Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2300: Thiên la địa võng

Chỉ cần suy nghĩ một chút về cái kia, tất cả mọi người sởn gai ốc; Tạ Đan Quỳnh lên ngôi đại điển, đối mặt với cả thiên hạ, đứng ở chỗ cao nhất, cời quần lộ ra cái mông phụng bồi? Đứng trên không trung?

Ở nơi này người tham dự đều là nhân vật có uy tín.

Dường như thà ràng chết một vạn lần cũng tuyệt đối không thể mất thể diện như vậy ; nếu thật sự có một ngày như vậy, đoán chừng ngay tổ tông 8 đời cũng sẽ từ trong phần mộ nhảy ra liều mạng vì mình.

Hơn nữa tất cả mọi người rất rõ ràng, "Yêu cầu" do Mạc Thiên Cơ nói tuyệt đối không phải nói mà thôi.

Nếu thật sự xuất hiện tỉnh thể như vậy, như vậy, Mạc Thiên Cơ tuyệt đối là nói được làm được, nói để ngươi hở cái mông, trên người của ngươi tuyệt đối sẽ không còn một mảnh vải nào! Đến lúc đó, cho dù ngươi muốn tự tự thân vong cũng là phí công.

"Nam nữ ngang hàng, cho nên, ta mới vừa rồi yêu cầu như vậy là bao gồm cả nữ quyến!" Mạc Thiên Cơ cuối cùng bổ sung một câu nói tức thì làm cho mấy người phụ nhân trợn mắt nhìn hắn.

Tử Tà Tình, Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi, Mặc Lệ Nhi. Tứ đại cô nương dắt tay nhau căm tức nhìn Mạc Thiên Cơ, thiên hạ anh hùng nào ai dám nói như vậy?!

May là Mạc Thiên Cơ định lực cao siêu, đối mặt với mấy ánh mắt như vậy cũng nhịn không được sợ run cả người nhưng vẫn kiên định không có thay đổi chú ý.

"Trong khoảng thời gian này, từ tứ đại cửa thành người ở ngoài tiễn vào, nhớ kỹ là mỗi người... Bao gồm tên của hắn, quê quán lai lịch tu vi am hiểu cùng với tổ tông tám đời của hắn... Toàn bộ cũng phải tìm hiểu rất rõ ràng đặt trên bàn của ta!"

"Coi như là 1 con muỗi từ ngoài cửa thành bay vào cũng phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc là một con đực hay cái!"

Mạc Thiên Cơ ánh mắt ngoan lệ nói.

Tính cả Sở Dương ở bên trong, tám vị huynh đệ nhất tề mặt như màu đất.

"Còn có ngoài thành, trong phạm vi ba nghìn dặm chu vi..." Mạc Thiên Cơ tiếp tục bố trí.

Mọi người nghe được mà mồ hôi lạnh nhoe xuống như mưa.

Đợi đến khi Mạc Thiên Cơ bố trí xong, mọi người nhất thời giống như chim thú tán đi, chạy về khu vực riêng mà mình chịu trách nhiệm.

Mụ mụ, ta cũng không nên cởi bỏ cái mông theo Tạ Đan Quỳnh lên ngôi a...

Bước kể tiếp, Mạc Thiên Cơ vừa đi một chuyển. Lúc trước đă có an bài, nhưng hiện tại Thánh Quân lại trước thời hạn tới, bất kể là vì cái gì, Mạc Thiên Cơ cảm giác an bài cũ cũng là không đủ.

Cho nên phải bố trí một lần nữa.

Hắn đánh trống đem tất cả tướng sỹ từ thiên tướng trở lên triệu tập, ngay cả hoàng thành thủ vệ ty các loại..., cũng toàn bộ triệu tập.

Đạo mệnh lệnh thứ nhất chính là: Lập tức đóng cửa thành!

Trong vòng 3 ngày không mở ra!

Nếu là có người dám can đảm mạnh mẽ xông vào thì coi là phản nghịch, giết không tha!

