"Nhưng mời nàng ra, dùng cái gì để mời?" Kỷ Mặc gãi đầu gãi tai, nói: "Chẳng lẽ dùng bạc?"
"Nói một chữ cũng không sai! Chính là dùng bạc!" Sở Dương gật đầu.
Kỷ Mặc lập tức nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn còn tưởng là phải tài tử giai nhân ngâm thơ tác phú gì gì đó. Chứ nói là dùng bạc, thì ngay cả bản thân hắn cũng cho rằng điều này là không thể xảy ra nhất. Nhưng không ngờ tới, thật sự lại là như thế.
"Nơi này tất nhiên là địa phương Cầm tuyệt tu luyện, nhưng cũng là địa phương tổn tài tốn của!" Sở Dương thấp giọng nói: "Truyền thuyết, khi cầm tuyệt mới xuất hiện ở nơi này, phí dụng xuất trướng đàn một khúc là một vạn lượng bạc trắng!"
"Một vạn lượng?" La Khắc Địch trừng lớn mắt: "Ta... con bà nó! Nghe xong cầm âm là có thể trực tiếp thăng lên thành võ hoàng hay sao?"
"Một vạn lượng là quý?" Sở Dương nhìn hắn một cái: "Kể từ lúc đó, thấp hơn một vạn lượng, cầm tuyệt tuyệt đối không xuất thủ! Mà giới quyền quý Thiết Vân thành vẫn lao vào không biết chán, thậm chí phân cao thấp... Thế nên thu nhập cầm tuyệt càng ngày càng cao rồi.. Huống chi, Tuyệt Sắc lâu này đâu chỉ có một cầm tuyệt mà thôi?"
"Sau khi cầm tuyệt đàn một khúc, người ra giá cao nhất có thể một mình nghe nàng đàn một khúc! Một khúc này có tên là "Độc Tiêu Hồn". Đây chính tượng trưng cho thân phận. Về phần những người còn lại, nhiều lắm cũng chỉ có thể lựa chọn những cô nương còn lại. Tuy bán nghệ không bán thân, bất quá, nếu lọt được vào mắt xanh các nàng, cái gì cũng có thể thương lượng...." Sở Dương cười hắc hắc.
"..." La Khắc Địch trừng to mắt: "Cái lọt vào mắt xanh này.. cũng cần bạc hả?"
"Vô nghĩa!" Sở Dương tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Thật sự là cao minh..." Bốn người đều hít một hơi lạnh. Đúng vậy, bán nghệ không bán thân, nhưng nếu ngươi có đủ thành ý, mỹ nhân cũng sẽ ái mộ. Bất quá, dùng bao nhiêu bạc mới có thể tỏ đủ thành ý thì thật khó nói trước được.
"Vậy cầm tuyệt kia... cũng có thể?" Kỷ Mặc hỏi.
"Cái này không được!" Sở Dương lắc đầu: "Cái này tuyệt đối không có khả năng. Cho dù ngươi có nghĩ cũng không được nghĩ."
"Lão đại, xem ra ngài mới là lão thủ phong nguyệt a."
Nhuế Bất Thông sùng bái nói.
Sở Dương cười khổ, không nghĩ tới mình lại biến thành lão thủ phong nguyệt. Nếu mình đã có ý đồ với Tuyệt Sắc lâu này, há lại không thể nghe ngóng tất cả quy tắc được?
Khi năm người còn đang xì xào bán tán, đã có người giơ thẻ bài.
"Một vạn lượng! Vâng, Tiền lão bản ra giá một vạn lượng."
"Một vạn năm ngàn lượng. Vương đại nhân đã ra giá một vạn năm!"
"...
"Thực lắm tiền!" Kỷ Mặc le lưỡi, mặc dù hắn là hậu nhân siêu cấp thế gia, nội tình so với những người này hùng hậu hơn nhiều, nhưng nếu hắn xuất một vạn lượng bạc ra chỉ để nghe một khúc nhạc, phỏng chừng sau khi trở về tuyệt đối sẽ bị lột da...
" Liên công tử đã ra đến ba vạn hai rồi! Còn có giá nào cao hơn không?" Trên đài hô lớn.
Sở Dương chớp chớp mắt, nói: "Xem ca ca xuất thủ đây!" Đột nhiên giơ thẻ quát: "Mười vạn lượng!"
Một vị công tử trẻ tuổi ngồi gần sân khấu nhất đang lắc đầu cười khẽ, nói gì đó với người bên cạnh. Ba vạn hai đúng là hắn ra. Cái giá ba vạn hai đã xem như là rất cao rồi, hắn cũng thực có nắm chắc. Nhưng không nghĩ tới đột nhiên lại nhảy ra cái giá mười vạn, không khỏi nhíu mày, xoay người lại nhìn Sở Dương.
"Vị công tử này ra giá mười vạn! Mười vạn lượng! Còn có giá nào cao hơn?" Trên đài cao, phụ nhân phong tử yểu điệu cũng chấn động, nhưng vẫn kịp thời phản ứng kịp.
