Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1624: Thiên ma căn nguyên

Pháp Tôn nghĩ tới mà nước mắt rưng rưng, trước mắt đột nhiên tối sầm, cả đầu cũng theo đó mà trở nên đau đớn. Thống khổ lúc này, quả thực giống như là thiên đao vạn quả, còn hơn cả tất cả các hình phạt tàn khốc cùng nhau hợp lại!

Giống như ở trong mười tám tầng địa ngục, đủ các loại thủ đoạn trừng phạt, chẳng phân biệt trước sau, cùng ập lên người.

"A...."

Pháp Tôn hai tay ôm đầu, ngửa mặt lên trời rống lớn, thần thái dữ tợn, không thể tiếp tục trầm ồn như lúc trước nữa!

Hắn gào thét một hơi không ngừng. Hắn vẫn rất lạnh nhạt thong dong, nhưng giờ khắc này kích động, so với Dạ Túy vừa rồi còn thống khổ hơn nhiều lắm!

"Mau mau lựa chọn! Không lựa chọn,ngươi sẽ mất đi cơ hội lựa chọn!" Thanh âm Thiên ma quái nhân trầm thấp vang lên.

"Ta lựa chọn..." Pháp Tôn thở dốc từng hơi, cả người túa ra mồ hôi gần như là thoát lực.

"Mau! Không lựa chọn, vậy thì chết đi!"

"Ta... Ta...." Pháp Tôn thống khổ cào cấu đầu mình, rốt cuộc suy sụp, toàn thân xụi lơ xuống giống như không có xương cốt, hai mắt vô thần: "Thật xin lỗi..."

Nếu như đã phản bội một lần, vậy... phản bội lần nữa có sao đâu?

Lần này ta kiên trì không phản bội, nhưng bọn họ sẽ tha thứ cho ta sao? Chúng ta đều không chấp nhận một chút tỳ vết nào. Chỉ cần có một lần, khúc mắc sẽ tồn tại vĩnh viễn...

Pháp Tôn nở nụ cười cay đắng. Khóe mắt đã có hai giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Thật không ngờ, nhân sinh lặp lại, cho ta lựa chọn một lần nữa, nhưng đến lúc đó, ta vẫn lựa chọn phản bội...

Ta vẫn không muốn chết, ta thật sự chỉ không muốn chết mà thôi. Các ngươi có thể tha chứ cho ta không?

"Ta lựa chọn... mình... sống sót!" Đồng từ Pháp Tôn mở lớn, thần trí đã hoàn toàn sụp đổ, ngơ ngác nhìn không trung, tựa hồ ở đó đang có tám vị huynh đệ đang nhìn mình.

"Ở cửa động chính giữa... truyền lực lượng thần hồn vào... có thể tạo ra một cơ hội sống sót..."

Sau khi thống khổ tranh đấu, Pháp Tôn rốt cuộc vẫn đưa ra lựa chọn giống trước kia.

Nếu lần này đều phải chết thì cũng thôi. Nhưng muốn lưu lại một người ra ngoài đòi lại công lý, bất luận kẻ nào thoát ra cũng như nhau, nhưng Pháp Tôn vẫn lựa chọn bản thân.

Cơ hội này vốn có thể giúp các huynh đệ khác thoát chết.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn không làm.

Đây chính là chỗ thống khổ của hắn!

Lúc này, hắn lại đang lo lắng, cho dù mình tỉnh ngộ, nhưng mình đã chấp mê bất hối ba vạn năm rồi, các huynh đệ lúc trước có thể tha thứ cho mình sao?

Nếu không ta thứ... ta kiên trì có ích gì?

Nếu bị phán quyết.... làm sao còn đường lui!


Sau khi đưa ra lựa chọn này, Pháp Tôn chỉ cảm thấy toàn thân giống như mất sạch hồn phách, mềm oặt ngã xuống đất. Sau đó, một cỗ Thiên ma chi khí tinh thuần tuôn vào não hải, tràn vào tâm mạch, oanh một tiếng, Pháp Tôn chỉ cảm thấy mình đột nhiên vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh nhỏ...

Phốc, hắn ngã trên mặt đất, mất đi tất cả ý thứ.

Một đám hắc khí nồng đậm tới cực điểm nhanh chóng hình thành trên mi tâm hắn. Đám hắc khí này dường như còn hắc ám hơn cả đêm tối, cuối cùng lột xác trở thành một thứ giống như hạt giống, đen kịt, lấp lánh, chậm rãi bảy lên, phiêu phù trên không trung.

Thiên ma bản nguyên! ( Từ giờ, đổi Thiên ma căn nguyên thành Thiên ma bản nguyên)

Không ngờ! Không ngờ thành công? Không ngờ thật sự thành công?

Thiên ma quái nhân vốn đã chuẩn bị sẵn sàng kéo Pháp Tôn theo làm đệm lưng, nhìn Thiên ma bản nguyên mới hình thảnh, cũng trợn trừng mắt, miệng há hốc, vẻ mặt không dám tin.

