Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 206: Làm bằng hữu!

Cố Độc Hành đi trước, Sở Dương đi sau. Cố Độc Hành có một động tác rất rõ ràng, tựa hồ là theo bản năng, mỗi khi kiểm tra một chiếc xe ngựa, hắn lại đặt tay lên xe ngựa, cứ vô ý thức lướt qua như vậy.

Mà ở trong quá trình này, Trình Vân Hạc vẫn bám sát ngay sau hai người, đạp lên mặt tuyết trắng xóa, vòng quanh đoàn xe, chậm rãi xem xét.

Mỗi lần đi qua một chiếc xe, Cố Độc Hành lại lắc đầu, liếc mắt trao đổi với Sở Dương.

Không phát hiện.

Kiểm tra tới tận chiếc xe cuối cùng, vẫn không phát hiện ra được điều gì.

Sở Dương dừng lại, trong lòng có chút kinh dị.

Bên trong những chiếc xe này hoàn toàn không có dấu vết sinh mạng tồn tại. Mà nhìn thương thế lúc đó của vị vương tọa kia, tuyệt đối không thể nào hành động một mình được. Nhưng hiện giờ hắn lại không có mặt trong đoàn xe, đây là chuyện gì?

Chẳng lẽ bởi vì thương thế của hắn quá nghiêm trọng, không tiện di chuyển, cho nên đã lưu lại Thiết Vân thành?

Trình Vân Hạc mỉm cười, bước lên nói: "Không biết công tử muốn thứ gì? Cứ lấy là được, không cần khách khí."

Sở Dương ngưng thần nhìn hắn, sau một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Các hạ nên biết, ta muốn lấy thứ gì. Người ngay không nói tiếng lóng, cần gì phải giả giả bộ bộ trước mặt ta?"

Trình Vân Hạc mỉm cười, trong nụ cười lại có mấy phần bi thương, nói: "Tại hạ đương nhiên biết, nhưng tại hạ cũng bất lực."

"Ồ? Hắn có ở đây?" Sở Dương trầm giọng hỏi.

"Ở đây..." Trình Vân Hạc thở ra một hơi thật dài, nói: "Chỉ tiếc, các hạ rốt cuộc cũng không giết được hắn!"

"Xin rửa tai lắng nghe!" Ánh mắt Sở Dương lóe lên, trong lòng ẩn ước có một dự cảm, chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế?

"Vương tọa, đã vĩnh biệt cõi đời!" Trong mắt Trình Vân Hạc không nhịn được lại chớp lên ánh lệ, thanh âm khàn khàn, nói: "Chúng ta, lần này tới đây chính là đưa linh cữu trở về...."

"Đã chết?" Sở Dương lẩm bẩm.Vị vương tọa mà Khổng Thương Tâm ngày đó liều mạng mới cứu ra được, không ngờ lại vô thanh vô tức chết đi?

"Thi thể ở đâu?" Hai mắt Cố Độc Hành híp lại.

"Chết là hết...." Trình Vân Hạc giận dữ nói: "Chẳng lẽ các ngươi lại muốn bất kính với người chết?"

"Ngươi nói chết thì chết à?" Cố Độc Hành nheo mắt, lạnh lùng nói: "Ta không tin."

Tất cả cao thủ bốn phía đều đặt tay lên chuôi kiếm, vẻ mặt giận dữ. Chuyện Âm Vô Pháp nuốt Mộng Hồn dịch, chỉ có một mình Trình Vân Hạc biết, những người khác đều không hay biết. Tất cả mọi người đều biết Âm vương tọa đã chết, trong lòng thật sự bi phẫn. Bây giờ lại nghe đám người này lại muốn khinh nhờn người chết, không khỏi căm phẫn vô cùng.

Ánh mắt Sở Dương lóe lên, nói: "Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thực. Các hạ nên biết, lời của ngươi, chúng ta không thể tin tưởng được! Giữa chúng ta cũng không có giao tình như vậy. Nếu không giao người ra, hơn trăm người của các hạ, chỉ sợ sẽ phải chết tha hương trong băng thiên tuyết địa cùng các hạ rồi!"


"Được!" Ánh mắt Trình Vân Hạc lóe sáng, hạ một quyết định can đảm: "Đi theo ta!"

Hắn sải bước đi tới chiếc xe ngựa thứ hai bên cạnh, nói: "Âm vương tọa... ở chỗ này."

Tháo vách xe ngựa liền lộ ra một tấm ván gỗ lớn, dày ước chừng hai thước. Sau khi nhấc tấm ván gỗ sang một bên, một cỗ hàn khí lập tức phả vào mặt.

Chỉ thấy bên trong chất đầy băng. Ở bên dưới lớp băng là một thi thể gầy yếu mặc hắc y, nằm yên không chút động tĩnh, hai mắt nhắm nghiền.

Treen người người này, không hề có một tia sinh cơ nào. Hiển nhiên đây là một bộ thi thể! Mà loại phương pháp ướp băng này cũng là để bảo toàn thi thể người chết.