Hoàng thành phòng vệ giữ lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài, bố trí nhiệm Kế tiếp, Mạc Thiên Cơ vừa lật tài liệu vừa phân công bố trí nhiệm vụ, sau gần nửa ngày thời gian đã đem tất cả tướng quân bộ binh tổng cộng là hơn ba ngàn người phân công qua một lần.

Quân bộ chúng tướng ánh mắt nhìn Mạc Thiên Cơ tất nhiên là giống như thấy được yêu tinh trên đời vậy!


Đây rốt cuộc là người nào kia?

Yêu nghiệt? Quái vật? Thần tiên? Tà ma?

Hắn phân phối hợp lý như thể, đúng mức như vậy, thậm chí có ít người mình cũng không biết bản thân am hiểu nhất là cái gì nhưng Mạc Thiên Cơ chỉ nhìn qua tài liệu một lần mà phân phối nhiệm vụ làm cho người ta có cảm giác: Đây chính là người am hiểu ta nhất, nhất định ta có thể thuận lợi hoàn thành!

Nhưng, càng thêm làm cho người ta sợ hãi là... Suốt 2000 vạn đại quân, toàn bộ bị Mạc Thiên Cơ phái đi ra ngoài, trong đó có một phần ba số người mặc thường phục thi hành nhiệm vụ.

Sau đó, ngựa không ngừng vó câu Mạc Thiên Cơ đi tới Thiên Binh Các của Tạ Đan Quỳnh.

Những tướng sỹ nơi đây chân chính là thủ hạ của Tạ Đan Quỳnh nên Mạc Thiên Cơ chỉ huy càng thêm thuận buồm xuôi gió, hơn nữa một điểm cố kỵ cũng không có.

Đợi khi tất cả mọi người đà được an bài, Mạc Thiên Cơ thản nhiên trở về, lúc này sắc trời đã tối đen.

Nói cách khác, Mạc Thiên Cơ dùng thời gian không sai biệt lắm là một ngày đêm đem hành động bố trí xong tất!

Cái hiệu suất này thật sự là khó có thể tưởng tượng a!

" thời gian thủy chung quá gấp rút, ta muốn dùng 3 ngày kế tiếp để hoàn thiện tấm thiên la địa võng này!" Mạc Thiên Cơ cau mày, tự hỏi khả năng trong kể hoạch sẽ xuất hiện chỗ sơ hở, một sau hồi lâu suy nghĩ mới nhoẻn miệng cười nói: "Hẳn là đủ rồi."

Không để ý tới đám người Mạc Thiên Cơ lo lắng nặng nề như thế nào, phản phục châm chước, phản phục bố trí như thế nào, lúc này Mặc Vân Thiên đã sôi trào lên.

Người thống trị hơn trăm vạn năm, được xác nhận là thiên ma hóa thân, cái này vốn là một sự kiện đủ để long trời lở đất nhưng cuối cùng thủy chung là tà bất thắng chánh, thiên ma Nguyên Thiên Hạn bị các cường giả dắt tay nhau đánh gục. người chủ trì tiêu diệt thiên ma thành Mặc Vân Thiên tân chủ, hôm nay tân hoàng lên ngôi...

Đối với các thể lực Mặc Vân Thiên mà nói, hoặc là khi chém giết Nguyên Thiên Hạn không cần tự mình tham dự, nhưng dưới mắt tân hoàng lên ngôi cũng là nhất định phải tự mình đến chúc. Đây cũng là đại sự quan hệ đến tồn vong, không thể có nửa điểm sơ hốt.

Tân hoàng lên ngôi, thời gian được định vào ngày mười tám tháng ba.

Bây giờ đã là 27 tháng chạp rồi. Nói cách khác còn có ba tháng lẻ hai mươi ngày nữa thôi.

Đối với một số người ở thiên địa tương đối xa, hiện tại cũng đà bắt đầu xuất hành rồi.

Khụ, ngày tân hoàng lên ngôi định vào ngày 8 tháng ba nhưng. Tạ Đan Quỳnh dứt khoát kiên quyết, kiên quyết vạn phần đem nhật kỳ đổi đến ngày 18 tháng ba!

