Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2305: Tới một người, giết một người!

Quét quét quét...

Hai người lâm vào thế giằng co, không khác gì 2 võ giả bình thường chiến đấu.

Nhưng trên thân kiếm nhìn như bình thường không có gì lạ kì thực lại ẩn chứa lực lượng rất to lớn, một khi phát ra chính là kinh thiên động địa, chỉ cần huyết nhục hơi tiếp xúc vào là có thể trong nháy mắt phá hủy thần hồn, làm cho người ta thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục.

Liên tiếp mười chín kiếm, Ngô Vận một mực né tránh, nhưng hắn rõ ràng phát hiện ra, mình đã thối lui đến góc tường mà không tiếp tục thối lui nữa.

Mà trước mặt kiếm vẫn như phụ giòi trong xương, như cũ theo sát không nghỉ.

Hàn quang lại lóe lên, mũi kiếm kia dừng lại ở trước cổ họng hắn. Ngô Vận trong đôi mắt hiện lên một tia tuyệt vọng.

Bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ!

"Ngươi rốt cuộc là người nào?" Ngô Vận khô khốc hỏi nói: "Dưới gầm trời này chỉ dùng một thanh kiếm, bất quá ba chiêu hai thức là có thể đem ta bức đến bực này, người như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngươi là ai?"

Áo đen thanh niên lãnh đạm nói: "Ta tên là cố Độc Hành; rất xa lạ sao, nghĩ đến không phải là 1 trong những người ngươi cho rằng như vậy."

Ngô Vận ánh mắt lóe sáng một chút, lẩm bẩm nói: "Hồn Thiên Kiếm Đe cố Độc Hành, thanh danh như sấm bên tai làm sao có thể xa lạ... Dĩ nhiên là ngươi... Làm sao ngươi có giá lâm nơi đây? Hơn nữa còn bảo vệ cho Quỳnh Hoa? Không sợ người khác nói ngươi tự hạ mình sao?"

Hồn Thiên Kiếm Đế? Tự hạ mình?

Cố Độc Hành dường như thật đúng là không biết, bản thân lúc nào đã có phong cách ngoại hiệu như vậy.

Thì ra, trong chư vị huynh đệ có thân phận "Đế giả" lại không phải là Tạ Đan Quỳnh mà lại là bản thân mình!

Cái ngoại hiệu phong cách tới cực điểm này làm cho Cố Độc Hành trong lòng có chút khó chịu.

Chỉ sợ gọi Độc Hành kiếm khách, hoặc là Cô Độc Kiếm khách, theo hắn xem ra so sánh với cái gì Hồn Thiên Kiếm Đế còn dễ nghe hơn nhiều.

Cố Độc Hành tuyệt đối sẽ không đã quên, việc Tạ Đan Quỳnh định danh hiệu, cái ngày hôm ấy bị một đám huynh đệ đùa bỡn thành hình dáng ra sao, chỉ cần nghĩ tới một ngày nào đó Tạ Đan Quỳnh thay thành bản thân thì từ đáy lòng không rét mà run, sợ hãi muôn dạng!

Trong lòng không thoải mái nên cảm xúc bất giác phát tiết ra, dường như Ngô Vận trước mắt này chính là người phát tiết tốt nhất.

"Ta nghĩ, ngươi còn lời gì muốn nói nữa không." cố Độc Hành ấn mũi kiếm chỉ vào cổ Ngô Vận, trên mũi kiếm một đoàn kiếm khí ngưng tụ thành màu xanh.

Chỉ cần tay hắn hơi vừa phun, cổ kiếm khí này sẽ tức thì tiến vào thân thể Ngô Vận, đem ngũ tạng lục phủ hóa thành phấn vụn, để cho hắn hồn phi phách tán.

Ngô Vận mặt mũi thảm đạm cười cười nói: "Ta cả đời này giết nhiều người như vậy, hủy diệt nhà vô tội không dưới mấy vạn; nào có nhiều lời muốn nói như vậy? Hồn Thiên Kiếm Đế ở đây, ta còn gì có thể nói nữa!"

Cố Độc Hành sắc mặt càng hàn băng, ánh mắt càng bén nhọn nói: " nó đi, các ngươi lần này rốt cuộc tới bao nhiêu người?" /

Ngô Vận hắc hắc nở nụ cười nói: "Kiếm Đế đại nhân này có thể đã hỏi lầm người rồi... ta tuyệt đối không biết cụ thể có bao nhiêu người tới bởi vì chúng ta căn bản là không nhận ra nhau; Kiếm Đế đại nhân hỏi ta... Chúng ta những người này làm sao không nghĩ tới đáp án của vấn đề này đây, ha ha ha..."


Cố Độc Hành trong lòng thở dài một hơi, trên Hắc Long Kiếm như có mây mù dâng lên. Màu xanh kiếm khí bay vọt ra.

Cổ họng Ngô Vận khanh khách rung động, lẩm bẩm nói: "Ngô Vận ta hôm nay không có vận nữa rồi."

Đột nhiên Ngô Vận lộ ra một nụ cười quái dị nói: "Bất quá có thể chết ở dưới tay Kiếm Đế cũng coi như có vận..."