Thật sự không nghĩ tới lại thành công lúc này... Thời khắc tối hậu sắp thất bại, không ngờ lại thành công....

Cái này quá bất ngờ rồi!

Hắn dụi dụi con mắt không dám tin tưởng, nhìn lại, cuối cùng mới tin chuyện này là sự thật.

Vội vàng vươn tay, tách viên hạt giống đen kịt kia làm hai. Bên trong một nửa lập tức tỏa ra hắc khí nồng đậm. Hắn há miệng hít một hơi, đám khói đen này liền giống như giang hà đổ về biển, tranh nhau chui vào trong miệng hắn.

Vung tay lên, một đám hắc khí bay ra, thôi động một nửa còn lại quay trở về thân thể Pháp Tôn. Sưu một tiếng đã chui vào trán Pháp Tôn, biến mất vô tung vô ảnh.

Giờ phút này, Pháp Tôn vẫn hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết tất cả biến cố.

"Cuối cùng cũng thành công một người! Ma tôn tại thượng, cảm tạ ơn trạch của ngài, trên đại lục rách nát này còn có Thiên ma phồn diễn... Nếu không, tử tôn bất tài đành phải vẫn lạc một cách ngu ngốc ở vị diện này rồi...."

Thiên ma quái nhân quỳ rạp trên mặt đất, kích động tới rơi nước mắt. Truyện được copy tại Truyện FULL

Sau khi tất cả Thiên ma bản nguyên chi khí bị hắn hấp thụ, thân thể hắn tựa hồ đã khởi sắc hơn không ít. Ít nhất cũng không có bộ dáng thê thảm, sơ sảy cái là xong đời như vừa rồi.

"Hiện giờ hút được chút Thiên ma bản nguyên chi khí, xem như lại có tiền vốn. Rốt cuộc có thể thử hạ thủ võ giả phổ thông rồi...." Thiên ma quái nhân thì thào tự nói: "Nếu chỉ nhằm vào người tu luyện ma công mà hấp thu thì quá ít, hoàn toàn chỉ ngộ chứ không thể khả cầu. Bất quá hiện tại ít nhiều cũng có chút tích lũy... Nếu không, cũng không có cách nào khôi thương thế."

Hắn nhấc thân thể Pháp Tôn lên, phiêu diêu tiến vào rừng sâu.

"Gia hỏa này chết thì không chết được, bất quá phải nửa tháng sau mới có thể tỉnh lại. Khi đó hắn lại có sơ cấp Thiên ma chi thể hàng thật giá thật rồi... Trong thời gian ngắn cơ thể không thể nào khôi phục hoàn toàn, cũng chỉ có thể dựa vào hắn... Lúc trước giết một trăm vạn người, cũng đủ bố trí mười lăm lần ma trận. Chờ ta hấp thụ được vài người, sẽ lại đi giết một đám. mà có đi giết, cũng không giết một trăm vạn nữa. Ít nhất phải giết ba trăm vạn mới miễn cưỡng đủ dùng. Đám người của vị diện này thật rác rưởi..."

"Nếu như đã khai mở ma tâm, bản thân có thể tự sinh ma tính. Thiên hạ nào có lương thiện, thế gian ai cũng là ma."

"Lời này của ma tôn đại nhân quả thực quá có đạo lý rồi. Phi, ma tôn đại nhân nói câu nào mà chẳng có đạo lý!"

Ngay khi hai người Pháp Tôn và Dạ Túy tiếp thụ ma trận khảo nghiệm trong rừng rậm, Đám người Sở Dương một hàng mười hai người đang không ngừng lao đi, hướng về phía khu rừng này mà lao tới.

Nơi có Tinh Linh chi thành, nơi có mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám.

Cấp bách nha.

Thiên ma đã hàng thế, nếu vẫn không thể gia tăng thực lực mọi người, vậy chờ đợi mọi người chỉ có chết mà thôi.


Cho nên tất cả mọi người đều nóng lòng như lửa đốt.

Chỉ là, mọi người hoàn toàn ko nghĩ tới, nơi đó, cũng chính là nơi Thiên ma ẩn náu.

Trùng hợp cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi!

Dọc theo con đường này, hai người Sở Dương và Úy công tử vẫn gân cổ đỏ mặt tía tai cãi nhau, cò kè mặc cả không ngừng.

Sở diêm vương nắm trí châu trong tay, có vẻ chiếm hết tiện nghi rồi...

"Không được! Nếu như phát hiện được, ta nhất định phải mang đi! Cái này không cần thương lượng nữa."

"Làm sao có thể như vậy? Sở Dương, con ngươi đó, thế nào cũng phải biết chừng mực, không thể quá tham lam."

"Không thể nào, đây đã là giới hạn của ta rồi. nếu cảm thấy khó xử, vậy ta rời đi cũng không sao. không đi theo ngươi tới Tinh Linh chi thành là được."

"Ngươi!"

"Thế nào? Hắc hắc hắc..."

"Xem như ngươi lợi hại!"