Từ ba vạn hai trực tiếp nhảy lên mười vạn lượng... đây thật sự là... đúng là lần đầu tiên!
"Mười lăm vạn!" Liên công tử hai mắt nhìn chằm chằm Sở Dương, lửa giận bốc lên.
"Ba mươi vạn lượng!" Sở Dương cười lạnh một tiếng.
Toàn bộ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh! Ba mươi vạn lượng chỉ để nghe một khúc nhạc... Loại hành vi này không thể dùng từ phá gia để hình dung nữa rồi.
Liên công tử sắc mặt tối sầm, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Dương một cái, lạnh lẽo quay đầu ngồi xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Tiểu tử này ở đâu chui ra thế? Ai biết tiểu tử này không?"
Mấy vị thiếu niên công tử bên cạnh đều lắc lắc đầu. Một người trong đó nói: "Xem ra là một tên nhà giàu mới nổi có mấy lượng bạc đem đốt. Liên thiếu ngươi bóp cái là hắn chết!"
Liên công tử cười lạnh một tiếng, nói: "Không ai nhận ra sao?"
Tất cả lắc đầu.
Liên công tử nở nụ cười âm lãnh.
Hắn theo đuổi vị cầm tuyệt này đã nửa năm rồi. Nửa năm qua, hắn đã ném không biết bao nhiêu bạc. Năm nay đại tuyết phong thành, hắn biết cầm tuyệt thích tuyết rơi, tâm tình nhất định rất tốt, vốn định từ mấy ngày hôm trước, nhưng hoàng đế bệ hạ đột nhiên băng hà, tân hoàng đăng cơ. Vào thời điểm nhạy cảm đó, hắn làm sao dám thò mặt ra ngoài? Cho nên sau khi mọi chuyện trở nên an tĩnh, hắn liền lập tức kích động chạy tới.
Nhưng không nghĩ tới ở đây đột nhiên lại chui ra một tên nhà giàu hai lúa lạ hoắc, trực tiếp đoạt mất ngôi đầu của mình!
"Trong Thiết Vân thành này, lại có người dám tranh tình nhân với ta! Hắc hắc, bản công tử thật muốn nhìn, đây là thần thánh phương nào!" Liên công tử cười lạnh một tiếng, quay đầu, nói: "Theo sát tiểu tử này. Xong việc đánh gãy chân, xách đến chỗ ta!"
Một hắc y nhân phía sau hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Dương một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc, thấp giọng nói: "Công tử yên tâm."
Sở Dương làm sao lại không biết vị cầm tuyệt này mới là người chủ trì chân chính Tuyệt Sắc lâu! Lần này gặp mặt, quan hệ tới đại kế sau này của Sở Dương! Vì vậy Sở Dương bắt buộc phải đoạt được cuộc gặp mặt này, sử dụng không tiếc bạc. Dù sao cũng không phải là của mình. Mình chỉ ứng ra trước mà thôi. Nếu trong nhà vị Liên công tử này có tiền như vậy, Sở ngự tọa tuyệt đối không ngại đến chơi nhà hắn đâu.
Hắn đương nhiên càng không quan tâm, mình vì cái này mà đắc tội với ai...
Thiết Vân thành phú gia công tử họ Liên, gia đình như vậy chỉ có một: Hộ bộ thượng thư Liên Thành Quý. Thiếu niên này xem ra là nhi tử Liên Thành Quý rồi.
Chỉ một hộ bộ thượng thư...nhi tử lại có thể ném ra mười lăm vạn lượng bạc chỉ để nghe một khúc nhạc, vậy trong nhà giàu thế nào không cần nghĩ cũng biết. Nhưng tiền đấy ở đâu ra? Bổng lộc Hộ bộ thượng thư hàng năm cũng chỉ có mấy trăm lượng bạc mà thôi...
Sở ngự tọa đã lâu không có hành động. Trong thời tiết đại tuyết phong thành thế này, tiện tay kiếm chút việc vui cho đám quan viên bách tính trong Thiết Vân thành, thuận tiện nhắc nhở mọi người một chút: "Cho dù thay đổi triều đại rồi, Bổ Thiên các vẫn là Bổ Thiên các! Sở diêm vương vẫn là Sở diêm vương!"
Hơn nữa, Sở Dương cũng dùng một hành động lớn này để nói cho Đệ Ngũ Khinh Nhu biết: Sở diêm vương vẫn hoạt động rất năng suất trong Thiết Vân....
Lấy vị Liên công tử này ra tế cờ, Sở Dương rất vui lòng!
"Vị công tử này ra giá ba mươi vạn lượng! Còn vị nào...." Mỹ nhân quá date trên đài vừa hô được một nửa liền ngậm miệng lại. Ba mươi vạn lượng mua một khúc nhạc... trừ vị đại gia này ra, phỏng chừng chẳng còn ai ngu như vậy nữa đâu.
Mỉm cười nói: "Công tử họ gì?"
