôi."
"Khi hai người chúng ta âm thầm đi gặp tiểu muội, lúc ban đầu có ý định muốn hiện thân ra nói chuyện với nàng, nói cho nàng biết, nàng ở trên đời này còn có thân nhân, còn có chỗ dựa vào, nhưng đang khi âm thầm nhìn trộm thì hai người chúng ta ngoài ỷ muốn phát hiện ra, tiểu muội đã thay đổi, cả người đều thay đổi rồi."
"Nàng đã không còn là tiểu muội của ta trước kia, nàng bây giờ cũng chỉ có thân phận thê tử của Vân Thượng Nhân, nàng tâm tâm niệm niệm cũng chỉ vì chồng của nàng là Vân Thượng Nhân nhất thống Cửu Trọng Thiên Khuyết, như thế mà thôi!"
"Một đêm kia, chúng ta ở ngay tại ngoài cửa sổ lắng nghe tiểu muội bày ra bố trí, một khắc này chúng ta trái tim như băng giá, cái kia... đây có còn là vị tiểu muội ngây thơ thanh thuần của ta sao?!"
"khi nàng nói đến: Dưới mắt là thời cơ chính tốt, có thế lợi dụng cái chết của phụ thân để thống nhất Trung Cực Thiên, từng bước khuếch trương thế lực ra bên ngoài... Nghe được những lời này, ta cùng Thất đệ quay đầu rời đi, cuộc đời này không còn có trở về Tuyết gia một lần nào nữa!"
Sở Dương mãnh liệt vỗ cái bàn một cái mắng nói: "Thật sự là đồ hỗn trướng!"
Phụ thân của mình đã chết, rõ ràng còn nghĩ đến việc lợi dụng trợ giúp trượng phu thành sự thống trị!
Con gái như vậy quả thực là lang tâm cẩu phế, quả nhiên là có cũng như không!
Tuyết Lệ Hàn ảm đạm thở dài. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
" về sau, Vân Thượng Nhân thống nhất Trung Cực Thiên, lập tức tự phong mình là Duy Ngã Thánh Quân, cũng bắt đầu đề cử Thiên đế cho thiên hạ, muốn đem Cửu Trọng Thiên Khuyết thống nhất quản lý, làm cho thế gian này quay về tĩnh bình."
"Ta cùng Tử Hào tuy cũng không muốn phối hợp với kế hoạch của hắn nhưng việc này thủy chung có quan hệ đến thiên hạ dân chúng, chúng ta cũng tuyệt đối không muốn ở dưới những người khác cho nên Tử Hào cùng ta cáo từ mang theo một đám các huynh đệ trở về Tử Tiêu Thiên, mà ta lại không bao giờ muốn trở về Trung Cực Thiên nữa nên ở ngay tại Đông Cực thiên đặt chân, bắt tay vào giác trục Thiên Đế vị!"
"Hợp thời, người Vân Thượng Nhân phái tới khống chế Đông Cực thiên chính là đệ nhất cao thủ dưới tay hắn nhưng bị ta tại trên lôi đài tại chỗ chém giết. Từ đó về sau lại đã trải qua liên tục hai năm ác chiến, rốt cục ta trở thành Đông Cực thiên đệ nhất cao thủ, tấn vị Đông Cực thiên Đế. Bởi vì Đông Cực thiên đã từng có Ninh gia tồn tại, ta không thích cách xưng hô Đông Cực thiên cho nên đem Đông Cực thiên đổi tên là Đông Hoàng Thiên. Trước sau ba mươi năm thời gian, đem tất cả thế lực phản đối trong Đông Hoàng Thiên càn quét không còn, trở thành bền chắc như thép!"
