Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1713: Khanh bản giai nhân, nại hà tố tặc!

Còn nữa, thực lực cửu kiếp huynh đệ cố nhiên đã lên tới đỉnh phong Cửu Trọng Thiên rồi, nhưng luận về uy vọng và thế lực, vẫn còn chưa đủ. Cho dù có hành động, cũng chẳng làm gì được.

Vậy giúp Pháp Tôn đối phó cửu đại gia tộc, nhanh chóng chấm dứt hạo kiếp?

Càng không thể!

Vô luận xuất phát điểm hiện tại của Pháp Tôn là vì cái gì, lập trường như thế nào, thân phận truyền nhân Thiên ma của hắn đã được chú định rồi. Càng đừng nói, sau khi tiêu diệt cửu đại gia tộc, còn phải quyết chiến với Pháp Tôn. Trợ giúp địch nhân đối phó minh hữu của mình, sau đó lại quyết chiến với địch nhân. Ngu thì cũng không thể ngu như vậy chứ!

Nói ngắn lại, trái phải đều khó.

"Tình huống hiện tại là như vậy, làm sao bây giờ?" Nếu không phải Sở Dương ở ngay bên cạnh, chỉ sợ chính hắn cũng không dám tin tưởng, bốn chữ "làm sao bây giờ" lại có thể phun ra từ miệng Đệ Ngũ Khinh Nhu.

Người gần như là cơ trí nhất đương thời, không ngờ lại hỏi người khác bốn chữ "làm sao bây giờ"!

Mạc Thiên Cơ cười khổ một tiếng: "Thủ đoạn ngăn chặn tốt nhất không có gì ngoài nhằm vào nhược điểm. Nếu như Pháp Tôn còn có gì cố kỵ, còn có nhược điểm nào đó, vậy chúng ta vô luận thế nào cũng có thể lựa chọn sách lược tối ưu để ngăn cản. Nhưng hiện tại, hắn đã không để ý tới cái gì nữa rồi... Đây mới thực là vấn đề khó giải quyết! Đây gọi là vô dục tất cương, khó mà ứng đối a!"

Sở Dương ngưng thần nhìn thi thể vẫn đang trôi nổi không ngừng trên mặt sông, nhẹ giọng nói: "Bọn Độc Hành hiện tại đang nghĩ cách tiếp xúc với chấp pháp giả. Muốn làm rõ sự thật, lập lại trật tự. Nhưng Pháp Tôn chính là người chấp chưởng chấp pháp giả lâu nhất từ trước tới nay, năng lực cực mạnh, uy vọng tối cao, cũng là người có lực ngưng tụ kinh người nhất. Trong lúc nhất thời, căn bản không có bất luận kẻ nào nghe chúng ta nói. Điểm này cũng khiến người ta đau đầu"

"Cũng không chỉ như thế, trên thực tế cũng không chỉ riêng bọn Độc Hành, chỉ cần có người nói xấu Pháp Tôn, chấp pháp giả sẽ lập tức giao chiến sinh tử, liều mạng với ngươi." Mạc Thiên Cơ cười khổ một tiếng: "Cho dù ngươi lấy ra được chứng cứ, cũng sẽ bị cường hành phủ định. chấp pháp giả căn bản không cho phép ngươi nói nửa câu bôi nhọ Pháp Tôn. Mệnh lệnh của Pháp Tôn, chính là mệnh lệnh chí cao vô thượng. Ngôn xuất pháp tùy, kỷ luật nghiêm minh..."

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, sau đó lại cười khổ, thở dài: "Không thể không thừa nhận, một người, có thể có uy vọng như vậy, cũng xem như đạt tới đỉnh phong cuộc đời rồi. Không biết một ngày nào đó ta có thể giống như Pháp Tôn hay không. Tin tưởng thành tựu như vậy, tuyệt đối là điều bất cứ một thượng vị giả nào cũng mơ ước... Pháp Tôn có thể có thành tựu ngày hôm nay, cũng phải trải qua vạn năm khổ tâm xây dựng, thật là không dễ dàng. Ta thật sự không rõ, hắn làm sao lại có biến hóa kinh người như thế, phát điên bất thình lình như thế? Cho dù đã bị ma hóa, cũng cần phải có quá trình chứ? Thế nào lại phát điên hoàn toàn không có dấu hiệu... Thật sự là làm người không thể tưởng tượng..."

Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu mang theo bội phục, cũng mang theo cảm thán: "Khanh bản giai nhân, nại hà tố tặc!" (Ngươi vốn là người tốt, sao lại làm tặc)

Quả thực, nhân sinh đạt tới mức độ như Pháp Tôn rất khó. Nhưng bây giờ hắn làm như vậy, chẳng khác gì tự tay phủ nhận tất cả công tích trước kia của mình. Từ anh hùng lãnh tụ nhân loại, lập tức biến thành tội nhân của nhân loại.

Biến hóa như thế, căn bản là chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng, người hơi có chút đầu óc tuyệt đối sẽ không làm.