Sở Dương mỉm cười: "Ta họ Sở." Nói xong liền lấy ra một chồng ngân phiếu cực dày, vỗ vỗ trong tay, tấm ở phía trên cùng có hiện lên mấy chữ rõ ràng "Một vạn."
"Đây là một chút tâm ý của bổn thiếu gia đối với Tuyệt Sắc lâu. Cho dù Tiểu Lộc cô nương không đánh đàn, chỗ bạc này cũng là của Tuyệt Sắc lâu!" Sở Dương mỉm cười, tùy tiện đưa chồng ngân phiếu thật dày cho bạch y thiếu nữ bên cạnh, nói: "Không cần đếm, chỗ này ba mươi vạn lượng chỉ có hơn chứ không ít, mời Tiểu Lộc cô nương xuất hiện đi."
Bạch y hiếu nữ cầm ngân phiếu mà hai tay run run. Bình sinh lần đầu tiên được cầm số ngân phiếu lớn như vậy, không tránh khỏi có chút kích động. Nhận lấy đi vào.
Ánh mắt vị Liên công tử lạnh lùng âm hiểm nhìn tới, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười, lẩm bẩm nói: "Thật là người có tiền, bản công tử thích nhất... chính là người có tiền."
Mấy thiếu niên công tử bên cạnh cũng có chút tiếc hận. Một con dê béo ngon lành như vậy làm sao lại trêu vào đúng Liên Phàm Lôi? Vì sao hắn lại không gặp phải mình chứ? Nếu được như vậy, chẳng phải chỗ bạc kia sẽ là của mình ư?
Tiện tay một cái đã ném ra mấy chục vạn lượng ngân phiếu, con dê này béo thế nào chứ... Thật là đáng tiếc!
Sau một hồi lâu, ở ngoài rìa sân khấu đột nhiên phốc một tiếng, từ sáu góc cùng bốc lên một đám khói trắng nhàn nhạt. Sướng khói lập tức bay lên, bao phủ toàn bộ sân khấu.
TIếp đó, một tấm rèm che mỏng manh từ trên chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ sân khấu lại.
Ngọc bội ngân vang, một thân ảnh thướt tha yểu điệu, hư hư ảo ảo xuất hiện chính giữa sân khấu, chậm rãi ngồi xuống. Trong sương khói mông lung, tựa hồ nhìn thấy vị cầm tuyệt này đưa mắt nhìn thoáng qua phía Sở Dương.
Rèm che lay động, sương khói phiêu đãng, diện mạo nàng căn bản không thấy rõ lắm, chỉ thấy được một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như thu thủy hàn đàm, liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy.
Lập tức, một mùi đan hương nhàn nhạt chậm rãi tràn ra...
Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh. Ánh mắt mọi người, đều lẳng lặng nhìn về phía thân ảnh hư ảo. Trước cầm thai, một thân ảnh đoan chính mỹ diệu ngồi xuống...
"Đinh." một tiếng, dây cầm khẽ rung lên, một tiếng đàn xa xăm chậm rãi vang lên.
Một tiếng cầm âm này tựa như từ thiên ngoại truyền tới, rất nhỏ, nhưng thánh khiết cao quý, tựa hồ chỉ một tiếng đàn nhè nhẹ như thôi, cũng có thể khiến tất cả phiền muội, tang thương, tình cảm trên thế gian này biến mất, trở nên hư ảo....
Cầm âm tinh tế vang lên, chậm rãi truyền đi, tựa như khói nhẹ, chậm rãi bay lên, dần dần bao phủ toàn bộ đại sảnh.
Sở Dương khẽ nhắm mắt lại, tâm thần không tự chủ được đắm chìm vào trong thanh âm tuyệt vời này. Trước khi tới đây, Sở Dương chưa bao giờ nghĩ tới, một khúc nhạc lại có ma lực lớn như vậy. Nhưng hiện giờ, hắn tin. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ là một khúc nhạc dạo, không ngờ lại ẩn chứa vô tận ma lực, khiến cho lòng hắn phải phiêu đãng theo.
Đột nhiên, một thanh âm nhẹ nhàng từ trên đài truyền xuống, mờ ảo vô định: "Thủ khúc này, danh viết 《 luân hồi 》!"
Cầm âm nhàn nhạt bỗng nhiên biến mất, từ nơi xa xôi, tựa hồ vẫn vang vọng lại. Khoảnh khắc, tiếng cầm càng thêm nhẹ nhàng vang lên, chậm rãi truyền đi, nhưng lần này, cảm giác so với lúc trước lại hoàn toàn bất đồng!
Sở Dương tựa hồ cảm thấy mình xuất hiện từ trong hư vô, xuất hiện ở thế giới này, một cánh tay ôn nhu ôm lấy mình, sau đó lại đến một vùng đất băng thiên tuyết địa... từng cảnh tượng kiếp trước cứ như vậy hiện lên trong lòng.
Kỷ niệm khôn cùng tràn tới, trong phút chốc đã tràn ngập thể xác tinh thần Sở Dương.
Luân hồi! Thủ khúc này, không ngờ lại mang theo Sở Dương trở lại một lần luân hồi...