"Lại qua 2 năm thời gian nữa, Tử Tiêu Thiên bên kia cũng gió êm sóng lặng, Tử Hào là Tử Tiêu Thiên Đế, tọa
trấn một phương. Trong một năm đó, Tử Hào đến Đông Hoàng Thiên tìm ta uống rượu giải buồn, giữa hai người ta chưa từng có bí mật, ta kể với hắn chuyện tiểu muội năm đó, Từ Hào nghe vậy thì giận dữ, lúc này chất vấn ta vì sao không ra tay giáo huấn? Ta lại không phản bác được, ngây người tại chỗ."
"Ngày đó về sau, Tử Hào suất lĩnh bảy huynh đệ đi Trung Cực Thiên nộ xông vào Thánh Quân cung, đem em gái ta lúc ấy đã là Thánh hậu mắng cho một trận rồi lập tức giận dữ rời đi."
"Vân Thượng Nhân nghe hỏi giận dữ, tự mình ra tay chặn giết Tử Hào, lúc ấy ta đuổi theo kịp thời, thấy Vân Thượng Nhân ra tay vô tình tự nhiên hiện thân mà ra, cùng Tử Hào liên thủ, đả thương nặng Vân Thượng Nhân kia!
"Ta hiện tại mới biết được, lúc trước Vân Thượng Nhân sở dĩ ra tay chỉ sợ chưa chắc là vì tiểu muội, mà là đệ đệ của hắn toàn bộ cả nhà đều chết trong tay Tử Hào."
"Lại về sau khi vây quét Vạn Thánh Chân Ma sự kiện kia... Vân Thượng Nhân triệu tập chúng ta liên thủ, mà chúng ta ai nấy cũng biết, Vạn Thánh Chân Ma nguy hại, nếu như không sớm kịp diệt trừ, sớm muộn sẽ đến nhà mình... Mặc dù tất cả đại Thiên Đế có không ít người nhìn nhau không vừa mắt nhưng vẫn phá lệ liên thủ một lần."
"Trận chiến ấy, quả nhiên là đánh cho thiên địa hôn ám, nhật nguyệt vô quang... Đến nay nhớ lại, việc Vân Thượng Nhân thu hoạch được Vạn thánh bí kỹ hiềm nghi quả nhiên là lớn nhất." Tuyết Lệ Hàn nhíu mày trầm tư nói: "Nếu như là hiện tại Vạn Thánh Chân Linh lại một lần nữa xuất hiện, như vậy, cái người phía sau màn khống chế kia tất nhiên là Vân Thượng Nhân không thể nghi ngờ!"
Sở Dương thở phào nhẹ nhỏm.
Như vậy có kết luận rồi.
Từ trong miệng Đông Hoàng nói ra, chuyện này cơ bản cũng là ván đã đóng thuyền, không bao giờ tồn tại sự hoài nghi nữa rồi!
"Sau đó là chuyện Tử Tiêu Thiên..."
Nói đến đây, Tuyết Lệ Hàn trầm mặc lại.
"Ta một mực vẫn kỳ quái một sự kiện, chuyện Từ Tiêu Thiên phát sinh ngươi như thế nào lại không biết chút nào?" Sở Dương hỏi.
"Đoạn thời gian kia, ta đang bế quan." Tuyết Lệ Hàn ảm đạm thở dài nói: "Khi Tử Tiêu Thiên phát sinh cuộc chiến ta cũng đã bế quan được hai năm, chuẩn bị một lần hành động phá tan Vô Thượng giai vị... đến Thánh Quân cấp độ. Khi đó, bởi vì đối chiến Vạn Thánh Chân Ma, tất cả người tham chiến đều trọng thương. Sau khi thương thế tốt lên ta lại cảm giác được mình đã mò tới một điểm mánh khóe, đã ẩn ẩn có cảm giác. Đối với Võ Giả mà nói, một điểm mánh khóe kia chính là cơ hội chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, một khi bỏ lỡ, chưa chắc sẽ gặp lại... Ta đã từng cùng Từ Hào thương nghị hồi lâu mà đều cho rằng, muốn đột phá cửa ải này ít nhất cần tỉ mỉ tu luyện mười năm trở lên."