Nhưng Pháp Tôn lại làm như vậy rồi. Lựa chọn ngu xuẩn nhất này vậy mà lại do một người cơ trí nhất gầm trời này đưa ra! Dùng một phương thức liều mạng nhất, không thể nào vãn hồi.

Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu mang theo tiếc hận nồng đậm.

Không phải ai cũng có thể đạt tới thành tựu như vậy. Cổ kim mấy vạn ức nhân khẩu, tổng cộng cũng chỉ có một vị Pháp Tôn như vậy mà thôi. Đệ Ngũ Khinh Nhu chưa bao giờ tự tin mình có thể làm được như vậy. Cho dù cho hắn vạn năm thời gian, cũng chưa chắc đã đạt tới thành tựu của Pháp Tôn hôm nay. Nhưng Pháp Tôn lại đột nhiên phát cuồng hủy diệt tất cả, như vậy chẳng phải khiến người ta tiếc hận sao...


Sở Dương suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Đệ Ngũ huynh, nếu hôm nay mọi người đã cùng ngồi thương lượng với nhau, có một số việc, nếu như còn gạt ngươi, vậy ta đúng là có chút không thành thật rồi... Thật không dám giấu giếm, thân phận Pháp Tôn, kỳ thật có mấy phần uyên nguyên với Đệ Ngũ gia tộc các ngươi..."

"Không cần nói nữa." Đệ Ngũ Khinh Nhu quả quyết đưa tay chặn lại, không để Sở Dương nói tiếp, thần sắc lộ ra một tia thống khổ từ đáy lòng, ảm đạm, nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì. Ta sớm có suy đoán, chỉ là không muốn làm sáng tỏ mà thôi."

Hắn thở dài: "Từ lúc ở Tây Bắc, Pháp Tôn phái chấp pháp giả hiệp trợ ta, ta đã có cảm giác. Cứ như vậy, ta tiếp tục suy đoán. Sau đó cuối cùng xác định, Pháp Tôn nhất định có liên quan tới Đệ Ngũ gia tộc ta, hơn nữa quan hệ không cạn!"

"Tin tưởng, cho dù hắn không phải là tổ tiên trưởng bối Đệ Ngũ gia tộc, thì nhất định cũng là huynh đệ bằng hữu tổ tiên Đệ Ngũ gia tộc. Huynh đệ có thể giao phó tính mạng." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười khổ, nhìn Sở Dương và Mạc Thiên Cơ: "Tỷ như cửu kiếp huynh đệ các ngươi."

Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ nhìn nhau, trong lòng đều thầm tán thưởng.

Thật không hổ là Đệ Ngũ Khinh Nhu, trí tuệ của hắn thật là đáng kinh ngạc, đáng sợ. Không có bất cứ ai nói với hắn manh mối nào, hắn đã có thể mẫn tuệ đoán ra điểm này...

"Nghi vấn duy nhất chính là tên Pháp Tôn. Pháp Tôn tên là Đông Phương Bá Đạo.. Hẳn không phải là tiền bối Đệ Ngũ gia tộc. Căn cứ điều tra của ta, hắn tựa hồ không quan hệ với bất luận tổ tiên nào của Đệ Ngũ gia tộc. Về phần sâu hơn một tầng, nếu hắn thật là tổ tiên Đệ Ngũ gia tộc... vậy âm mưu quỷ kế bên trong.. ta không muốn biết. Một điểm cũng không muốn biết..."

"Nếu như hắn không phải là tổ tiên Đệ Ngũ gia tộc, chỉ là bằng hữu huynh đệ tổ tiên... ta cũng không muốn biết.."

Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặc một chút,nhẹ giọng nói: "Pháp Tôn, hiện tại hắn đã đứng đối lập với nhân loại, hơn nữa đem tất cả hảo hán tử, đều lôi vào trong cái lò xay thịt người này... ta... thân là một nhân loại, đã xác định không thể cùng hắn tồn tại hậu thế. Nếu đã vậy, ta cũng không muốn phá hư hình tượng trong lòng ta, hơn nữa ta cũng có thể giả bộ hồ đồ, tránh khỏi cảm giác chịu tội..."

Mạc Thiên Cơ và Sở Dương cùng chắp tay, cười: "Đệ Ngũ huynh, ngươi quả nhiên rất thẳng thắn, thành khẩn!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu nói như vậy không thể nghi ngờ là trốn tránh. Nhưng hắn hiện tại trốn tránh, lại bởi vì trong lòng có lập trường kiên định với nhân loại. Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể vì mục đích của mình mà làm mọi chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không phát rồ như Pháp Tôn.

Đệ Ngũ Khinh Nhu cười, có chút phát khổ: "Thành thật mà nói, ta làm như vậy, phần lớn cũng là vì bảo toàn bản thân, bảo toàn Đệ Ngũ gia tộc mới hồi sinh... Nếu như Pháp Tôn thật sự có quan hệ gì với Đệ Ngũ gia tộc, vậy chỉ trong nháy mắt Đệ Ngũ gia tộc sẽ bị san thành bình địa..."