Một lời cuối cùng chưa hết, thân thể đã ngã xuống, cố Độc Hành trầm mặc rút kiếm rời đi.

Cùng một thời gian, Sở Dương nhìn lão giả áo đen trúng độc của Sở Nhạc Nhi mà không ngừng giãy dụa có chút không đành lòng nói: "Ngươi chỉ muốn nói ra, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái."

Lão giả cười thảm nói: "Ta thật muốn thống khoái, chỉ tiếc... Ta thật sự ngay cả một người cũng không biết."

Sở Dương nhắm mắt thở dài, Cửu Kiếp Kiếm đâm ra, một kiếm chung kết.

Quá nửa đêm.

Một đám huynh đệ cửa toàn bộ đều tập trung vào trong phòng Mạc Thiên Cơ, người người sắc mặt nặng nề.

Một đêm này mọi người đã tìm được người có thể xác định được là tới quấy rối, hơn nữa cũng đều đã dọn dẹp sạch sẽ nhưng mọi người ai nấy sắc mặt cũng là phá lệ trầm trọng.

"Không có phát hiện gì sao?" Mạc Thiên Cơ ngửa đầu nhìn nóc phòng, nhẹ nhàng hỏi. Mọi người nghe vậy cũng trầm mặc.

Đúng vậy, chiều nay người chết ở trong tay chúng huynh đệ Thiên Nhân cấp cao thủ vượt qua năm mươi, Thánh Nhân cấp cao thủ cũng vượt qua mười người.

Tuy nhiên hôm nay mới chẳng qua là ngày thứ nhất!

Nếu là lấy độ mạnh yếu mà nói, xác suất thủ đánh trúng mục tiêu đạt đến trăm phần trăm, cũng không có ai chạy trốn lọt lưới, hành động hẳn là coi như là rất thành công, nhưng hành động thành công chẳng qua là yêu cầu tối thiểu nhất mà thôi. Mọi người đều thông suốt điều này!

Trừ tảo thanh thành công ra ra thì cũng không còn thu hoạch gì nữa, bởi vì đối tượng bị đánh lén có một điểm giống nhau. Đó chính là cái gì cũng không biết.

Hết thảy cũng chỉ là bản thân sau khi nhận được mệnh lệnh thì cá nhân tự hành động.

Thậm chí, bọn họ ngay cả tuyến liên lạc đầu kia cũng không nói ra được. Cũng không phải là không muốn nói, mà là xác thật không có cách nào nói ra, hay hoặc là nói không biết nên nói như thế nào.

Nhuế Bất Thông đã từng đem một người sử dụng niết bàn chi hỏa đốt mãi cho đến trở thành tro bụi mới thôi.

Nhưng, ở dưới sự cực hạn thống khổ này người nọ tâm tình hỏng mất, khóc rống, rơi lệ, quỳ xuống, cầu xin tha thứ, chỉ cầu chết nhanh nhưng như cũ vẫn không nói được cái gì hữu dụng.

"Có lẽ, đây mới là sự đáng sợ nhất của đối phương." Mạc Thiên Cơ nhíu chặc chân mày lại nói.

"Đối phương cho người tiềm nhập vào tuyệt đối không chỉ có hơn ba mươi người này, tuyệt đối còn có cá lọt lưới tồn tại." Mạc Thiên Cơ nhẹ giọng nói: "Nhưng là... Cảm giác tìm được rồi sao?"

Sở Dương ngồi ở phía trên, thản nhiên nói: "Tối nay, ta hòa thuận vui vẻ mà tổng cộng xử trí tám người, đối với mấy người này ta mơ hồ có một loại cảm giác, chính là... Những người này hoặc là thật sự không quen biết lẫn nhau nhưng bọn hắn đi ra từ cùng một chỗ."


Những lời nhìn như mâu thuẫn này lời vừa nói ra, đám người Kỷ Mặc cũng là tức thì bảy cái tám miệng phụ họa nói: "Đúng, ta cũng vậy có cảm giác như thế. Chỉ nhìn đơn thuần dáng ngoài thì nhìn cũng không được gì, nhưng một khi chiến đấu thì cái loại này cảm giác trầm mặc cùng ác độc kia đều giống nhau như đúc."

"Quả thực giống như là cùng một mẹ đẻ ra."

Mạc Thiên Cơ trầm trầm thở dài nói.

"Đây là điều ta lo lắng nhất." Mạc Thiên Cơ phun ra một hơi, lẳng lặng nói: "Rốt cục xảy ra"

"Bọn họ tự nhiên không thể nào là cùng một cái mẹ đẻ ra, nhưng bọn hắn, một thân tài nghệ là tới từ cùng một tổ chức, điều này cũng cho thấy tại sao bọn họ không quen biết lẫn nhau, những người đều vâng mệnh một người mà tạo thành cục diện này. Những người này mặc dù mục tiêu giống nhau, nhưng hoàn toàn không có liên lạc với nhau, bản thân tự làm chuyện của mình. Nếu dùng trong chiến tranh, làm như vậy không thể nghi ngờ là năm bè bảy mảng; nhưng nếu dùng để quấy rối đại điển thì cũng là một hảo chiêu, thậm chí là chiêu pháp tốt nhất."