" sau đó ta bắt tay vào bế quan dốc lòng đột phá; nhưng, đợi đến năm thứ ba, Tâm Ma chợt bộc phát, trong mơ hồ ta nhìn thấy Tử Hào toàn thân đẫm máu cáo biệt ta..."
Tuyết Lệ Hàn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Ta cả kinh một ngụm chân khí xông lên hiểm hiểm tẩu hỏa nhập ma, thẳng đến nửa tháng sau mới miễn cưỡng thu hồi Nguyên lực nhưng việc tiến giai cũng đã trở nên không còn hi vọng nữa. Vì vậy ta phá quan mà ra, đêm tối chạy đi Tử Tiêu Thiên tìm xem đến tột cùng... Tử Tiêu Thiên bên kia lại đã sớm chung kết chiến sự rồi..."
"Lúc ban đầu ta đến với tu vi của Tử Hào, tính toán binh bại, toàn thân trở ra vẫn không vấn đề gì, chỉ cần người còn hết thảy đều không là vấn đề. Từ đầu ta suy nghĩ thế thế nhưng mà sau khi thám thính kỹ càng thì kết quả đúng là, Tử Tiêu Thiên một trận chiến, Tử Hào lừng lẫy chết trận!"
"Sau khi biết được hết thảy sự tình, dưới sự giận dữ, ta thẳng tiến Thánh cung, từ Thánh Thành chi môn trực tiếp giết vào, một mực giết đến thánh cung cùng Vân Thượng Nhân liều chết dốc sức chiến đấu... Cuối cùng lưỡng bại câu thương."
"Từ đó về sau, Đông Hoàng Thiên cùng Thánh Quân ân đoạn nghĩa tuyệt, không bao giờ vãng lai nữa! Mãi cho đến gần đây, Vân Thượng Nhân chẳng biết tại sao lại lấy lòng ta cho nên mới thoáng khôi phục một điểm quan hệ."
"Nhưng, ta tinh tường, Vân Thượng Nhân cũng tinh tường, cái chết của Tử Hào thủy chung vẫn là lý do làm cho chúng ta không cách nào hóa giải được phiền phức khó chịu, mặc dù có chút thời điểm bởi vì Thiên địa đại thế của mình mà tụ cùng một chỗ thương lượng nhưng cuối cùng có một ngày chúng ta vẫn phải sinh tử quyết đấu."
"Hôm nay, ta lại biết được hết thảy chân tướng!"
Tuyết Lệ Hàn thanh âm vẫn một mực rất bình tĩnh nhưng đến lúc này lại trở nên sắc bén, trở nên thê lương nói: "Thù cha gia hận, tình nghĩa huynh đệ, Vân Thượng Nhân, ngươi hại cha ta, phá gia nghiệp của ta, hại huynh đệ của ta, ta với ngươi... Thế bất lưỡng lập! Bất cộng đái thiên! Không chết không ngớt!"
"Ở trong đó, có rất nhiều sự tình cũng có phần của Nguyên Thiên Hạn. Bất quá hắn chết ở trong tay của ngươi, như vậy cũng tốt; tránh khỏi ta tự mình động thủ. Nhưng Vân Thượng Nhân kia là của ta."
Tuyết Lệ Hàn nhàn nhạt nói, trong mắt sát cơ sắc bén chợt lóe lên, cái ngập trời hận ỷ kia mãnh liệt bành trướng ra.
"Ngươi cũng đã biết, ta vì sao muốn nói với ngươi những này chứ?" Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói.
"Đại khái hiểu rõ một chút." Sở Dương gật đầu nói.
"Những chuyện này của ta, trong đó có rất nhiều cừu hận, rất nhiều tiếc nuối." Tuyết Lệ Hàn hít sâu một hơi nói: "Ta muốn muốn nói cho ngươi là... Đã biết tất cả chân tướng, thứ nhất, Thánh Quân Vân Thượng Nhân, vô luận như thế nào, ta cũng muốn giết."