"Lúc trước các đại gia tộc đều bị công kích, chỉ có Đệ Ngũ gia tộc là bị công kích chậm một nhịp. Ta đã cảm thấy có chút vấn đề... may mà sau đó vẫn lọt vào công kích. nếu không có cuộc công kích này, ta vị tất đã sống sót rời khỏi Dạ gia..."

"Cửu đại gia tộc hiện giờ đã trông gà hóa cuốc. Bất cứ một chút khả nghi nào cũng đủ khiến bọn họ hành động... Cái này cũng khó trách bọn hắn...." Sở Dương trầm ngâm, nói: "Vừa rồi ta đã suy nghĩ hồi lâu, muốn ngăn cản hành động điên cuồng của Pháp Tôn, có lẽ chỉ có một phương pháp, chính là bắt đầu hạ thủ từ Pháp Tôn..."

Mạc Thiên Cơ cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu đều cười khổ.

Biện pháp Sở Dương nghĩ tới, bọn họ thế nào lại không nghĩ tới. Chỉ là mấu chốt vấn đề cũng chính là ở chỗ đó. Ngươi căn bản không tìm được nửa điểm dấu vết Pháp Tôn để lại, còn nói gì chuyện hạ thủ từ bản thân hắn?


"Chỉ cần giết Pháp Tôn, chấp pháp giả như rắn mất đầu, hạo kiếp tự biến mất." Sở Dương nói xong cũng cười rộ lên, tự phủ định kế hoạch của mình: "Haiz, không được, ta nghĩ quá đơn giản rồi. CHo dù giết Pháp Tôn, cũng chắc gì đã được, còn có thể..."

Mạc Thiên Cơ cười khổ: "Không phải có thể, mà là nhất định. Nếu Pháp Tôn vào đúng thời điểm này, vậy mệnh lệnh này sẽ trở thành nguyện vọng cuối cùng của Pháp Tôn. chấp pháp giả cho dù liều mạng cũng phải dốc sức hoàn thành, hơn nữa, đã không còn Pháp Tôn chế ước, chấp pháp giả sẽ chân chính trở này cội nguồn họa loạn. Nhất định di họa khôn cùng. Cho dù di họa trăm ngàn năm cũng không phải là chuyện không thể..."

"Kế hoạch điên cuồng do loại siêu cấp trí giả như vậy chế định, vốn rất khó giải."

"Trái thì sao, phải thì sao..."

Đột nhiên, ánh mắt ba người cùng sáng ngời, cùng nói: "Có lẽ, còn có một biện pháp, có thể thử một một chút..."

Sau đó ba người lại cùng thờ dài: "Chỉ là, sợ cửu đại gia tộc sẽ không đồng ý..."

HIển nhiên ba người cùng nghĩ tới một biện pháp!

Nếu như có thể khiến cửu đại gia tộc tập hợp toàn bộ lực lượng, vứt bỏ gia nghiệp cố hữu, tập trung tất cả nhân lực ở một nơi nào đó, hoàn toàn mặc kệ những chuyện khác, chỉ chờ tới trận chiến cuối cùng ở Thiên Đỉnh thịnh hội... như vậy có thể tránh được rất nhiều tổn thất.

Nhưng làm như vậy chẳng khác gì cửu đại gia tộc buông bỏ toàn bộ cơ nghiệp, còn có rất nhiều người thân cũng phải hi sinh...

"Tập hợp một chỗ thì không có vấn đề gì. Nhưng cơ nghiệp của bọn hắn nhất định sẽ bị hủy hết! Bọn hắn tuyệt đối không muốn làm như vậy."

Ba người cùng cười khổ, hết đường xoay xở.

Đúng là có biện pháp cũng không có dư địa để thi triển!

Sở Dương trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Trước mắt, Pháp Tôn dựa vào uy vọng tích lũy vạn năm, trí kế không gì sánh được, tạo ra trận chiến diệt thế này. Nếu muốn chính diện ngăn cản, chỉ sợ không thể ngăn cản được. Nhưng vô luận thế nào, cũng không thể trơ mắt nhìn. Cho dù cố gắng chỉ phí công, chúng ta cũng phải thử, có thể giảm bớt thiệt hại phần nào thì giảm bớt thiệt hại phần đó!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Điều duy nhất chúng ta có thể làm trước mắt, chỉ có như vậy."

Thân hình Mạc Thiên Cơ và Đệ Ngũ Khinh Nhu đều thoáng run lên khó hiểu.

Hai người này đều là đỉnh cấp trí giả, có thói quen nhìn đại cục. Hi sinh bình thường ở trong mắt bọn hắn đều giống nhau. Hi sinh ngàn người và hi sinh vạn người đều là hi sinh, đều là một con số mà thôi.

Nhưng khi Sở Dương nói câu này, lại khiến trong lòng bọn họ dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Có lẽ, đây là lý do Sở Dương là Cửu Kiếp kiếm chủ, lý do khiến hắn không giống người thường.

Là chủ nghĩa anh hùng sao? Không, tuyệt không phải!

Đây chỉ là một loại khí thế của bản thân Sở Dương!

Biết rõ không thể nhưng vẫn làm!