Trên mặt trên tóc hắc y nhân đều bị một lớp sương băng phủ kín. Nếu như là người sống, tuyệt đối không thể đến một chút nhiệt độ cũng không có được.

Người kia Sở Dương nhìn quá quen thuộc, đúng là kẻ đã bắt mình bức cung lúc trước!

Quả nhiên đã chết?

Sở Dương trong lòng cảm thấy chuyện này hơi bất thường. Một vị vương tọa, làm sao lại có thể chết dễ dàng như vậy?

Tựa hồ để trả lời nghi vấn trong lòng Sở Dương, Trình Vân Hạc bi thương nói: "Vương tọa vốn đang trọng thương chưa lành, khi bị vây công, thực lực mới khôi phục chưa tới hai thành! Chờ đến khi hắn đột phá vòng vây, chạy tới chỗ chúng ta, thì đã như đèn cạn dầu. Sau khi vương tọa tiên thăng, đám người tại hạ thanh tẩy thân thể vương tọa, mới phát hiện ra...

Thanh âm Trình Vân Hạc cực kỳ trầm trọng: "Trên người vương tọa, thương thế lớn nhỏ, lên tới một trăm ba mười bảy chỗ!"

Một trăm ba mười bảy chỗ!

Sở Dương trong lòng chấn động. Sau trận đại chiến, Sở Dương từng triệu tất cả những người nhìn thấy và động thủ với Âm Vô Pháp, thống kế đầy đủ xong, vết thương của Âm Vô Pháp phải trên dưới một trăm.

Giờ phút này, rốt cuộc cũng chứng thực được con số này!

Hai người nhìn nhau một hồi, đều thấy được ý tứ trong mắt đối phương: Chết thật rồi!

Người chết là hết, ở bất cứ thời đại nào, cái quy định này vẫn được áp dụng. Nếu như bất kính đối với thi thể, chỉ sợ sẽ là đối tượng cho cả thiên hạ phỉ nhổ!

Âm Vô Pháp đã chết, chuyến đi của mình chẳng còn ý nghĩ gì nữa. Trong lúc nhất thời, Sở Dương bỗng có cảm giác không nói nên lời. Tuy trong lòng vẫn không tin một vị vương tọa sẽ chết dễ dàng như vậy, nhưng sự thật lại hiển hiện ngay trước mắt.

Cố Độc Hành đột nhiên tiến lên trước một bước, đặt tay xuống thi thể Âm Vô Pháp.

Lập tức bốn phía vang lên tiếng quát: "Ngươi làm gì?"

Cố Độc Hành hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên quay lại, nhìn tên đám gia hỏa đang kích động, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"


Nói xong, bàn tay phải nắm chuôt kiếm vô thanh vô thức vận lực, tạo thành một động tác nhỏ cực kỳ quái dị. Một đạo kình khí vô hình bằng thường không thể nhìn thấy bay ra, xâm nhập vào đôi chân của Âm Vô Pháp bên trong quan tài.

Độc chiêu của Cố thị gia tộc - Vô hình kiếm khí! Một chiêu này là do Cố Độc Hành sợ Âm Vô Pháp giả chết nên mới thi triển.

Cũng là một loại biến pháp thử khiến cho người ta không thể phát giác ra được.

Chỉ cần người này còn sống, thì bất kể có bình tĩnh thế nào, cũng không thể nhịn được đau đớn khi hai chân bị phế! Nhưng Âm Vô Pháp vẫn lặng lẽ nằm đó, không có bất cứ phản ứng nào.

Sau đó Cố Độc Hành án kiếm ngang nhiên giằng co với đám gia hỏa trước măt, qua một hồi lâu mới lộ ra vẻ thất vọng, nói: "Chúng ta đi thôi."

Sở Dương thất vọng thở dài một tiếng, nói: "Nếu người đã chết, chúng ta cũng không làm khó dễ các ngươi." Nói xong hắn liền bước tới trước mặt Trình Vân Hạc, nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Vốn định dùng linh dược kết một đoạn thiện duyên, cũng tạo một bước đệm cho huynh đệ chúng ta ở tương lai, không nghĩ tới lại có kết cục như thế."

"Các ngươi muốn đi Đại Triệu?" Trong mắt Trình Vân Hạc chợt lóe lên tinh mang. Tuy coi câu "Linh dược thiện duyên" của Sở Dương như rắm thối, nhưng lại cực kỳ mẫn cẩm với nửa câu sau.

"Vị tất! Có thể có, cũng có thể không." Sở Dương cười cười, không để vào lòng, nói: "Vốn là thí luyện, đi nơi nào mà chẳng phải đi?"

Trong mắt Trình Vân Hạc lóe lên tinh mang, chân thành nói: "Đó là đương nhiên, nếu các vị tới Đại Triệu thì nhất định phải nhớ tới tìm tại hạ, để tại hạ có thể tận tình địa chủ!" Nói xong, hắn liền lấy ra một tấm ngọc bài, đưa cho Sở Dương nói: "Đây là địa chỉ của tại hạ ở Đại Triệu, tiểu huynh đệ hãy thu lấy, có thời gian nhớ tới uống một chén rượu."