Mẹ kiếp, vốn là bọn họ coi ta là giả gái, là thỏ sao, hiện tại ngay cả ngày lão tử lên ngôi cũng muốn định vào ngày 8 tháng ba, ba tám ba tám...mẹ kiếp, lão tử còn chưa có lên ngôi đây, các ngươi đám người này muốn tạo phản sao?!

Hiển nhiên, Quỳnh Hoa Đại Đế đối với ngày 8 tháng ba có oán niệm tương đối lớn a. Nguồn tại http://Truyện FULL

Chúng quan viên bất đắc dĩ, thấy Đại Đế kiên quyết như thế, không thể làm gì khác hơn là biết nghe lời phải. Dù sao để Thiên Đế bệ hạ nổi giận như vậy cũng không phải là dễ thừa nhận a...

Khắp chốn mừng vui!

Nhưng, cả hoàng thành, bao gồm chung quanh ba nghìn dặm cũng đã có một tấm thiên la địa võng mắt thường nhìn không thấy tới bao bọc.

Mạc Thiên Cơ mỗi một ngày đều đưa ra sửa đổi, bổ sung chỗ sơ hở còn lại. Lần này Mạc Thiên Cơ huy động thủ hạ làm việc ít nhất phải vượt qua 5000 vạn người!

Cho dù là lấy đầu óc Mạc Thiên Cơ cũng nhiều lần cảm nhận được sự quá mệt mỏi!


Ánh mắt vốn là trong trẻo nay cũng là lần đầu tiên xuất hiện chi chít tia máu! là người của hai thế giới, Sở Dương còn là lần đầu tiên nhìn thấy có một việc có thể làm cho Mạc Thiên Cơ bị ép thành cái bộ dáng này.

Nhưng, Mạc Thiên Cơ thủy chung vẫn nhiệt tình mười phần. Hơn nữa, Mạc Thiên Cơ còn coi chuyên này là sự khiêu chiến lớn nhất với mình.

Là áp lực lớn nhất sau lần đối mặt với Đệ Ngũ Khinh Nhu, Pháp Tôn.

Khi Sở Dương khuyên hắn nghỉ ngơi một lúc, Mạc Thiên Cơ nói: "Hiện giai đoạn vẫn chỉ là phòng ngự, áp lực còn không coi là quá nặng. Tương lai còn muốn lấy vị trí Thống soái mấy ức đại quân ra chiến Thiên Ma, so sánh với sự thay đổi trên chiến trường trong nháy mắt mà nói, lần này bất quá chẳng qua là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi."

"Nếu lần này vẫn không thể làm được tận thiện tận mỹ, lúc đó như thể nào ra chiến Thiên Ma đây?"

Đối mặt với sự kiên trì này, Sở Dương cũng chỉ có theo hắn.

Chẳng qua là Sở Dương cũng từng trải qua công việc tương tự nhưng hắn rõ ràng biết, lượng công việc có thể Mạc Thiên Cơ lớn như thế nào, trong đó chi tiết lại rất là phức tạp vụn vặt.

Muốn đem công việc hạng này làm được giọt nước không lọt cũng không dê hơn so với chỉ huy một cuộc đại chiến dịch.

Thậm chí, một số việc vụn vặt rất nhỏ so với một cuộc đại chiến còn phiền toái hơn ngàn vạn lần! Dù sao ở trên chiến trường là cho phép xuất hiện hy sinh hay thối lui, còn lần này lên ngôi đại điển, đối mặt với Thánh Quân quấy rối lại là một điểm sơ hở cũng không được!

Mạc Thiên Cơ ngày ngày trong đầu thường xuyên trình diễn ngàn lần trình tự mọi việc, hiện tại sự nghỉ ngơi cùng hưởng thụ lớn nhất đối với hơn chính là... Lợi dụng chức quyền mạnh mẽ đem Sở Nhạc Nhi thành trợ thủ mà sai khiển.

Mỗi ngày thấy Sở Nhạc Nhi nhẹ nhàng thân thể mềm mại như gió đến đi, Mạc Thiên Cơ cũng cảm giác tâm thần sảng khoái, nhiệt tình tăng lên gấp bội!

Dường như ngay cả ý nghĩ cũng tựa hồ càng thêm rõ ràng.