"Còn có những cái đó... ta cũng muốn! Tất cả! Nếu cảm thấy khó xử, cứ nói cho ta biết, ta lập tức rút lui, ngươi cũng không cần phải khó xử nữa. Đơn giản chứ!"

"ĐKM...."

Mỗi một lần tranh chấp, cò kè mặc cả, chỉ cần lúc tối hậu Sở Dương tung ra chiêu sát thủ "Bỏ đi! Không đi Tinh Linh chi thành nữa! Không cần ngươi hỗ trợ!" là Úy công tử lập tức toàn quân tan rã.

Bại lui liên tiếp.

Hai người một đường cãi vã, một bước cũng không chịu nhường, nước miếng văng tung tóe.

Loại tình huống này, các huynh đệ đương nhiên đều thiên vị Sở Dương, Úy công tử lại càng cô chưởng khó địch quần hùng. Mỗi một lần đều tức tới nổ phổi, đại bại phải ký kết điều ước bất đắc dĩ, oán hận nghiến răng...

Nhưng cũng không được quá lâu, Sở Dương lại nghĩ ra điều kiện mới, lập tức lại một lần nữa bặt chẹt... Cứ lặp đi lặp lại.

Cũng không biết có phải là Úy tọa ở Trung Tam Thiên vơ vét tài sản quá đáng quá hay không, khiến cho lão thiên gia không ưa mắt, phái Sở diêm vương tới trị hắn, tóm lại một câu, Úy tọa bị Sở diêm vương vơ vét tới mức muốn tự sát ngay tại trận, nhưng thế nào cũng không thể ngừng được.

Sở diêm vương thừa thắng xông lên, truy sát giặc cùng đường. Chúng huynh đệ cũng thò chân đánh chó dưới nước, chỉ mấy ngày thôi cũng khiến Úy tọa khổ không thể tả.

Mạc Khinh Vũ cùng Mạc Khinh Vũ lại nghi hoặc khó hiểu, rất là buồn bực. Lại nhìn đám người Mạc Thiên Cơ chẳng có ai đứng ra ngăn cản nói đỡ cho Úy công tử một chút. Hai nàng rốt cuộc không nhịn được bắt đầu xì xầm.

"Hình như có cái gì đó không đúng nha...." Mạc Khinh Vũ mặc dù băng tuyết thông minh, nhưng hiện tại cũng có chút hồ đồ rồi.

"Thì ra ngươi cũng đã nhìn ra, quả thực có cái gì đó không đúng."

Mặc Lệ Nhi cũng nhíu mày nói: "Tuy Úy công tử không phải là một trong cửu kiếp, nhưng tối thiểu cũng là bằng hữu rất tốt của chúng ta. hơn nữa nhiều lần từng trợ giúp mấy người bọn họ.. Đối với bằng hữu, lại cò kè mặc cả, xảo trá bắt chẹt như vậy, có chút quá mức rồi."

"Cái khác không nói, chỉ nói tới lần trước hắn đơn thương động mã xông vào liên quân, dụ lượng lớn cao thủ đối phương rời đi. Đây chính là nguy hiểm rất lớn, ta hiện tại nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi. Đổi lại là ta, đừng nói là đi, cho dù xông vào cũng không dám. Sở lão đại thật sự không nên tính toán chi li như thế..."

"Đúng vậy." Mạc Khinh Vũ gật đầu liên tục: "Ta cũng nghĩ mãi không ra chuyện này. Sở Dương hắn không phải người như vậy, thế nào lại so đo tính toán với Úy công tử như thế..."

"Nếu chỉ lần một lần hai thì cũng thôi, mọi người cười đùa náo luận rồi coi như qua. Nhưng hiện giờ cứ một lại ra hai, hai lại ra ba, liên tục bắt chẹt của Úy công tử, không khỏi có chút nhân tình nhạt nhẽo, hình như có chút... không bình thường." Mặc Lệ Nhi nhíu đôi mi thanh tú: "Làm sao có thể nhứ vậy?"

"Ta cũng không rõ ràng lắm, vì sao Sở Dương làm nhu vậy? Chẳng lẽ bên trong có bí mật gì sao? nếu không chúng ta đi hỏi nhị ca ta, hắn nhất định biết nguyên do bên trong." Mạc Khinh Vũ nói: "Nhưng chớ để bọn họ trêu đùa quá ầm ĩ, lại làm hỏng tình bằng hữu. Như vậy đúng là khó mà bù được, mất nhiều hơn được.

Mặc Lệ Nhi vô cùng đồng tình.

Hai nàng đều là người lan tâm huệ chất, cũng không tùy tiện ra mặt, tạm thời áp chuyện này xuống.

Trong đêm hôm đó, Sở Dương lại tiếp tục cùng huynh đệ thần thương khẩu chiến Úy công tử, giống như chơi nghiện rồi, nếu không thể hoàn toàn đào sạch, chiếm sạch sẽ tiện nghi con hàng này, quyết không bỏ qua!

Mạc Khinh Vũ lại len lén kéo Mạc Thiên Cơ ra ngoài.