"Mỗi người có địa bàn riêng của mình, cách làm việc riêng của mình, mười người có mười người ỷ nghĩ, trăm người có trăm ỷ nghĩ, ngươi đề phòng được một cái, đề phòng được mười, có thể đề phòng được một trăm, một ngàn sao? Chỉ cần có một người thoát bẫy được như ý thì lên ngôi đại điển sẽ thành một truyện cười..."

Sở Dương chính là đã sớm ỷ thức được điểm này nên hiện tại cũng chau mày, hắn mặc dù túc trí đa mưu nhưng đối mặt với tình thế như vậy thì quả nhiên là ngàn đầu vạn tự, thật sự không có phương pháp ứng đối.

"Dưới mắt kế sách chỉ có tiếp tục tìm ra những người này mà dọn dẹp đi; nhưng khi dọn dẹp đồng thời nhất định phải đặc biệt chú ỷ tới loại cảm giác kia của với bọn họ... Dựa vào thiên tính trực giác của võ giả mà đi tìm những người còn giấu diếm kia, ít nhất là... Ở mặt ngoài thân phận cũng không có gì dị thường."

Mạc Thiên Cơ mạn điều tư lý nói: "Tới một người, giết một người! Tới hai cái, giết một đôi! Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, thà rằng giết lầm, không thể bỏ qua."

Sở Dương nghe vậy thì chấn động, nói: "Không được, quyết không thể lạm sát kẻ vô tội, dưới mắt tình huống mặc dù không ổn, vẫn không thể buông tha nguyên tắc."

Mạc Thiên Cơ nheo mắt lại nói: "Địch nhân căn bản không cách nào xác định được, vì đại cục, thỉnh thoảng giết sai một hai người cũng là không thể tránh được, người thành đại sự không câu nệ..."

Sở Dương quả quyết nói: "Tuyệt đối không được! Nhất định phải nắm chắc mới có thể xuất thủ, tuyệt đối không thể lấy vọng sát!"

Dường như đây là lần đầu tiên hai người xuất hiện tranh chấp.

Mạc Thiên Cơ cúi đầu, tinh tế suy nghĩ, một hồi lâu sau mới thở dài, nói: "Vậy thì tận lực không nên thương ton

Sở Dương cũng thở dài, Sở Dương hiếu Mạc Thiên Cơ có thề nói như vậy, đã coi như là lui một bước dài.

Lần này lên ngôi đại điển, đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, trọng trách thật sự quá nặng. Chẳng qua là cộng thêm một câu Không thể thương tổn vô tội" đã khiến cho Mạc Thiên Cơ thêm vào đại lượng công việc.

Bởi vì hắn cần càng thêm tỉ mỉ đi bài tra, đi loại bỏ, hao phí trí nhớ tâm lực, ít nhất cũng phải là gấp ba trước kia!

Chúng huynh đệ ai nấy mặt- không chút thay đổi, nhưng nhìn Mạc Thiên Cơ ánh mắt đều có chút hả hê. Khó được nhìn thấy hình ảnh Mạc Thiên Cơ kinh ngạc, tất cả mọi

người ngầm thoải mái trong lòng -bao gồm cả cố

Độc Hành trong đó.

Ngươi nha hay rồi.

Không lạm sát kẻ vơ tội, chính là điểm mấu chốt của mọi người; mặc du biết rõ Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ tranh luận chính là vấn đề nguyên tắc nhưng chỉ cần thấy Mạc Thiên Cơ kinh ngạc, mọi người đều cảm thấy sảng khoái không dứt!

"Nhạc Nhi cô nương độc... Không biết chuẩn bị thế nào rồi?" Mạc Thiên Cơ thanh âm thoáng cái nhu hòa xuống hỏi.

"Không sai biệt lắm, hai ngày nữa là có thể bất cứ lúc nào vận dụng." Sở Nhạc Nhi bộ dạng phục tùng nói.

Mạc Thiên Cơ bật thốt lên đại lực tán dương nói: "Làm rất khá! Không hổ là huệ chất lan tâm, Nhạc Nhi cô nương, chuyện giao cho ngươi Thiên Cơ đó là có thể đủ yên tâm, nơi nào giống như những tên ngu ngốc kia, làm chuyện gì cũng khiến ta đi thu thập."

Sở Dương hai mắt nhìn bầu trời. Xem thường loạn lật.

Mạc Thiên Cơ nói lời nói này trực tiếp chính là đắc tội với tất cả mọi người, tất cả huynh đệ toàn bộ vô tội bị trúng thương!

Kỷ Mặc, La Khắc Địch, ngay cả Đổng Vô Thương ba người cùng nhau nôn ói ra. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Mạc Thiên Cơ dùng ánh mắt muốn giết người quay tới, ba người vẻ mặt ngượng ngùng cười nói: "không tốt, lúc trước ăn no quá, ai bảo chúng ta cũng là ngu ngốc đây,