Cũng bởi vỉ như thể, có rất nhiều chuyện không liên quan đến Sở Nhạc Nhi mà Mạc Thiên Cơ cũng gọi đến.

Sở Dương cố tình không có chuyên gì sẽ tới chuyển động một vòng, nói chuyên với Sở Nhạc Nhi một phen, tiếp theo xoay người vừa đi, chờ một lát nữa lại tới.

Điều này làm cho Mạc Thiên Cơ trong lòng buồn bực không thôi mà lại không thể làm gì.

Nhất là thấy Sở Nhạc Nhi vừa thấy được Sở Dương tới đây thì chính là một trận hưng phấn, không thèm tránh nam nữ chi ngại mà nhào tới, ôm lấy cổ Sở Dương treo ở trên người càng làm cho Mạc Thiên Cơ ghen tức, quả thực là tức sùi bọt mép.

Nhưng Mạc Thiên Cơ lại không dám phát tác, thậm chí vẻ tức giận cũng không dám lộ ra.

Sở Dương đối với cái tiểu nha đầu này mà nói thật sự là quá trọng yếu...

Tiểu nha đầu này ở trong lòng Sở Dương địa vị cũng thật sự là rất nặng, trực tiếp đã được Sở Dương coi là bảo bối rồi.

Cho nên lòng muông dạ thú của Mạc Thiên Cơ tuyệt không dám lộ ra một khi bị Sở Dương biết được, hậu quả sợ ràng khó có thể dự liệu được.

Mạc Thiên Cơ rất hoài nghi, nếu là Sở Dương vừa nói một câu: Nhạc Nhi, sau này đừng gặp Mạc Thiên Cơ nữa thì hơn 90% là, Sở Nhạc Nhi vốn luôn luôn nghe lời Sở Dương, coi lời của Sở Dương như là thánh chỉ sẽ lập tức làm theo!

về phần một ít khả năng nhỏ là Sở Nhạc Nhi hơi chút do dự một hồi rồi cũng làm theo!

về phần nói đến khả năng không làm theo thì hoàn toàn không có!

Nói như vậy... Còn không bàng trực tiếp giết Mạc Thiên Cơ cho thống khoái...

Hiện tại, Sở Dương đang ở trong phòng làm việc của Mạc Thiên Cơ, Sở Nhạc Nhi vô cùng ân cần đem trà ngon nhất của Mạc Thiên Cơ rót một chén, sau đó để cho Sở Dương ngồi ở trên ghế phẩm trà, mà bản thân thỉ chạy đến phía sau Sở Dương vung hai bàn tay nhỏ bé chịu khó bóp vai cho đại ca của mình.

Tiểu cô nương rất đau lòng nói: "Đại ca, ta phải nói ngươi hai câu, ngươi phải chú ý nghỉ ngơi a, trong khoảng thời gian này ngươi mệt muốn chết rồi..."

Nhìn Sở Dương với vẻ mặt hưởng thụ, Mạc Thiên Cơ muốn giết người.

Đồng thời hắn lại có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt: Nhạc Nhi a Nhạc Nhi, ta ngày ngày ở dưới mí mắt nàng mệt mỏi không muốn sống nữa, rất cần nghỉ ngơi... Gia hỏa này rõ ràng chỉ đi ra ngoài chuyển động một vòng, làm sao ngươi lại cho là hắn mệt muốn chết rồi đây, điều này cũng không hợp lý a...

Đãi ngộ bất công như thể a.

Nhưng, ở trước mặt Sở Nhạc Nhi, Mạc Thiên Cơ tuyệt đối không thể cùng Sở Dương cãi nhau, dĩ nhiên, chủ yểu là không dám; bởi vì ở trong mắt nha đầu kia, phàm là người nào cùng đại ca đối đầu, đó chính là nhất đẳng người xấu trong thiên hạ, tuyệt không ngoại lệ.

Xem một chút muội muội của người ta rồi lại nhìn lại thân muội muội của mình là Mạc Khinh Vũ... Mạc Thiên Cơ có một loại cảm giác muốn treo cổ! rõ ràng đều là ca ca mà đài ngộ lại khác nhau như thể?

Trong chuyện này chênh lệch cũng quá lớn đi.