"Tuy không chắc đã đi nhưng tâm ý của lão huynh, ta xin tâm lĩnh." Sở Dương cười ha ha, hào sảng nhận lấy. Ngay trong thời điểm nhận lấy ngọc bội, mũi Cửu Kiếp kiếm trong đan điền hắn đột nhiên lao ra, dùng một tốc độ không gì sánh nổi thoát khỏi đan điền của hắn, từ đầu ngón tay tiếp xúc của hai người, chui vào trong cơ thể Trình Vân Hạc.

Trình Vân Hạc chỉ cảm thấy cánh tay mình thoáng phát lạnh, tê rần, nhưng hắn không tu luyện huyền công, đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng đối phương thử mình, lại cười nói: "Tại hạ quả thực là một văn nhược thư sinh, để tiểu huynh đệ chê cười rồi."

Nhưng Sở Dương vẫn không hề thu tay lại, cầm tay đối phương thân thân thiết nói: "Nam nhi kiến công lập nghiệp vị tất phải dùng tới vũ lực. huynh đài không cần để ý như vậy."

Trình Vân Hạc trong lòng cười khổ, thầm nghĩ ta để ý bao giờ? Rõ ràng là ngươi giữ chặt ta không bỏ đấy chứ...

Cảm thấy mũi Cửu Kiếp kiếm vẫn chưa trở về, Sở Dương cũng chẳng còn cách nào, tiếp tục kéo tay đối phương, kiếm chuyện câu giờ: "À, còn chưa thỉnh giáo, tên họ đại danh?"

"Tại hạ họ Trình, ha ha...." Bị một nam nhân giữ tay không bỏ, tình cảnh này có thể nói cực kỳ quái dị. Trình Vân Hạc dần dần cảm thấy hơn rợn tóc gáy nổi da gà sắc mặt hơi trắng bệch, nói: "Các hạ là?"

"Ta họ Cố. Đây là nhị đệ của ta." Sở Dương nắm tay hắn, cảm thấy da người này không ngờ lại mềm mại mịn màng đến vậy, không trong lòng thầm cảm thấy buồn nôn, nhưng không thể không tiếp tục nắm, thậm chí còn phải cắn răng lắc lắc, nói: "Oa ha ha, thật sự là vừa gặp đã thân...."

Sắc mặt Trình Vân Hạc càng thêm tái nhợt, dùng lực rụt tay lại, nhưng lại phát hiện đối phương nắm thật sự quá chặt, không ngờ rút không được, trong lòng không khỏi càng lúc càng sợ hãi, cười nói nói: "À, Cố huynh, trước tiên ngươi... có thể buông tay ta ra không?"

Sở Dương ngạc nhiên nói: "Tay ngươi? Ta ngươi làm sao vậy? Ta xem nào?" Nói xong, không ngờ còn nhấc ta đối phương lên, nhìn ngắm thật kỹ, nói: "Có gì đâu, thật trắng nha, thật mềm mại nha...."

Sắc mặt Trình Vân Hạc hoàn toàn biến thành màu đen...

Đúng lúc này, tay Sở Dương run lên, cảm thấy mũi Cửu Kiếp kiếm rốt cuộc cũng trở lại, mang theo một bộ dáng sảng khoái ăn no uống say, rung đùi đắc ý tiến vào đan điền Sở Dương.

Sở Dương như trút được gánh nặng, vội vàng bỏ tay Trình Vân Hạc ra, nói: "Cái này, hắc hắc, quấy rầy rồi, cáo từ."

Trình Vân Hạc theo bản năng thụt tay lại, định chùi tay vào áo, nhưng lập tức phát giác như vậy quá mất lịch sự, đành phải gắng gượng chắp tay chào: "Không việc gì, không việc gì."

Sở Dương thở dài, quay đầu lại nhìn thi thể Âm Vô Pháp, rốt cuộc cũng gật đầu với Cố Độc Hành một tiếng rồi xoay người rời đi.

Sở Dương tuy sống qua một đời nhưng lại không biết, trên đời này lại có một thứ gọi là Mộng Hồn dịch, cho nên tuy đuổi kịp đối phương, nhưng lại phát hiện Âm Vô Pháp đã chết, đương nhiên cũng chẳng thể làm gì nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tuy Trình Vân Hạc đã tính đến điểm này, hơn nữa xử lý quá tốt rồi, còn thành công lừa gạt Sở Dương, nhưng hắn cũng không ngờ tới, bên người Sở Dương còn có một Cố Độc Hành ngoan tâm thủ lạt.

Trong khi mọi người không hề phát giác, hắn đã vô thanh vô tức chém Âm Vô Pháp một kiếm.

Tuy tất cả sinh cơ của Âm Vô Pháp hiện giờ đều bị Mộng Hồn dịch ẩn giấu đi, nhưng đối mặt với một kiếm như vậy, cũng coi như xong rồi... "